Bọn bắt cóc cố tình mở TV, để cho tôi tận mắt nhìn thấy Chu Lăng Xuyên mặc âu phục, chân đi giày da còn mang theo một bó hoa nhài trắng để đi đón Du Ấu Ấu trở về nước.
“Thật là đáng thương”
Tiếng cười lạnh của bọn cướp truyền đến, bàn tay đè đầu của tôi vào trong chậu nước lại mạnh hơn một chút “ Chu tổng đến bây giờ vẫn còn cho là cô đang tự biên tự diễn”
Tôi chịu đựng sự đau nhức kịch liệt, cố gắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người trên màn hình.
Cho đến khi mũi miệng bị một lượng lớn nước tràn vào, thời điểm cận kề cái chết.
Lại mở mắt ra một lần nữa.
Hơi thở nóng rực phả vào tai tôi.
Trong bóng tối, trên người truyền đến sức nặng muốn ép tôi đến nghẹt thở.
Mà một tiếng thì thầm “Ấu Ấu” lại giống như tiếng sét đánh ngang tai khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi vô thức đẩy người phía trên ra, bật đèn lên.
Qủa nhiên là Chu Lăng Xuyên.
Chính xác mà nói, là Chu Lăng Xuyên đang bị bỏ thuốc.
Sự khô nóng trong cơ thể bị tôi cắn răng cưỡng ép xuống.
Khi Chu Lăng Xuyên một lần nữa vươn tay về phía tôi, không nói hai lời, tôi lập tức cầm chiếc đèn ngủ đầu giường đập xuống.
Nhưng dù sao cũng bị bỏ thuốc cho nên sức lực có chút không đủ.
Tôi một bên tiếc nuối không có đem đầu Chu Lăng Xuyên đập cho chảy máu, một bên lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Dùng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân thanh tỉnh cho đến khi đưa người phụ nữ kia vào phòng của Chu Lăng Xuyên.
Trước khi bản thân mất đi ý thức thì trước mặt tôi xuất hiện một người đàn ông đang chạy tới với gương mặt hoảng hốt.
“Chị Trăn Trăn!”
Tôi không nói lời nào liền kéo lấy cậu ta.
Mặc kệ người đó là ai!
Chỉ cần không phải Chu Lăng Xuyên là tốt rồi.
Huống chi người này vóc dáng cũng khá đẹp.
Không lỗ.
2
Tôi thức dậy với cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, không còn phải trải qua sự đau đớn như kiếp trước.
Bên cạnh không có ai, phía cuối giường có một bộ quần mới tinh ở đó.
Phía trên còn có một tờ giấy ghi chú.
“Chờ chút nữa sẽ có bác sĩ tới kiểm tra lại cơ thể, chị đừng quá lo lắng”
Chữ viết cố tình bị che dấu, nhưng dấu chấm tròn kia rõ ràng đang viết lại dừng.
Giống như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị cắt đứt vội vàng.
Tôi đột nhiên nhớ tới việc tối hôm qua người đó cũng kìm nén như vậy.
Lúc đầu không nhìn rõ mặt cậu ta, chỉ nhìn thấy dáng vóc đẹp liền cảm thấy không lỗ.
Sau đó cậu ta che mắt, giọng điệu gần như là cầu xin:
“Đừng nhìn tôi...”
Tiếng nói ẩn nhẫn, động tác cẩn thận từng li từng tý.
Rõ ràng bản thân cũng khó chịu, nhưng lại không ngừng vỗ về an ủi tôi.
“Bác sĩ mà tôi liên hệ đã đến”
Thật ra như vậy mới là tốt nhất.
Tôi trừng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc sau, có người đưa bữa sáng tới.
Cái này cùng kiếp trước hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước tôi bị tiếng khóc của Du Ấu Ấu làm tỉnh.
Cô ta chất vấn tôi “ Sao chị lại không nói cho em biết chị thích A Xuyên, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ tranh đoạt cái gì với chị. Tại sao chị lại muốn dùng cách này để nhục nhã em!”
Du Ấu Ấu sẽ cùng Chu Lăng Xuyên kết hôn trong tuần này.
