Trà Sữa Vị Em

Chương 1: Chủ quán, bán hàng đi



Cốc trà sữa thứ nhất: Chủ quán, bán hàng đi.

- -----------------------

"Tại sao hả? Tại sao? Còn có gì cô chưa tra hỏi nữa không hả?"

"Anh la lối cái gì?! Om sòm cái gì? Anh đừng tưởng tôi không biết......"

"Tôi thế nào? Có bản lĩnh cô..."

"Phanh!" một tiếng, Lê Dương lạnh lùng sập cửa.

Giữa đôi mày nhíu chặt rõ rệt khí chất thiếu niên, cậu khép mắt, thở dài.

- - yên rồi.

Lê Dương đi vào thang máy, một cục bông trắng ríu rít nhảy nhót theo đuôi. Lê Dương nhíu mày, thấp giọng nói: "Mao Đản*, quay về."

* Mao Đản - "Mao" là lông, "đản" là trứng - trứng lông. Nhưng tra từ này trên baidu ra trứng lộn các bạn ạ.

"Gâu!"

Nhớ tới cánh cửa bị bản thân đóng sập, hai người trong nhà hẳn sẽ chẳng thèm mở cửa cho chó của cậu, Lê Dương bực bội tặc lưỡi.

Cậu cúi người bế con chó lên, đi xuống tầng dưới ấn chuông cửa.

Cửa mở rất nhanh, một cậu nhóc thò đầu ra, mắt sáng lấp lánh, "A, là anh Tiểu Lê!"

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền ra giọng nói: "Là Tiểu Lê sao? Nhạc Nhạc, mau mời anh Tiểu Lê vào nhà!"

"Không cần đâu bà Vương, con sang gửi chó thôi ạ!" Lê Dương giương giọng đáp, lại nghe bà Vương bảo Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc mau lấy nước cho anh Tiểu Lê của con đi!" Nhạc Nhạc hấp tấp chạy vào phòng, lấy cho Lê Dương một lon Coca. Lê Dương cảm ơn, sau đó cúi xuống xoa đầu Nhạc Nhạc, rồi lại xoa đầu Mao Đản, "Nhạc Nhạc, thay anh trông nó nhé, bao giờ về anh đưa em đi ăn ngon."

"Vâng ạ!" Nhạc Nhạc đáp ứng xong, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi anh đi đâu thế? Cho em đi với được không, để bà em chăm Mao Đản."

Lê Dương nhìn vẻ mặt chờ mong của nhóc, lắc lắc đầu, "Bên ngoài nóng lắm, em ngoan ngoãn ở nhà thôi. Đi vào đi."

Nhạc Nhạc ỉu xìu đáp lời: "...... Dạ."

Sau khi đóng cửa, Nhạc Nhạc ôm Mao Đản ngồi về trên sô pha. Bà Vương thăm dò nhìn cánh cửa, lắc đầu thở dài.

"Tạo nghiệt mà."

Nhạc Nhạc tò mò hỏi: "Gì thế bà ơi, ai tạo nghiệt ạ?"

Bà Vương trừng mắt liếc nhóc, quay đầu tiếp tục xem chương trình hẹn hò giấu mặt trên TV. Đến khi tất cả nữ khách mời đều tắt đèn, bà tiếc nuối ây da một tiếng, không giải đáp vấn đề của Nhạc Nhạc mà hỏi ngược nhóc một câu, "Anh Tiểu Lê của con trông không vui lắm nhỉ?"

Nhạc Nhạc không rõ nguyên do, vuốt vuốt mớ lông trên cổ con chó: "...... Hình như là vậy?"

Bà Vương thở dài: "Đứa nhỏ đáng thương, hôm qua cô chú con ở tầng trên đã về, chắc lại cãi nhau tiếp rồi."

......

Kì nghỉ hè đã bắt đầu được vài ngày, mặt trời rực rỡ như giữa ban trưa, tàn nhẫn không nương tình lùa nắng khắp chốn. Không khí bốc lên nóng nực, khiến người ta thấy bức bối vô cùng.

