Trả Lại Vấn Vương

Chương 12: Nhớ nhung



Dạo này không khí trong phủ của Tần gia vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường. Vì tiểu thư duy nhất của Tần gia mấy hôm nay lại rất ngoan ngoãn, đến nửa bước chân cũng chưa từng ra khỏi cửa. Tần phu nhân lo lắng đứng ở cửa phòng, nhìn nữ nhi của mình, Tần Lam vẫn mặc trên người y phục của nam nhân đứng sau thư án. Bàn tay của nàng chưa lúc nào ngừng lại, những nét bút uyển chuyển được viết lên tờ giấy trắng. Nét chữ cứng cáp mang lại cho người khác cảm giác mạnh mẽ và đáng tin cậy, không hề giống như tâm trạng của nàng lúc này. 

Nàng không ngờ được rằng công chúa lại đưa cả Loan Nhi vào cung, ngay cả từ biệt nàng còn chưa kịp nói thì người đã đi mất. Cả ngày nàng cứ như người mất hồn, dù làm cách gì cũng không thể ổn định được tâm trạng rối bời này của mình. Chỉ có thể mượn việc luyện chữ, giết thời gian trong phủ để tâm trí được bình yên, nàng cũng biết rằng mẫu thân đang lo lắng cho mình rất nhiều. Nhưng chính nàng còn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, làm sao nàng có thể chia sẻ với người khác được. Vậy cho nên Tuyết Lam mặc kệ mọi thứ đặt hết tâm trí của mình vào từng nét bút, yên lặng ở trong phòng không màng thế sự,

Tần phu nhân đứng ở cửa một lúc thì thở dài rời đi, nữ nhi đã không để ý đến bà thì dù bà có ở lại cũng không giúp được gì. Tần Hàn vừa trở về từ hoàng cung thì bắt gặp Tần phu nhân đang buồn bã đi ngược lại. Hắn cau mày bước đến gần Tần phu nhân: “Mẫu thân, con đã về rồi!” Tần phu nhân nghe thấy tiếng nói, bà mỉm cười xoay người lại: “Hàn Nhi! Con về rồi sao? Hôm nay cùng phụ thân của con lên triều diện kiến Hoàng thượng, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Tần Hàn chưa kịp trả lời thì Tần Chinh từ phía sau lưng hắn đã cất tiếng thay: “Còn có chuyện gì không ổn ư? Hoàng thượng rất hài lòng về Hàn Nhi, còn phong cho nó làm Thủ lĩnh cấm vệ quân,trực tiếp bảo vệ bên người Hoàng thượng.” Nghe phu quân của mình nói như vậy, Tần phu nhân vui mừng nhìn Tần Hàn: “Thật tốt quá, con được Hoàng thượng trọng dụng, mẫu thân cũng lấy làm vinh dự. Chứng tỏ sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với phụ thân của con vẫn không hề suy giảm.”

Hắn gật đầu với bà, rồi nói: “Không chỉ có con, cả Lam Nhi cũng được triệu vào cung.” Tần phu nhân ngạc nhiên: “Lam Nhi ư? Hoàng thượng triệu muội muội của con vào cung làm gì? Chẳng lẽ muốn thu nạp Lam Nhi vào hậu cung làm phi tần?” Tần Hàn bình tĩnh lắc đầu: “Mẫu thân! Người lại lo xa rồi, Hoàng thương chỉ yêu một mình Hoàng hậu, bao nhiêu năm nay chỉ độc sủng một mình người. Làm sao có thể để mắt đến bất kỳ nữ nhân nào khác nữa? Chẳng qua Nhị tiểu thư của Lý gia đã tiến cung rồi, Hoàng thượng sợ rằng đây là lần đầu Lý tiểu thư ở lại trong cung sẽ không tránh khỏi buồn chán. Vì thế theo ý kiến của công chúa Thiên Hinh, Hoàng thượng đã cho triệu Lam Nhi vào cung làm thị nữ bảo vệ bên cạnh Lý tiểu thư. ”

Nghe hắn giải thích, Tần phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nếu tin tức này đến được tai Lam Nhi của bà, có lẽ nàng sẽ vui lắm. Khác với tâm trạng vừa được buông lỏng của bà, Tần Chinh lại có vẻ căng thẳng hơn: “Phu nhân, nàng thấy thế nào? Với tính khí của Lam Nhi, nếu bắt nó nhập cung ngày ngày chịu sự gò bó sau những bức tường sơn son thiếp vàng đó, làm sao con bé có thể chịu đựng được.” Tần phu nhân nhìn nỗi lo lắng dâng trào nơi đáy mắt của phu quân mình, bà bước đến gần ông, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tần Chinh: “Lão gia, thiếp chắc chắn con bé sẽ bằng lòng, Lam Nhi cũng đã lớn rồi, hãy để con bé tự quyết định cuộc đời của mình.”