Mà tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, nhất thời không thể phản bác.
Chờ đến khi phản ứng lại, liền thấy Chu Lăng Xuyên đuổi theo bóng lưng của Du Ấu Ấu để giải thích.
Lúc đó toàn thân tôi vô cùng đau đớn.
Chu Lăng Xuyên vốn không có kinh nghiệm, bản thân còn bị bỏ thuốc. Lúc đó anh ta chỉ biết làm cho bản thân sướng là được.
Còn tôi ngày đó chỉ có thể bước đi khập khiễng tự mình mua thuốc.
Nhưng bây giờ, tất cả đều không giống như vậy nữa.
Tôi nhìn thời gian, còn khoảng nửa tiếng nữa là Du Ấu Ấu sẽ đi bắt gian.
Cho nên tôi liền gọi điện cho cha mẹ.
Giọng điệu tràn đầy lo lắng “ Con nhìn thấy Ấu Ấu khóc lóc chạy tới quán rượu, là có chuyện gì sao?”
Sau đó tôi liền gọi tới một tên nhà báo chỉ cần đưa tiền liền không chuyện gì không làm.
Kiếp trước Du Ấu Ấu không dám làm lớn chuyện, chỉ một mình đi bắt gian.
Nhưng lần này, tôi muốn mọi chuyện càng làm lớn càng tốt.
3
Du Ấu Ấu đúng như kế hoạch tới bắt gian.
Cô ta để cho người mở cửa, vừa vặn đối diện với Chu Lăng Xuyên đang thất thần.
Trong phòng quần áo lộn xộn rơi đầy đất, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
“Ấu Ấu...”
Chu Lăng Xuyên nhìn Du Ấu Ấu.
Giọng khàn khàn kêu cô ta, đáy mắt có niềm vui, sự nghi ngờ và kinh ngạc...
Cuối cùng hoá thành ảm đạm.
Mà Du Ấu Ấu lúc này vành mắt đỏ hoe.
“Chu Lăng Xuyên, vì sao anh lại phản bội em!”
Cô ta tỏ vẻ không dám tin nhìn Chu Lăng Xuyên, lại nhìn thấy trên giường phía dưới chăn lộ ra một nhúm tóc.
Du Ấu Ấu nhận định người đó là tôi.
Thế là không quan tâm gì cả liền chạy tới muốn vạch chăn ra.
Giọng nói run rẩy: “ Ngay từ đầu chỉ cần chị nói chị thích A Xuyên với em là được, từ nhỏ đến lớn em...”
Thân thể Chu Lăng Xuyên đột nhiên cứng đờ.
“Ấu Ấu?”
Lúc này tôi liền xuất hiện đánh gãy lời của Du Ấu Ấu.
Bên cạnh là khuôn mặt tái xanh của cha mẹ.
Tôi làm bộ không nhìn thấy ánh mắt chấn kinh đến mức kinh sợ của cô ta, chỉ giả vờ cau mày tỏ vẻ không hiểu:
“Vì sao em lại bảo người phụ nữ xa lạ kia là chị?”
“Chị.....”
Du Ấu Ấu há to miệng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Bởi vì Chu Lăng Xuyên đột nhiên bắt lấy cánh tay cô ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Du Ấu Ấu, mỗi câu mỗi chữ như nghiến răng nghiến lợi nói ra:
“Vì cái gì mà em cảm thấy người ở trên giường chắc chắc là chị gái của mình?”
Lời này là nói với Du Ấu Ấu.
Nhưng ánh mắt của Chu Lăng Xuyên lại nhìn thẳng tắp về phía tôi.
4
Chu Lăng Xuyên vốn luôn cho rằng tôi là người bỏ thuốc hắn.
Có thể nói sau đó anh ta nguỵ trang rất tốt.
Mãi cho sau này khi anh ta dựa vào Du gia mà Đông Sơn Tái Khởi, cũng là lúc anh ta bắt đầu trả thù tôi. Khi đó tôi mới biết rằng từ trước đến giờ anh ta vẫn cho rằng tôi là người bỏ thuốc.