Lê Dương rời nhà bà Vương, mở lon Coca vừa uống vừa đi tới trường học.

Trên sân bóng rổ có mấy người đang chơi bóng, vạt áo xóc nảy đẫm mồ hôi, họ va chạm, chạy vội dưới ánh mặt trời, gương mặt tươi trẻ tràn ngập ý cười và cảm xúc thanh xuân. Bên ngoài có một nhóm nữ sinh không ngại nắng trời đứng xem, lâu lâu ồ lên một trận, khiến tình hình thi đấu trong sân càng thêm kịch tính.

Số 3 áo đỏ bắt được bóng, soái khí lách người tránh tay đối thủ, bật lên úp rổ một tư thế siêu ngầu!

Nhóm con gái lập tức khoa trương hét lên.

Trong sân vì cú úp rổ này mà tạm thời ngơi nghỉ, số 3 áo đỏ đi về phía Lê Dương.

Coca trên tay bị cướp mất, Lê Dương ngoái nhìn kẻ đang nhiệt tình dốc Coca vào miệng, hết sức cạn lời, "Nước của mày đâu?"

"Không có!" Tô Ngang nói rất đương nhiên, "Cho nên mới gọi mày qua, biết ngay mày sẽ mang theo nước mà." Hắn uống hơn một nửa, trả lon Coca lại cho Lê Dương.

Lê Dương đặc biệt ghét bỏ: "Uống rồi còn trả lại?"

"Đều là đàn ông đàn ang, chú ý nhiều vậy làm gì?" Tô Ngang cũng ghét bỏ nhìn cậu một cái, sau đó kề sát vào hỏi: "Mày có thấy cú úp rổ xịn xò lúc nãy không? Có phải rất đẹp trai không!"

Lê Dương lời ít ý nhiều: "Làm màu."

"......" Tô Ngang mặc kệ đánh giá của cậu, "Nghiêm túc, mày có để ý mấy bạn nữ bên kia không? Mấy bạn đó có nhìn tao không? Ánh mắt có nhiệt liệt không?"

Nghe vậy, Lê Dương càng ghét bỏ, "Gì đây, mục tiêu mới hả?"

Tô Ngang vuốt cằm cười đáng khinh: "Đúng vậy."

"Chính giữa, tóc ngắn, cầm ô màu xanh...... Trước giờ chưa từng gặp, chắc là đàn em sắp vào lớp 10. Xinh hơn cả mấy em trước đúng không? Chí ít cũng đạt hoa khôi lớp nhỉ?"

Lê Dương nhìn thẳng vào cô bé ấy.

Tô Ngang túm lấy cậu, "Đờ mờ đừng trắng trợn như vậy chứ bro!"

Nhìn cô bé kể từ lúc Tô Ngang tranh Coca của cậu liền bắt đầu lén nhìn hai người họ rồi trộm cười, Lê Dương tiếc nuối lắc đầu, "Xinh thật, tiếc là các bạn ấy có vẻ đang hiểu lầm gì đó."

"?" Tô Ngang không rõ nguyên do.

Lê Dương liếc lon Coca vẫn còn trên tay, "Trong mắt các bạn ấy, chắc mày hết thẳng rồi."

"Đờ mờ," Tô Ngang sốc nặng. Hắn ngẫm lại, mấy cô bé kia cứ nhìn chằm chằm hắn và Lê Dương suốt, thấy bọn họ tương tác thì lập tức rúc rích cười, hắn thật tình không ngờ nổi, "Không thể nào, chỉ uống một lon Coca thôi mà, bọn con gái mỗi ngày nghĩ ba cái gì trong đầu vậy? Má nó chứ, tao là trai thẳng mà! Thẳng như sắt thép đó!"

