Sáng ngày hôm sau, Lăng Tịnh Hy vừa bước xuống cầu thang đã thấy Vương Vũ Hàn ngồi sẵn ở bàn ăn, hắn không dùng bữa sáng mà ngồi xem báo.
Lăng Tịnh Hy cũng không để ý nhiều, cô đến bàn ăn ngồi đối diện, từ đầu đến cuối không nói một lời, im lặng dùng bữa. Vương Vũ Hàn thấy cô đã ăn trước hắn, cũng không giận, đặt báo sang một bên dùng điểm tâm.
Dì Phùng đứng kế bên thấy không khí quá âm u, nhịn không được lên tiếng.
“ Cô Tịnh Hy, món bít tết này, cô thấy thế nào ?”
Lăng Tịnh Hy cười nhạt, ngẩn đầu nhìn dì Phùng. – “ Rất ngon ạ.”
Dì Phùng cười tươi như hoa, nhìn sang Vương Vũ Hàn.
“ Cậu chủ à, tay nghề của cậu chủ vẫn như xưa, chắc tôi phải học hỏi cậu nhiều rồi.”
“ Khụ, khụ, khụ …” – Lăng Tịnh Hy ho sặc sụa bởi lời nói của dì Phùng.
Loại ngựa động dục như hắn chỉ biết tìm đàn bà phát tiết mà lại biết nấu ăn ? thà tin con heo biết leo cây còn hay hơn.
“ Cô Tịnh Hy không sao chứ ?” – Dì Phùng đem ly nước cho cô, lại vỗ nhẹ sau lưng cho cô dễ thở.
Vương Vũ Hàn kế bên nhíu mày, nhưng nhớ lại cô đã khen món ăn của hắn, lòng cảm thấy man mát.
Lăng Tịnh Hy lại tiếp tục ăn, dù là ai nấu cũng mặc kệ, no bụng là được.
Dì Phùng lại thấy không khí chẳng có gì thay đổi, nên lại nổi hứng, bà liếc người làm kế bên như ra hiệu. Người làm hiểu ý, mang đến một cái túi, dì Phùng lấy trong túi ra cái khăn choàng cổ đưa cho Lăng Tịnh Hy, giọng nói hiền lành.
“ Cô Tịnh Hy, cái khăn choàng này cô vẫn chưa đan xong, không biết cô … ”
Lăng Tịnh Hy không liếc một cái, chỉ cúi đầu. – “ Dì đem bỏ đi dùm tôi, tôi không phải kẻ ngốc mà đi làm chuyện vô bổ.”
Mặt bà cứng đờ, Lăng Tịnh Hy lần này thật sự đã giận đến hết thuốc chữa rồi, lại lén nhìn Vương Vũ Hàn thì thấy mặt hắn đen xì, bà nuốt nước bọt.
“ Ha … vậy khi nào cô rãnh thì đan tiếp vậy.”
Không gian lại u ám như cũ, Vương Vũ Hàn tay siết chặt nhìn Lăng Tịnh Hy, hôm nay không biết có phải hắn bị quỷ ám hay không mà lại thức sớm làm điểm tâm cho cô, lại chờ cô ăn sáng trong khi hắn phải đi họp hội nghị cuối tháng.
Vậy mà cô từ lúc xuống cầu thang cũng không nói một lời, còn cái khăn kia không phải đan cho hắn sao ? giờ lại nói cái gì mà ngu ngốc ? cái gì vô bổ ?
Suy nghĩ một chút, lại nhớ câu nói hôm qua của cô. – ‘Tôi thật sự là kẻ ngốc.’
Hắn cười giễu, thì ra cô nói câu đó là có ý nghĩa này nhưng hắn lại chẳng hiểu.
Thở dài trong lòng, lại tiếp tục dùng bữa sáng.
Lăng Tịnh Hy ăn xong, lấy giấy lau nhẹ khóe miệng, ngẩn đầu nhìn Vương Vũ Hàn. – “ Hôm nay tôi có chút chuyện, tôi chỉ đi 3 tiếng rồi về ngay.”
Cũng không đợi hắn đồng ý hay không, cô đứng dậy muốn đi thì hắn đã lên tiếng.
“ Không được đi.”
