Ta gọi là Cốc Nhiễm, thực ra ta vốn họ Phó nhưng lúc ta mới được sinh ra, có vị đạo sĩ thọt chân đi vào nhà ta, nói ta đời này sẽ gặp phải tai kiếp, để tránh kiếp nạn, hắn nói phụ thân ta nên giao ta cho hắn, để hắn mang ta vào núi tu đạo. Ta là con trai độc nhất của Phó gia, tu đạo có khác nào là xuất gia, vậy thì hương hỏa sau này của Phó gia sẽ ra sao? Cha mẹ ta suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng không có nhận lời vị đạo sĩ kia. Vị đạo sĩ thọt chân cứ liên tục thở dài làm phụ thân ta cũng chột dạ, vội hỏi xem có cách nào giúp ta hóa giải tai kiếp không, vị đạo sĩ liền nói ta không nên mang họ Phó nữa, đổi sang tên khác cũng xem như là một cách xuất gia, nói xong liền sai người mang bút mực tới, viết xong hai từ “ Cốc Nhiễm” thì vị đạo sĩ cũng biến mất trước mắt mọi người. Vì thế từ đó ta được gọi là Cốc Nhiễm.
Ngay từ đầu, phụ thân rất cẩn thận trông chừng ta, sợ ta xảy ra sơ suất, bắt ta ở nhà đọc sách viết chữ, một bước cũng không ra khỏi nhà. Ta cũng vượt qua hai mươi năm bình an, phụ thân cũng dần dần lơi lỏng cảnh giác, lại thêm ta luôn tìm cách năn nỉ, hắn rốt cuộc cũng gật đầu cho ta rời nhà đi thì, tìm kiếm công danh.
Thực ra đi thi là giả, du ngoạn mới là mục đích thật sự.
Không ngờ, lần đi xa này mới là bắt đầu cho tai kiếp của cuộc đời ta.
Trên đường từ kinh thành về nhà, ta gặp phải mưa to trong rừng, đường sá lầy lội làm xe ngựa của ta không cách nào nhúc nhích, trước không nhà, sau không đường, ta vài tên gia nô đành mạo hiểm tìm gốc cây cổ thụ để làm chỗ tránh mưa. Khi đó ta vẫn cho rằng mấy cái cây to sẽ là chỗ chắn mưa tốt nhất.
Mưa vẫn rơi, không khí toàn mùi bùn đất ẩm ướt. Màn đêm buông xuống, mưa càng to hơn, nơi chân trời lóe lên những tia chớp chói mắt, gia nô ôm lại thành một đoàn, cả người run lên vì lạnh và sợ, mà t a lại hưng trí bừng bừng chờ xem giông tố.
“Ầm vang ——” mấy tiếng sấm vang lên liên tục, tia chớp lóe lên không ngừng, mắt ta bị nước mưa tạt vào làm hơi rát, ngay lúc ta nhắm lại thì một đạo ánh sáng chói mắt bổ nhào về phía chúng ta đang tránh mưa, gia nô la hét, ta còn chưa kịp phản ứng thì tia chớp đã đánh tới. Trốn không thoát, ta chỉ đành hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại chuyện tai kiếp vị đạo sĩ đã nói trước kia, có lẽ chính là lúc này?
Ta nhắm mắt, trấn định tự nhiên nghênh đón sấm sét.”Ầm vang” tiếng nổ vang lên làm cho màng nhĩ của ta muốn vỡ ra, hồi lâu tiếng sấm không còn, chỉ có tiếng mưa không ngừng rơi.
“Ngu ngốc! chẳng lẽ ngươi không biết khi trời mưa thì không được núp dưới tàng cây sao?”
Nghe vậy, ta mặt lộ vẻ quẫn sắc.
Đây là âm thanh dễ nghe nhất mà ta đã từng nghe, thanh thúy như chim hoàng oanh, bạch y nữ nhân cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, tuy rằng bộ dáng của nàng lúc này có chút chật vật. Xiêm y của nàng vì nước mưa nên dính sát vào người, làm lộ rõ những đường cong quyến rũ, cái yếm màu vàng như ẩn như hiện, kỳ lạ là nước mưa lạnh như băng thấm vào người ta thế nhưng ta lại thấy cả người khô nóng.
“Thiếu gia! Mau chạy đi, nữ nhân này nhất định là yêu quái, vừa rồi chúng ta tận mắt nhìn thấy nàng từ trên trời bay xuống, đá sấm sét đi sang ngọn núi khác a” gia nô ở phía sau la to, còn thư đồng vội vàng chạy lên nắm tay áo của ta.
“Đáng chết, lo cứu hắn nên đã quên che giấu thân phận…” bạch y nữ tử thấp giọng lẩm bẩm, nàng cho rằng tiếng mưa sẽ làm ta không nghe được nàng nói gì nhưng thật ra là ta đã nghe hết. Nương theo ánh chớp, ta phát hiện sắc mặt của nàng tái nhợt nhưng ánh nhìn lại rất trong trẻo, ta nghĩ cho dù nàng có là yêu quái thì cũng không phải là yêu quái xấu.
