Trả Lại Vấn Vương

Chương 3: Hải Đường, Dư Hàng



Nhờ có Ngọc Loan mà không khí trong xe vô vùng vui vẻ và thoải mái, tiếng cười đùa cứ vang lên không ngớt mà thôi. Trong lúc chuyện trò, không biết từ bao giờ mà cỗ xe ngựa đã dừng lại trước một hiệu vải nổi tiếng. Người đánh xe cất tiếng bẩm báo: “Thưa, đã đến nơi rồi ạ.” Khánh Nương nghe thấy tiếng bẩm, cũng đáp lại một tiếng: “Ta biết rồi.” Rồi nhìn về phía Thiên Hinh và Ngọc Loan: “Tiểu thư, chúng ta xuống xe thôi.” Thiên Hinh gật đầu với bà rồi đưa tay ra vén rèm bước xuống.

Sau đó, nàng vội vã xoay người lại đỡ lấy cánh tay của Ngọc Loan, giúp muội muội xuống xe. Mắt thấy người phu xe chuẩn bị đưa ghế đến thì Thiên Hinh đã nhấc bổng cả Ngọc Loan xuống khỏi xe. Ngọc Loan kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể bế được cả muội thế?” Thiên Hinh mỉm cười đặt Ngọc Loan đứng vững rồi nói: “Muội rất nhẹ, sau nay phải tẩm bổ nhiều một chút, nhẹ đến nổi chỉ cần gió thổi sợ rằng cũng sẽ bay mất.” Ngọc Loan trừng mắt tức giận, còn đằng sau lưng nàng lại vang lên tiếng cười của Khánh Nương và hai nha hoàn.

Nhưng nàng không phải tức giận lâu, vì sự chú ý của nàng đã bị một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng thu hút. Vì hương rất nhẹ nên có lẽ người khác sẽ không chú ý đến, chỉ có riêng nàng là đặc biệt nhạy cảm với hương thơm mà thôi. Ngọc Loan đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra mùi hương này, chẳng mấy chốc nàng đã tìm thấy. Xuyên qua dòng người đang tấp nập, gần nơi cuối phố có một người bán hàng rong, trước ngực còn treo một khay bánh gì đó luôn miệng rao: “Bánh Hải Đường đây, bánh Hải Đường đây, 5 xu hai cái, 5 xu hai cái đây!”

Hành động kỳ lạ của Ngọc Loan đều rơi vào mắt Thiên Hinh, “Loan Nhi, muội sao vậy?” Ngọc Loan vui vẻ buông tay nàng ra rồi định chạy đi, miệng còn nói: “Là bánh hoa Hải Đường ở Dư Hàng, tỷ cứ vào trong trước đi, muội đi mua một chút sẽ quay lại ngay. Người bán sắp đi mất rồi!” Nhưng ngay cả một bước cũng chưa kịp đi thì đã bị Thiên Hinh bắt lại, nàng cau mày gõ một cái vào trán của Ngọc Loan. “Còn ra thể thống gì nữa hả, Nhị tiểu thư phủ Lý Tướng quân mà lại chạy loạn khắp phố như thế này à? Muội vào trong với Khánh Nương trước đi, nếu không sẽ bị người khác tranh mua hết hàng tốt đấy. Ta đảm bảo sẽ mang bánh Hải Đường về cho muội.”

Nói rồi không đợi Ngọc Loan trả lời, Thiên Hinh đã lẫn vào đám đông tiến về cuối phố. Qủa thật Ngọc Loan không hề nói sai, đúng là người ấy bán bánh Hải Đường từ Dư Hàng. Vừa mua hết khay bánh nàng vừa nghĩ, chỉ cần một làn hương nhẹ như vậy đã phân biệt được chính xác nguồn gốc và tên gọi của bánh rồi. Sự nhạy cảm về khứu giác này không phải ai cũng có được, kiếp trươc cũng nhờ vào muội ấy mà nàng mới tránh được cái bẫy của Nha Bình.

Sử dụng hương liệu kích thích gây nên chứng đau đầu kinh niên của nàng, còn khéo léo che đậy bằng những mùi nặng hơn. Vậy mà chỉ cần ngửi qua một lần, Ngọc Loan đã có thể nhận ra được thứ hương liệu kia. Rõ ràng bằng chứng và nhân chứng đều đủ cả, nhưng hắn vẫn không chịu tin nàng, một mực bao che cho ả tiện nhân ấy. Đến lúc đó nàng vẫn còn mù quáng tin rằng là do một mình ả ta sắp xếp muốn ly gián nàng và Phương Khanh. Nhưng bây giờ ngẫm lại, người chủ mưu đứng sau lưng hại nàng có thể chính là hắn.

