Cốc trà sữa thứ hai mươi chín: Vỗ ngốc rồi, đền đi.
----------------------
Lê Dương đã quên bản thân thiếp đi như thế nào, cũng chẳng biết rốt cuộc bài Thiệu Nhất hát ra sao, chỉ nhớ rõ Thiệu Nhất hát rất chậm rãi, cũng rất dịu dàng.
Còn dễ nghe nữa chứ.
Chậc, cái người Thiệu Nhất này, sao lại có nhiều kỹ năng đến vậy……
Hôm sau cậu vừa mở choàng mắt, chưa kịp tỉnh hẳn đã bị mấy bản mặt to đùng doạ cho sang chấn.
Bạn mập vui sướng hô lên: “Ôi chao ơi! Anh Lê tỉnh rồi!”
Tô Ngang cũng thở dài nhẹ nhõm, “Cuối cùng mày cũng tỉnh!”
Bên cạnh có cả Hồ Phi Liêu Trí Tùng đang mừng rỡ khôn xiết, và Từ Hành còn khá bình tĩnh.
Thiệu Nhất bất đắc dĩ nhoẻn miệng, “Mọi người tới từ sáng sớm, một hai phải chờ em tỉnh lại mới yên lòng.”
“…… Tao chỉ ngủ thôi mà, có phải hôn mê đâu.”
Tô Ngang chỉ vào mặt trời đỏ thắm ngoài cửa sổ, “Nhưng đã giữa trưa rồi! Mày ngủ được tới giờ này luôn đó!”
“…… Rồi sao, mày ý kiến gì?”
“Không không, không dám không dám.”
Bạn mập cúi xuống, cái mũi hít hà, “Hôm qua hù chết tao, nếu không phải vì giúp tao, Lê ca sẽ không bị đánh thành thế này.”
Lê Dương: “…… Mày nói rõ coi, tao bị đánh thành thế nào?”
Tô Ngang tiến đến trước mặt cậu, tỉ mỉ xem tới xem lui.
“Tao thấy đêm qua mày chảy nhiều máu quá trời, còn tưởng bị thương nặng chứ, anh Lê đúng là mạnh mẽ, tao chỉ nhìn chai rượu đó phang xuống đầu mày thôi cũng thấy đau lây.”
Bạn mập bát nháo biểu tình: “Chấn động não nha! Chấn động não mà mày bảo không nặng hả, nếu anh Lê vì vụ này mà hoá ngốc, tao có mà phải đi nhảy sông đấy!”
Hồ Phi đau đớn khôn cùng: “Nhảy sông không sạch tội đâu, phải mổ bụng!”
Liêu Trí Tùng cũng gia nhập vở tuồng: “Xong rồi còn phải quất xác!”
Lê Dương che mắt, không đành nhìn bọn nó.
“Ông đây chỉ bị rất nhẹ! Rất nhẹ hiểu không?”
Bạn mập rấm rứt nói: “Nhưng, nhưng cũng là chấn động não mà……”
“Sao cảnh sát không nhốt bọn mày thêm mấy ngày nữa nhỉ?” Lê Dương chỉ về phía cửa, “Bọn mày mau về lẹ đi, tao tức muốn hỏng đầu rồi đây này.”
Cả đám ngồi lù lù bất động, cương quyết bỏ qua lời xua đuổi lạnh lẽo của anh Lê.
Bạn mập than thở: “Ôi giời, cái này phải cảm ơn anh Lý Nhiên ó, ảnh chỉ cần gọi vài cú điện thoại, bọn tao giải trình xong là được thả ra luôn, nếu không phải hôm qua muộn quá thì bọn tao đã bay qua đây rồi.”
Lê Dương làm mặt lạnh: “May mà bọn mày bỏ qua ý định đấy.”
“Cái thằng cầm chai rượu phang mày,” Tô Ngang cười lạnh, “Ông đây phải tìm cậu mình kiện nó cố ý gây thương tích mới được, đúng là thằng chó.”
Cậu ruột Tô Ngang là luật sư, có văn phòng riêng của mình, nói chung là rất lợi hạị.
Từ Hành bổ sung: “Cộng thêm tấn công vị thành niên nữa.”
Hồ Phi thoả sức suy tưởng: “Ầy anh Lê, mày mà bé hơn tí nữa thì có tính là thằng đó ngược đãi trẻ em không?”
“Ngược clm mày, cút đi!”
Tô Ngang đột nhiên nhớ tới Phó Hiểu, hôm qua nhỏ cũng theo đến đồn công an, sau đó được bạn mập đưa về nhà.
“Bé Mập, ánh trăng sáng của mày… không sao chứ?”
Bạn mập lúc lắc đầu: “Cô ấy không sao cả.”
