Trả Ta Kiếp Này

Chương 41: Có lẽ khi đó ta đã nên chết cùng với họ



Mấy ngày liền đều như vậy, đêm xuân sấm rền từng cơn, đến ban ngày mặt trời lại ló dạng, dường như sự thê lương của mỗi đêm đều đã được quét dọn sạch sẽ. Mọi việc cứ thế tuần hoàn không ngừng.

Ta lâm trọng bệnh, đã năm ngày rồi không thượng triều.

Chán chường, mệt mỏi.

Ngày nào cũng vậy, ngay từ sớm tinh mơ ta chỉ ngồi ở bàn trang điểm nhìn ngắm khung cảnh sau một đêm mưa, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ hắt vào phòng, chút bụi nhẹ bay, một vẻ đẹp xưa cũ.

Mới chỉ có vài ngày mà tựa như cả ngàn năm đã trôi qua, thân thể ta cũng sắp hao mòn cạn kiệt rồi.

Tiểu Ngư bưng bát canh tổ yến đến, bát canh trắng trong như không hề có chút tạp chất, là loại thượng hạng. Ta chìa tay ra đón lấy, chiếc bát sứ trắng phát sáng, ánh mắt của Tiểu Ngư dán chặt lên bàn tay ta, ta dùng thìa khuấy canh, đưa đến bên miệng.

Vẻ mặt nàng ta như căng cứng, ánh mắt dồn sức tập trung, vẫn không bảo ta ngừng lại.

Cuối cùng ta tự dừng lại, bình tĩnh hỏi: “Ngươi cũng muốn hại ta sao?”

Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn, không đáp lại.

Nếu như không phải Nhã Phương đến báo rằng nhìn thấy Tiểu Ngư bỏ thuốc vào thức ăn của ta, ta cũng tuyệt nhiên không nghi ngờ nàng ta. Người xưa có câu, thiện ác luân hồi tất có báo ứng, ta dùng thuốc hãm hãi hoàng thượng, cho nên giờ đến lượt người khác dùng thuốc độc hãm hại ta sao?

Ta đặt bát canh tổ yến xuống, bên ngoài vẫn rất êm đềm, vẻ êm đềm rực rỡ của tiết trời đầu xuân.

“Từ bao giờ ngươi nảy ra ý định giết ta?”

“Đã lâu lắm rồi.” Giọng Tiểu Ngư điềm tĩnh, không còn dịu dàng như ta từng quen thuộc.

“Hận ta tặng ngươi cho Bùi công công?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao đến bây giờ mới ra tay?”

Bao nhiêu năm như vậy, nàng ta có không ít cơ hội.

“Ngươi biết không? Ta vốn không thật sự muốn hại ngươi, ta vẫn còn nhớ ngươi đối với ta tốt như thế nào, ta cũng hiểu những nỗi khổ của ngươi giữa chốn hoàng cung này. Nhưng sau đó ta thật sự kinh sợ, chứng kiến ngươi biến thành kẻ như bây giờ, ta sợ mình cũng sẽ trở thành một người giống ngươi, ta sợ ngày ngày phải ở bên cạnh ngươi, rồi học theo cách giết hại người khác của ngươi, học theo sự máu lạnh vô tình của ngươi, như vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?”

“Máu lạnh vô tình thì không tốt sao? Chí ít giờ đây không ai dám ức hiếp ta nữa.”

“Không ai ức hiếp nữa rồi sao? Lẽ nào không ai ức hiếp nữa thì ngươi cũng không tổn thương không đau lòng, lẽ nào lúc không còn ai ức hiếp ngươi, ngươi không tổn thương, không đau lòng thì sẽ có người ở bên cạnh ngươi ư?”

“Tại sao nhất định phải có người bên cạnh ta?” Như thể cảm xúc của một người luôn cần phải được chia sẻ với người khác vậy, lẽ nào con người trên đời chung quy cũng không thể sống thiếu người tri kỷ?

“Ta sẽ ban cho ngươi quyền thế.” Ta hỏi mập mờ, giống như khi ta điều Liên Ty đến bên cạnh mình, trao cho một chút quyền lực, nàng ta cũng sẽ tác oai tác quái như vậy thôi. “Tại sao ngươi không gọi thị vệ kia đến bên cạnh ngươi nhỉ? Ta sẽ giúp ngươi.”