“ Ba tiếng không phải lâu, tôi …”
“ Nếu muốn đi thì làm xong cái đó đi, nếu em không làm xong thì đừng mong rời khỏi nhà này nữa bước.”
Hắn chỉ vào cái túi khăn choàng, giọng nói không mang sát khí nhưng là nộ khí, sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Lăng Tịnh Hy thở hắc ra, tên này rốt cuộc bị gì thế ?
Lại nhìn cái túi, thở dài đi đến nhận lấy, cô ngồi tại chỗ làm rất nhanh, mới đầu tính còn một gang tay nữa là được nhưng giờ chẳng cần, cô nối mấy cọng len với nhau thắt gút coi như xong, sau đó đưa cho dì Phùng, nhanh bước đi ra cửa.
Dì Phùng bất lực trước hai người này, bà muốn kéo hai người gần nhau hơn nhưng chẳng làm gì được, cậu chủ là kẻ kiêu ngạo còn Tịnh Hy là kẻ bướng bỉnh cứng đầu, muốn họ hiểu về nhau, ở bên nhau mà không xả ra chuyện gì, trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.
_______________________________
Trong nghĩa trang vắng lặng, Lăng Tịnh Hy đặc bó hoa hồng trắng trước bia mộ, vẻ mặt cứng rắn hàng ngày cũng bỏ xuống đổi lại là vẻ mặt bi thương, đau khổ.
“ Ba, mẹ, Tiểu Minh, con đến thăm các người đây.”
Mấy tháng nay vì bị Vương Vũ Hàn giữ khá chặt nên cô không có thời gian đến viếng họ, thật là đứa con bất hiếu mà.
“ Cuộc sống của con vẫn ổn, mọi việc diễn ra trôi chảy, chỉ có điều xuất hiện một số người không đâu nhưng con sẽ cố gắng vượt qua, mọi người cứ yên tâm.”
Nếu có thể trả thù vì sao cô lại không tận dụng những gì đang có, lúc trước cô có thể lợi dụng Vương Thiếu Phong, thì tại sao không dùng thân thể làm mê hoặc Vương Vũ Hàn, dù bên cạnh hắn có bao nhiêu đàn bà thì sao ? … làm hắn yêu cô thì rất khó nhưng làm hắn mê luyến thân thể của cô thì lại rất dễ.
Nhớ lần sinh nhật hắn, như Trang Mật Ly nói, cô không tiếc thủ đoạn để tiện dùng đến thủ thuật đó thì việc dùng mê hương cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng không nghĩ lại gặp nhiều khó khăn đến thế.
Rốt cuộc là làm hắn mê luyến cô, hay là tự đày đọa bản thân, dù là gì thì cô cũng có chút lo sợ, bởi dùng cách này cô chỉ sợ ngay cả mình cũng không đảm bảo mũi tên này có dội ngược lại hay không ? … có yêu hắn hay không ?
Dù ra sao thì cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ trái tim của mình, tim là của cô, nhưng đến một ngày nó không còn là của cô nữa thì cô sẽ tự tay hủy nó bởi giữa cô và Vương Vũ Hàn không thể tồn tại thứ gọi là “ Yêu ”.
“ Bia mộ này là của ai ?”
Từ sau vang lên tiếng nói quen thuộc, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo và chỉ có một người có thể nói thế với cô … Vương Vũ Hàn.
Lăng Tịnh Hy siết chặt bàn tay run rẩy, cả người cũng cứng ngắt xoay lại nhìn Vương Vũ Hàn, đôi mắt xanh lam dò xét nhìn bia mộ trắng.
Trong lòng hoảng sợ không thôi, vừa rồi cô đã nói gì liệu hắn có nghe thấy hay không ?
Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy lại liếc nhìn bia mộ, mày nhíu lại.
Lúc ở biệt thự, sau khi lên lầu một chút thì hắn lại muốn xem cô có ngồi đan khăn choàng cho hắn không nên đi xuống nhưng lại thấy cô chỉ làm qua loa, rồi bỏ đi, không biết xảy ra chuyện gì nên hắn mới đi theo và đến được đây.
Từ xa nhìn thấy bia mộ, hắn giật mình, không biết cô đang nói cái gì mà rất thành khẩn, còn có vẻ mặt đau khổ đó, nhịn không được nên đến hỏi.