Đại khái bởi vì hai người bọn họ đứng chung một chỗ, lại là hai hot boy trường, một người tuấn tú lạnh lùng, một người thanh nhã tươi sáng, cả hai đều là thiếu niên non xanh như trúc như ngọc, đi cạnh nhau quả thực xứng đôi, tấm lòng hủ nữ được thỏa mãn, cho nên cũng dễ hiểu nhầm.

Lê Dương cúi đầu cười, "Mày đủ chưa hả, đừng có bô bô nữa."

"Mày tưởng ai cũng như mày sao." Tô Ngang tức giận nói một câu.

Lê Dương là gay, gay bẩm sinh. Nhưng Tô Ngang là phát tiểu* của cậu, từ nhỏ tuy không mặc chung cái quần nhưng cũng là anh em cùng nhau trưởng thành, cậu chẳng cách nào nảy sinh loại tình cảm ấy với hắn. Nhưng những cô bé liêu xiêu vì gian tình giữa hai người hẳn không biết, Lê Dương đúng là gay thật.

*bạn cùng lớn lên từ bé.

Trong sân có người thấy Lê Dương, sôi nổi chào hỏi, "Anh Lê! Tới chơi bóng ạ?"

Lê Dương vẫy vẫy tay.

Tô Ngang vỗ vào bụng cậu, vỗ được cơ bắp cứng cỏi, giọng điệu hắn chua chát não nề: "Tại sao mày chả tập tành gì mà cơ bụng vẫn không biến mỡ thế hả?"

Lê Dương hất bay bàn tay hắn, "Táy máy nữa là mày cong thành nhang muỗi trong mắt ô xanh luôn đó." Tô Ngang vội vàng lấy tay về.

Thấy có người gọi Tô Ngang, Lê Dương chuẩn bị đi: "Được rồi, mọi người chơi tiếp đi."

"Ấy từ từ, Tiểu Lê Tử, phi, anh Lê! Anh Lê mua giúp em hai cốc trà sữa được không?" Tô Ngang túm chặt cậu, ánh mắt thiết tha bổ sung: "Thêm đá."

"Sao mày phiền quá vậy hả."

"Mày có phải là huynh đệ tao không?"

"Không phải, buông tay."

"......" Tô Ngang nghẹn lời, "Mày là bố tao được chưa! Bố ơi bố không thể lạnh lùng nhìn con trai bố rơi vào đường chết được!"

Lê Dương nhìn hắn, quả thực không biết nên nói gì: "...... Rồi, mày buông ra."

Tô Ngang vừa lòng di dời móng vuốt.

Lê Dương đi ra cổng trường, phát hiện tiệm trà sữa phía đối diện cuối cùng cũng đã khai trương, cậu quyết định sang đó mua thử.

Tiệm mới mở này bắt đầu trang hoàng từ năm cậu lớp 10, bởi quanh trường chỉ có một tiệm trà sữa siêu dở tệ, tiệm mới rất được các bạn học sinh mong chờ. Đẩy cửa đi vào, khí lạnh trong phòng tức khắc khiến Lê Dương không muốn rời đi.

Cách trưng bày của tiệm này không hề cầu kì, có một quầy bar kiêm quầy thu ngân, phía trước đặt vài chiếc ghế cao nhỏ. Kế cửa sổ sát đất đặt hai chiếc bàn tròn, tường cạnh quầy bar treo một bức tranh sơn dầu, vẽ sa mạc lạc đà ốc đảo, rất đơn giản. Dưới bức tranh là một kệ sách treo tường ba tầng. Tầng trên cùng đặt một chậu cây mọng nước Lê Dương không biết tên, tầng thứ hai và thứ ba bỏ sách lưa thưa, nhìn rất tùy ý, cũng rất thoải mái.

Lê Dương đi đến phía trước quầy bar, không thấy được người, trong tầm mắt chỉ có một đôi chân dài, một đôi dép lào, gác trên ghế lắc qua lắc lại, thoạt nhìn rất chi nhàn nhã.

Lê Dương gập ngón tay gõ gõ quầy bar bằng kính.

"Chủ quán, bán hàng đi."

HẾT CHƯƠNG 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.