Trả Ta Kiếp Này

Chương 31: Ta muốn có thứ gì thì nhất định phải có được thứ đó



Chỉ có đúng năm người rõ hành tung của ta, đó là Tiểu Ngư, Liên Ty, Nhã Phương, Lan Đệ, và một tiểu thái giám đánh xe.

Tiểu thái giám kia ta gọi đến tức thời, không thể thông báo ngay cho người khác biết hành tung của ta. Trừ Tiểu Ngư và Liên Ty ra, hai người còn lại chính là Nhã Phương và Lan Đệ.

Nhã Phương, Lan Đệ đều là cung nữ được phân đến cung này sau khi ta đến đây. Nhã Phương là cung nữ hầu hạ bên cạnh ta, Lan Đệ thì chỉ quản lý mấy chuyện chăn đệm và dọn dẹp phòng. Lúc này, hai người bọn chúng đều đang quỳ trước mặt. Quỳ càng lâu, chúng càng thêm hoảng. Giống như nước, từ từ mới có thể đun cạn, từ từ mới có thể bay hơi, ta cũng từ từ hong khô bọn chúng.

Ta uống một ngụm trà, thấy giờ cũng được khá lâu rồi, ta mới lên tiếng hỏi: “Hẳn các ngươi cũng biết lần này bản cung gọi mình đến có chuyện gì?”

Nhã Phương và Lan Đệ dập đầu liên tục: “Xin nương nương phán xét anh minh, nô tì tuyệt đối không để lộ chút hành tung của nương nương.”

“Ồ, không phải các ngươi tiết lộ, vậy lẽ nào bản cung tự mình nói với Hà chiêu nghi ư?”

“Nương nương tha tội, nương nương tha tội.”

Hai người bọn chúng úp đôi tay trên mặt đất, đầu cúi ép sâu giữa hai bàn tay, đều mang dáng vẻ thần phục, nhưng lại không nhìn ra sắc thái cụ thể nào.

Ta nói: “Nếu hai ngươi không ai chịu thừa nhận, vậy cũng được thôi, bản cung cũng lười thẩm vấn.”

“Người đâu, nói với chủ cung quản sự, hôm nay hay điều bọn chúng đến cán y cục.” Cuộc sống ở cán y cục rất vất vả, đều là những công việc lao lực của đám hạ đẳng, chẳng những bổng lộc bèo bọt, mà còn thường xuyên bị nhục mạ, chịu đòn roi.

Tiểu Ngư tiến lên nói: “Vâng.”

Hai người vừa nghe thấy đã lập tức sợ hãi, Nhã Phương dập đầu lia lịa: “Nương nương khai ân, nô tì không biết gì cả.”

Lan Đệ cũng hoảng hốt nói: “Nương nương khai ân, nô tì không biết gì cả.”

Ta ngăn Tiểu Ngư, cười với bọn chúng: “Dẫu sao các ngươi cũng đã hầu hạ khá lâu bên cạnh bản cung, bản cung cũng quen với các ngươi rồi. Giờ đưa các ngươi đi nơi khác, bản cung cũng không nỡ.”

Bọn chúng dần bình tĩnh trở lại.

Vừa đấm vừa xoa mới có thể khiến nỗi hoảng loạn trong lòng người đạt đến cực điểm.

Ta nói: “Thế này đi, bản cung không hỏi các ngươi, các ngươi tự hỏi đối phương. Nếu ai có thể tìm ra chứng cứ chứng minh đối phương mới là nội gián, đồng thời làm cho đối phương cứng họng, bản cung sẽ tin tưởng người đó.”

Hai người lúng túng đối mắt nhìn nhau.

Ta ung dung dựa lưng vào ghế, quan sát bọn chúng.

Trong chớp mắt, Lan Đệ đột nhiên quay người qua chỉ vào Nhã Phương: “Nhã Phương, ta hỏi ngươi, tối qua lúc nương nương xuất cung ta đang chuẩn bị y phục cho người, lúc đó ta nhìn thấy ngươi lén lút ra ngoài, có phải ngươi đi gặp Hà chiêu nghi không?”

Nhã Phương hoang mang rối loạn vì hành động này của nàng ta: “Ơ đúng, đúng vậy, là Tiểu Ngư tỷ tỷ nói, nương nương có bộ xiêm ý bằng vải lụa dây bị hỏng rồi, bảo ta cầm lấy đem đi sửa.”

