Gần vào nội thành, tốc độ xe của Thiệu Nhất cũng chậm lại.
“Về nhà không?”
Lê Dương suy nghĩ một hồi, vẫn là ừ một tiếng.
Không về nhà cũng chỉ có thể về chỗ Thiệu Nhất, nhưng cậu chưa nghĩ thông cảm giác của mình với anh là gì, nếu tiếp tục ngủ chung giường thì rất kì cục.
Hơn nữa Trần Uyển chắc chắn đang chờ cậu, cậu còn muốn nói chuyện với mẹ.
Thành ra Thiệu Nhất mang Mao Đản về phòng. Mao Đản đứng ở yên sau, hai chân trước gác lên vai Thiệu Nhất, còn bị đeo cho một cái kính râm.
Một đường trở về như thế, Mao Đản thu hoạch được tỉ lệ quay đầu cao kỉ lục.
Vươn tới đỉnh cao cẩu sinh, khá thoả mãn.
Quá muộn nên cửa hàng thú cưng đều đóng cửa, Thiệu Nhất liền đem Mao Đản về phòng tự tắm. Mao Đản đến đây không phải lần đầu, rất quen cửa nẻo.
Thiệu Nhất lau khô lông Mao Đản xong liền thả cho nó tự chơi,
Anh cởi áo khoác mới phát hiện, hai bên túi áo đã bị ai đó siết cho hằn ra nếp uốn.
Không khỏi bật cười.
Sau đó lại nghĩ đến khoảnh khắc Lê Dương bổ nhào lên lưng mình, tay em nhỏ cách quần áo ôm lấy eo anh, khiến anh bất chợt nghĩ tới một loài động vật mềm mại nào đó.
Còn cứ giữ tay thế không rời.
Đến tận khi Mao Đản kêu một tiếng.
Thiệu Nhất dù quay lưng cũng cảm giác được em nhỏ phía sau đang hoảng loạn.
Tựa một con mèo thường ngày rất cao quý, rất kiêu ngạo, đột nhiên bị người túm đuôi liền xù lông lên, vừa nóng nảy vừa hoang mang bối rối.
Thế mà anh lại thấy rất đáng yêu.
Như bị cào một cái không nặng không nhẹ trên đầu quả tim vậy.
Lê Dương đến trước tiểu khu liền trông thấy Trần Uyển đang đứng dưới đèn đường.
Người đàn ông kia còn chưa đi.
Mắt Lê Dương lạnh xuống, bước về phía bọn họ.
Trần Uyển nhìn thấy con, ánh mắt sáng lên, muốn tiến lại gần nhưng không dám.
Bà xoay đầu đẩy Lương Minh còn đứng trơ trơ, “Anh mau về trước đi.”
Ít nhiều gì bà cũng hiểu tính con, vả lại lúc nãy Lê Dương vừa đấm Lương Minh một cú, bà không dám để cậu tiếp tục trông thấy ông.
Lương Minh nhìn Lê Dương đang bước đến, do dự bảo: “Hay là hai chúng ta cùng nói với thằng bé?”
“Anh……”
Trần Uyển đã hơi nóng nảy.
Lê Dương đi tới, giọng điệu không hề xúc động, biểu cảm cũng bình thường, “Mẹ.”
“Dương Dương……”
Lê Dương chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình, sao có thể đứng cùng kẻ kia ngay trước cửa tiểu khu.
Hiện tại trông thấy ông ta cậu vẫn muốn đấm thêm đấy.
“Lên trên rồi nói.”
Lương Minh nhìn hai mẹ con đi vào tiểu khu, do dự không biết có nên đi theo hay không.
Lê Dương quay đầu nhìn ông một cái, ánh mắt như muốn giết người.
Trần Uyển nắn ngón tay, không biết trước tiên nên nói gì.
Lê Dương nhìn bà, trên mặt không cảm xúc, “Hai người bắt đầu được bao lâu?”
Trần Uyển giật giật môi, nửa ngày mới trả lời.
“…… Gần nửa năm.”
“Thế mẹ có tính toán gì không?”
Bản thân Lê Dương còn không tin được mình có thể bình thản hỏi ra câu ấy.
“Mẹ và bố con…… Con cũng biết đấy,” Trần Uyển cười khổ, “Mẹ và ông ấy ở với nhau không có ngày nào yên ổn, quá nhiều điểm khác biệt, cứ cố gắng tiếp tục, thật sự rất mệt mỏi.