Tiểu Ngư nắm chặt tay: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi đều ham muốn quyền lực, muốn có được tất cả sao? Không sai, giờ đây cả nhà ta đều thăng quan tiến chức rất nhanh, ta cũng có thể xin ngươi bất cứ điều gì, nhưng cái mà ta muốn lại không phải là những thứ này. Ta chỉ muốn mình có thể ở bên cạnh người mà ta yêu thương…” Nàng ta nghẹn ngào, “Ngươi có biết cái cảm giác phải giương mắt nhìn người mình yêu thương lấy người con gái khác là như thế nào không? Ngươi có biết hằng đêm khi ta bị lão thái giám kia giày vò, ta cảm thấy như thế nào không?”

Nỗi ấm ức bấy lâu nay của nàng ta cuối cùng đã bộc phát: “Ta hận ngươi, hận ngươi tặng ta cho tên thái giám không bằng cầm thú, hận ngươi chia rẽ ta với người ta yêu thương nhất!”

Hận, là một cảm xúc quen thuộc với ta biết bao.

Sắc sảo, xanh xao, mạnh mẽ.

Lời nói của nàng ta vang vọng trong gian phòng, bát canh tổ yến gợn tăm nhỏ dưới ánh mặt trời.

“Ta hiểu.”

“Không, ngươi hoàn toàn không hiểu! Ngươi chưa từng biết yêu ai, ngươi chỉ muốn đoạt được tất cả mọi thứ trên đời này! Chẳng khác gì Mộ thái phó, ngươi luôn miệng nói yêu hắn ta, nhưng lại muốn uy hiếp hắn, hại cả nhà hắn, ngươi cho người làm nhục phu nhân của hắn, chỉ vì ngươi không vừa mắt với hạnh phúc của người khác, chỉ vì ngươi muốn có được những thứ mà trước đây ngươi không thể có được mà thôi!”

“Ta sao?” Ta ngẩng đầu lên hỏi nàng ta.

“Đúng! Ngươi chính là loại người như vậy.”

Thật vậy sao?

Ta cúi mặt hỏi.

Cuối cùng Tiểu Ngư đã nói ra toàn bộ những lời tận sâu trong lòng: “Vì vậy ta muốn ngươi phải chết, sau khi ngươi chết rồi hậu cung này mới được trong sạch. Nếu như ngươi hận ta, ta cũng có thể chết cùng ngươi, xem như là báo đáp ân huệ của ngươi đối với gia đình ta.”

Ta bật cười.

Tiểu Ngư à, ngươi thật quá lương thiện, bất kể thù hận có lớn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được bản tính lương thiện của ngươi.

Vậy còn ta thì sao? Phải chăng ác độc là bản chất của ta?

Ta hỏi: “Ngươi không sợ chết sao?”

“Ta không sợ, từ lâu lắm rồi ta đã sống không bằng chết.”

“Vậy tại sao ngươi vẫn sống làm gì?”

“Ta sống vì ta muốn dõi theo chàng, muốn giúp đỡ chàng.”

“Cho dù hắn có lấy người con gái khác?”

Tiểu Ngư rơi nước mắt: “Ngươi không hiểu được đâu.”

Ta thực sự không thể hiểu được.

Ta thở dài, “Mấy ngày trước là ngươi cố tình để cho Mộ phu nhân gây ra tiếng động?”

“Phải.”

“Nhẫn của ta là do ngươi lấy đi?”

“Đúng.”

Nàng ta lấy nó ra từ giữa lưng áo, nó hơi phát sáng. Ta ngẩn người chăm chú quan sát: “Từ đêm qua nó đã bắt đầu phát sáng rồi, đúng không?” Từ trong ánh mắt sững sờ của nàng ta, ta có thể thấy được đáp án.

Ta lại cười.

Ta đột nhiên cảm thấy nhân quả tuần hoàn, thăng trầm cuộc đời chẳng qua cũng vậy mà thôi.

Thái giám lật đật chạy vào bẩm báo: “Không hay rồi, nương nương, Mộ thái phó dẫn Ngự lâm quân bao vây Phụng Nhiên Cung rồi!”

Đến rồi, cuối cùng đã đến rồi. Ta đứng dậy, phủi phủi vạt áo, bước ra ngoài bằng phong thái nghiêm trang nhất.

Đi đến cửa, Tiểu Ngư không hề theo sau ta.