“ Anh … sao lại đến đây ?” – Cô ngập ngừng hỏi, cũng quan sát vẻ mặt của hắn nhưng vẫn chỉ là cái nhíu mày.
“ Đây là mộ của ai ?” – Vẫn là câu nói cũ nhưng giọng điệu cũng dịu đi hẳn.
Lăng Tịnh Hy không biết nên nói của ai, một phần không có tên tuổi, một phần không có hài cốt, vậy nói gì đây ?
“ Sao không có tên ? lại khắc cây sao chứ ?” – Hắn khó hiểu hỏi, lần đầu thấy bia mộ không có tên.
“ Là mộ của STAR … con chó tôi yêu nhất.”
Nói thế vẫn được hơn, là con chó chắc hắn không truy hỏi nữa nhưng …
“ Vậy sao không khắc tên mà lại khắc hình cây sao ?”
“ Đó là nhà của nó.” – Cô nhăn mặt trả lời, tên này từ lúc nào lại nói nhiều như thế.
“ Em rất thích chó ?” – Hắn lại hỏi.
“ Phải, tôi rất yêu nó, nó gần như là mạng sống của tôi vậy ?”
Vương Vũ Hàn có thể nhìn ra câu nói của cô rất chân thành, không một tia giả dối, hắn im lặng nhìn bia mộ trắng. – “ Về thôi.”
“ Anh về trước đi, tôi … A, buông.”
Chưa kịp nói hết câu, tay đã bị hắn kéo đi, cô ngạc nhiên cùng khó hiểu … lần đầu tiên hắn nắm lấy tay cô.
Ra tới xe, cô mới biết hắn tự lái, ngồi vào vị trí ghế phụ, cô im lặng nhìn về phía trước, chiếc xe rời khỏi nghĩa trang đi vào thành phố.
Trong xe vẫn im lặng, cô không nói hắn cũng không hỏi cho đến khi xe ngừng trước một cửa hiệu, hắn mới lên tiếng. – “ Xuống xe.”
Lăng Tịnh Hy giờ mới biết hắn đưa cô đi đâu, đứng trước bảng hiệu lớn BABY DOG, Lăng Tịnh Hy trợn mắt. – ‘ Hắn muốn gì chứ ?’
Tay lại bị hắn kéo vào trong, vừa vào đã gặp ông chủ tiệm, ông chủ là một người mập mạp, nụ cười rất ư dịu dàng nhìn hai người với vẻ ngoài sang trọng.
“ Không biết tôi giúp gì được cho hai vị.”
“ Thích con nào thì lấy con đó.” – Vương Vũ Hàn không liếc nhìn xung quanh, chỉ quăng đại vài chữ cho cô.
Giờ Lăng Tịnh Hy mới hiểu, hắn là muốn mua chó cho cô sao ?
Ông chủ thấy hai người đứng yên như tượng đá, nhịn không được bèn lên tiếng rao hàng.
“ Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều chó, đây là Papillon,Toy Poddle, Phốc xóc, Maltese…”
Ông chủ ôm hết con này đến con khác cho Lăng Tịnh Hy xem còn nói tên của chúng làm Lăng Tịnh Hy hoa cả mắt.
Mới đầu cô còn do dự nhưng nghĩ lại, tuy chỉ là nói dối nhưng cô cũng muốn một con vì thế suy nghĩ một lúc.
“ Ông chủ, chỗ ông có con Akita Inu không ạ ?”
Cô nhớ con ZERO của Kha Nhi là loại chó Nhật, gần giống chó sói, nhưng nếu là chó con chắc cũng dễ nuôi, có thể huấn luyện phòng thân cũng được.
Ông chủ đổ mồ hôi. – ‘ Nhà giàu có khác, mua là phải mua chó xịn không hà.’
“ Xin lỗi cô nhưng chúng tôi không có … hay cô chọn con khác đi.”
Ông chủ ôm một con Chi hua hua đưa cô nhưng Lăng Tịnh Hy lắc đầu.
“ Tôi chỉ thích nó thôi.” – Nhìn sang Vương Vũ Hàn, vẻ mặt thất vọng. – “ Đi thôi.”