Thiên Hinh để mặc cho bản thân mình chìm trong những suy nghĩ về kiếp trước, trong lúc không tự chủ, một tia căm hận chợt lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng. Ánh mắt đấy đã dọa sợ tiểu cô nương đứng trước mặt nàng, “Tiểu... Tiểu... thư...” Tiếng gọi dè dặt khiến Thiên Hinh bừng tỉnh, người đứng trước mặt nàng không ai khác chính là nha hoàn Quỳnh Hương, một trong hai nha hoàn song sinh đi theo hầu hạ. “Tại sao ngươi lại ở đây? Loan Nhi đâu?” Quỳnh Hương trả lời nàng: “Nhị tiểu thư bảo em đi theo người, bây giờ, chắc Tiểu thư đã vào trong hiệu vải cùng với Khánh Nương rồi ạ.”

“Được rồi, chúng ta trở về thôi, không nên để Loan Nhi đợi, nếu không sẽ chẳng biết muội ấy sẽ gây ra chuyện náo loạn gì nữa?” Thiên Hinh đưa cho nha hoàn kia gói bánh Hải Đường, rồi tiến về phía cửa hàng vải. Lúc ấy, nàng không hề biết được chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng quay lưng rời khỏi. Người bán hàng rong đang vui mừng vì số hàng được bán hết một cách nhanh chóng, thì đột nhiên trước mặt hắn ta lại xuất hiện một người lạ. Thiếu niên anh tuấn mang theo thanh kiếm giắt bên hông, cả người toát lên một khí chất ngạo mạn khó ai có được.

Vẻ mặt lạnh lùng đến nổi người khác cứ tưởng rằng đang đứng trong tuyết rơi lạnh giá, chứ không phải ngày nóng tháng bảy. Người nọ run rẩy vì bị khí chất kia đè ép: “Công tử,.. Công tử... Không biết có... việc gì... gì...” Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của người trước mặt, thiếu niên kia thở dài một hơi, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn lại dọa người khác rồi sao, rõ ràng hắn đã cố gắng để dáng vẻ của mình hòa nhã nhất có thể. Nhưng tại sao hiệu quả lại trái ngược với mong đợi thế này chứ? Hắn chỉ muốn mua bánh Hải Đường thôi mà.

“Không cần căng thẳng, ta chỉ muốn mua bánh Hải Đường mà thôi, mới đó mà ngươi đã bán hết hàng rồi sao, thật đáng tiếc!” Hắn liếc mắt xuống khay bánh trống không rồi nói, sau đó bỏ đi để lại cho người kia một tá câu hỏi không tìm được lời giải đáp. Thiếu niên kia vừa đi vừa thở dài một lần nữa, không có bánh Hải Đường, làm sao có thể khiến tâm tình của muội muội hắn tốt lên được đây. Phải rời khỏi quê nhà đến tận kinh thành Lạc Dương xa xôi này sinh sống, đừng nói là muội muội hắn cảm thấy khó chịu, mà ngay cả hắn cũng không thể thích nghi kịp.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trên đầu mình, hàng chân mày khẽ cau lại, tại sao khoảng trời lại bị nhiều thứ che khuất như vậy. Những mái nhà cong cao vút được trạm chỗ cầu kỳ, những dải lụa hoa vắt ngang trên đường phố. Đèn lồng treo thành từng hàng một, và những tấm vải bạt giăng lên tạo bóng mát. Tất cả những thứ ấy khiến bầu trời dường như bé lại, một cảm giác ngột ngạt đến khó tả. Không hề giống với bầu không khí ở Dư Hàng, trời xanh mây trắng trải bạt ngàn, bầu trời trông gần đến nỗi chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào. Hắn nhớ cái cảm giác tự do phóng khoáng ấy, khác hẳn với sự xô bồ nhộn nhịp ở Lạc Dương.

Thiếu niên anh tuấn cúi đầu xuống, khẽ mỉm cười rồi bước nhanh, hắn cũng phải mau chóng trở về sắp xếp chuyện trong phủ. Biết đâu giờ này muội muội của hắn đã làm loạn lên hết cũng không chừng. Chắc hẳn phụ mẫu đang rất đau đầu vì tính khí thất thường của tiểu cô nương ngoan cố ấy. Trên con đường thành Lạc Dương ngày hôm đó, Thiên Hinh đã không hề biết rằng, hóa ra kiếp trước hay kiếp này, hắn đều là người đến trước. Như ngày xuân rộn ràng, như ngày nóng tháng bảy chưa tan, nhân duyên buộc chặt từ tiền kiếp, nối dài mãi đến kiếp sau.