“Ngươi nói dối, sửa thôi mà lâu vậy sao?”

“Không phải. Là…”

“Thượng y cục nằm ở phía Đông, rõ ràng ta nhìn thấy ngươi đi về phía Tây, còn đi những hơn một canh giờ.”

“Vì ta cảm thấy chiếc váy đó chỉ bị rách một chút thôi, đến thượng y cục phiền phức quá nên mới tìm Cầm Tú trong cung Trương quý phi, tay nghề thêu thùa của nàng ấy là số một. Ta ở đó chờ nàng ấy một canh giờ.” Nhã Phương lo lắng phân trần.

“Vậy ngươi ở đã đợi nàng ấy một canh giờ, lẽ nào không lén đi làm chuyện gì?”

“Ta không có! Không tin ngươi có thể hỏi Cầm Tú. Ta ở đó xem nàng ấy khâu vá suốt mà.”

Ánh mắt Lan Đệ chợt di chuyển, phản ứng rất nhanh: “Hừ, vậy mấy ngày trước, ta thấy ngươi một mình lén tới ngự hoa viên, ngươi lại đi làm gì?”

“Ta… ta ra ngoài tản bộ.” Nhã Phương bị hỏi đến ngơ ngẩn, mãi lâu mới đáp.

“Trời tối om om tản cái gì mà tản, rõ ràng là ngươi lén đi báo tin mật.”

“Không phải vậy!” Nhã Phương nhìn Lan Đệ, kiên quyết phủ nhận, lần lượt giải thích, nhưng lại cúi đầu bặm môi nói: “Là… ta có chút vốn riêng ở ngự hoa viên.”

“Ngươi dám nói càn! Ngươi từng bảo ta bổng lộc của ngươi đều gửi về cho cha mẹ hết, ngươi đào đâu ra vốn riêng?”

Nhã Phương cuống quýt mặt đỏ gay, nhưng không thốt ra nổi một chữ, chỉ trừng mắt nhìn Lan Đệ, như thể chưa từng quen biết con người này.

Lan Đệ hừ lạnh một tiếng: “Nương nương, người trông nội gián rõ ràng là Nhã Phương.”

Nhã Phương nghe xong toàn thân run bắn, lập tức quỳ trước mặt ta: “Không, không phải nô tì, không phải nô tì…”

Nàng ta dường như không nói nổi lời nào.

“Chính là ngươi!” Lan Đệ lớn tiếng chỉ trích.

“Không, nương nương… mấy ngày trước, mấy ngày trước… là nô tì nhìn thấy Tiểu Ngư tỷ tỷ một mình lén ra ngoài, nô tì theo sau tỷ ấy, mới biết… mới biết tỷ ấy cùng với một thị vệ…”

Nhã Phương cuống cả lên, lời nói đứt quãng hấp tấp. Ta đã hiểu ra, quét mắt qua Tiểu Ngư ở bên cạnh, gương mặt nàng ấy bỗng đỏ ửng, ngón tay bất giác ấn chặt vào lòng bàn tay.

Nhã Phương cúi đầu không dám nói nữa.

Ta vờ như không nghe thấy, hỏi Lan Đệ bằng giọng tin tưởng nàng ta: “Lan Đệ, ngươi còn biết gì nữa?”

Lan Đệ bò lên phía trước: “Nô tì còn nhìn thấy có lúc Nhã Phương nhân khi nương nương không ở trong phòng liền lục lọi đồ của nương nương, có vẻ muốn tìm gì đó. À, nô tì nhớ ra rồi, nô tì thấy Nhã Phương từng động vào hộp trang sức của người.”

“Ngươi nói láo, ta không có!” Nhã Phương tức giận phản bác.

“Ngươi là nội gián, đương nhiên không có rồi. Nhất định là ngươi đã nhận tiền của Hà chiêu nghi nên mới phản bội nương nương!”

“Vậy lúc đó ngươi nhìn thấy tại sao không bẩm báo?”

Lan Đệ cúi đầu đáp: “Nô tì và Nhã Phương là tỷ muội tốt, nô tì không muốn hại nàng ấy.”

Ta khẽ thở dài.

Khá khen thay cho cái gọi là “tỷ muội tốt”.

