“Rốt cuộc là thằng ngu nào viết cái đơn đó vậy?” Tô Ngang đương nghĩ trăm lần không ra, “Rảnh quá hoá rồ à?”
Bọn họ giờ đã tan học, đi trên sân trường mà tức giận dâng trào.
Hồ Phi nắn tay: “Tao mà biết nó là ai, sẽ trùm bao tải nó!”
Liêu Trí Tùng: “Tẩn cho nó một trận!”
Tô Ngang: “Rồi ném vào cống thoát nước!”
Từ Hành đẩy mắt kính, ngó ngó xung quanh, nhắc nhở tụi bạn: “Mọi người đừng lớn tiếng quá.”
Hồ Phi kịp lúc khép miệng, choàng cổ Từ Hành kéo đi, “Ai da, vẫn là bạn học Tiểu Từ chu đáo.”
Từ Hành lặng lẽ dựng lại cổ áo bị Hồ Phi làm xộc xệch.
Lê Dương đi đằng trước không nói gì.
Lần này chắc chắn có người nhắm vào cậu, vốn cậu cũng chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng bị cố ý nhắm vào thì lại khác, cảm giác rất không fine.
Ra khỏi cổng trường, Lê Dương theo thói quen tạt sang tiệm trà sữa, bọn Tô Ngang cũng lũ lượt kéo đàn theo đuôi cậu.
Thiệu Nhất ngẩng đầu thấy tụi nhóc, mỉm cười, “Uống gì không?”
Lê Dương ngồi vào trước quầy bar, Tô Ngang ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai cậu, “Anh chủ Thiệu cho anh Lê em uống gì ngọt ngọt với.”
“Cái gì thật ngọt để bồi bổ ấy ạ, Lê Lê nhà mình đang không vui.”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Sao thế? Chuyện chưa giải quyết xong à?”
Bởi vì trong tiệm còn người khác, bọn Tô Ngang liền nói chuyện như kiểu mật đàm.
“Không phải chuyện đó, là chuyện khác, ài cũng không tính là chuyện khác, là chuyện khiến cho chuyện này phát tác.”
Bạn mập tổng kết: “Tóm lại là có người muốn nhắm vào Lê ca.”
Trên mặt Lê Dương không có biểu cảm, tuy thường ngày vẫn không có biểu cảm, nhưng Thiệu Nhất cảm thấy hôm nay trông bạn nhỏ càng thêm lạnh lùng.
Không vui thật này.
Thiệu Nhất vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Lê Dương chống đầu nhìn anh, “Làm gì?”
“Cho em ăn kẹo.”
Lê Dương lập tức nhíu mày, “Vị gì?”
Thiệu Nhất bật cười, “Không phải vị dâu tây.”
Không phải là được rồi.
Lê Dương vòng ra sau quầy bar, mở cái ngăn tủ lần trước lấy bánh quy.
Bên trong có một vại kẹo hoa quả.
Lê Dương nhặt hai viên kẹo quýt ném vào miệng, hương vị chua ngọt liền tản ra nơi đầu lưỡi.
Bạn mập trông mong duỗi cổ nhìn Lê Dương đang ngồi xổm trên đất ăn kẹo.
“Tớ cũng muốn ăn.”
Lê Dương rất nạnh nùng: “Không có phần mày.”
Thiệu Nhất cười, xoa xoa tóc Lê Dương.
Bạn nhỏ vẫn thích giữ đồ ăn như thế.
“Ái chà, các vị anh hùng buổi chiều vui vẻ.”
Đây là ăn không ngồi rồi lại tới nữa tiệm trà sữa - Lý Nhiên.
Ngoại trừ Lê Dương, mấy nhóc kia đều rất nể mặt tung chưởng với hắn ta.
Lý Nhiên cố ý mếu máo: “Bé học bá, anh giúp bé việc lớn như thế, đến chưởng bé còn chẳng đánh cùng anh, khiến lòng anh đau đớn lắm đó.”
Lê Dương liếc hắn, “Anh không có tiết à?”
“Có chứ. Nhưng là,” Lý Nhiên nghiêm trang đáp, “Bên đây có người hấp dẫn anh hơn cả đi học nha.”
Tô Ngang rất tò mò: “Ai thế ạ? Trường em hả?”
Lý Nhiên nghĩ nghĩ, thầy giáo cũng coi như thuộc về Thành Trung nhỉ, liền thản nhiên gật gật đầu.
Hồ Phi kinh ngạc: “Anh…… trâu già gặm cỏ non?”
Tô Ngang: “Ha ha ha ha!”
“……” Lý Nhiên tỏ vẻ anh da đen dấu chấm hỏi.
Lê Dương bị chọc vui rồi, rất không nể mặt mà cười ra tiếng.
“Anh là loại người đó sao?”
Hồ Phi sờ sờ đầu.
Tô Ngang suy tư nửa ngày, đột nhiên ngộ ra chân tướng, “** moá! Chẳng lẽ là giáo viên?”