Tần Chinh nhìn sâu vào mắt bà, sự kiên quyết trong mắt bà đã thuyết phục được ông, ông nhìn về phía Tần Hàn rồi miễn cưỡng gật đầu: “Đi đi, đi báo cho muội muội của con biết! Đừng để nó suốt ngày giam mình trong phòng như vậy, thu xếp đưa nó vào cung càng sớm càng tốt.” Khóe miệng của Tần Hàn cong lên thành một nụ cười anh tuấn, hắn gật đầu với Tần Chinh rồi nhanh chân đi về phía khuê phòng của muội muội. Khi hắn bước vào thì người đã đi mất, Tần Hàn suy nghĩ không biết Lam Nhi của hắn đã đi đâu rồi.

Trước khi hắn xoay người bước ra khỏi phòng, thì một cơn gió thổi đến vô tình cuốn cả tờ giấy trên thư án bay về phía hắn. Tần Hàn nhanh tay bắt được tờ giấy đó, vết mực trên giấy còn chưa khô hẳn, từng con chữ được viết ngay ngắn tỉ mỉ, kín cả một mặt giấy. Nhưng trên đó chỉ có duy nhất hai chữ: “Ngọc Loan.” Tần Hàn đặt tờ giấy lại trên thư án, rồi điểm mũi chân bay lên mái hiên. Với tâm trạng hiện giờ của Lam Nhi, muội ấy chỉ có thể đến được một nơi mà thôi. 

Hắn không cần biết muội muội của hắn sẽ gây ra chuyện gì trái với luân thường đạo lý, chỉ cần Tần Lam hạnh phúc, hắn nhất định sẽ dung túng để mặc nàng muốn làm thì làm. Cho dù bầu trời có sập xuống, thì hắn cũng sẽ chống lên cho Tần Lam, đúng như hắn đã nghĩ, hắn đã tìm thấy Tần Lam. Dưới gốc cây hôm nào, là nơi mà Ngọc Loan đã đuổi theo Tần Hàn, muội muội của hắn đang dựa lưng vào gốc cây. Dáng vẻ của Tần Lam giống như đang tự mình chìm vào ảo mộng ở nơi xa, biến nỗi nhung nhớ thành những hình ảnh sinh động. Cảnh vẫn như vậy, mùi hương vẫn còn đây, chẳng qua tất cả chỉ là ký ức của riêng nàng mà thôi.

Bất chợt có tiếng gọi nàng: “Lam Nhi, đi thôi! Chúng ta đi gặp Ngọc Loan nào!” Chỉ cần một câu nói như vậy đã đủ khiến nàng thoát khỏi cơn mê, Tần Lam mở mắt ra quay đầu lại. Là đại ca của nàng, Tần Lam đứng dậy, hai mảnh ngọc bội bên hông va vào nhau vang lên những tiếng vội vã. Tiếng bước chân ngày một gấp gáp, chỉ trong thoáng chốc bóng dáng của hai huynh muội đã biến mất ở phương xa. Để lại đây nỗi nhung nhớ không thể nói thành lời, về một trái tim đã lạc lối giữa cơn gió mùa hè thổi qua.

***

Trong khi Thiên Hinh an nhàn nằm nghiêng trên ghế hưởng thụ cơn gió dịu nhẹ của buổi trưa hè oi ả. Thì Ngọc Loan lại đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong Thiên Vân cung, sự sốt ruột của nàng Thiên Hinh có thể hiểu được. Nàng ngáp một hơi nhẹ, hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng lại lên tiếng: “Muội đang lo lắng Tần Lam sẽ không vào cung sao?” Ngọc Loan đáng thương nhìn nàng: “Tỷ tỷ, nếu Tần tỷ tỷ không chịu vào cung thì sao đây? Muội phải làm sao đây?”

“Chẳng phải muội còn có tỷ sao?” Thiên Hinh nhướng hàng chân mày lên hỏi Ngọc Loan. Ngọc Loan im lặng không thể trả lời được, nàng đến bên chỗ Thiên Hinh, cọ cọ khuôn mặt của mình vào má của Thiên Hinh. “Tỷ tỷ, giúp muội đi được không?” Thiên Hinh mở mắt ra, nàng đưa tay lên điểm nhẹ lên chóp mũi của Ngọc Loan: “Tỷ còn không giúp muội sao? Tần Hàn đã đảm bảo với tỷ, chắc chắn sẽ đưa được Tần Lam đến đây cho muội. Vấn đề bây giờ là muội đừng sốt ruột nữa, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tỷ.”

Có được lời đảm bảo của Thiên Hinh, đáy lòng của Ngọc Loan cũng dần dịu lại, nàng vừa ngồi xuống thì đã có tiếng người truyền báo: “Thưa công chúa, Tần tướng quân và Tần tiểu thư xin cầu kiến.” Thiên Hinh ngồi dậy, vẫy tay gọi Ngọc Loan đang kích động lại gần mình rồi ra lệnh: “Mời họ vào đi, ta sẽ ra ngay!” Cung nhân nhận được lệnh rồi nhanh chóng thi hành. Còn nàng thì nắm chặt lấy tay Ngọc Loan, trừng mắt nhìn tiểu muội của mình: “Đệ nhất tài nữ Lạc Dương! Muội mà cứ như vậy thì tỷ sẽ bảo Tần Hàn đưa Tần Lam trở về Tần gia đó.”