Mặt ông chủ đen thui nhưng hết cách, coi như không gặp ma, nở nụ cười chuyên nghiệp.
“ Vậy lần sao cô rãnh thì đến xem tiếp, cám ơn quý khách đã ghé thăm.”
Ra tới cửa tiệm, hắn mới lên tiếng. – “ Con chó lúc trước của em là loại Akita Inu ?”
Cô gật đầu đại, loại đó vừa dễ thương vừa dễ huấn luyện, phải chi được ôm nó thì hay biết mấy.
“ Gâu, gâu , gâu …” – Tiếng sủa nghe quen tai, Lăng Tịnh Hy nhìn tới thì thấy ZERO chạy như bay tới trước mặt, cô vui vẻ ôm nó lên.
“ Bé con, sao em lại ở đây ?” – Cô hôn cái chụt lên má ZERO khiến Vương Vũ Hàn đen mặt.
Hắn tóm lấy chú chó quăng xuống, kéo Lăng Tịnh Hy lại, vòng ngang eo ôm cô.
“ Anh làm gì vậy ? nó chỉ là chó con thôi mà ?” – Lăng Tịnh Hy cáu gắt giãy ra nhưng vô dụng.
ZERO lắc lắc cái đầu, sủa vài tiếng rồi chạy đến chủ nhân đang đi tới.
“ Ban ngày mà cậu vẫn nổi thú tính được sao ?”
Man Cảnh Ân ôm eo Kha Nhi đi tới, thấy màn trước mắt không khỏi châm chọc, lại nhìn ZERO chạy tới chỗ Kha Nhi, không kiêng dè mà đạp nó một cái nhưng chưa kịp đã bị Kha Nhi tóm lấy, đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn nhưng không có vẻ gì là tức giận.
Man Cảnh Ân cười khẽ, ôm eo cô, lườm ZERO một cái, lại nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Hôm nay không đi họp sao ?”
“ Dương Nghị đi thay rồi, mấy cuộc họp vô bổ đó nghe cũng chỉ lãng phí thời gian.” – Hắn nhàn nhạt nói.
Nói thật hắn cũng không nhớ đến cuộc họp, bởi lo chạy theo Lăng Tịnh Hy nên đã đẩy Dương Nghị đi thay nhưng dù có họp cũng chẳng có gì thú vị.
Vương Vũ Hàn lại nhìn con chó trong tay Kha Nhi. – “ Ân, mình muốn mua nó.”
Man Cảnh Ân ngạc nhiên, nhìn sang Lăng Tịnh Hy, liếc qua cửa tiệm trước mặt, hiểu ý, hắn cười tà mị. – “ Cậu ra giá đi.”
“ Khu đất C ở phía Bắc.”
Hắn biết mấy đồng tiền lẻ chả là gì đối với Man Cảnh Ân vì thế chỉ phải dùng đất đai mà bàn bạc, mà hắn … đất bao la.
“ I Don’t Like.” – Man Cảnh Ân dứt khoát.
“ Thêm một thùng BRANDY.” – Hắn lại ra giá.
“ Không hứng thú.” – Man Cảnh Ân thờ ơ nói.
“ Căn biệt thự ở JEJU.” – Hắn lại ra giá tiếp.
“ Căn biệt thự đó cậu chán rồi nên cho mình sao ?”
“ Đợt hàng ở Thái … đây là giá cuối.”
Man Cảnh Ân cảm thấy tên này bị điên thật, đơn hàng đó ít nhất cũng mấy trăm triệu, chỉ vì một con chó mà hào phóng như thế ? … là vì chó hay vì người.
Chưa kịp lên tiếng, tay áo bị Kha Nhi kéo, hắn thở dài.
“ Cậu cho mình một tỷ, mình cũng không bán.”
Lăng Tịnh cũng không nghĩ sẽ tranh giành ZERO với Kha Nhi, cô muốn lên tiếng nhưng bị Vương Vũ Hàn nói trước.
“ Cậu thích chó từ khi nào vậy ?” – Lại nhìn Kha Nhi, nụ cười quái dị nhìn Man Cảnh Ân.
“ Nếu cậu thích đến thế … không bằng nuôi chó, cậu cùng Kha Nhi sinh một đứa đi.”