Ta quay đầu lại, nàng ta đã bê bát canh tổ yến uống hết sạch.

Nhân tính bản thiện.

Hoàng Thượng, thiếu gia vẫn đứng ngoài sân viện. Xung quanh Ngự lâm quân đã bao vây kín, áo giáp nâu bừng sáng dưới ánh mặt trời, cũng là thứ ánh sáng lấp lánh này. Ta đứng giữa đại sảnh, nhìn lướt qua một vòng, rồi hướng về phía Hoàng thượng. Ta cười nhẹ, ân cần hỏi: “Hoàng Thượng, bệnh tình của người đã tốt hơn chưa?”

Khí sắc của người đã hoàn toàn bình phục, hắn không trả lời ta.

Hắn cũng đã lừa dối ta lâu như vậy.

Khi đó hắn nói có thể bảo vệ ta khỏi cái chết, nhẽ ra ta nên lường trước việc ngày hôm nay.

Vũ tướng quân rút lưỡi gươm sắc bén ra nói: “Bạch Ngân, ngươi lũng đoạn triều chính, hại nước hại dân, những kẻ tay chân của ngươi đều đã sớm khoanh tay chịu trói, ngươi còn không mau nhận tội!”

“Hồ Bản Vinh và Hà An thì sao?”

“Bọn chúng đã bị đưa ra Ngọ Môn chém đầu!”

Phải rồi, ngay từ khi nhận được mật báo ngày hôm qua rằng hai người họ cả đêm không về phủ, ta đã đoán được sự tình.

Già néo đứt dây, thịnh mãi cũng suy, vinh quang một thời, khó lòng trường cửu.

Đây có lễ là số mệnh của ta rồi, ta vắt óc tìm kế, suy tính mưu đồ, cuối cùng vẫn bị kẻ khác lật đổ.

“Mịch Nhi đang ở đâu?” Thiếu gia nhìn ta hỏi.

Ta vẫn mỉm cười, ra hiệu bằng mắt, liền có cung nữ đi vào phòng đưa Giang Mịch ra ngoài.

Nàng ta được đặt lên cáng, trên người phủ chiếc áo khoác, bên trong trần trụi, đầu tóc rối bù, có vệt máu khô lộ ra trên chân, cả người bầm tím.

Mấy ngày nay, ta cho mười mấy tên thị vệ xấu xí nhất trong cung làm nhục cơ thể nàng ta.

Nàng ta phải chịu nỗi ê chề như vậy, để xem hắn còn màng đến nữa hay không?

Cung nữ đặt cáng xuống đất, thiếu gia lập tức lao đến, “Mịch Nhi.” Thấy Giang Mịch như vậy hắn ta ngẩng đầu lên nhìn ta, Giang Mịch yếu ớt mở mắt, hắn lập tức nắm lấy tay nàng ta, “Mịch Nhi, nàng sao rồi? Ta đưa nàng đi gặp đại phu.”

Giang Mịch bàn tay run rẩy nhẹ vuốt lên mặt hắn, lắc đầu, “Thiếu Bạch, thiếp đã không còn mặt mũi nào gặp chàng nữa rồi…”

Có giọt nước mắt từ từ trượt xuống từ khóe mắt nàng ta.

Một khung cảnh thật đẹp.

Nàng ta nhìn ngắm thiếu gia một hồi lâu, mãn nguyện như thể cuối cùng cũng được gặp hắn lần cuối, rồi từ từ khép đôi mắt lại.

“Mịch Nhi!”

Thiếu gia nắm chặt bàn tay nàng ta, mãi sau, hắn ngẩng đầu, nhìn ta chằm chằm.

Trong mắt bừng bừng lửa giận, chất chứa hận thù.

Thiếu gia mặc y phục trắng bay phấp phới, cảm xúc mãnh liệt quá nhỉ? Cuối cùng ta cũng khiến tất cả những người bên cạnh mình đều nhuốm lên bản thân họ hai chữ “thù hận”.

Ta nhắm mắt, nở nụ cười mơ hồ, chờ đợi lưỡi kiếm trong tay thiếu gia đâm xuyên qua trái tim mình, ta cam tâm tình nguyện được chết trong tay hắn.

Nhưng hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, mãi đến khi nghe được giọng nói quen thuộc: “Áp giải nàng vào thiên lao chờ xét xử.”