Tất cả tài nguyên tôi giành được cơ hồ đều bị Chu Lăng Xuyên cướp đoạt đưa cho một người mới. Chỉ bởi vì người đó có đôi mắt cực kỳ giống với Du Ấu Ấu.
“Tôi biết cô luôn thích tranh giành với Ấu Ấu”
Chu Lăng Xuyên ôm tôi, dùng giọng điệu vô cùng thân mật mà nói “ Cho nên tôi thay cô đem những thứ không thuộc về mình mà trả lại”
Tôi tức đến mức vừa đánh vừa chửi anh ta.
Nhưng Chu Lăng Xuyên điên rồi.
Mãi một thời gian sau tôi mới nhận được một vai diễn nhỏ.
Khi tham gia quay tôi mới biết người đầu tư cho bộ phim đó chính là Chu Lăng Xuyên.
Có một phân đoạn phải quay chụp dưới nước trong không gian rét buốt, tôi bị yêu cầu quay đi quay lại phân cảnh đó, ngâm mình trong nước lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ.
Chỉ vì Chu Lăng Xuyên không hài lòng với đoạn diễn đó.
Anh ta mỉm cười nói “ Không lẽ trình độ diễn xuất của Cô Du chỉ có vậy thôi sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn vào anh ta, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Cho đến lần quay chụp cuối cùng tôi bị xuất huyết sinh non.
Khi tỉnh lại liền thấy Chu Lăng Xuyên quỳ ở trước giường, hai mắt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cúi đầu.
Chu Lăng Xuyên hết lần này đến lần khác thì thầm nói xin lỗi tôi.
Lại gắng gượng cười an ủi tôi rằng “ Không sao cả, đứa bé sau này sẽ lại có”
Nhưng sau đó, Chu Lăng Xuyên lại chỉ vì vài lời nói của Du Ấu Ấu mà cho rằng tôi đang tự biên tự diễn.
Mà bây giờ, anh ta nhìn về phía tôi.
Giống như muốn xuyên qua đó tìm ra sự thật.
Nhưng tôi thầm nghĩ, Chu Lăng Xuyên yêu Du Ấu Ấu như vậy, khẳng định là tin tưởng cô ta.
Qủa nhiên, Du Ấu Ấu mang theo tiếng khóc nức nở nói “ A Xuyên, anh làm đau em!” mặt Chu Lăng Xuyên lập tức biến sắc.
Anh ta liền vô giác buông lỏng bàn tay cầm Du Ấu Ấu, trên mặt nhanh chóng hiện lên sự lo lắng.
Tôi cúi đầu cười khẽ, đáy mắt là sự lạnh lẽo.
“Em là nghe nói, chị ấy đi theo anh vào gian phòng này”
Du Ấu Ấu bối rối giải thích, khóc lóc trông vô cùng yếu đuối mong manh.
“Nghe nói? Là nghe ai nói?”
Tôi dừng một chút, thanh âm nghẹn ngào “ Ấu Ấu, từ nhỏ đến lớn chị đều không bao giờ động vào bất kỳ thứ gì của em. Chị còn biết rõ Chu Lăng Xuyên là vị hôn phu của em, làm sao lại cùng anh ta hai người đơn độc một chỗ? Nhưng em vì sao lại khẳng định người cùng anh ta phát sinh quan hệ nhất định là chị?”
“Coi như em thật sự nhe được người khác nói, vậy vì sao đến bây giờ mới xuất hiện? Em rõ ràng là.....”
“Được rổi!”
Cha tôi đột nhiên lên tiếng cắt đứt, mà mẹ tôi lại đau lòng thay Du Ấu Ấu lau nước mắt.
Hai người bọn họ trước nay đều thiên vị Du Ấu Ấu như vậy, thậm chí đến lúc này vẫn trừng mắt nhìn tôi, sắc mặt tái xanh.
“Còn không cảm thấy mất mặt hay sao? Đều trở về cho cha”
Nhưng lời vừa dứt, ngoài cửa liên vang lên những tiếng chụp ảnh liên tiếp.
Là đám nhà báo kia tới.
