Lê Dương cất điện thoại vào túi, quay ra liền thấy Tô Ngang đang bất mãn nhìn mình.
Biểu cảm như oán phụ bị chồng con ruồng bỏ.
“Đậu.” Tô Ngang nghẹn trong chốc lát, hết nghẹn lại hét lên, “Đậu!”
Cậu ta đấm ngực bình bịch, chỉ vào Lê Dương mà lên án: “Mày thật sự không phải người! Anh em của mày đang thương tâm muốn chết đau đớn muốn chết! Vậy mà mày còn nhắn WeChat được!”
“……” Lê Dương nhìn cậu ta, nghĩ nghĩ, dùng cách sờ Mao Đản sờ đầu Tô Ngang, “Bố sai rồi.”
Tô Ngang trừng cậu, “Bố cmm!”
Trừng nửa ngày, mắt cậu ta cũng biết mỏi.
Lê Dương thở dài, đứng dậy túm cậu ta theo, “Đi thôi.”
Tô Ngang đột nhiên bị bắt đứng lên còn hơi mê mang, “Làm chi đó?”
Lê Dương xách theo mấy lon bia chưa uống trên đất, “Đi ăn BBQ.”
Tô Ngang đuổi kịp cậu, vẫn rất bất mãn, “Tao phẫn nộ vì miếng ăn chắc? Tao cho mày biết, mày có mời tao tao cũng không tha thứ cho hành động vừa nãy của mày……”
“Tao mời,” Lê Dương quay đầu liếc cậu ta, “Mau nào con trai.”
Tô Ngang xoa bụng, “…… Tao bỗng dưng muốn đi WC.”
Lê Dương chỉ vào nhà vệ sinh công cộng ven đường, “Cho mày một phút.”
Tô Ngang vừa lẩm bẩm vừa đi sang bên ấy, “Một phút còn chả kịp cởi thắt lưng……”
Tô Ngang đi WC xong, theo Lê Dương dạo tới dạo lui trên phố ăn vặt.
Bên cầu có người đang thả đèn.
Đèn Khổng Minh*.
* Đèn trời/thiên đăng (天燈), hay còn gọi là đèn Khổng Minh/Khổng Minh đăng (孔明灯), là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Cuộc thi đốt đèn trời bắt nguồn từ ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn, cuộc thi diễn ra trong ngày Tết, lễ như một hàm ý tâm linh xua đuổi bóng đêm và ma quỷ. Người ta quan niệm rằng người thắng trong cuộc thi sẽ được may mắn cả năm.
Tô Ngang khiếp sợ, “Đậu moá hôm nay ngày nào mà thả đèn Khổng Minh?? Bị khùng hả???”
Lê Dương cũng rất kinh ngạc.
1-5.
Và đèn Khổng Minh?
Cách phối hợp này quả là kì dị...…
Tô Ngang không biết chạm trúng dây thần kinh nào, chắc do uống hơi say, hùng hổ đi thẳng sang nhìn xem người anh em nào ưu tú như vậy, lựa 1-5 để đốt đèn Khổng Minh.
Lê Dương cảm thấy cậu ta cũng khùng không kém.
Tô Ngang lạch bạch chạy đến nơi.
Lê Dương xách bia, chẳng muốn gia nhập đội ngũ ngốc nghếch này chút nào.
Tô Ngang lại đột nhiên rống lên.
“** má?!!”
Lê Dương đi đến, “Con trai cẩn thận ngôn……” Lời nói chưa dứt đã nghẹn trong cổ họng.
Bởi thả đèn Khổng Minh dưới cầu không phải ai khác.
Chính là bạn mập.
Tô Ngang và Lê Dương đứng bên này cầu, vẻ mặt hết sức phức tạp, tâm tình một lời khó nói hết.
Bạn mập đứng sau một cô gái, thật trùng hợp, cô gái này các cậu có quen.
Phó Hiểu - nữ thần ánh trăng sáng của bạn mập.
Trong tay bạn mập còn cầm một bó hoa.
Ừm…… Trường hợp này hơi xấu hổ.
Mười phút sau, ba người họ ngồi trong quán nướng BBQ Vương Ký.
Mười phút trước bạn mập đang trịnh trọng thổ lộ thì bị phá bĩnh.