“ Phì …” – Lăng Tịnh Hy nhịn không che miệng cười nhưng vẫn kinh động đến ba người trước mặt.
Man Cảnh Ân đen mặt, Kha Nhi vẫn điềm tĩnh như không, còn Vương Vũ Hàn cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn bởi cô đã cười.
Hắn nhíu mày, cô cười thì liên quan gì hắn ?
“ Hàn, vậy cậu đừng mua chó của mình, bảo Tịnh Hy sinh một đứa là được chứ gì ?” – Man Cảnh Ân tráo trở nói lại.
Lăng Tịnh Hy giật mình, tay siết chặt … Sinh con ? … có phải ý hay không ?
“ Cậu nghĩ ai cũng có thể sinh con cho mình sao ?”
Chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng có thể hiểu rõ người có thể mang thai con hắn … không phải là cô.
Cảm giác thân thể nhỏ nhắn trong lòng cứng đờ, không hiểu sao hắn lại có chút khó chịu, nhưng hắn nói thế có gì sai ? người mang thai con hắn chỉ có thể là vợ hắn thôi .
Man Cảnh Ân còn muốn trêu chọc thêm nhưng nữ nhân trong lòng lại kéo tay áo hắn, hắn đành thôi vậy ?
“ Hàn, mình và Kha Nhi muốn dùng bữa, cậu đi chung không ?”
“ Cũng được.”
Vương Vũ Hàn đồng ý, cùng Lăng Tịnh Hy lên xe với Man Cảnh Ân và Kha Nhi.
_____________________________
Nhà Hàng Mộng Nguyệt
Trên tầng cao nhất, Lăng Tịnh Hy ngồi cùng Vương Vũ Hàn và đối diện là Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi.
Trên bàn toàn là thức ăn đầy màu sắc, hấp dẫn khẩu vị người khác nhưng Lăng Tịnh Hy lại do dự bởi đa phần toàn là tôm với cua, mà người gọi Menu lại là Man Cảnh Ân nên cô không thể chen vào.
Đang do dự thì trong chén đã có một con tôm đã lột vỏ sẵn, cô nhìn người gắp cho mình … Kha Nhi không cười, không nói, chỉ chớp đôi mắt đáng yêu nhìn cô như bảo mời ăn.
Cô cười nhẹ. – “ Xin lỗi Kha Nhi, chị ăn không được.”
Kha Nhi không tỏ vẻ gì, gắp lại con tôm bỏ vào chén mình, cúi đầu ăn.
Trong chén lại có một miếng sườn, cô ngạc nhiên nhìn Vương Vũ Hàn thì hắn vẫn bình thản uống rượu, cô cảm thấy hôm nay hắn rất lạ, không lẽ muốn xin lỗi sao ? … ý nghĩ chợt bay đi mất, hắn mà biết hối lỗi sao ? tin rằng ngày mai sao hỏa đâm địa cầu còn hay hơn.
“ Kha Nhi, tôi cũng muốn ăn.” – Man Cảnh Ân trầm giọng, ngón tay thon dài chỉ con tôm to trước mặt.
Kha Nhi không nói một lời, gắp lấy con tôm lột vỏ bỏ vào chén hắn, Man Cảnh Ân nhìn Vương Vũ Hàn nhướn mày khiêu khích.
“ Tôi bị dị ứng.” – Cô thản nhiên trả lời, ăn tôm không được thì việc lột vỏ càng không bởi da cô là cấy ghép, nếu bị vỏ tôm cắt trúng vẫn bị nổi đốm đỏ bình thường.
Vương Vũ Hàn mặt tối sầm, liếc cô một cái. – “ Lột tôm cũng bị sao ?”
“ Phải.” – Cô hờ hửng trả lời.
Vương Vũ Hàn mặt càng đen hơn, một phần vì câu trả lời của cô, một phần vì Man Cảnh Ân đang cười đắc ý nhưng sau đó …
“ Anh ăn cái này đi.” – Lăng Tịnh Hy gắp một miếng thịt cho hắn.
Vương Vũ Hàn nhếch môi nhìn Man Cảnh Ân mà tên này lại cười gian xảo.
“ Kha Nhi, tôi muốn uống rượu.” – Vừa nói hắn vừa chỉ vào môi như ý muốn Kha Nhi đút rượu bằng miệng cho hắn.
