Ăn cơm tối xong, Văn Tầm Xuyên trong phòng bếp nhặt sọt cherry to bự như cô Tấm nửa ngày mới lựa ra được một rổ cherry chín tới.
Hạ Lâm Chu ngồi xổm bên cạnh nhón một quả nửa còn xanh cắn một cái, ngay lập tức bị chua đến nhăn tít mặt lại, “Sao em cảm thấy như đang bị người ta lừa đảo vậy?”
“Này, chưa rửa đã ăn!” Văn Tầm Xuyên giật nửa trái cherry trên tay hắn ra, ôm rổ cherry đứng dậy mở vòi nước rửa lũ từng trái, “Lúc em mua anh đã muốn nói rồi, ngoài siêu thị bán một cân có 40 đồng, quả vừa to còn ngọt, em mua 35 môt cân ăn được chẳng bao nhiêu.”
“Sao lúc ấy anh không nói, anh nói em cũng có mua nhiều vậy đâu!” Hạ Lâm Chu lắc lắc cái sọt cherry đầy ắp quả xanh.
Văn Tầm Xuyên đổ nước rửa rau quả vào rổ cherry rửa lại lần nữa, “Không phải anh không đành lòng đả kích em sao?”
Hạ Lâm Chu đứng dậy ôm lấy eo gã từ phía sau, gác cằm lên vai gã thở dài, “Haizz, cái bà già kia nhìn mặt hiền từ thế mà sao lại nỡ đi lừa gạt cậu bé tốt bụng như thế.”
“Là do cậu bé không có não thôi, bớt trách người khác đi.”
“Cái gì mà không có não.” Hạ Lâm Chu đột nhiên nhúng tay vào vòi nước rồi phẩy nước lên mặt Văn Tầm Xuyên, “Nói, ai thiếu não, nói ai?”
Văn Tầm Xuyên nghiêng đầu né nước tên trẻ con to xác này, nhưng vẫn bị hắt đầy mặt. Thế là gã toan trả thù, xoay người dùng bàn tay còn dính đầy bọt xà phòng véo má Hạ Lâm Chu, nhưng hắn nhanh mắt né được lại còn không quên lêu lêu gã.
Văn Tầm Xuyên thẹn quá hóa giận, phất tay nói, “Đi lên nhà đi, đồ con nít.”
“Khá là chắc kèo hồi nhỏ đi học toàn đánh thua người ta đúng không?” Hạ Lâm Chu cười hê hê, tóm lấy tay gã đặt lên mặt mình, “Rồi cho véo đó, véo đi.”
Văn Tầm Xuyên cũng không khách khí, gạ bm môi véo thật lực lên má Hạ Lâm Chu, làm hắn đau đến nghẹt thở, phải giơ tay chụp tay gã lại. Hắn ghét bỏ cọ mặt lên áo Văn Tầm Xuyên lau hết bọt xà phòng, rồi lại dựa lên vai gã lăn lộn, “Đau quá à.”
“Đừng có làm quá.” Văn Tầm Xuyên xả lại cherry bằng nước sạch, giật giật bả vai, “Đứng lên.”
“Đau mà.” Hạ Lâm Chu vẫn chôn mặt trên vai gã không chịu nhúc nhích.
“Đau thật à?” Văn Tầm Xuyên nâng mặt hắn lên, “Đâu, ngửa lên coi thử.”
Hạ Lâm Chu ngoan ngoãn ngẩng đầu đưa mặt cho gã xem, giơ tay chỉ chỉ quai hàm, “Đỏ không?”
“Đỏ con khỉ khô!” Văn Tầm Xuyên đầy hắn ra, cầm rổ trái cây đi ra ngoài bếp.
“Aizz anh thật là!” Hạ Lâm Chu phe phẩy đuôi bám theo sau, “Không biết thương xót gì cho nhau sau người yêu? Anh chẳng giống một chút nào với người yêu cả!”
“Thế làm người yêu là phải làm sao?” Văn Tầm Xuyên thong dong mở TV ngồi trên sô pha, giơ tay, “Đưa điều khiển đèn cho anh.”
Hạ Lâm Chu lấy điều khiển đưa cho gã, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, “Ít nhất cũng phải dịu dàng chứ?”
Văn Tầm Xuyên chỉnh đèn trần tối xuống, quay đầu nhìn hắn, “Dịu dàng?”
“Ừ. Không dịu dàng thì cũng không được bạo lực!”