***

Ngọc Loan rất tập trung vào việc lựa chọn vải, gần đây việc học thêu của nàng được Khánh Nương khen ngợi hết lời. Lại sắp đến sinh thần của Thiên Hinh, nàng muốn tự tay mình may cho tỷ tỷ một bộ y phục. Đây là cửa hiệu mà nàng hay lui tới, vì thế lão bản cũng không hề khách sáo gì với nàng, có bao nhiêu hàng tốt đều đưa ra cả. “Những thứ này đều là hàng mới nhập về từ Gia Châu sao? Chất lượng thì tốt cả, nhưng mà Loan Nhi muốn màu sắc tinh tế thêm một chút, bộ không có loại nào nữa sao?”

Đặt mảnh vải trong tay xuống, Ngọc Loan thất vọng hỏi, không tìm thấy màu sắc mà nàng ưng ý, nếu cả vải cũng không chọn được, thì làm sao may y phục đây. Nhìn thấy bộ dạng của nàng, lão bản vội vàng xua tay: “Không, không, đương nhiên là còn rồi, Nhị tiểu thư đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được cây vải hợp ý Tiểu thư. Chỗ tôi còn một lô hàng nữa, được nhập từ về Dư Hàng, chất lượng thì khỏi cần bàn đến. Nhưng màu sắc thì có chút khác biệt, không biết Tiểu thư có muốn xem qua không?” Ngọc Loan vui vẻ đồng ý, lão bản dặn dò học trò trông coi cửa hiệu và tiếp các vị khách khác, còn ông thì tự mình đưa Ngọc Loan lên tầng trên xem hàng.

Đúng như dự đoán của ông, rốt cuộc Ngọc Loan cũng tìm được loại vải hợp ý mình. Cầm hai mảnh vải trên tay, Ngọc Loan không biết nên chọn màu nào thì hợp hơn. Nàng quay sang nói với lão bản: “Treo cả hai cuộn vải lên cho ta, đừng sợ hỏng vải, cả hai ta đều lấy, chỉ là muốn xem thử về độ mịn mà thôi.” Đương nhiên lão bản không lo lắng về việc hỏng vải hay Ngọc Loan sẽ không mua, ông nhanh chóng cho người treo hai cuộn vải lên. Ngọc Loan đứng phía dưới đưa tay nắm lấy một góc vải rồi kéo xuống, sợi vải mềm như tơ cứ như một con suối nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng.

Ngọc Loan mỉm cười, trơn đến mức này còn không phải là hàng thượng đẳng sao. Vì kéo cả hai cây vải cùng lúc, nên nàng hơi lùi về sau một chút để giữ thế. Chẳng ngờ rằng, sau lưng của nàng là lan can gỗ, Khánh Nương tinh mắt nhìn thấy vội vàng gọi nàng: “Tiểu thư, cẩn thận!” Tiếng gọi của bà làm Ngọc Loan giật mình, không những Ngọc Loan không đứng vững được mà còn mất thế ngã ngược ra sau. Trước khi nàng kịp nhận ra chuyện gì, thì đã có người đỡ lấy nàng, kéo nàng vào trong an toàn.

Vải đã rơi xuống hết, đều nằm gọn trong tay của nàng, còn nàng thì lại nằm trong lòng của người đó. Sự hốt hoảng còn chưa kịp phai, Khánh Nương và Quỳnh Oanh đã lo lắng chạy đến. “Tiểu thư, người không sao chứ? Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đáng chết, đáng lý ra không nên gọi làm tiểu thư giật mình.” Đôi mắt của Khánh Nương đã ướt đẫm nước, Ngọc Loan cũng không hề có ý định trách mắng bà, nàng chỉ đang trong cơn hoảng hốt nên khẽ nói: “Khánh Nương, con không sao.”

Lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn người vừa cứu mình, thì phát hiện ra người đó cũng đang nhìn mình. Nam tử thanh tú mang theo khí chất mạnh mẽ cuốn hút người khác, nơi đuôi mắt còn ẩn hiện ý cười trêu đùa. Chỉ một ánh mắt, dường như trái tim của Ngọc Loan cũng đã bị người ấy đánh cắp mất. “Tiểu thư, nên cẩn thận hơn một chút, đừng vì mải mê chọn vải mà tự làm mình bị thương.” Người ấy mỉm cười rồi từ từ buông Ngọc Loan ra, không đợi nàng cảm tạ đã phóng người xuống lầu rồi biến mất nơi cửa.