“Nhã Phương, ngươi lui xuống đi, chuyện này không được nói với bất kỳ ai.” Ta ra lệnh.

Hai người quỳ rạp trên mặt đất đều ngẩng đầu dậy, Nhã Phương sững sờ một lát, đứng dậy hành lễ rồi cáo lui.

Lan Đệ quỳ rạp dưới đó, ta cũng không nói gì, chỉ quan sát nàng ta. Lúc này có lẽ nàng ta đang hoảng hốt trong lòng, run rẩy sợ hãi.

Ta hỏi nàng: “Ngươi biết tại sao ta giữ ngươi ở lại không?”

“Nô tì không biết ạ.”

“Khá khen cho câu nô tì không biết!” Ta đặt mạnh cốc xuống mặt bàn, nhìn Lan Đệ đang run rẩy quỳ phía dưới: “Ngươi tưởng bản cung là kẻ ngốc hả? Ngươi nói thử xem, nếu ngươi không phải nội gián, tại sao lại đặc biệt chú ý đến hành động của người khác như vậy? Tại sao ngươi lại nhớ rõ như in thời gian và hướng đi lúc Nhã Phương ra ngoài? Tại sao ngươi có thể hùng hồn chỉ điểm là Nhã Phương, trong khi Nhã Phương chẳng hề nhìn ra một sai sót nhỏ của ngươi?”

Phần lớn cung nữ đều an phận thủ thường làm việc của ngày hôm đó, thỉnh thoảng trò chuyện về mấy tin đồn trong cung, hoặc là như Tiểu Ngư, ngày ngày nhớ nhung người mà mình ngưỡng mộ trong lòng, sẽ không quá chú ý đến nhất cử nhất động của người khác.

Còn nàng ta lại có thể nói ra Nhã Phương lén ra ngoài vào lúc nào. Kẻ không có mưu đồ nhìn kẻ có mưu đồ sẽ không thấy họ đầy rẫy mưu mô, bất cứ việc gì cũng suy luận theo hướng thiện ý, cho nên dù bình thường Nhã Phương chú ý đến một số hành động đặc biệt của Lan Đệ, nàng ấy cũng sẽ chẳng mấy bận tâm. Bởi vậy hôm nay chỉ nóng mặt mà không tìm nổi một lời phản biện.

Chỉ có nội gián mới để ý, nói cảnh giác người khác đi đâu làm gì, bởi vì có thế thì mình mới dễ dàng làm việc mà thần không biết, quỷ không hay.

“Nương nương! Nương nương!” Lan Đệ thất kinh, lập tức khấu đầu với ta: “Không phải là nô tì cố ý, chỉ là nô tì… chỉ là nô tì…”

“Chỉ là cái gì?” Ta bình tĩnh hỏi nàng ta.

“Chỉ là nô tì… nhận chút bạc và trang sức của Hà chiêu nghi, giúp nàng ta nghe ngóng hành tung của nương nương mà thôi.” Lan Đệ bò trên mặt đất nhỏ tiếng nói, hẳn là lúc này nàng ta đã hối hận đến cực điểm rồi.

Thì ra thứ dùng để mua chuộc và lôi kéo không có gì khác ngoài tiền tài: “Nàng ta cho người bao nhiêu?”

Lan Đệ kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng mới dè dặt giơ lên năm ngón tay: “Năm trăm lượng ạ.”

“Là một lần hay là tất cả mọi tin tức sau này?”

“Là… một lần có tin tức chính xác. Nương nương, nương nương, nô tì không phải cố tình, xin nương nương tha mạng.” Nàng ta luống cuống khấu đầu.

Ta khẽ thở dài, xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, có lẽ ta cứ nhắc nhở nàng ta một chút: “Ngươi nói xem, địa vị của bản cung cao hơn hay địa vị của Hà chiêu nghi cao hơn?”

“Đương nhiên là nương nương ạ.”

“Vậy bản cung được sủng ái hay Hà chiêu nghi được sủng ái?”

“Là nương nương…”

“Nếu ngươi đều biết những điều này, tại sao còn làm việc cho Hà chiêu nghi?” Nàng ta chưa kịp ngẩng đầu dậy, ta liền nói: “Bản cung cho ngươi một vạn lượng.”

Nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, không dám tin vào chuyện này.

