Thời gian chụp không còn nhiều, người mẫu vốn đang chậm rãi tạo dáng cũng đẩy nhanh tốc độ.
Thế nên chuyện chưa nói xongThiệu Nhất đã phải rời đi, Lê Dương cứ thế ngồi tại chỗ thẫn thờ.
Cậu không kìm được suy đoán mãi ý nghĩ của anh, nhưng ngại quấy rầy công việc của anh nên không thể đi tới hỏi.
Hầy.
Suy tư một lát, cậu quyết định giải thoát chính mình.
Sau cả buổi nhìn theo bóng Thiệu Nhất, cậu cúi đầu lấy điện thoại, điện thoại cậu có ứng dụng làm đề, lúc nào rảnh rỗi buồn chán mà không có bài tập cậu sẽ lôi cái này ra chơi.
Làm bài nào anh em!
Học tập đem đến cho ta hạnh phúc!
Suốt buổi chiều cậu đắm mình trong đống công thức toán học, lúc gặp một đề bài khó nhằn, gợi lên hứng thú của cậu, cậu suýt nữa hỏi mượn nhân viên giấy bút để viết nháp.
Nhưng ý niệm này vừa suốt hiện trong đầu đã bị cậu đá trở về.
Dù sao trong hoàn cảnh này mà mượn giấy bút làm toán thì cũng kì lạ quá.
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, công việc của Thiệu Nhất cuối cùng cũng xong.
Ông chủ Lưu giữ anh lại nói gì đó hồi lâu, Thiệu Nhất chỉ mỉm cười không ngắt lời ông, có điều ánh mắt vẫn luôn hướng ra chỗ Lê Dương.
Bạn trai nhỏ của anh đang cúi đầu làm gì thế?
Không biết tâm trạng thế nào...... Chắc không vui đâu nhỉ.
Ông chủ Lưu chú ý thấy, nhìn theo mắt anh, "Ồ, đó là bạn cậu sao? Đang chờ hả? Vậy cậu đi trước đi! Lần tới có rảnh tôi mời cậu ăn cơm!"
Thiệu Nhất gật đầu, "Ngài khách sáo rồi. Cháu đi trước."
Ông chủ Lưu xua xua tay.
Thiệu Nhất đeo túi máy ảnh đi về phía Lê Dương.
Càng tới gần lòng anh càng lơ lửng, bạn nhỏ khác thường quá đúng không? Hay là giận thật rồi?
Anh đứng trước mặt cậu, Lê Dương vẫn ngồi một cục nhìn màn hình chăm chú.
Thiệu Nhất duỗi tay chạm lên tai cậu, "Dương Dương?"
Lê Dương giương mắt, "A, anh xong việc rồi?"
"Ừ," Thiệu Nhất liếc xuống điện thoại cậu, "Chơi gì thế?"
Lê Dương quơ quơ màn hình trước mặt anh, "Trò của học bá, đi chưa?"
Thiệu Nhất chỉ thấy một đống chữ và số, còn có vài hình vẽ theo anh nhớ không lầm là hình học không gian......
Vậy nên anh lo lắng cả buổi, còn bạn nhỏ nhà anh ngồi đây làm đề toán?
Anh thở dài, xoa xoa đỉnh đầu Lê Dương.
Lê Dương trốn ra phía sau, rất nhanh lại tiếp tục đi đường.
Yên tĩnh trong chốc lát, cậu hắng giọng nói, Thiệu Nhất cứ tưởng cậu định hỏi vấn đề ban nãy, trong lòng thở dài.
"Em hơi đói."
Thiệu Nhất ngốc, "Sao?"
Lê Dương xoay đầu nhìn anh, "Em nói em đói."
"Thế...... Đi tìm gì ăn nhé?"
"Đi mua cá đi." Lê Dương nhảy lên phía trước.
Thiệu Nhất lại bước mấy bước sóng vai cùng cậu, "Muốn ăn cá à?"
"Cá chua ngọt hôm nọ em đã được ăn đâu," Lê Dương liếc anh, "Hôm nay anh phải nấu cho em."
Thiệu Nhất mỉm cười, "Được."