Còn Ngọc Loan thì vẫn ngẩn người ngay tại chỗ, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng lưng của người kia. Nàng hỏi trong vô thức: “Đó là ai vậy?” Lão bản là người sống lâu năm, vừa nhìn qua đã biết có chuyện gì xảy ra với Ngọc Loan, vội vàng bẩm báo: “Thưa Tiểu thư, đó là Nhị công tử của Tần gia, nghe nói là Tần gia mới vừa chuyển đến từ Dư Hàng. Hôm nay, vị Công tử này hộ tống Tần phu nhân đi dạo phố, lúc nãy Phu nhân có ghé qua cửa hiệu đặt mấy cây vải. Có nói rằng sẽ cho người quay lại để thanh toán, chắc vừa rồi vị ấy quay lại vì việc này.”

Ngọc Loan lặp lại lời lão bản nói: “Nhị công tử của Tần gia ư?”, bàn tay nắm lấy mảnh vải siết chặt thêm một chút. Lúc này, Thiên Hinh và Quỳnh Hương cũng đã quay lại, trên tay còn cầm theo bánh Hải Đường. Trong phút chốc mùi hoa Hải Đường như phảng phất khắp nơi...

Một góc thành Lạc Dương, có hai thiếu niên anh tuấn đi bên cạnh nhau, dù có khuôn mặt gần giống nhau, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn trái ngược. Một người rạng rõ như ánh nắng, còn người kia lại như tảng băng không tan. “Tại sao muội lại cải trang thành nam nhi nữa rồi? Chẳng phải phụ thân đã dặn khi đến Lạc Dương, muội không được tùy tiện làm theo ý mình mặc nam trang nữa rồi sao?” Vị công tử mặt lạnh nói, còn người bị chất vấn thì lại rất vô tư: “Huynh trưởng, đệ không biết phụ thân đã nói gì, nhưng mà huynh không thấy gọi một công tử anh tuấn như đệ là “muội muội” thì có phần kỳ quặc không?”

“Muội?!?” Người kia tức giận không nói thành lời, bước chân đi nhanh hơn như muốn bỏ mặt người còn lại. “Đại huynh, huynh không biết hôm nay ở tiệm bán vải, đệ đã gặp được ai đâu?” Vẫn không mảy may để ý đến tâm trạng của công tử mặt lạnh, người kia nói tiếp. “Đệ đã gặp ai?” Dù tức giận, nhưng hắn không thể không nhìn thấy tâm tình của muội muội mình rất tốt. Điều gì đã khiến cho một người mới nổi giận cách đây hai canh giờ trở nên vui vẻ như vậy? “Tiên tử Hải Đường.” Bỏ mặc vị huynh trưởng với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vị công tử ấy vẫn tiếp tục bước đi.

Khi nàng bước ra từ xe ngựa, mùi hương Hải Đường đã giữ chân hắn và khi hắn quay đầu lại thì đã nhìn thấy nàng. Thiếu nữ hoạt bạt đáng yêu vì món bánh Hải Đường mà suýt nữa chạy mất, nhưng bị tỷ tỷ của nàng nhanh tay bắt lại. Tỷ tỷ của nàng rất đẹp, nhưng hắn lại không hề để ý đến, trong mắt hắn chỉ có tiểu cô nương đáng yêu kia mà thôi. Hắn nói với mẫu thân phải quay lại thanh toán tiền vải là muốn tìm cơ hội ngắm nàng rõ hơn nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng khi xăm soi từng mảnh vải trên tay khiến hắn cảm thấy hứng thú. Đến khi hắn thấy nàng sắp té thì cơ thể lại hành động nhanh hơn lý trí, trong nháy mắt cơ thể nhỏ bé kia đã nằm trong vòng tay của hắn. Đúng như hắn nghĩ, mùi hoa Hải Đường hắn ngửi thấy xuất phát từ nàng. Ngay lúc ấy, trái tim của hắn khẽ đập chệch một nhịp.

Tuy bản chất bên ngoài hắn cũng như nàng đều là nữ nhi, nhưng hắn biết bên trong hắn lại là trái tim của một nam tử. Từ nhỏ đã theo chân Đại huynh học cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, chưa có điều gì nam nhân làm được mà hắn lại không thể. Nhưng có lẽ, nàng sẽ không để ý đến hắn đâu, cảm tình lưu luyến mới nở như sương sớm này hắn sẽ cất ở một nơi trong tim vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.