“Ân... Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương” ta quyết định nói lời cảm tạ, dù sao nàng cứu ta cũng là sự thật.
“Phốc xuy ——” bạch y nữ nhân cười thành tiếng, định nói gì đó nhưng đã ngã gục xuống đất, mưa vẫn không ngừng rơi.
Xe ngựa còn chưa tới, một đám người đã đứng trước cửa chờ ta, vẻ mặt ai nấy đều mang vẻ vui mừng.
“Cốc Nhiễm!”
Tô Phù Phong đứng trong đám người vẫy tay về phía ta. Nàng là hôn thê của, từ lúc ta còn trong bụng mẹ, Tô phu nhân cũng đang mang thai, vì vậy phụ thân ta đã cũng Tô lão gia ước hẹn, đứa nhỏ sinh ra nếu khác giới thì kết làm phu thê, nếu cùng giới thì kết làm huynh đệ hay tỷ muội. Sở dĩ có lời hứa hẹn này là trong lúc phụ thân còn nghèo khổ, Tô gia đã không ít lần hỗ trợ, tiếp tế cho nên quan hệ hai nhà rất tốt, lại đúng lúc phu nhân hai nhà đều mang thai.
Đối với Tô Phù Phong, ta không biết là loại cảm tình gì. Nàng sinh sau ta hai ngày, nên từ nhỏ tới lớn ta luôn xem nàng như muội muội của mình. Ta đối với nàng phần lớn là thân tình, dù sao ta cũng không thích các cô nương khác cho nên cưới nàng cũng không sao, dù sao cũng như người một nhà, có thành thân hay không thì cũng gặp mặt nhau cả ngày. Cho nên lúc trước ta không hề nghĩ ngợi nhiều về hôn nhân của mình.
Xuống xe ngựa, mẹ ta và Tô Phù Phong vội vàng tiến lên đó, phụ thân đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn ta, một nhà hòa thuận vui vẻ, đây cũng chính là hạnh phúc, là kiêu ngạo của ta.
“Mẫu thân, tới, nhìn xem, đây là ân nhân cứu mạng của ta” Ta vội vàng vén rèm xe để cho mọi người nhìn thấy A Ly.
A Ly từ trong xe ngựa đi ra, thi lễ với mọi người. Hoàn toàn không còn vẻ mệt mỏi như đêm đó, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, tinh thần của nàng đã tốt hơn nhiều. Đêm đó, nàng cứu ta xong liền đột nhiên té xỉu, nhóm gia nô cho rằng nàng là yêu quái nên khuyên ta đừng để ý tới nàng, nhưng ta không nhịn được sự tò mò với nàng mà ra tay cứu nàng. Dọc đường đi, ta biết nàng gọi là A Ly, té xỉu là vì giúp ta cản sấm sét làm ta cảm động đến tận tim. Nhưng thật ra ta biết nàng nói dối, trên đầu nàng có một vết thương, chảy máu rất nhiều. Có lẽ nàng thực sự có điều giấu diếm nhưng tính hiếu thắng của nam nhân làm ta không để ý mà còn mang nàng về nhà.
Sau khi nhìn thấy A Ly, nụ cười của mẫu thân trở nên cứng nhắc, vẻ mặt của phụ thân cũng trở nên âm trầm, ta cũng thấy trong mắt Tô Phù Phong ẩn sâu sự ghen tỵ. Tô Phù Phong thích trưng diện, mà bộ dáng của nàng cũng rất xinh đẹp, nam nhân trong trấn đều xem nàng như nữ thần.Có lẽ trước khi A Ly xuất hiện, ta cũng cho rằng Tô Phù Phong là nữ nhân đẹp nhất mà ta đã gặp nhưng từ khi A Ly xuất hiện, nữ nhân đẹp nhất trong mắt ta chính là A Ly.
Ta nói ta muốn đem A Ly về nhà, bởi vì A Ly không nhà để về, là nữ hiệp lưu lạc thiên nhai. Đương nhiên đây cũng là chuyện A Ly đã nói với ta. Phụ thân không trả lời, mẫu thân thì lộ vẻ mặt khó xử liếc nhìn Tô Phù Phong. Ta không hiểu vì sao ta muốn mang A Ly về nhà lại phải trưng cầu ý kiến của Tô Phù Phong. Rõ ràng đây là nhà của ta chứ đâu phải của nàng.
“Ta không đồng ý!” Tô Phù Phong hờn dỗi kêu lên rồi che mặt chạy về nhà nàng.
Ta không biết làm sao lắc đầu, dẫn A Ly vào phủ, lưu lại mẫu thân và phụ thân đang cãi nhau, mẫu thân trách phụ thân sao để cho ta đưa một nữ nhân xa lạ về nhà, còn phụ thân lại trách ngược mẫu thân. Ta thật không hiểu, ta mang một nữ nhân xa lạ về nhà thì có gì không ổn, đây là chuyện của ta. Ta hiếu kỳ về nàng, mà nàng cũng thật sự đã cứu mạng ta, nàng cũng không có nhà để về nên ta mang nàng về nhà ta thì có gì sai?