Lúc bưng đĩa cá thơm phức lên bàn, Thiệu Nhất trông thấy Lê Dương ngồi trên sô pha thẫn thờ nhìn chăm chăm TV không bật.
Anh đi tới trước mặt Lê Dương, khẽ thở dài một cái, "Sao vậy? Đang suy nghĩ gì?"
Lê Dương giương mắt nhìn anh, chậm rì rì nói: "Không có gì."
Dứt lời liền đứng dậy định đi ăn, Thiệu Nhất đè cậu lại.
Lê Dương ngẩn người, "Sao?"
Thiệu Nhất ghé đến, hôn nhẹ lên môi cậu.
Lê Dương thì thào, "Làm gì đó Nhất ca?"
Thiệu Nhất lại hôn thêm một cái, "...... Vấn đề kia, anh muốn nói rõ ràng trước."
Lê Dương nhíu mày.
"Không cần......"
"Cần." Một bàn tay Thiệu Nhất bắt lấy tay cậu, mười ngón đan vào nhau.
Lê Dương lẩm bẩm, "Anh không muốn thì đừng nói, đợi chừng nào anh thoải mái thì nói sau cũng được."
Giọng Lê Dương không có chút gì khó chịu hay ấm ức, cậu đang rất nghiêm túc.
Cậu cảm thấy dường như Thiệu Nhất hơi trốn tránh vấn đề này, điều đó làm Lê Dương không khỏi kinh ngạc.
Thiệu Nhất không giống một người thích trốn tránh.
Vấn đề này nhất định có điểm khó nói, một khi đã vậy, cậu không muốn làm khó anh.
Dù sao những vấn đề kiểu come out này, thật sự rất nhạy cảm.
Có nhiều lúc Lê ba ba rất lí trí và bình tĩnh đấy, Thiệu Nhất không muốn nói, cậu sẽ không kiên trì hỏi, cùng lắm là...... mọc một cái mụn nhọt nho nhỏ trong lòng thôi......
Bản thân lén chịu đựng một chút là được.
Nếu Thiệu Nhất muốn nói...... Thiệt ra mọi điều liên quan đến Thiệu Nhất, cậu đều muốn nghe, đều muốn hiểu hết.
"Bây giờ được rồi." Thiệu Nhất ôm ôm cậu, "Người khác không được, em được."
Lê Dương cười lên, "Uầy, em đặc biệt vậy luôn sao?"
Thiệu Nhất cũng cười, "Ừm, em đặc biệt nhất."
"Là như thế này," Thiệu Nhất hắng hắng giọng, "Em hỏi anh mẹ anh có để ý không...... Anh phải nói, bà có."
"Rất bình thường......" Con trai thích đàn ông, cha mẹ nào có thể bình tĩnh trơn tru chấp nhận được.
"Nhưng mà," Thiệu Nhất thở dài, "Bà không để ý đến giới tính của em, bà chỉ để ý đến quan hệ của chúng ta."
Lê Dương hơi há hốc, "...... A?"
Nghĩa là sao?
"Khoảng hai ba năm trước, tình trạng của mẹ anh chưa ổn định hẳn, ít khi tỉnh táo. Có một lần anh đi thăm mẹ, vừa lúc bà đang tỉnh, hộ sĩ chăm sóc bà vì muốn dỗ bà vui vẻ, có nói một câu."
Lê Dương nảy lên dự cảm không tốt, "...... Câu gì?"
"Bà ấy nói...... Đợi anh lập gia đình thì mẹ anh có thể an tâm rồi."
Lê Dương chưa phản ứng kịp.
Thiệu Nhất siết chặt bàn tay đang nắm tay cậu, nhìn cậu không chớp mắt, "Sau đó mẹ anh đột nhiên gào thét, đập phá đồ đạc, đánh người...... Tóm lại là, bất thình lình mất khống chế."
"Mãi mới khống chế được bà, bà lại bắt đầu khóc, miệng luôn nói, đừng rời khỏi bà."