“Ngươi vẫn ở bên cạnh bản cung, nhưng sau này Hà chiêu nghi tìm đến ngươi, phải nhớ báo cáo lại cho bản cung, biết chưa? Ta mỉm cười với nàng ta, nhìn nàng ta tròn mắt kinh ngạc.

“Còn nữa, nếu ngươi có thể thăm dò tin tức của Hà chiêu nghi cho bản cung, mỗi một tin bản cung đều sẽ cho ngươi năm ngàn lượng.”

Nàng ta là kẻ thông minh, lập tức biết ta muốn làm gì, khấu đầu nói: “Tạ ơn nương nương, tạ ơn nương nương! Nô tì nhất định vì nương nương mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Ta mỉm cười, mặc dù biết những lời này làgiả dối, nhưng nghe vẫn thấy vui tai.

“Lui đi, nhớ kỹ, không được để lộ bất cứ dấu vết nào.” Ta dặn dò.

“Vâng, nô tì xin cáo lui.”

Sau khi nàng ta ra ngoài, Tiểu Ngư đứng cạnh đỡ ta dậy, ta liếc nhìn nàng ấy, nàng ấy cúi thấp đầu, vừa xấu hổ, vừa bất an lại đan xen chút sợ hãi.

Ta chợt nhận ra Tiểu Ngư cũng được mười sáu tuổi rồi, đang đúng độ tuổi dễ dàng rung động.

Ta thở dài, bất giác nhớ tới thiếu gia.

Thật ra ta luôn nắm được tin tức của hắn, từ lần trước sau khi Giang Mịch sảy thai, tinh thần và sức khỏe không tốt, lúc nào cũng u sầu buồn bã, vì vậy thiếu gia chủ động nói với Hoàng thượng rằng muốn nhận chức Thái phó, chuyên dạy dỗ nhi tử của tiểu thư, chỉ để sau này có nhiều thời gian ở bên Giang Mịch.

Trong suốt bốn năm, thiếu gia chưa hề cưới thêm bất kỳ ai khác.

Có lúc ta nghĩ, thiếu gia thực sự yêu nàng ta sao? Yêu là gì chứ? Giống như ta yêu hắn, tiểu thư yêu Hoàng thượng ư? Bởi vì yêu mà có thể không sợ hãi bất cứ tin đồn nhảm nhí nào, thậm chí không màng đến sự thật là cả đời này nàng ta chẳng thể sinh người nối dõi hương hỏa cho Mộ gia.

Lão gia từng vì chuyện này mà mắng chửi thiếu gia, thậm chí còn tự ý giúp hắn cưới một tiểu thiếp về, nhưng trước ngày thành thân, thiếu gia đã dẫn theo Giang Mịch chuyển ra ngoài sống.

Chuyện này gây nên chấn động lớn, xôn xao khắp Hòa Thành những hơn một tháng trời, cuối cùng lão gia đành tuyên bố thu nạp tiểu thiếp kia làm thiếp của mình.

Người với người, chẳng ai giống ai.

Ai có thể sánh được với thiếu gia của ta?

Ta muốn cười, lại cảm thấy khóe môi đắng chát, khô lạnh.

Ta ở nơi này, vì sự sủng ái của Hoàng thượng, vì địa vị trong cung của bản thân mà tranh đấu đến chết đi sống lại với một đám nữ nhân. Nhưng ngoài kia lại có một nữ nhân khác chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể hưởng thụ sự sủng ái toàn tâm toàn ý của một nam nhân khác.

Tại sao có sự khác biệt đến vậy?

Rốt cuộc ra đã sai lầm ở đâu?

Có lúc, rất nhiều chuyện ta đều có thể hiểu được.

Nhưng nhiều lúc, một số chuyện nào đó ta nghĩ hoài không ra.

Ngày hôm sau, ta lại lần nữa chạm mặt thiếu gia.

Hoàng hôn đẹp đến mê đắm, tính từ lần trước ta gặp hắn đến giờ đã vừa tròn năm năm.

Thiếu gia đến hoàng cung thăm tiểu thư, ta đang đi dạo trong ngự hoa viên, hắn từ phía xa tiến lại gần. Ta nhận ra hắn, nhận ra bóng dáng mà mình hằng quen thuộc, động tác của hắn, ánh mắt của hắn đều khắc sâu đến tận xương tủy ta, mãi mãi chẳng thể nào quên.