Người Du gia sắc mặt đại biến trong nháy mắt.
Mà tôi thừa lúc náo loạn liền rời đi, cảm giác có một ánh mắt nặng nề rơi vào người mình.
Là Chu Lăng Xuyên.
Sắc mặt anh ta ảm đạm đứng nhìn về phía tôi, thậm chí không để ý tới âm thanh lo lắng của Du Ấu Ấu “A Xuyên làm sao bây giờ?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi quay người rời đi.
Mẹ nó, Thật buồn nôn.
5
Mọi việc cuối cùng cũng bị Du gia dìm xuống.
Như dự liệu, nhân cơ hội này tôi lấy được đoạn video Du Ấu Ấu bắt gian nói xấu tôi.
Mà mấy ngày sau cặp cha mẹ trên danh nghĩa kia lại không ngừng gọi điện thoại làm phiền tôi, tất cả đều bị tôi tắt máy.
Tôi đã chuyển ra khỏi Du gia từ rất lâu.
Chỉ là không nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo giữa tôi và Chu Lăng Xuyên lại diễn ra sớm như vậy.
Buổi tối hôm đó, vì muốn nhận được một vai diễn nhỏ, tôi bị rót rượu không ngừng.
Thật ra chuyện này ở kiếp trước diễn ra không hề ít.
Khi đó cha tôi chê việc tôi làm thật mất mặt, cứ thể không thèm quan tâm.
Vậy mà khi Du Ấu Ấu nói muốn tiến vào giới giải trí, ông ấy lại thay cô ta đi khắp nơi tìm kiếm tài nguyên.
Hầu như tất cả mọi người trong giới đều ngầm hiểu tiểu công chúa Du gia muốn đi trải nghiệm nhân sinh, còn về tôi thì không một ai nghĩ đến việc tôi và Du gia cũng có một tầng quan hệ.
Tôi cũng không quan tâm đ ến điều này.
Chỉ là đêm nay uống hơi nhiều rượu khiến lục phủ ngũ tạng có chút nóng rát.
Lúc ra khỏi phòng vệ sinh lại gặp phải một gã say rượu.
Tôi không kiên nhẫn muốn đem cây gậy giấu trong túi ra hù doạ, không nghĩ tới một giây sau tên say rượu vốn muốn đùa bỡn tôi lại bị người ta đạp chúi xuống đất.
Là Chu Lăng Xuyên.
Anh ta liên tục đấm vào người tên say rượu.
Thẳng đến khi đối phương hôn mê vẫn chưa hết giận bồi thêm vài cước.
Tôi lạnh mặt nhìn, quay đầu muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng giây tiếp theo anh ta dừng tay rồi nói:
“Cô cũng quay về rồi đúng không?”
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã tự nói tiếp.
“Thật buồn cười, tôi mới chợp mắt một chút liền quay trở lại năm năm trước. Còn cô thì sao?”
“Du Dĩ Trăn, vì sao cô lại quay về?”
Anh ta nói một cách hời hợt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tôi.
Tôi quay lại, nhìn Chu Lăng Xuyên cười nói:
“Làm sao trở về à? Đương nhiên là chết rồi mới trở về chứ”
Sắc mặt Chu Lăng Xuyên cứng đờ.
Nhưng rất nhanh anh ta liền thả lỏng thân thể.
Cười nhạo “Cô vẫn giống như trước đây, cứ mở miệng là nói ra những lời dối trá”
6
Cho đến lúc này, Chu Lăng Xuyên vẫn chưa bao giờ tin tôi.
Năm đó Du Ấu Ấu cố tình về nước nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện đều do cô ta bày ra, lúc đó tôi ghi âm đem cuộc nói chuyện giữa mình và cô ta gừi cho Chu Lăng Xuyên.
Anh ta như cũ vẫn không hề tin.
Thậm chí còn vứt bỏ chiếc bút ghi âm đó, khuôn mặt hiện lên sự trào phúng.
“Du Dĩ Trăn, trước kia tôi đã xem nhẹ bản lĩnh của cô. Vì nói xấu em gái mình đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào”
Khi nghe những câu nói đó toàn thân tôi rét lạnh.