Tỏ tình chưa đâu vào đâu, đột nhiên bị tên Tô Ngang từ đâu xông tới quát tháo cắt ngang, đành trơ mắt nhìn nữ thần ngại ngùng vội vã rời đi.
Rất muốn đánh Ngang Ngang một trận.
Tuy không có Tô Ngang chắc chắn nữ thần cũng đi thôi à……
Bạn mập nhìn chằm chằm túi bia Lê Dương tiện tay đặt bên cạnh, “Lê ca, muốn uống bia.”
Lê Dương không cho, “Ăn đi, bia bọt gì.”
Bạn mập thở ngắn than dài, mặt nhăn mày nhó.
Lê Dương ném bia cho bạn.
Tô Ngang cũng chồm sang tự lấy một lon, hai đứa bắt đầu chạm cốc, uống hết bia Lê Dương mua cho lại uống sang bia của quán nướng.
Rất có khí thế không say không về.
Tô Ngang thở dài, “Hôm nay thật là một ngày tốt lành.”
Bạn mập khó hiểu, “Vì sao?”
“Mọi người đều thất tình.”
“……”
Tô Ngang bắt đầu ồm ồm hát lên, “Hôm nay là một ngày lành, cứ tưởng chuyện có thể thành……”
Bạn mập cũng hơi quá chén, rống giọng hát theo, “Em là gió tôi là cát triền triền miên miên tới cuối chân trời……”
Cực kì thâm tình.
Lê Dương nhìn hai người họ ôm ấp nhau cất tiếng ca sướt mướt, xoa xoa mũi.
Ngại quá đi, Lê ba ba của chúng mày hôm nay chính thức yêu đương dồi.
Tô Ngang và Mập từ thất tình ca đến thơ từ thi phú, rồi lại đến triết học nhân sinh.
Hai người ôm nhau mà khóc, thảm thiết kể lể niềm đau của mình.
Tô Ngang: “Mày nói coi sao tự dưng cổ lại thích người khác? Rõ ràng trước đó không lâu tụi tao còn rất tốt mà……”
Bạn mập: “Thật sự ấy! Tao thích cổ bảy năm rồi…… Ô ô ô, tao khổ quá Ngang ơi……”
Tô Ngang: “Mày quá thảm! Mày còn thảm hơn cả tao! Chí ít tao với Ngụy Vi cũng từng yêu nhau……”
Bạn mập càng khóc lớn hơn.
Lê Dương: “……”
Cuối cùng hai người đều gục xuống.
Cả buổi Lê Dương chỉ yên lặng ăn đồ nướng, thế mà trên bàn vẫn thừa một đống đồ.
Hai tên thất tình kia chỉ lo nốc bia thôi.
Lê Dương xem đồng hồ, đã hơn 12 giờ.
Vấn đề bây giờ là làm sao rước hai đứa này về nhà.
Lê Dương nhìn hai kẻ nằm vật lên nhau, chậc một tiếng.
Cuối cùng cậu đưa Tô Ngang và bạn mập tới một khách sạn lân cận.
Hai thằng say rượu còn phát điên, quậy phá tới gần sáng mới chịu ngủ.
Lê Dương nằm giường bên kia, quyết chí đợi ngày mai bọn nó tỉnh rượu cậu phải xiên chết cả hai.
Trước lúc ngủ cậu nhắn tin cho Thiệu Nhất.
【LiY】 Lúc em uống say có phải điên lắm không?
Đã muộn nên cậu cũng không đợi Thiệu Nhất trả lời, chìm luôn vào giấc ngủ.
Hôm sau Lê Dương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậ mơ mơ màng màng trở mình, ấn nghe.
“A lô……”
Bên kia dừng một chút, “Vẫn chưa dậy?”
Lê Dương nghe thấy giọng người kia liền tỉnh hẳn.
À, là bạn trai mình gọi.
Cậu dụi mắt, ngáp một cái, “Ò, mấy giờ rồi?”
Thiệu Nhất bên đầu dây kia mỉm cười, “Sắp 11 giờ rồi, bạn nhỏ ngủ giỏi quá nhỉ.”