Văn Tầm Xuyên đột ngột túm cổ áo hắn kéo lại, chồm lên mặt hắn thơm cái chóc, sau đó thổi nhẹ nhẹ lên má, “Ui tục tưng~ thổi thổi hết đau nè, hết đau nha tục tưng~~~~~”
Văn Tầm Xuyên trừng mắt một cái, thô bạo đẩy hắn ra, lấy remote TV bấm chuyển kênh, “Em khó hầu thật đó!”
Hạ Lâm chu nhìn gã tuỳ tiện bấm chuyển kênh liên tục, mở miệng nói, “Sau này anh đừng gọi em là cục cưng.”
“Ờ.”
Hạ Lâm Chu nghiêm túc nói, “Thật đó! Ngoài cục cưng, bé cưng, bé yêu hay em yêu gì đó cũng không được!”
Văn Tầm Xuyên nhìn hắn, gật đầu, “Biết rồi.”
Hạ Lâm Chu im lặng một lát, nhưng vẫn bứt rứt trong lòng. Chiều nay Văn Tầm Xuyên mượn điện thoại hắn đăng nhập WeChat kiểm tra tin nhắn của bệnh viện, quên đăng xuất ra. Hắn cầm điện thoại tiện tay trượt vài phát trong danh sách kết bạn, lại cất cái giọng còn chua hơn chai giấm trong bếp chất vấn, “Mẹ nó, WeChat anh có số hơn 500 đứa trai tơ, anh không đặt tên sao nhớ ra ai là ai?”
“Không đặt được.” Không chờ Hạ Lâm Chu nói thêm, Văn Tầm Xuyên đã giải thích, “Dù gì cũng chẳng phân biệt được, đặt tên làm gì.”
Hạ Lâm Chu nhìn chằm chằm vào gã, “….Mẹ!”
Văn Tầm Xuyên nhướn mày, cười cười nhìn hắn, “Vậy em dám cho anh xem WeChat không?”
Hạ Lâm Chu khựng lại một chút. Văn Tầm Xuyên đang muốn cười hắn, thì thấy hắn móc điện thoại ra để trên bàn, nhíu mày nghiêm mặt nói, “Cả hai cùng xóa, anh xoá trước.’
Văn Tầm Xuyên cười cười, “Sao cả hai cùng xoá mà anh phải xoá trước?”
Hạ Lâm Chu thấy gã hỏi câu đó thì sa sầm mặt, duỗi tay cất lại điện thoại, “Không xoá thì thôi.”
“Này.” Văn Tầm Xuyên tóm lấy tay hắn, buồn cười nói, “Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi đã giận rồi?”
“Ai giận? Là anh số của bạn chịch không nỡ xoá, để dành một còn đi làm vài nháy. Giờ chẳng lẽ phải theo sát anh 24/24?”
“Nháy cái gì mà nháy?” Văn Tầm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, “Huống chi mấy ngày nay anh với em có khác gì theo sát nhau 24/24 không?”
Hạ Lâm Chu càng nghĩ càng bực, “Thôi được rồi, mẹ nó, sau này làm tình thì mang bao, đỡ sợ anh đi la cà ở đâu dính bệnh về. Má, đúng là bản tính khó dời, nói yêu đương còn đi… Ah”
Văn Tầm Xuyên bóp lấy cằm hắn, giữa mày đã bắt đầu cau lại, “Nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Ahh….” Hạ Lâm Chu trừng mắt nhìn gã, ấp úng không nói ra lời.
Văn Tầm Xuyên bỏ tay ra, Hạ Lâm Chu khó chịu xoa mặt, đăm đăm nhìn phía trước không thèm ngó mặt gã, “Không biết anh nghĩ thế nào, chứ em không đùa giỡn với anh. Anh nếu chỉ muốn tiêu khiển giải sầu với em thì nói một tiếng rõ ràng, em không phải thằng ngu mà…..”
“Thôi được rồi”. Văn Tầm Xuyên cầm trái cherry nhét vào bịt mồm hắn lại, giơ chân gác lên bàn trà, cầm điện thoại mở WeChat. “Lại còn giận hờn. Anh có nói câu nào nói đùa giỡn với em chưa?”
Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, “Có mỗi mình em lòng dạ hẹp hòi còn chưa đủ mệt hay sao mà đi kiếm thêm người khác?”
“Chủ yếu là còn phải xem với ai em mới hẹp hòi.” Hạ Lâm Chu nghiêng người nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi gã, cầm remote click mở một bộ phim khoa học viễn tưởng, “Xoá xong đưa em xem.”
Văn Tầm Xuyên giơ tay xoa đầu hắn một cái, “Quản lý tốt.”
—
Mịe, thế quái nào mấy chương cuối cua khét lẹt thành thanh xuân vườn trường, ngọt sủng cmn rồi =]]]]]