Hồ Phi rất hưng phấn: “Ai ta? Trường mình còn cô giáo nào chưa kết hôn hả?”
Lý Nhiên tủm tỉm nhìn đám nhóc đoán tới đoán lui.
Liêu Trí Tùng láo toét nói một câu: “Chắc gì chưa kết hôn chớ……”
Lý Nhiên kéo tóc cậu ta: “Thằng nhóc em cũng dám nghĩ ghê nhỉ?!”
Cô giáo chưa kết hôn…… Bạn mập nghĩ đến một người phù hợp điều kiện: “Có phải cô giáo La không?”
Tô Ngang ghét bỏ nhìn bạn, “…… La Yến?”
“Trường mình còn cô giáo họ La, chưa kết hôn thứ hai à?”
Lý Nhiên tò mò: “La Yến là ai?”
Tô Ngang nghẹn cười, không nói lời nào.
Lý Nhiên quay đầu nhìn Lê Dương dò hỏi.
Lê Dương nhấm nháp kẹo trong miệng, lại hút một ngụm trà sữa, xong xuôi mới từ tốn trả lời, “Chủ nhiệm khối 10.”
Hồ Phi nhịn không được cười ha hả: “Siêu dữ ha ha ha ha……”
Liêu Trí Tùng cũng ha ha ha: “Ngoại hiệu Ỷ Thiên kiếm!”
“…… Bao tuổi?”
“32 thì phải.”
Lý Nhiên hít thật sâu, xoay người nở một nụ cười trìu mến với bạn mập.
“Nhóc béo, tới đây, nói anh nghe, rốt cuộc em có hiểu lầm gì với anh vậy? Hửm?”
Bạn mập cười lại, vừa thẹn vừa ngu, còn co rúm người ra sau.
Thiệu Nhất thấy cả đám bọn họ láo nháo tươi vui, cũng cười, “Tại sao gọi là Ỷ Thiên kiếm?”
Lê Dương nhớ tới vụ này, cảm thấy rất thú vị, “Tại vì chủ nhiệm khối 11 tên Lư Đào.”
Lê Dương hút một ngụm trà sữa: “Trẻ thiểu năng có nhiều niềm vui lắm.”
Hiệu trưởng tuy nói muốn điều tra, nhưng hiển nhiên vì nhiều nguyên nhân nên không thể tới chỗ bọn Lê Dương được.
Nhạc Đông cũng biết chuyện này, cố ý nói với hiệu trưởng hôm đó bọn nhỏ ở cùng mình.
Hiệu trưởng trong lòng đương nhiên tỏ rõ như gương, nhưng ông không thể hiện ra, chỉ nói với Lê Dương vài câu đại ý là không truy cứu nữa.
Chuyện này cứ thế được giải quyết.
Mà không bao lâu sau khi thi giữa kì, Lê Dương một lần nữa trở lại thần đàn, đem đám học sinh lớp 1 lớp 2 đè cho dẹp lép.
Tô Ngang và bạn mập đi xem bảng vàng, thung thướng như thể chính các bạn mới là người được hạng nhất.
Lý Giai Duệ không có biểu cảm đứng một bên nhìn, lần này cậu ta đứng thứ ba.
Cũng không có bao người chú ý tới cậu ta, ngay cả một người cảm thán “Người lần trước hạng nhất sao giờ xuống hạng ba rồi” cũng không có.
Cậu ta đứng nơi đó, nghe xung quanh bàn tán về Lê Dương.
“Trâu bò dã man! Vạn năm hạng nhất!”
“Không phải nói lần thi tháng trước Lê Dương đứng hai hở?”
“Ai da làm người ai chẳng có sai lầm, lần này không phải lấy lại phong độ rồi sao?”
“Ài quá lợi hại, nghe lớp cậu ta kể cậu ta chẳng chú ý học hành đâu đấy, cứ dùng chỉ số thông minh là ngon luôn.”
“Trọng điểm là còn đẹp trai, đúng là một kho báu mà!”
“Không phải nói cậu ta kéo bè kéo lũ đi đánh nhau sao?”
“Ai da đã có người đăng bài sáng tỏ không phải cậu ấy rồi mà, mà dù có phải đi nữa, chắc chắn cũng không thể vô duyên vô cớ đánh nhau đúng không? Với cả mấy bà không thấy cái bạn trong video đó rất đẹp trai hả!”
“Cũng đúng nha ha ha ha……”
Bạn mập trông thấy Lý Giai Duệ đang treo sắc mặt không hề tốt, thân là bạn cùng lớp cậu ta vẫn nên chào.
“Bạn học Lý.”
Lý Giai Duệ liếc các bạn một cái, cười hơi gượng gạo.
Tô Ngang không tử tế nổi với người này, cậu ta còn chưa quên chuyện thi tháng lần trước đâu.
“Ài Béo cưng, mày xem Tiểu Lê Tử nhà mình kia, lại đứng nhất!” Cậu ta cố ý nâng giọng thật to, “Không có biện pháp nha, ba mày vẫn mãi là ba mày.”