Hắn đi đến trước mặt ta, hành lễ: “Vi thần bái kiến Bạch tần nương nương.”

Ta nhất thời không thốt nên câu nào.

Thiếu gia hướng mắt nhìn xuống, không giống ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn ta khi xưa, mà là ánh mắt bình thản khó lòng suy đoán.

Một lát sau, ta mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Miễn lễ. Mộ Thái phó đang đi đâu vậy?”

“Bẩm Bạch tần nương nương, thần đang đến Phượng Nhiên Cung bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Khéo thay, bản cung cũng thuận đường tới Thuận Hòa Cung, có thể đi cùng chứ nhỉ?”

Cảm xúc của hắn không chút biến động, chỉ đáp: “Vâng.”

Cả quãng đường hắn đi bên cạnh ta, ta ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người hắn, cảm giác như đã được quay về rất lâu khi xưa. Đó là những tháng năm ta lặng lẽ ở bên hắn, hồi ấy ta lúc nào cũng trầm mặc.

Còn bây giờ, ta có thể khơi gợi chủ đề: “Mấy năm nay Mộ Thái phó vẫn khỏe chứ?”

“Dạ thần vẫn khỏe, đa tạ Bạch tần nương nương đã quan tâm.”

“Vậy sức khỏe của lão gia thế nào?”

“Phụ thân thần cũng không có vấn đề gì.” Mỗi khi hắn trả lời câu hỏi của ta đều phải ngừng lại một chút, cung kính chắp tay. Ta không thích điểm này.

“Nghe nói gần đây Mộ Thái phó phải đi sứ đến Cáp Khắc?”

“Đa tạ nương nương quan tâm.”

Hắn nhẹ nhàng đáp, câu trả lời rất đúng mực.

Ta càng ngày càng căm ghét ngữ khí cung kính của hắn khi nói với mình, một câu lại một tiếng “nương nương”.

Ta chuyển câu hỏi: “Vậy Mộ phu nhân vẫn khỏe chứ?”

Hắn đáp: “Nhờ nương nương quan tâm, thê tử của thần đã khá hơn nhiều rồi.”

“Ừ, bản cung nghe nói từ sau lần Mộ phu nhân mất đi đứa bé, cứ luôn u sầu buồn bã, tinh thần không vui?”

Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên nhìn ta: “Thê tử thần mất đi đứa con, đau buồn mãi không nguôi. Có điều hiện giờ nỗi ưu tư đã vơi đi nhiều, thần sẽ chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.”

Ta nắm chặt bàn tay.

Loáng cái đã đến Phụng Nhiên Cung của Hoàng hậu.

“Thần đến nơi rồi.” Hắn quay sang chắp tay với ta, ta bảo đám cung nữ dừng lại phía xa, rồi đi lên trước mấy bước.

Hắn hành lễ: “Nương nương xin hãy quay về.”

Nơi ta và hắn đang đứng ngay gần hòn non bộ, gió hiu hiu, lúc này đương là buổi hoàng hôn, tầng mây ráng đỏ nhuốm trời chiều, khung cảnh hệt như lần hắn nổi giận bóp nghẹn cổ họng ta, bàn tay bi phẫn đấm lên hòn non bộ.

Khi đó bóng dáng hắn thật cao ngạo và cương quyết.

Ta đột nhiên nhận ra mình nhớ cảm giác ấy biết bao.

Mắt dõi theo hắn định quay người rời đi, cuối cùng ta không nhịn nổi, nói: “Lẽ nào Mộ Thái phó không muốn biết là ai đã hại Mộ phu nhân sao?”

Hắn quả nhiên dừng bước, nhưng không quay đầu lại như ta nghĩ, chỉ chậm rãi đáp: “Kẻ đó là ai không còn quan trọng nữa, dù sao thứchúng ta đánh mất cũng đâu còn. Thần chỉ cần trân trọng người bên cạnh mình mà thôi.”

“Vậy nếu kẻ đó là bản cung thì sao?” Ta cố tình kích động hắn.

Cuối cùng hắn chịu quay đầu nhìn ta.

Ánh mắt phức tạp và khó hiểu đến vậy.

Ta bỗng cảm thấy một niềm vui thích dâng lên trong lòng.

