Trả Nợ

Chương 52: Ghen



“Nè, còn giận hả?” Hạ Lâm Chu cẩn thận ôm tay Văn Tầm Xuyên, thấy gã không đếm xỉa đến mình liền túm lấy cổ tay áo gã giật giật, chớp mắt. Từ tối hôm qua, sau khi tắm rửa xong thì hắn bắt đầu trưng ra cái bản mặt thối hoắc không có liêm sỉ, õng à õng ẹo “Anh hai ơi, em sai rồiii”

Một chữ “Anh hai” vang lên, trán Văn Tầm Xuyên lại nhảy gân xanh pặc pặc. Trong đầu gã lại lần nữa nhớ đến đêm qua thằng nhãi ôn dịch này dám quệt tinh dịch lên ngón tay ngồi nhét vào miệng gã chọc ngoáy lung tung, còn dám hỏi ép “Ngon không? Ăn ngon không?” Cái vị tanh nồng đến không chấp nhận được như lại phảng phất tràn ngập trong miệng gã.

Văn Tầm Xuyên lạnh mặt lườm Hạ Lâm Chu, nghiêng vai không chút khoan nhượng nào giật phắt tay áo về, còn phủi mấy cái. Hạ Lâm Chu vẫn xáp lại uốn éo, nói bằng cái giọng nhừa nhựa kéo dài cả cây số, “Văn Tầm Xuyên~~ Bé Xuyên Xuyên~~~ Anh hai Xuyên à~~~”

Văn Tầm Xuyên đẩy cái mặt hắn cứ chồm sát vào người mình ra. Hạ Lâm Chu theo sát từ tối qua đến giờ làm gã cũng phiền, định mở miệng ra “tha thứ” thì cửa ngoài bị gõ vang. Cả hai lập tức im bặt nhìn ra cửa. Hạ Lâm Chu thì thào, “Không phải ba anh đến đó chứ?”

“Không biết nữa.”Văn Tầm Xuyên đặt tờ báo còn chưa đọc được chữ nào vì bị quấy rối xuống bàn, đứng dậy mở cửa.

Làm gã khá bất ngờ, đó là người ngoài cửa chính là Ôn Tri Hứa.

Văn Tầm Xuyên nghiêng người mời anh vào nhà, buồn bực nói, “Sao ông qua đây?”

“Gọi điện cho ông không được, nên nghỉ trưa tôi tranh thủ qua đây xem.” Ôn Tri Hứa tháo giày trên huyền quan. “Mấy bữa nay ông có sao không? Sao di động với điện thoại bàn đều không gọi được?”

Hạ Lâm Chu gườm gườm nhìn Ôn Tri Hứa thản nhiên xách giỏ trái cây vào phòng bếp như chủ nhà, mặt mày sa sầm.

Mẹ nó, lại là cái tên Ôn Tri Hứa này.

Văn Tầm Xuyên đang định mở miệng, Hạ Lâm Chu đã giành trước, “Có tôi ở đây anh ấy còn xảy ra chuyện gì được?”

Ôn Tri Hứa lúc này mới chú ý đến trong phòng còn một người, anh hướng đôi mắt hơi hoang mang sang nhìn Văn Tầm Xuyên. Gã đang khoanh tay đứng dựa vào bàn ăn hoàn toàn phớt lờ Hạ Lâm Chu, “Điện thoại bị rớt hư, chưa đi sửa nữa.”

“Sửa cái gì mà sửa? Mai em mua cho anh cái mới!” Hạ Lâm Chu cao giọng nói.

Văn Tầm Xuyên chẳng thèm quay đầu lại, “Thẻ bị khoá sạch rồi tiền đâu mà mua?”

Hạ Lâm Chu bị gã bóc mẽ trước mặt người ngoài, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Hắn không muốn bị mất mặt trước Ôn Tri Hứa, bèn căng da đầu nói cứng, “Đó là em gạt anh thôi, chẳng qua muốn thử thách phản ứng của anh về vấn đề tiền bạc.”

Văn Tầm Xuyên lúc này mới chịu quay đầu, gã dòm lom lom hắn, “Vậy anh đã qua thử thách chưa?”

“Qua rồi, sao thế?” Hạ Lâm Chu đột nhiên có linh cảm xấu.

Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Gã vươn vai rất tự nhiên nói, “Cũng đến giờ trưa, mình ra ngoài ăn cơm đi, đã lâu không đi Tuý Đình Cư.”

Ôn Tri Hứa nhíu mày, “Thôi, ăn gì bình thường là được, đừng đắt tiền quá….”

“Không sao, Hạ thiếu gia có rất nhiều tiền.” Văn Tầm Xuyên ngoái đầu lại nhìn Hạ Lâm Chu, “Đúng không? Hạ thiếu gia?”

Ôn Tri Hứa nhìn nhìn gã, lại do dự nhìn Hạ Lâm Chu.

Dưới ánh mắt như thế, Hạ Lâm Chu đành xanh mét mặt, cắn răng nói, “…Ăn thì ăn!”