Thiếu gia xông đến, là Hoàng thượng giơ tay ra chắn trước mặt ta.

Ta mở mắt, Hoàng thượng cũng quay lại nhìn ta.

Ánh mắt ta và hắn giao nhau.

Đôi mắt hắn nhìn ta vô cảm, thị vệ đã bước lên, trói ngược tay ta rồi lôi đi.

Thiên lao.

Lao ngục đã quá quen thuộc với ta.

Ta nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước.

Hồi đó khi cả nhà ta bị bắt vì tảng đá phản nghịch, cũng bị nhốt trong một phòng giam tối tăm, cha mẹ, tỷ tỷ, Bảo Nhi đều ở đó. Họ cùng nhau khóc lóc van xin, còn ta chỉ cảm thấy khóc lóc thật ồn ào và vô dụng mà thôi, nhưng đến bây giờ ta mới biết đó là một ân huệ to lớn đến nhường nào.

Bởi ít nhất lúc đau khổ tột cùng, vẫn còn có người đồng hành cùng mình.

Cũng chính tại đây, ta đã gặp Dương Lâm.

Khi đó hắn ta đang ngồi xếp bằng trong đại lao u tối vận khí, ta nhìn hắn qua chấn song gỗ.

Ta hỏi hắn: “Ta sắp chết rồi, ngươi thì sao?”

Ngay sau đó, hắn mở mắt ra.

Ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt bộc trực, đôi mắt sáng ngời khi hé mở của hắn, còn sáng hơn cả khung cửa sổ sau lưng.

Nhưng giờ đây ta nhìn sang bên trái, phía đó chỉ có bức tường đá kiên cố, không gian trống vắng.

Bỗng nhiên ta muốn khóc.

Ta nhớ cha ta, mẹ ta, nhớ đến cảnh họ kêu khóc, nhớ lời oán hận của tỷ tỷ, nhớ đến Bảo Nhi hỏi ta chết có đau không, ta nhớ người đàn ông ở phòng giam bên cạnh không nói một câu, ta nhớ tất cả.

Ta nhắm mắt lại, đã mười hai năm trôi qua rồi.

Phải chi khi đó ta nên chết cùng với họ.

Hạnh phúc thật sự là khi cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ hạnh phúc.

Ta cười nhạt, kéo đám cỏ tranh trên đất lại gần.

Sau này ta coi như đã được bình thản chìm vào giấc ngủ, không cần phải lo lắng sẽ có ai đó hãm hại ta, oán hận ta. Giờ đây, giữa màn đêm u ám, trái tim ta vô cùng bình yên.

Một vệt sáng lại xuất hiện lần nữa từ trên không trung, càng ngày càng thêm chói mắt.

Ta đưa tay lên che mắt.

Nhìn thấy người xem tướng y phục trắng đứng giữa không trung nhìn ta.

“Ngươi đã tỉnh ngộ chưa?” Vẫn là giọng nói lạnh lẽo ấy.

Tỉnh ngộ? Có gì đáng phải tỉnh ngộ?

“Ngươi đến làm gì?”

“Ta nói rồi, khi ngươi cần đến ta, ta sẽ xuất hiện.”

“Ta không cần ngươi.”

“Ta nhìn ra ngươi vẫn còn dục vọng.”

Ta nhìn ông ta: “Ngươi muốn ta dùng mười năm cuối của cuộc đời để đổi tiếp sao?” Ta biết mình không thể chết, ta vẫn còn những mười hai năm sống trên đời nữa.

Hắn mỉm cười.

Nụ cười lạnh lùng mà thoát tục như thế này… Rốt cuộc hắn là thần, là quỷ hay là người đây?

Suy cho cùng, chốn nhân gian này phàm là thứ gì đó có sinh mạng thì đều có dục vọng cả.

Ta đứng dậy phủi đám cỏ tranh bám trên người: “Vậy ta dùng mười năm cuối cùng, có thể đổi lấy người ta yêu, và người đó cũng yêu ta hay không?”

Ta bắt đầu muốn thử cảm giác một lần yêu và được yêu, ta bắt đầu muốn biết, rốt cuộc thế nào là yêu nhau đến đầu bạc răng long, ta bắt đầu muốn biết, nếu như chân tình yêu một người thì thật sự có thể vì người đó mà bất chấp tất cả?