Nhưng bây giờ nghe thấy Chu Lăng Xuyên nói vậy một lần nữa, tôi đã không còn để ý tới.
Tuy nhiên anh ta lại không muốn bỏ qua cho tôi.
Lúc tôi quay người rời đi, trông vô thức anh ta kéo lấy cánh tay tôi.
Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên cáu kỉnh, mang theo sự ghen tuông khó hiểu:
“Đêm hôm đó cô đã đi đâu?”
Bị Chu Lăng Xuyên đụng vào, sự chán ghét khó hiểu trong lòng bỗng nhiên dâng lên.
Thân thể của tôi đột nhiên căng cứng, theo phản xạ hất tay hắn ra:
“Đừng đụng vào tôi!”
Chu Lăng Xuyên không nghĩ tới phản ứng của tôi sẽ lớn như vậy, nhất thời kinh ngạc.
Việc tôi hất mạnh tay cộng với đi giày cao gót khiến bản thân ngã ngửa về phía sau.
Liền đụng phải một cơ thể ấm áp.
“Cẩn thận!”
Người phía sau đỡ lấy tôi.
Kinh ngạc quay đầu lại.
Vừa vặn đối diện với một khuôn mặt tinh xảo nhưng rất lạnh lùng.
Nhìn thấy người đến, khuôn mặt Chu Lăng Xuyên đột nhiên tối sầm lại.
Anh ta cơ hồ không chút nghĩ ngợi muốn tiến lên kéo tôi ra phía sau, giọng điệu như cảnh cáo:
“Đừng đụng vào cô ấy, Kỳ Dã”
7
Kỳ Dã.
Tôi từng nghe qua tên người đàn ông này.
Kiếp trước là đối thủ một mất một còn của Chu Lăng Xuyên.
Cũng là thiên tài bất cận nhân tình trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ cậu ta lại đỡ tôi tránh đi sự đụng chạm của Chu Lăng Xuyên.
Bờ môi mấp máy, cúi xuống hỏi tôi:
“Cần giúp đỡ sao?”
Vành tai dấu trong mái tóc đen khẽ đỏ ửng.
Nhìn qua trái lại trông khá là ngây thơ.
Hiện tại Chu Lăng Xuyên còn chưa phải là đối thủ của Kỳ Dã.
Nhưng tôi chợt nghĩ đến một điều mà trước kia bản thân luôn bỏ qua, không hiểu vì sao khi nhìn thấy gương mặt này tôi lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
“Cái kia phiền cậu có thể đem anh ta bắt lại được không?”
Tôi thử cử động mắt cá chân có chút đau đớn, xác định không ảnh hưởng đến hành động liền thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ Dã cũng gật nhẹ đầu.
Một giây sau, Chu Lăng Xuyên liền bị bảo vệ bên người của cậu ta chế ngự.
Anh ta cũng không giãy giụa, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Kỳ Dã.
Sau đó cười lạnh “ Cho nên lần này cô lựa chọn bám vào cậu ta? Du Dĩ Trăn, ánh mắt cô đúng là không tốt, cô có biết cậu ta....a!”
Tôi lắc lắc bàn tay đánh người đến sưng đỏ, nhìn Chu Lăng Xuyên trong nháy mắt kêu r3n, sắc mặt ẩn nhẫn còng lưng chịu đựng.
Lại cười “ Chu Lăng Xuyên, anh đang ghen phải không?”
Vừa dứt lời, con ngươi anh ta co lại.
Chu Lăng Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói “ Cô đang nói cái quái gì vậy?”
“Vậy con mẹ anh quan tâm chuyện tôi dính líu tới ai làm gì!”
Tôi đánh anh ta một bạt tai, sức lực lớn đến mức bàn tay có chút đau.
Tặc lưỡi, tôi vừa định lấy cái gậy trong túi ra sử dụng, liền nghe thấy Kỳ Dã nói:
“Cần giúp đỡ không?”
“Sao cơ?”