Văn Tầm Xuyên cười một cái đầy ẩn ý với hắn, rồi quay lại Ôn Tri Hứa nói, “Ông chờ xíu tôi đi thay quần áo.”

“Ừ.”

Văn Tầm Xuyên vừa mới vào phòng ngủ, còn chưa kịp cởi áo ra, Hạ Lâm Chu đã đi theo sao, áp người lên lưng gã cắn một cái lên vành tai, căm giận nói, “Anh cố ý đúng không?”

Văn Tầm Xuyên không nghiêng đầu né tránh, gã dửng dưng lấy quần tây thay lên người, giọng tỉnh bơ bơ, “Ôi, hôm nay giỏi thế, đoán được trúng phóc. “

Nói xong gã đẩy hắn ra, đi thẳng. Hạ Lâm Chu cau mày gọi với theo, “Này, nhớ mang ví tiền!”

Lúc cửa thang máy mở ra, Hạ Lâm Chu chen vào trước, gã và Ôn Tri Hứa thong thả bước vào sau.

“Đúng rồi, Tầm Xuyên. nãy ở dưới lầu tôi thấy xe ông….”

Hạ Lâm Chu hục hặc ấn ấn phím thang máy liên tục, “Lạ ghê, xe anh ấy lúc nào chả đậu dưới lầu?”

Văn Tầm Xuyên tét lên tay hắn một cái không cho hắn tiếp tục phá cửa thang.

Ôn Tri Hứa cười cười, “Thấy xe ông bị vẽ lung tung như tranh trừu tượng.”

“À là tại vì…” Văn Tầm Xuyên còn chưa nói xong, Hạ Lâm Chu phía sau vừa ôm bàn tay bị đánh đau vừa hục hặc chen vào, “Bác sĩ Ôn kiến thức hạn hẹp nhỉ?”

“Có im đi không hả?” Văn Tầm Xuyên liếc Hạ Lâm Chu. Hắn dẩu môi chu mỏ, lí nhí “Thích!” một câu.

Ôn Tri Hứa bất đắc dĩ cười cười với Văn Tầm Xuyên, cũng không nói gì với gã nữa.

Suốt cả bữa cơm Hạ Lâm Chu ăn chẳng thấy mùi vị gì, cảm thấy hôm nay đầu bếp năm sao dùng giấm nấu ăn hay sao món nào bỏ vào mồm hắn cũng thấy chua lè. Ăn được mấy miếng Hạ Lâm Chu gác đũa, nhìn Văn Tầm Xuyên và Ôn Tri Hứa vẫn còn đang nói chuyện luyên thuyên, hắn thò tay lấy bật lửa và hộp thuốc trên bàn đứng dậy nói, “Em ra ngoài rít điếu thuốc.”

“Ừ, đi đi.” Văn Tầm Xuyên nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Ôn Tri Hứa. Hạ Lâm Chu chửi thầm trong bụng mấy câu, đẩy ghế đi ra ngoài.

Nãy giờ cứ anh một câu “Tầm Xuyên”, tôi một câu “Tri Hứa”. nghe có khác gì mấy phim cổ trang “Nương tử~ – Phu Quânnnn~” chiếu trên TV không cơ chứ. Hắn đến bồn rửa tay, dáo dác dòm xung quanh, thấy không có ai mới lén lút móc xấp tiền lẻ hôm qua mua gel bôi trơn còn dư ra đếm. Ờ, dư hẳn 23 tệ. (80k)

Mịa, còn không đủ trả ly trà đá.

Hắn nhét tiền lẻ vào túi, vừa đi ra ngoài vừa mở Alipay trên weChat ra xem còn dư được đồng nào không thì lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn tình cờ thấy một bóng người quen thuộc. Hạ Lâm Chu khựng lại một chút, sau đó nhướn mày cười cười, cầm điện thoại sải bước dài đến bàn có một đôi nam nữ đang ngồi.

“Hạo Tử”. Hắn giơ tay kẹp cổ Trình Hạo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, “Khoẻ không?”

Trình Hạo thấy hắn cũng vui vẻ, “Ôi đại thiếu gia con trai thị trưởng này.”

“Bà mẹ.” Hạ Lâm Chu cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện, “Chào em dâu.”

Cô gái cúi đầu cười bẽn lẽn, ngón tay vân vê lọn tóc.

Trình Hạo đá cho Hạ Lâm Chu một cú, cười mắng, “Biến đi, còn chưa thành đâu. Tiểu Nhuỵ em ăn trước đi, anh nói chuyện với bạn một lát nhé.”

“Sao di động mày tao gọi mãi không được? Chuyện lớn thế mà không ừ hử gì cả, còn coi tao là bạn bè không đó?”

Hạ Lâm Chu đưa điếu thuốc lên miệng, vừa nghe Trình Hạo nói vừa bật lửa châm, liếc một cái, “Lần trước xảy ra chuyện người tao kiếm đầu tiên là mày đó!”

Từ khi come-out đến giờ, Hạ Lâm Chu cũng chưa liên lạc với đám bạn ăn chơi đàn đúm của mình lần nào. Lần trước nhờ vả Trình Hạo thất bại, hắn điên tiết kéo luôn số vào danh sách đen, đến giờ cũng chưa thả ra. Nếu hôm nay mà không tình cờ gặp nhau, tình anh em chắc có bền lâu.

