Trả Nợ

Chương 56: Trốn nắng (1)



Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa hoàn toàn sáng, Hạ Lâm Chu đã dậy. Chính là bị cánh tay của Văn Tầm Xuyên gọi dậy.

Tháng năm trời bắt đầu nóng, đêm qua Văn Tầm Xuyên cứ ôm lấy hắn kéo vào người, lồng ngực nóng hầm hập cứ dán phía sau lưng hắn. Hơi thở nóng rực cũng phả lên cổ hắn, cái thứ giữa hai chân gã cũng nóng rực áp lên hông hắn. Hạ Lâm Chu chợt có cảm giác như hắn vừa bị bỏ vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.

Do dự một hồi, hắn vẫn là không đành lòng cách xa khỏi Văn Tầm Xuyên, đành xốc cái chăn mỏng đang phủ trên người cả hai ra.

Này chắc gọi là gánh nặng ngọt ngào đi.

Hạ Lâm Chu tự cảm động tấm chân tình của mình, cố gắng phớt lờ cái ót chảy đầy mồ hôi, lòng tràn đầy cảm khái nhắm mặt lại định tiếp tục ngủ. Nhưng thật sự là anh người yêu ở sau lưng nóng hâm hập không thua kém gì cái bếp lò, nên hắn cố gắng nhắm mắt hồi lâu vẫn không thể ngủ được, đành từ bỏ.

Mùa hè quả là chẳng hợp với chuyện yêu đương.

Hạ Lâm Chu oán giận mùa hè, mơ mơ màng màng vươn tay lên tủ đầu đường tìm điện thoại mở weibo.

Hastag #sự kiện bác sĩ bệnh viện Nhân dân 2 đánh người xoay ngược diễn biến tối hôm qua còn thấy dưới cùng danh sách tags giờ đã lên số 1 hotsearch. Hạ Lâm Chu choàng tỉnh ngay. Hắn lay lay tay Văn Tầm Xuyên, “Ê ê ê ê, đứng nhất hot search rồi này!”

Văn Tầm Xuyên nheo mắt, gã mặc kệ, vùi mặt xuống gối, lẩm bẩm “Đừng có phá anh ngủ.”

Hạ Lâm Chu nhìn gã, nghĩ tốt nhất là đừng chọc gã tỉnh. Hắn cũng không muốn bị đá xuống giường lắm.

Hạ Lâm Chu lướt thêm một chút, phát hiện rạng sáng hôm qua có một tài khoản đăng một video với chú thích “Đây là sự kiện náo loạn ở bệnh viện Bình Du năm ngoái, mong mọi người chú ý. #sự kiện bác sĩ bệnh viện Nhân dân 2 đánh người xoay ngược diễn biến #Vụ việc sĩ đánh người xoa ngược tình thế.”

Hạ Lâm Chu nhíu mày, nghi ngờ mở video. Kinh ngạc phát hiện đây là video trích xuất từ camera an ninh của bệnh viện. Dù hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng không khó nhận ra cái gã đầu trọc mặc đồ tang đô con và người phụ nữ ôm con gào khóc thảm thiết chính là “người nhà” mấy ngày trước còn la hét um sùm ở trước cổng bệnh viện.

“Ôi đcm!” Hạ Lâm Chu rống lên một tiếng.

Văn Tầm Xuyên bị tiếng rống đánh thức. Gã vất vả mở mắt, nhíu mày nhìn Hạ Lâm Chu, “Làm sao đấy?”

“Ôi đệt, cái đám lộn xộn ở bệnh viện lần trước là bọn chuyên đi ăn vạ đòi tiền bồi thường á.” Hạ Lâm Chu khó tin nói, “Năm ngoái còn đi ăn vạ ở bệnh viện khác nè! Mẹ nó cò loại nghề này nữa hả?”

Văn Tầm Xuyên híp mắt liếc điện thoại của hắn một cái, vẫn bình thản, “Ờ.”

“Phản ứng gì gì vậy.”

“Thì là “ờ”.” Văn Tầm Xuyên lẩm bẩm, ngáp một cái lớn, duỗi tay cầm remote mở điều hoà, lại đem cái chăn bị Hạ Lâm Chu xốc ra kéo về đắp kín người. Gã nằm xuống lại ôm eo Hạ Lâm Chu, rút điện thoại trong tay hắn ra, nhắm mắt nói, “Kệ đi, trời chưa sáng, ngủ tiếp một lát.”

“Sao mà kệ được.” Hạ Lâm Chu lèm bèm phản bác, mà chẳng thấy Văn Tầm Xuyên phản ứng, đành nói, “Ừm, ngủ đi.”

Một lát sau, nghe tiếng hít thở phía sau dần đều đặn lại, hắn lại không nhịn được với lấy điện thoại tiếp tục lướt Weibo.

Không xem thì thôi, xem rồi lại càng tức thêm. Rất nhiều người bình luận, viết bài lên áo truyền thông đưa sai lệch thông tin, rồi nào mà làm bác sĩ thật khổ, xã hội khó lường…. các thể loại.

Hạ Lâm Chu chửi thầm, bà mịa, toàn những gương mặt thân quen hai ba ngày trước còn điên cuồng nhục mạ bác sĩ đánh người, giờ lại điên cuồng bênh vực bác sĩ, bất bình báo chí? Tâm thần phân liệt hả mấy má!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.