“Ta từng nói mình không thể thay đổi trái tim con người.” Hắn ngừng lại một lúc, “Nhưng ta có thể cho ngươi cơ hội, chỉ là, đổi đi mười năm, ngươi sẽ chỉ còn sống được hai năm nữa thôi, ngươi đồng ý chứ?” Giọng hắn nhẹ nhàng.

Ta cười khẩy một tiếng, “Lúc ngươi tìm đến ta chẳng phải ngươi đã biết câu trả lời rồi sao?”

Đối với Thần, cũng không cần phải có quá nhiều mơ ước viển vông, cuối cùng người có thể cứu lấy ta cũng chỉ có bản thân ta mà thôi. Hơn nữa, cho dù không đổi, thân mang trọng tội như ta, nếu không chết, chắc cũng chẳng thể trốn thoát, chấp nhận giam cầm đến hết đời. Trong tình cảnh như vậy, việc gì phải hỏi ta đồng ý hay không.

Ta sớm đã không còn đường lui.

“Theo ta.” Hắn nói.

Ta chợt sững người, nhìn theo bóng hắn rời đi, ta đến gần.

Điều kỳ lạ là, ta đã bước qua bức tường đá của thiên lao, nhưng quay đầu lại nhìn, “ta” vẫn đang nằm ngủ mê mệt nơi góc buồng giam. Ta vươn tay nắm chặt mười ngón tay, không có một chút sức lực và cảm giác nào cả, lúc đấy ta mới biết mình giờ đã là linh hồn.

Ta theo sau người xem tướng y phục trắng đang trôi nổi bồng bềnh qua không trung, qua trăng sáng và những ngôi sao dày đặc.

Bầu trời đêm tĩnh mịch, có thể từ trên cao nhìn xuống xuyên qua cửa bước vào không tốn chút sức lực.

Chẳng ai có thể nhìn thấy chúng ta, chúng ta đứng giữa không trung, lặng lẽ quan sát.

Trong phòng, một đám đông a hoàn với quan quân tụ họp. Thiếu gia đang ôm chặt cơ thể của Giang Mịch, “Thiếu gia, người… hãy nén đau thương, thiếu phu nhân đã…” Quản gia bước lên trước khuyên nhủ thiếu gia.

“Không.” Thiếu gia phẫn nộ, chỉ ôm chặt lấy thi thể của Giang Mịch, “Các ngươi hãy mau cứu nàng đi!”

Bảy vị đại phu đứng một bên đều run rẩy đáp, “Thiếu gia, thiếu phu nhân đã qua đời rồi, lão phu…”

Hắn ta vuốt nhẹ lên gương mặt của Giang Mịch, ta thấy khóe mắt thiếu gia ngấn lệ: “Mịch Nhi, nàng đã hứa sẽ bên ta trọn đời cơ mà, nàng không được chết, nàng không thể chết…”

Thiếu gia của ta lúc này không phải thiếu gia mà ta biết, dù là bất cứ lúc nào, thiếu gia trong tim ta sẽ không yếu đuối như thế.

“Chẳng phải ngươi muốn người mà ngươi yêu thương cũng sẽ yêu ngươi sao?” Người xem tướng mặc đồ trắng quay đầu lại hỏi ta.

Ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác gật đầu.

“Đi đi. Ta không thể điều khiển trái tim con người, tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân ngươi.” Bỗng nhiên như có ai đó đẩy ta từ đằng sau, ta loạng choạng như bị hút vào trong thứ gì đó.

Ta mở mắt ra.

Người quản gia đang lau nước mắt dường như không thể tin vào mắt mình, hắn chỉ vào ta: “Thiếu, thiếu gia, thiếu, thiếu phu nhân…”

Thiếu gia buông ta ra, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ: “Mịch Nhi.”

Ta sững người không biết nên đáp lại ra sao.

Thiếu gia nhìn ngắm ta hồi lâu, vuốt ve gương mặt ta, rồi đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, như sợ ta có thể biến mất, hắn chạm lên mái tóc dài của ta: “Nàng không chết thật tốt quá, nàng không chết thật tốt quá!” Ta cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi của hắn thấm ướt vạt áo của mình.

Người xem tướng y phục trắng đã biến mất.

Ta nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy hắn, nhỏ tiếng gọi: “Thiếu gia.”

“Mịch Nhi.” Thiếu gia xúc động nhìn ta, nâng cằm ta lên cười, cuối cùng lại ôm chặt lấy ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.