Cậu ta mặt không đổi sắc nhìn sang người bảo vệ lực lưỡng, giọng điệu bình thản “ Quán quân karate thế giới, đai đen, còn từng làm qua bác sĩ...”
“Vậy thì liền làm phiền cậu”
Mắt tôi sáng lên, vui vẻ nói lời cảm ơn.
Kỳ Dã cũng thấp giọng “vâng” một tiếng, vành tai đỏ rực vẫn chưa hề lui bớt.
Người chuyên nghiệp quả nhiên làm việc so với tôi tốt hơn nhiều.
Có lẽ do mặt mũi đàn ông, Chu Lăng Xuyên đè nén tiếng kêu đau đớn của mình.
Chỉ là con mắt vẫn như cũ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười lạnh, đi đến bên người anh ta rồi cúi đầu nhìn xuống:
“Bây giờ anh không đi tìm Du Ấu Ấu nối lại tiền duyên sao? A, tôi quên mất, cô ta ghét bỏ anh bị vấy bẩn rồi”
“Du Dĩ Trăn.....”
“Thật ra tôi đã sớm muốn làm như vậy rồi”
Tôi đánh gãy lời nói của Chu Lăng Xuyên, thu lại ý cười trên mặt, chỉ còn lại sự chán ghét không hề che giấu.
“Chu Lăng Xuyên, tôi hối hận rồi”
Chỉ đơn giản mấy chữ như vậy.
Đã khiến gương mặt của Chu Lăng Xuyên thoáng chốc tái nhợt.
Nhìn qua tựa hồ so với việc bị mấy người bảo vệ kia đánh còn nghiêm trọng hơn.
“Có phải không?” Anh ta cố gắng nhếch khoé môi, nhưng vành mắt lại đỏ hoe.
Giọng nói trào phúng “Hình như cô hối hận hơi muộn rồi”
Đáp lại anh ta là một đạp của Kỳ Dã.
Một đạp này trực tiếp khiến Chu Lăng Xuyên ngất đi.
Tôi có chút kinh ngạc.
“Nói nhiều” Kỳ Dã nghiêm mặt giải thích, cố ý hay vô ý chắn đi Chu Lăng Xuyên, cường điệu nói “ Trông rất xấu”
Đám bảo vệ kia ra tay đúng là một chút cũng không lưu tình.
Nghĩ đến gương mặt bị đánh sưng lên của Chu Lăng Xuyên, tôi liền gật đầu tán thành.
Lại nhịn không được cười nói “ Gương mặt cậu rất đẹp, cho nên tôi phải nhìn nhiều thêm vài lần coi như rửa mắt”
Trong nháy mắt thân thể của Kỳ Dã cứng lại.
Cậu ta ngước mắt nhìn tôi một chút.
Sau đó động tác vô cùng dứt khoát liền mạch xoay người đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.
Mà mấy người bảo vệ đã kéo Chu Lăng Xuyên ném ra ngoài, trong hành lang chỉ còn lại tôi và Kỳ Dã.
Khung cảnh có chút xấu hổ.
Tôi cho rằng mình đã nói sai, thế là có chút áy náy nói lời xin lỗi “ Thật có lỗi, tôi chỉ là...”
“Không phải do chị...”
Thanh âm của Kỳ Dã có chút chán nản.
Cậu ta đưa lưng về phía tôi, giống như là đang cố gắng che dấu điều gì đó “ Tôi, tôi còn có việc, đi trước”
Lời vừa dứt, Kỳ Dã cũng sải chân nhanh chóng đi về phía trước.
Có lẽ là do quá mức khẩn trương, cho nên tay chân cậu ta có chút vụng về.
Đến khi kịp phản ứng lại, thì thân thể càng trở nên cứng ngắc.
“Hôm nay thực sự rất là cảm ơn cậu. Nhưng cậu có việc phải làm cho nên hôm khác tôi sẽ tới tìm cậu nói lời cảm ơn”
Vì để tránh cho Kỳ Dã tiếp tục xấu hổ, tôi nhanh chóng mở lời.
Mà cậu ta cũng không đi tiếp, chỉ đứng yên tại chỗ rầu rĩ nói vâng.