“Ông ấy có chính kiến của ông ấy, mẹ có quan điểm của mẹ, tính tình cả hai đều nóng nảy, không biết kiềm chế, cũng không muốn kiềm…… rất dễ xảy ra cãi vã.
“Cãi vã bao năm qua, cũng vì mặt mũi mà nhịn bao năm qua, mẹ thật sự kiệt sức rồi.”
Trần Uyển có chút thấp thỏm, bà không biết nói những lời đó với con, con có thể hiểu cho mình hay không.
Lê Dương trầm mặc trong chốc lát.
“Mặt mũi quan trọng đến thế ư.”
Trần Uyển nín lặng, sau một lúc lâu mới lắc đầu, “Không quan trọng, so với một số thứ khác, thật sự là không đáng nhắc tới.”
Lê Dương không nhìn mẹ, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng trống.
“Ly hôn đi.”
Trần Uyển hơi lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, nhìn về phía Lê Dương. Tin nhắn lúc trước Lê Dương gửi bà không đủ làm bà yên lòng, khi ấy trạng thái Lê Dương không ổn định, bà sợ con chỉ nói dỗi mà thôi.
Có đứa trẻ nào lại hy vọng gia đình mình là gia đình đơn thân chứ.
“Mẹ không sống nổi với ông ấy, thì cứ ly hôn.” Lê Dương nói câu này xong, trong lòng như thể có thứ gì đó được buông lỏng.
Trần Uyển rụt rè hỏi: “Con.… Con không phản đối?”
Lê Dương cố nén ý muốn cười lạnh, thờ ơ hỏi lại: “Phản đối rồi sao? Tiếp tục mỗi ngày nhìn bố mẹ mình anh chết tôi sống sao?”
Trần Uyển hơi hé miệng, nói không ra lời.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Lê Dương hít sâu một hơi, “Mẹ nói với ông ấy chưa?”
“…… Chưa nói, mẹ với ông ta, trò chuyện bình thường còn chẳng có, nào có cơ hội nói đến chuyện này. Hơn nữa, dù có nói, chắc cũng sẽ cãi nhau to.”
“Ông ta sẽ không đồng ý.”
“Đấy là việc của hai người,” Lê Dương nhíu mày, nhắc tới chuyện này cậu thật sự không thích thú nổi, “Cái ông kia thì sao?”
Mỗi lần Trần Uyển đề cập đến Lương Minh trước mặt Lê Dương, đặc biệt là sau khi bị Lê Dương phát hiện chuyện hai người, đều cảm thấy rất xấu hổ.
“Ông ấy…… rất tốt.”
“Con chẳng muốn biết người khác có tốt không,” Lê Dương xụ mặt, “Tự mẹ cẩn thận đi, đừng để bị lừa.”
Trần Uyển nghe thấy câu này, trong lòng tức khắc rối nùi rối cục, không biết nên vui hay nên chua xót.
Bản thân Lê Dương nói xong cũng không dễ chịu.
Đấy là tình nhân của mẹ mình mà má nó chứ, mình còn có thể bình thản như thế.
Nếu không phải hoàn cảnh nhà cậu không giống những gia đình bình thường khác, thì sợ rằng cậu phải đọng lại bóng ma tâm lý rồi.
Lê Dương nói ngủ ngon xong liền đứng dậy trở về phòng.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Hai người đó bằng mặt không bằng lòng bao nhiêu năm qua, đến cậu còn thấy mệt, đừng nói tới đương sự.
Trần Uyển hiện giờ như thế này, cũng là kết quả tất yếu. Thậm chí bà là ngoại tình trong khi đang có gia đình, chứ không hẳn là phản bội trong hôn nhân.
Bởi cuộc hôn nhân này sớm đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Nhưng Lê Dương vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi vì luân thường, bởi vì đạo đức, cũng bởi vì cha mình.
Cậu với Lê Chí Minh không phải không có tình cảm, ngày bé cậu cũng từng ngồi trên vai Lê Chí Minh dạo khắp công viên đấy thôi. Nhưng càng lớn thì càng xa cách, rồi Lê Chí Minh và Trần Uyển suốt ngày khắc khẩu, tình cảm cậu dành cho cha dần dần mất hết kính yêu kính trọng, thay vào đó là phiền chán và khinh thường.
Khi bé sùng bái bao nhiêu, khi lớn khinh thường bấy nhiêu.
Lê Chí Minh luôn thích làm bộ làm tịch, lăn lộn xã hội quen rồi, không gỡ nổi bộ mặt dối trá nữa. Sâu trong bản chất là con buôn phàm tục, nhưng bề ngoài cứ cố tỏ vẻ thanh cao không dính bùn.