"Bác sĩ nói tình huống này rất có thể là hệ quả của hôn nhân bất hạnh, bởi vậy trong tiềm thức bà không muốn anh kết hôn, bên cạnh đó, bà cảm thấy nếu anh có nửa kia sẽ vứt bỏ bà, giống như ông ngoại và Phương Văn Thanh, bà sợ hãi."
Lúc ấy Thiệu Nhất ở bên cạnh Thiệu Vân, thấy bà phát điên rồi khóc lóc, có lẽ vì máu mủ tình thâm gắn kết, anh thật sự cảm nhận được nỗi bất an và mãnh liệt bên trong bà.
Quá khứ của Thiệu Vân có quá nhiều bất hạnh, gần như không được gặp mẹ, cha và chồng lại bằng cách này hay cách khác rời xa bà vĩnh viễn. Mà người chồng bà yêu sâu sắc cũng chưa từng một giây đặt bà trong lòng.
Làm cách nào bà sống được đến ngày hôm nay? Bà phải ôm bao nhiêu nỗi đau không thể nói thành lời?
Thiệu Nhất không dám nghĩ.
Đôi khi anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vì Thiệu Vân, đau lòng và chua xót liền che lấp đi những mệt mỏi ấy.
Anh muốn nhìn thấy Thiệu Vân có thể mỉm cười khoẻ mạnh, suy nghĩ tỉnh táo, ít nhất cũng không vùi dập chính mình.
Giờ phút này Lê Dương vẫn cảm nhận được mệt mỏi của Thiệu Nhất.
Nó tựa như một lớp sương mù bất lực, bao trùm lấy cả con người anh.
"Thế, thế, mình đừng nói dì em là ai được rồi," Cậu ôm lấy Thiệu Nhất, "Không nói dì, dì sẽ không ốm đúng không?"
Thiệu Nhất ôm siết bạn nhỏ, giọng hơi nghẹn, "Trừ em gái, mẹ là người thân duy nhất của anh."
"Ừm." Lê Dương hơi khó chịu trong lòng.
Cậu muốn nói còn có em nữa nè, nhưng Thiệu Nhất đã kịp ngắt lời cậu, "Nếu bà mãi không khoẻ lại, chúng mình không bao giờ được để bà biết quan hệ của chúng mình. Nếu bà có mệnh hệ gì, anh sẽ bỏ mặc em để chạy tới chỗ bà, chúng mình vĩnh viễn không thể lấy quan hệ người yêu để xuất hiện trước mặt bà."
Ở cạnh người thân yêu nhất, thế nhưng vẫn phải giấu giếm......
Đầu óc Lê Dương hiện tại rối tinh rối mù, năng lực tự hỏi của cậu tụt xuống vô hạn.
Cuối cùng Thiệu Nhất khẽ thở dài bên tai cậu.
"Anh sợ em thiệt thòi."
Lê Dương sửng sốt, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Em không sợ thiệt thòi."
Cậu hơi tách khỏi người Thiệu Nhất, nâng niu mặt anh hôn lên đó, "Mà đây cũng không phải thiệt thòi. Mình không yêu đương trước mặt dì thì yêu đương ở chỗ khác thôi."
Lê Dương thật sự cảm thấy không sao, chuyện này không ghê gớm tẹo nào, chỉ là trong lòng sẽ có chút khổ sở nho nhỏ.
Dù gì mẹ của Thiệu Nhất cũng là người quan trọng nhất với anh, cậu vẫn thầm mong có thể được bà chúc phúc.
"Sau này em có được đi thăm dì không? Lấy thân phận bạn bè anh thôi, không sao hết. Thật đấy."
"Nếu cứ mãi như vậy thì sao?"
"Mình từ từ." Lê Dương nói, "Em sẽ nói thật nhiều, cố gắng làm mẹ anh vui vẻ, tranh thủ để dì thích em, dù cuối cùng hai đứa mình vẫn chỉ có thể là "bạn bè", vậy cũng không sao, em biết anh thích em, anh biết em thích anh, thế là đủ rồi."
"...... Yên tâm," Thiệu Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mẹ chắc chắn, sẽ cực kì thích em."
"Dù sao, con trai của mẹ cũng thích em vậy cơ mà."