Ta phải có được quyền thế là vì thứ gì? Ta đột nhiên muốn biết đáp án, ngoài việc không muốn để cho kẻ khác ức hiếp mình, ngoài việc đã quen với cuộc sống giàu sang, khuynh đảo thiên hạ này ra, còn vì một nguyên nhân rất quan trọng: Ta muốn có được nam nhân trước mặt mình đây.

Không chỉ là có được, mà còn phải đi vào trái tim hắn, cho dù đó là nỗi hận!

Đối với Bạch Ngân của ngày trước, đó là điều hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Nhưng đối với Bạch tần của hiện tại, ta biết, trên thế gian này chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra.

Ta tiến gần hắn mấy bước, ta có thể nhìn thấy bóng hình phản chiếu của mình trong đôi mắt hắn, một đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng.

Lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào hắn như lúc này.

Hắn chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt, ta tiếp tục nói: “Lúc đó ta vừa mới sảy thai, cho nên rất muốn xem thử… muốn xem thử Mộ phu nhân sảy thai trông sẽ như thế nào, liệu có đau như ta hay chăng? Chắc thiếu gia lo nàng ta lắm nhỉ? Thiếu gia có buồn thay cho nàng ta không?”

Cuối cùng trong mắt hắn đã hơi gợn sóng, nhưng giọng vẫn rất bình thản: “Tại sao ngươi làm vậy?”

“Lẽ nào thiếu gia không biết ư?” Ta bật cười: “Tiểu Ngân ở bên thiếu gia mười hai năm, thiếu gia cũng chẳng phát hiện ra tấm lòng của Tiểu Ngân ư?”

Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại. Hắn nhìn ta rất lâu, cứ như đang nhìn một thứ hết sức khó hiểu, rồi hắn quay người định bỏ đi.

Ta không chịu nổi ánh nhìn khinh thường hắn ném cho mình, lên tiếng nắm chặt tay áo hắn: “Thiếu gia!”

“Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?” Hình như hắn nổi giận rồi, hắn muốn hất ta ra.

“Ta luôn luôn biết rõ mình đang làm cái gì, ta lăn lộn đấu đá trong hoàng cung này bao nhiêu năm như vậy, rồi sẽ có một ngày ta muốn làm gì cũng được, không một ai có thể cản đường ta!”

Ta đã biến thành một kẻ điên rồi.

Những mưu mô lừa gạt trong cung, những chia ly đau khổ trên đời, dường như chỉ có mình ta phải chịu đựng đến vô hạn.

Còn trong mắt người khác, ta chịu đựng dai dẳng đến vậy hình như chỉ vì mục đích: Dùng trọn sức lực cả cuộc đời để đi bắt những thứ mà vĩnh viễn chẳng thể nào có được.

Nhưng ta không tin.

Ta muốn có được thứ gì thì nhất định phải có đươc thứ đó!

“Hoàng thượng.”

Thiếu gia đột nhiên nhìn phía trước. Ta sững sờ, bàn tay ta bất giác buông xuống, Hoàng thượng và Hoàng hậu đang đứng trước cổng Phụng Nhiên Cung, dưới trời mây đỏ lửa, họ đang nhìn về phía này. Lòng ta chợt thấy hoảng sợ.

Hoàng thượng và Hoàng hậu người trước người sau chầm chậm tiến lại gần.

Thiếu gia hành lễ: “Thần khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”

Có lẽ Hoàng thượng tới chỗ Hoàng hậu trò chuyện, đang định rời đi, khoảng cách xa như vậy chắc họ không nghe thấy đâu nhỉ, cho dù nhìn thấy… Kinh nghiệm mách bảo ta như vậy, ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cũng hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng thượng đứng ngay trước mặt, chưa cho ta bình thân. Vậy nên ta cứ cúi đầu mãi, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng dồn hết lên người mình.

Hoàng hậu đánh trống lảng: “Ca ca, huynh đến tìm muội à?”

Thiếu gia đáp: “Vâng, thưa nương nương.”

“Vậy… chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Hoàng hậu liếc nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng im lặng, rồi Hoàng hậu cùng thiếu gia rời đi.

Mãi lâu sau, Hoàng thượng vẫn đứng đó bất động, không nói một lời.

Ta nhìn chăm chú đôi ủng thêu hoa văn rồng của hắn, cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình tựa như ngọn lửa rừng rực, như đang muốn thiêu đốt xuyên thấu tâm can ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.