Bạn nhỏ nhắm mắt tiếp tục nghe điện thoại, “Hôm qua 3 giờ em mới ngủ, bây giờ, siêu, mệt.”
Thiệu Nhất thở dài, “Vậy mời em ngủ tiếp nha.”
“Thôi không ngủ nữa.”
“Sao thế?”
“Nghe giọng anh xong không ngủ được.”
“……” Thiệu Nhất chao một tiếng, “Câu này học từ ai vậy?”
“Câu này có vấn đề gì?”
“Ghẹo người quá.”
Lê Dương cười hắc hắc, “Ghẹo được anh à?”
Thiệu Nhất cũng cười, “Chứ sao nữa.”
Lê Dương đứng dậy, nhìn sang giường bên kia có Tô Ngang và bạn mập quấn lấy nhau ngủ như lợn chết, xoay người vào phòng vệ sinh.
“Anh…… Giải quyết xong chuyện chưa?”
Nghe ngữ điệu của bạn nhỏ, Thiệu Nhất cảm thấy có chút tự trách.
Vừa mới bên nhau chưa tới một ngày, bạn trai mới ra lò chưa bớt nóng hổi, anh đã gấp gáp rời đi.
Thậm chí còn chẳng báo trước.
“Cũng gần như vậy, ngày mai anh về.”
“Ừm,” Lê Dương đáp, nỗ lực bóp kem đánh răng lên bàn chải bằng một tay, “Em với cá đợi anh về.”
“Hửm? Em với gì cơ?”
Suýt chút nữa làm đổ cốc, Lê Dương từ bỏ ý định dùng một tay, kẹp điện thoại trên bả vai, gian nan bóp kem đánh răng.
“Em với cá,” Rốt cuộc cũng bóp xong, cậu nói rõ ràng, “Cá chua ngọt.”
Thiệu Nhất nở nụ cười, “Được, về sẽ làm cho em.”
Lê Dương vừa đánh răng vừa nghe điện thoại.
Cậu mở loa ngoài, tự hỏi tại sao trước khi bóp kem đánh răng mình không làm thế……
Cậu phun một ngụm bọt, lúng búng đáp.
, “Được.”
“Tưởng sang hôm sau em không muốn ăn nữa chứ, vẫn nhớ thương à?”
“Em nhớ thương nhiều thứ lắm.”
Lê Dương rửa mặt xong, tiếp tục đứng trong phòng vệ sinh nấu cháo điện thoại.
“Ví dụ như?”
Ví dụ như anh đó.
Nhớ thương anh.
Thình lình có chuyện cũng không biết chuyện gì có nghiêm trọng không hiện tại đã xử lý xong chưa chưa xử lý xong thì phải làm sao bây giờ xử lý xong rồi sao không mau mau về đi……
Lê Dương không đáp, Thiệu Nhất lại lên tiếng.
“Anh cũng rất nhớ thương…… em bé nhà anh.”
Lê Dương chớp chớp mắt.
Phản ứng đầu tiên không phải là Thiệu Nhất nói lời sến súa, mà là tại sao Thiệu Nhất lại nói “cũng”? Khi nãy cậu có nói nhớ anh đâu?
Cậu hừ hừ, “”Cũng” là sao?”
Thiệu Nhất cười, “Em không nhớ thương anh à?”
“Mặt anh to quá ha.” Lê Dương cũng cười, “Nhớ chứ sao không, nhớ tới đói meo đây này.”
Thiệu Nhất bật cười, “Ô, thế rốt cuộc là nhớ thương anh hay là nhớ thương cá chua ngọt đây?”
“Anh có ngon bằng cá chua ngọt không?”
“Em thử xem.”
Lê Dương định hỏi thử kiểu gì, chả nhẽ ngoạm anh một cái xem có ngon hay không à…… Nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới chút chuyện nào đó không thể miêu tả……
“……”
Thiệu Nhất đột nhiên thấp giọng, “Phải thử mới biết chứ, ha?”
Lời này phảng phất như điện tích, bùm bùm bắn pháo hoa trong lỗ tai Lê Dương, một đường giật thẳng tới đầu.
A a a a a!
Bình tĩnh nào Lê Dương! Lê ba ba!! Chỗ này không phải chỗ động dục đâu!!!