Ngọc Loan nghe lời hăm dọa của tỷ tỷ, thu lại bộ dạng khi nãy của mình, trở lại hình mẫu của một tiểu thư khuê các ôn nhu hiền hòa. Lúc này Thiên Hinh mới mỉm cười hài lòng, dắt tay Ngọc Loan đến chính điện. Khi hai nàng an tọa thì đã thấy hai huynh muội bọn họ đang đứng đó từ lâu. Trước khi Tần Hàn quỳ gối hành lễ, Thiên Hinh đã vội nói: “Không cần đa lễ đâu! Loan Nhi đã chờ Tần tiểu thư cả một buổi sáng rồi. Ta chỉ có một câu để hỏi Tần tiểu thư mà thôi.” Tần Lam nhìn nàng rồi chắp tay nói: “Xin công chúa cứ hỏi.”

Thiên Hinh gật đầu hài lòng với thái độ thẳng thắng của Tần Lam, “Dù đây là ý muốn của Loan Nhi nhưng ta vẫn phải tôn trọng nguyện ý của Tần tiểu thư. Không biết Tần tiểu thư có muốn ở lại trong cung bầu bạn với Loan Nhi của ta hay không?” Nghe được câu hỏi này, Tần Lam mỉm cười: “Thần nguyện ý!’’ Chỉ cần như vậy, Ngọc Loan đã đứng dậy, nhấc tà váy dài chạy xuống chỗ Tần Lam. Sự vui mừng làm khuôn mặt của nàng sáng bừng, nàng nắm lấy tay Tần Lam: “Tần tỷ tỷ, muội thật sự rất vui vì tỷ đã chịu ở lại.” 

Tần Lam cũng mỉm cười với nàng, nhìn Loan Nhi vui vẻ như thế, trái tim triễu nặng bao ngày của Tần Lam cũng đã trở về nguyên trạng. Thiên Hinh kiềm một tiếng thở dài rồi đưa mắt nhìn về phía Khánh Nương. Bà hiểu ý nàng rồi từ tốn bước lại gần Ngọc Loan, bà khom người nói: “Tần tiểu thư, xin mời tiểu thư đi cùng với nô tỳ để thu xếp một số việc khi người nhập cung.” Ngọc Loan vẫn nắm lấy tay của Tần Lam, vui vẻ kéo ra khỏi đại điện: “Đi nào, để Loan Nhi chỉ cho tỷ chỗ ở của mình, chắc chắn tỷ sẽ rất thích cho xem.”

Khánh Nương vội vàng bước theo Ngọc Loan và Tần Lam, theo sau bà còn có cả Quỳnh Oanh và một số cung nhân hầu hạ. Lúc này trong điện chỉ còn lại nàng và Tần Hàn, Thiên Hinh đứng dậy bước xuống chỗ hắn đang đứng. Nàng phát hiện ra từ lúc hắn bước qua cửa Thiên Vân cung, ánh mắt chưa từng một lần nhìn thẳng vào nàng. “Tần tướng quân, ta đáng sợ đến mức khiến tướng quân không thể nhìn thẳng vào ta hay sao?” Thiên Hinh đứng đối diện với hắn, ánh mắt nhìn hắn chăm chú.

Tần Hàn ở gần nàng đến mức, ngay cả hơi thở của nàng hắn cũng có thể cảm nhận được. Sự bình tĩnh vốn có của hắn chợt giao động mãnh liệt, không phải hắn chỉ đến đây để hoàn thành lời đã hứa với nàng hay sao? Nếu đã xong việc hắn phải cáo lui ngay chứ? Nhưng hắn chợt nhận ra từ lúc gặp nàng cho đến nay hắn đã vì nàng mà phá lệ rất nhiều lần. Giao cả muội muội mà hắn yêu quý nhất vào tay nàng mà không hề do dự. Hắn gần như tỉn tưởng nàng tuyệt đối, dù không thừa nhân, dù cố bảo rằng chỉ là thoáng ra nhưng trong từng suy nghĩ của hắn vấn có nàng.

Cũng giống như Tần Lam mất ăn mất ngủ, hắn cũng như vậy, ngày hôm đó với tiếng đàn của nàng ở Tần gia, hắn đã vẽ nên những đường kiếm tuyệt đẹp. Hòa làm một với tiếng đàn của nàng, chúng hoàn hảo đến mức dường như sinh ra là để dành cho nhau, không thể tách rời. Hắn ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt của nàng: “Hạ thần không có!” Khi hắn trả lời nàng như vậy, Thiên Hinh chợt bật cười, lúc trước hắn là người hay trêu chọc nàng, tại sao sau khi trùng sinh lại trở nên thú vị như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.