Trên đường về lớp, bạn mập bất an thấp giọng bảo Tô Ngang: “Ngang, vừa nãy mày nói kiểu đó không tốt lắm đâu?”
Tô Ngang xuỳ xuỳ: “Không tốt cái gì, lần trước nó nói chuyện xấc xược kiểu đấy, bố mày chưa tẩn nó là may rồi.”
Cậu ta giơ ngón giữa về phía Lý Giai Duệ đang đi đằng trước, “Cho nó tức chết!”
“Nãy tao thấy mặt nó tái hẳn luôn đó……”
“Kệ nó.”
Lê Dương cũng nhận được rất nhiều tin nhắn điện thoại, tất cả đều là chúc mừng cậu lại được hạng nhất.
Bản thân cậu chưa có phản ứng gì, mà tụi nhóc kia đã vui mừng như ăn tết.
Tô Ngang tuyên truyền khắp nơi nơi, chẳng khác nào một ông bô hí hửng khoe con mình.
【. 】 Bạn nhỏ, thi không tệ nha.
Lúc Lê Dương đọc được tin này cũng là lúc cậu bước vào tiệm trà sữa.
Thiệu Nhất nhìn thấy cậu liền cười.
“Tới rồi, mời học bá ngồi.”
Lê Dương liếc anh một cái, “Nhất ca, bình thường chút đi.”
Tin nhắn của Lý Nhiên cũng đến.
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Đại ca, bá vậy luôn hả, toán thi chung đứng nhất? Thật là làm nở mày nở mặt Tiểu Dụ nhà ta.
Lê Dương nhíu mày nhìn chữ “Tiểu Dụ” kia, cả người nổi gai ốc.
Thi giữa kì của các cậu là thi chung với ba thành phố khác, Lê Dương đứng nhất toàn thành phố, thi chung đứng thứ ba.
Nhưng chuyện cụ thể như đứng nhất thi chung môn toán thì chính cậu còn không rõ, càng không có khả năng là Tô Ngang loan tin.
【LiY】 Anh lấy tin đó từ đâu ra vậy?
Niềm phấn khởi khoe khoang trong tin nhắn của Lý Nhiên bắn xuyên màn hình, đến Lê Dương cũng cảm nhận được.
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Tiểu Dụ nói cho anh đóa!
【LiY】…… Quan hệ của anh với thầy Diệp tốt vậy từ hồi nào?
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Ai bảo anh đáng yêu nha [ thẹn thùng /]
Sự thật là chính hắn lì lợm la liếm, một hai phải rước người ta về nhà, trên đường thì liều mạng gợi chuyện để nói.
Hôm ấy Diệp Dụ trả móc chìa khóa về tiệm trà sữa xong, không quá mấy ngày trên đường Diệp Dụ tan tầm, Lý Nhiên lại “tình cờ bắt gặp” Diệp Dụ lần nữa.
Lấy lý do tiện đường đưa Diệp Dụ về nhà, ban đầu Diệp Dụ không chịu lên xe, Lý Nhiên liền lái xe rì rì theo sau y.
Cái xe phía sau ấn còi to tới nỗi cách 10km cũng nghe được.
Tài xế ló đầu ra cửa sổ rống lên: “Làm gì đấy làm gì đấy! Báo cảnh sát bây giờ!”
Diệp Dụ hết cách phải lên xe, từ đó về sau ngày nào cũng tình cờ bắt gặp, ngày nào cũng tiện đường.
Cả hai người đều ăn ý không đề cập tới chuyện con hẻm hôm ấy, dù cuộc trò chuyện rất ngại ngùng, nhưng ít ra vẫn có trò chuyện nha.
Lý Nhiên cứ thế an ủi chính mình.
Lê Dương nhìn tin nhắn Lý Nhiên rep lại, ghét bỏ bĩu môi.
“Lý Nhiên quen thầy Diệp mấy tháng rồi?”
“Chắc hai tháng, sao vậy?”
“Không sao cả,” Lê Dương cảm thán một câu, "Lần này ổng, kiên nhẫn quá ha.”
Trước đây Lý Nhiên hận không thể đổi bồ hai ngày một lần, hiện tại theo đuổi Diệp Dụ suốt hai tháng, không phải rất kiên nhẫn sao.
“Chơi lâu như thế, cũng nên thật lòng rồi.”
Lê Dương nhướng mày, “Ý anh là ổng nghiêm túc?”
“Tám chín phần mười đó.”
Lê Dương nghĩ nghĩ, nhíu mày: “Thế không được.”
Thiệu Nhất cũng nhướng mày, “Vì sao vậy?”
“Nếu ổng mà cua được thầy Diệp, thì ổng lên hàng trưởng bối của em mất.”
Thiệu Nhất nhìn dáng vẻ Lê Dương vừa nghiêm trang vừa vô cảm nói ra câu này, cảm thấy buồn cười.