Bản thân Lê Dương cũng từng khát vọng tình thương của cha, tuy hiện tại đã không cần, nhưng khi xưa trông thấy cách cha Tô Ngang đối xử với vợ con, cậu cũng từng ngưỡng mộ lắm chứ.
Thế nên bây giờ xảy ra chuyện, tình cảm trong lòng cậu trở nên rất phức tạp. Nên hận ai? Hay nên thương cảm ai? Sự ghét bỏ cậu dành cho cha, dường như vì Trần Uyển ngoại tình mà nhạt đi một chút.
Trên đời này chẳng ai là sống dễ dàng, chẳng ai ngay từ đầu đã xấu.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để mình trở thành người như Chí Minh, ngu muội mà không tự biết.
Lê Dương ngồi trên bàn học phát ngốc, suy nghĩ rất hỗn loạn.
Chốc lát nghĩ đến thời thơ ấu, gia đình cậu vẫn là một gia đình bình thường, ấm áp vui vẻ bên nhau, chốc lát lại nghĩ đến khi bố mẹ khắc khẩu, cuồng loạn như thể đến chết mới ngừng.
Mắt cậu loé loé, trông thấy đồng xu trong góc bàn học.
Một đồng xu rất sáng rất mới.
Là…… Thiệu Nhất cho cậu.
Lê Dương cảm thấy mọi hỗn loạn trong đầu như thể bị một tiếng “Thiệu Nhất” này thổi bay ngay tức khắc.
Không nghĩ đến Lê Chí Minh và Trần Uyển nữa, nghĩ đến một người khác, thoải mái hơn rất nhiều.
Lê Dương cầm lấy đồng xu, ngón tay vô thức vuốt ve.
Bất chợt cậu nổi hứng muốn nghe nhạc, nghe bài hát “Tôi sẽ có mặt tại mỗi giờ ý nghĩa” mà lần trước Thiệu Nhất cho cậu nghe.
Cậu đeo tai nghe, nằm nhoài trên bàn, vùi đầu vào cánh tay.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, trong đầu cậu toàn là gương mặt Thiệu Nhất.
Phải lòng Thiệu Nhất…… Dường như là điều rất bình thường.
Dù sao cũng đẹp trai đến thế, lại còn ngầu.
Sẽ pha trà sữa sẽ vẽ tranh sẽ chụp ảnh, sẽ cho cậu cá koi, sẽ cho cậu may mắn, sẽ dẫn cậu đi đua xe, sẽ nấu mì cho cậu.
Quả thực là toàn năng, mười trên mười, không thể hoàn hảo hơn được nữa.
Phải lòng một người như thế, là điều hết sức hiển nhiên.
Cậu chưa thích ai bao giờ, nhưng không phải kẻ mù tịt trong tình ái, bản thân suy đi ngẫm lại cũng phân biệt được cái gì là hảo cảm cái gì là yêu thích, cái gì là ảo giác cái gì là rung động.
Cái gọi là hảo cảm, ngay từ giây phút đầu tiên cậu diện kiến dung nhan của ông chủ Thiệu, nó đã tồn tại rồi. Còn thích… thích thì từ bao giờ?
Ai mà biết được chứ.
Nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là cuối cùng cậu cũng nhận ra mình thích Thiệu Nhất.
Thích bao nhiêu tạm thời không rõ lắm, thích bao lâu lại càng không thể xác định, điều duy nhất cậu chắc chắn cho đến giờ phút này, chính là tràn đầy lòng cậu chỉ có một người ấy.
Sống mười bảy năm, lần đầu tiên vì một người mà nghĩ nhiều đến vậy.
Lê Dương bổ nhào vào chăn, lăn qua lộn lại trên giường.
Thiệu Nhất thì sao nhỉ, anh ấy có thích con trai không? Anh ấy có thích mình không?
Lê Dương ngồi dậy, chẳng hiểu sao lại tự tin nghĩ, chắc chắn là thích, cậu đẹp trai như thế, còn thông minh, không thích cậu thì đúng là mù.
Nhưng mà!
Nhưng mà Thiệu Nhất…… rốt cuộc có phải trai thẳng không nhỉ?
Cuối cùng Lê Dương nắm đồng xu chìm vào giấc ngủ, tai nghe bài ca dịu dàng lưu luyến kia, đặt chế độ lặp lại suốt cả một đêm.