“Nhỏ có nói gì không?”
“Nói muốn đến thăm anh Lê, tao bảo cô ấy cứ đi học đi.” Bạn mập cúi đầu, “Tao cũng không dám hỏi tại sao cô ấy ở cùng người đàn ông đó, tao… không có lập trường.”
Lê Dương nhướng mày, hỏi: “Nhưng mày cứu bạn ấy mà, không có mày thì hôm qua không biết bạn ấy sẽ xảy ra chuyện gì đâu, sao lại không có lập trường được?”
“Cổ nói, cổ không có biện pháp,” Bạn mập lắc đầu, “Thôi bỏ đi, chắc cổ có chuyện gì đó khó xử.”
Lê Dương chẳng đáp.
Hồ Phi cười lên hahaha, nói sang chuyện khác.
Đề tài này cứ vậy mà cho qua, sau đấy Lê Dương ngại chúng bạn quá ồn, đuổi cả đám cút về đi học.
Chỉ cho Thiệu Nhất ở lại.
Nguyên do là “Đỡ ồn nhất” nên bị giữ lại tán phét giải sầu với ngài Lê.
“Thiệu Nhất, hỏi anh một vấn đề,” Lê Dương nhíu mày, vẫn suy nghĩ về lời của bạn mập, “Sao trên đời lại có một người thích một người khác cố chấp đến thế nhỉ?”
Thiệu Nhất nhìn cậu, “Sao bỗng dưng hỏi thế…. Anh không biết đâu nha.”
Lê Dương khinh thường lắc đầu.
“Nhưng mà nếu thay lòng thì đáng sợ lắm, dù khi còn yêu có cố chấp đến mấy, hết yêu rồi người ta sẽ chẳng còn bận tâm chút nào nữa đâu.”
Lê Dương cảm thấy lời của Thiệu Nhất nghe sao là lạ, cứ như là chuyện chính anh đã trải qua?
“Anh…… Rất có kinh nghiệm nhỉ?”
Thiệu Nhất mỉm cười, nhưng nụ cười không vương lại trong mắt, “Chứng kiến câu chuyện của người khác có tính là kinh nghiệm không?”
“…… Ồ.”
Lê Dương nhớ đến bố mẹ mình, không rõ cảm xúc mà cười một cái, “Cũng đúng. Không yêu nhau có phải mọi chuyện đều không xảy ra không?”
Thiệu Nhất sờ đầu cậu: “Trẻ con không được nói mấy chuyện này.”
Lê Dương trợn trắng mắt.
Lão Tiêu và Trần Uyển đều gọi điện an ủi cậu, lời thoại không khác gì nhau, toàn là lo mà nghỉ ngơi đừng va đập thêm chỗ nào nữa vân vân mây mây.
Lê Dương nói câu “Thật sự không có vấn đề gì” không dưới mười lần.
“Haiz ——”
Cúp điện thoại Trần Uyển, Lê Dương thở dài một hơi.
Thiệu Nhất hơi mắc cười.
Lê Dương liếc anh: “Cười gì mà cười, thử là anh xem?”
Thiệu Nhất bình tĩnh tiếp tục gọt táo: “Thôi không cần đâu.”
Lê Dương nhìn chằm chằm động tác của anh, không khỏi thắc mắc: “Anh quen tay nhỉ?”
“Ừ,” Thiệu Nhất vứt cuộn vỏ táo hoàn chỉnh vào thùng rác, “Gọt lâu thì quen thôi.”
Lê Dương y chang ông nội người ta, nằm trên giường chờ táo gọt xong bỏ vào tận tay.
Chỉ thiếu điều không đút tận miệng.
Táo rất ngọt, ông nội Lê rất vừa lòng, tiếp tục tán phét cùng thợ gọt táo cần cù chăm chỉ.
“Em có thấy anh ăn táo bao giờ đâu?”
Thiệu Nhất rửa dao, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Gọt cho mẹ anh, bà thích ăn.”
“Ồ.” Lê Dương nghĩ nghĩ, “Mẹ anh chắc đẹp lắm nhỉ?” Bằng không sao đẻ được đứa con đẹp như Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất cười một cái, “Em hỏi anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy mẹ anh xinh đẹp rồi.”
Không biết nghĩ gì trong đầu, đột nhiên Lê Dương hỏi ra một câu: “Mẹ anh có yêu cầu gì với con dâu thế?”
“……”
Thiệu Nhất cười như không cười, “Em tò mò chuyện này làm gì?”
Ánh mắt Lê Dương rất thản nhiên, “Thì chỉ là tò mò thông thường thôi.”
Trong lòng lại có muôn vàn con thảo nê mã* phóng qua vun vút.