Trình Hạo xấu hổ gãi mũi, “Chuyện lần đó khác lần này mà…. Bác Hạ sao rồi, mày về nhà rồi à?”

“Vẫn chưa đâu.” Hạ Lâm Chu nhắc đến chuyện này lại thêm sầu, “Ba tao vẫn còn khoá hết thẻ của tao, nhân tiện nhắc đến, có cái này muốn nhờ mày giúp.”

Trình Hạo cười, không chờ hắn nói thêm câu thứ hai đã rút ví tiền ra móc hết tiền mặt đưa cho hắn, “Lần trước lúc mày đi rồi tao có gửi tiền qua WeChat mà thấy bị trả về, còn tưởng mày không cần.”

“Lần đó di động tao còn để trong nhà, quá hạn nên nó tự hoàn về đó.” Hạ Lâm Chu cầm một xấp tiền dày cộm nhét vào túi, vỗ vỗ vai Trình Hạo, “Cảm ơn nha.”

Hạ Lâm Chu ra ngoài quầy tính tiền, nữ nhân viên thu ngân nhỏ nhẹ nói, “Vừa nãy vị tiên sinh trong kia đã thanh toán rồi ạ.”

Lúc hắn quay lại bàn ăn, Văn Tầm Xuyên và Ôn Tri Hứa nhìn có vẻ đã ăn xong lâu rồi, thấy hắn đẩy cửa vào, Văn Tầm Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái, “Rít có điếu thuốc mà lâu vậy?”

Hạ Lâm Chu ngồi xuống cạnh gã, “Tình cờ gặp bạn nên nói chuyện một lát.”

Ôn Tri Hứa nhìn đồng hồ đeo tay, “Đến giờ làm rồi, tôi đi trước nha.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.” Văn Tầm Xuyên nói.

Ôn Tri Hứa nhìn Hạ Lâm Chu gật đầu một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Hạ Lâm Chu nhìn đồng hồ trên di động, rõ ràng còn sớm hơn giờ ca chiều Văn Tầm Xuyên hay làm, tò mò hỏi, “Sao đi sớm thế?”

Văn Tầm Xuyên cầm ly trà trước mặt hớp một ngụm, cúi đầu lật xem menu thức ăn, “Đoán xem?” 

“Sao em biết!” Hạ Lâm Chu cáu kỉnh hừ một câu, thấy gã đang tiếp tục xem menu, hỏi, “Anh ăn chưa no à.”

“Không, là em ăn chưa no.” Văn Tầm Xuyên chọn xong món thì đưa menu cho hắn, “Xem có thích món nữa không?”

Hạ Lâm Chu đẩy đẩy thực đơn, “Không cần đâu, ăn no rồi..”

“Ăn dấm khai vị à?” Văn Tầm Xuyên duỗi tay ấn chuông gọi phục vụ, liếc hắn một cái, nhếch miệng nói, “Đồ lòng dạ hẹp hòi.”

Hạ Lâm Chu vui vẻ, đưa tay xoa xoa cái dạ dày chỉ vừa có tý xíu thức ăn, “Đúng là chỉ có khai vị.”

Phục vụ đi đến dọn dẹp bàn ăn, chờ họ đi hết Hạ Lâm Chu mới đập đập vào lưng ghế Văn Tầm Xuyên mấy cái, “Anh đi tính tiền trước rồi à.”

Văn Tầm Xuyên khoanh tay ngả người trên ghế, đôi chân dài ung dung bắt chéo nhau, “Chứ chẳng lẽ chờ em đến tính tiền cho em mất mặt?”

“Mịe, mất mặt cái gì? Không phải nói là em trả sao?”

“Nghĩ sao mà em trả được vậy?”

Hạ Lâm Chu ngòm ngang ngó dọc một hồi rồi móc chồng tiền trong túi luồn xuống dưới gần bàn, “Cầm nhanh lên.”

Văn Tầm Xuyên xốc khăn trải bàn dòm xuống, thấy tiền trong tay hắn gã trợn mắt nhíu mày, “Lấy ở đâu đây?”

“Không cần quan tâm, cầm nhanh lên!” Hạ Lâm Chu thì thào giục.

“….” Văn Tầm Xuyên theo bản năng cầm lấy chồng tiền. Gã nhìn hắn chằm chằm, giọng chả hiểu sao cũng thì thào theo hắn, “Em có làm chuyện gì bất chính không đó?”

Hạ Lâm Chu nhìn gương mặt căng thẳng của Văn Tầm Xuyên, phụt cười một tiếng, “Đi có chút xíu làm được chuyện gì xấu? Mới đi mượn tiền bạn, đang định tính tiền cho anh nở mày nở mặt với đồng nghiệp, ai dè anh đã trả trước,”

Văn Tầm Xuyên nhìn lom lom hắn nửa ngày, sau đó nhét chồng tiền vào lại túi hắn, cạn lời nói, “Em thật sự là bị khùng nặng lắm rồi đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.