Tra Nữ Tiến Công

Chương 62: Nam thần trường quân đội [2]



"Hàn Vận?" Kiển Dịch Vân kêu lên một tiếng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không ai đáp lại!

Kiển Dịch Vân nhíu mày càng chăt, tăng âm lượng của bản thân lớn lên một chút.

"Hàn Vận!"

Vẫn như cũ không có ai đáp lại!

Mở phòng thay đồ ra, trống rỗng. Toàn bộ phòng trang điểm chỉ lớn có bao nhiêu đấy thôi, nhưng một người sống sờ sờ lại biến mất.

Kiển Dịch Vân cau mày, ra khỏi phòng trang điểm, mà mẹ Hàn lúc này cũng chạy lại đây.

"Dịch Vân, Vận Vận đâu? Tiệc đính hôn cũng sắp bắt đầu rồi, sao con bé còn chưa ra nữa?"

Kiển Dịch Vân mím môi, âm thanh lạnh lùng nói: "Không thấy em ấy!"



"Sao có thể không thấy! Dì cũng không phát hiện con bé đi ra ngoài khi nào cả, đây chính là tầng mười đấy!"

Mẹ Hàn trợn tròn mắt, đẩy ra Kiển Dịch Vân sang một bên rồi trực tiếp vọt vào phòng trang điểm.

Trong phòng trang điểm chỉ có lễ phục đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, mẹ Hàn kéo cửa phòng thay đồ ra, chẳng có người.

Cho dù bà có tìm ra sao đi chăng nữa thì cũng không có người.

Kiển Dịch Vân híp mắt, nhìn qua phía cửa sổ đang mở ra, xoay người đi đến phòng điều khiển.

Mười phút sau, mẹ Hàn mới thất hồn lạc phách đi ra.

||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế |||||

- -

Bên kia, bóng dáng Niệm Mị xuyên qua trên đường phố đô thị.

Mà đồ vật trong tay cô càng lúc càng nhiều, cô tạp mức cũng càng ngày càng ít.

Mặt nạ, kem chống nắng, quần áo...

Khi trời tối, đồ mà Niệm Mị cầm hầu như bao phủ toàn bộ cô. Cô quẹo vào một cái ngõ nhỏ ẩn nấp, chờ khi cô ra ngoài thì trên người đã trống không không một vật.

Lấy di động nhắn cho mẹ Hàn một tin nhắn, rồi Niệm Mị liền đem pin tháo ra, ném nó lẫn di động vào thùng rác.



Bóng dáng tiêu sái lộ ra một tia lạnh nhạt.

Niệm Mị tìm một cái khách sạn ở lại, không hề để ý ánh mắt kì quái trước đài đang nhìn mình, cô dịu dàng cười rồi xoay người lên lầu.

Nhận được tin nhắn của Niệm Mị, mẹ Hàn đứng ở trên đường thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Tiệc đính hôn nhà gái chạy, làm hai nhà Hàn - Kiển đều ném hết thể diện, nhưng mà chuyện này mẹ Hàn cũng không để ý.

Từ khi chồng mình mất, bên cạnh bà chỉ có duy nhất đứa con gái này. Có thể nói Hàn Vận chính là mạng sống của bà, là trụ cột tinh thần duy nhất giúp bà sống sót.

Trong camera phòng trang điểm cho thấy con gái bà chưa từng ra khỏi phòng trang điểm. Nhưng nếu ngã xuống từ tầng mười này mà nói thì bất tử cũng đến tàn. Huống chi còn có người đến người đi trên đường, nếu thật sự có một người rớt xuống thì tuyệt đối sẽ gây xôn xao rất lớn.

Nhưng mà tất cả đều không có, cho nên con gái bà chính là biến mất từ trong không trung.

Mẹ Hàn trong một ngày nay cũng không hề ăn bất cứ thứ gì, đi báo án thì cảnh sát cũng không có bất kì manh mối nào cả, nên bà chỉ có thể ra đường tìm con gái mình.

Nhưng mà khi nhận được tin nhắn này, bà sửng sốt vài giây rồi sau đó vui mừng đến bật khóc.

Cuối cùng, cuối cùng thì con gái bà cũng đã thông suốt!

Trên tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ.

Không muốn đính hôn, đi du lịch! Chớ chờ!

Cái đứa trẻ Kiển Dịch Vân kia rõ ràng không hề thích Hàn Vận một chút nào, mẹ Hàn đương nhiên biết rõ. Sở dĩ đính hôn với Hàn Vận cũng chỉ là đem Hàn Vận trở thành lốp xe dự phòng mà thôi.

Bà vốn đã nghe nói, Kiển Dịch Vân đã muốn đến trường quân đội, mà vừa đi liền không biết là đến mấy năm.

Nếu Hàn Vận đính hôn với hắn, nhứ vậy hạnh phúc nửa đời sau có lẽ liền bị hủy hoại.

Nhưng cố tình Hàn Vận lại khăng khăng một mực với Kiển Dịch Vân. Chỉ cần thái độ của Kiển Dịch Vân đối xử với cô tốt hơn một chút là cô đã có thể vui vẻ mấy ngày liền.

Vì thế lần đính hôn này mẹ Hàn vốn dĩ không muốn, nhưng mà lại không chịu được Hàn Vận năn nỉ ỉ ôi nên chỉ có thể đồng ý với cô.

Tuy rằng Niệm Mị đi không từ biệt làm cho mẹ Hàn lo lắng một ngày, nhưng mà khi thấy tin nhắn này của cô thì mẹ Hàn cảm thấy hôm nay mình bôn ba khắp nơi cũng rất đáng giá.

Mẹ Hàn cao hứng đến Cục Công An triệt án, về nhà làm một bàn lớn thức ăn.

Niệm Mị biến mất cũng không có ảnh hưởng gì đến việc quyết định Kiển Dịch Vân vào trường quân đội. Ngày hôm sau Kiển Dịch Vân liền trưng một bộ mặt lạnh lùng, mang theo đồ của bản thân mình, rồi đi trên con đường đến trường quân đội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.