Tôi nín cười rời đi.
Tới chỗ ngoặt vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút.
Kỳ Dã vẫn đứng tại chỗ quay lưng về phía tôi, chỉ là không biết từ lúc nào đã đứng quay mặt vào góc tường.
Toàn thân trên dưới đều tản ra khí tức hờn dỗi cùng mất mát.
Xem ra lời đồn bên ngoài liền không thể tin.
Tôi thầm nghĩ.
8
( Góc nhìn của Kỳ Dã)
Sau khi xác nhận tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, lúc này Kỳ Dã mới cẩn thận từng li từng tý xoay người lại.
Cậu lặng lẽ nhìn về phương hướng cô gái biến mất, mím môi khó chịu.
Trái tim vốn đang đập dồn dập và mạnh mẽ cũng vì câu nói đó mà dần dần chậm lại, thay vào đó cảm giác mất mát bao trùm.
Cô ấy quả nhiên không nhận ra cậu.
Nghĩ như vậy, Kỳ Dã lại càng buồn.
Mà bản thân cậu còn khiến lần đầu tiên gặp lại của hai người tồi tệ như vậy.
Nghĩ đến đây, Kỳ Dã lại không nhịn được muốn tìm một chỗ nào đó để trốn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Vậy là Kỳ Dã nhanh chóng trở lại bộ dáng lạnh lùng người ngoài thường thấy.
“Ông chủ, có muốn tiếp tục giáo huấn không ạ?”
Người trợ lý quay lại hỏi.
Kỳ Dã vô thức vuốt v e sợi dây màu đỏ đã phai màu giấu trong ống tay áo, giọng điệu lạnh nhạt “Bẻ gãy tay trái của anh ta đi”
Người kia vừa rồi chính là dùng tay trái bắt lấy Trăn Trăn.
Nhưng thời điểm trợ lý rời đi, Kỷ Dã lại đột nhiên gọi lại:
“ Khoan đã...”
Cậu giống như nhớ ra cái gì đó, nhưng trong giây lát ánh mắt liền ảm đạm.
Giọng điệu cáu kỉnh “ Đem cậu ta ném cho Du Ấu Ấu”
Kỳ Dã cảm thấy nếu mình thực sự đem Chu Lăng Xuyên đánh cho tàn phế, lúc Trăn Trăn biết nhất định sẽ tức giận.
Dù sao trước đó cô ấy tức giận như vậy, cũng không muốn đánh Chu Lăng Xuyên bằng chiếc gậy trong túi.
Càng nghĩ Kỳ Dã càng cảm thấy chua chát.
Hoàn toàn không nhớ đến bộ dáng hưng phấn của Du Dĩ Trăn khi nhìn thấy Chu Lăng Xuyên bị đánh.
Nhưng mà bọn họ cãi nhau sao?
Kỳ Dã nhíu chặt lông mày.
Rõ ràng đối với chuyện này cậu sẽ phải cảm thấy rất vui mừng, nhưng lại trong lòng có một nỗi muộn phiền không tên.
Cậu luôn cảm thấy giữa Trăn Trăn cùng Chu Lăng Xuyên có cái bí mật nào đó.
Một bí mật mà cậu không hề hay biết.
“Ông chủ, bên phía Du tiểu thư có cần cho người đặc biệt chiếu cố không?”
Giọng nói của trợ lý lôi kéo Kỳ Dã ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu do dự một chút, cuối cùng lắc đầu “ Cô ấy sẽ không thích tôi làm vậy, những người tối nay rót rượu cho cô ấy hãy nhớ cho kỹ. Sau đó cắt đứt tất cả hợp tác với bọn họ”
Kỳ Dã cảm thấy mình làm như vậy Trăn Trăn sẽ không tức giận.
Dù sao cô ấy cũng sẽ không biết.
Mà cậu cũng chỉ có thể làm được như thế.
Trong chốc lát, Kỳ Dã lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Đi thôi”
Hi vọng lần sau gặp mặt, cậu có thể lưu lại cho cô ấy một ấn tượng tốt đẹp hơn.