Kha Nhi như robot làm theo mệnh lệnh, uống ngụm rượu rót vào miệng hắn. Man Cảnh Ân nụ cười ngày càng đậm nhìn Vương Vũ Hàn.
Vương Vũ Hàn thấy thế đương nhiên không muốn chịu thua, hắn vừa muốn nói nhưng Lăng Tịnh Hy đã lên tiếng.
“ Man tiên sinh, đối với ngài Kha Nhi là gì ?”
Man Cảnh Ân ngạc nhiên nhìn Lăng Tịnh Hy, không nghĩ cô sẽ hỏi thế.
“ Lăng tiểu thư có ý gì đây ?”
“ Tình nhân hay người yêu ?” – Cô không trả lời mà hỏi tiếp.
Man Cảnh Ân nhíu mày, Kha Nhi bên cạnh cũng ngừng mọi động tác, không ngẫn đầu nhưng là đang lắng nghe.
“ Là tình nhân ? tôi không ý kiến, nếu là yêu … tôi thấy ngài nên mua một con robot về sẽ tốt hơn nhiều.”
Giọng cô trầm ổn nhưng lời nói lại sắt bén vô cùng.
Man Cảnh Ân mặt lạnh như tiền, uống ngụm rượu nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Nếu rãnh nên quản chuyện của mình thì hay hơn.”
Chuyện của hắn từ trước đến giờ không thích ai xen vào, Kha Nhi là gì của hắn thì có liên quan gì Lăng Tịnh Hy nhưng … hắn cũng không biết giữa hắn và Kha Nhi là gì ?
“ Người quan trọng ở trước mắt, nếu không biết trân trọng, đến khi mất đi, hối hận cũng đã quá muộn.”
Lăng Tịnh Hy buông ra một câu, không biết là nói cho Man Cảnh Ân hay Vương Vũ Hàn nhưng nó rất có ý nghĩa đối với Kha Nhi.
Kha Nhi nhìn Lăng Tịnh Hy, đôi mắt có chút rung động. Lăng Tịnh Hy cười nhạt nhìn Kha Nhi, cô không muốn Kha Nhi giống như robot, chỉ biết nghe theo lệnh của Man Cảnh Ân.
Thời đại bây giờ nam nữ bình đẳng, dù cô không có tự do nhưng người khác thì có thể, mà Kha Nhi đáng yêu như vậy càng phải có người biết quý trọng.
Vương Vũ Hàn nhíu mày, cô là đang nói cho hắn nghe sao ?
Điện thoại vang lên, Lăng Tịnh Hy bắt máy.
“ Alo, Lăng Tịnh Hy xin nghe.”
“ … ”
“ Bà chủ ? ”
“ … ”
“ Vâng, vâng, cháu sẽ đến ngay.”
Cô cúp điện thoại nhìn Vương Vũ Hàn. – “ Tiệm cháo có chút chuyện, tôi phải đến đó ngay.”
“ Không phải tôi bảo em nghĩ làm ở đó rồi sao ?” – Hắn không vui nói.
“ Tôi làm ở đó lâu rồi, bây giờ có chuyện, tôi chỉ đến đó một chút thôi, xin anh đấy.” – Cô mệt mỏi nói.
Mày hắn vẫn nhíu chặt nhưng thấy vẻ mặt cô lo lắng đến thế hắn đành gật đầu.
“ Tôi sẽ đi cùng em.”
“ Không được, tôi đi một mình là được rồi.”
Nếu hắn đi cùng, Gia Tiểu Mẫn thấy được thì nguy to.
“ Vậy thì không được đi.” – Hắn kiên định nói.
Do dự một lúc, lại quá gấp cô đành gật đầu.
“ Bọn mình đi trước.”
Vương Vũ Hàn nói với Man Cảnh Ân một câu cũng rời đi.
Man Cảnh Ân chỉ gật đầu, đang muốn uống rượu thì tay áo lại bị Kha Nhi giật giật, nhìn thấy đôi mắt cô cũng đã biết cô muốn gì, hắn thở dài.
“ Em muốn đi ?”
Kha Nhi gật đầu, hắn suy nghĩ một lát chỉ vào môi, Kha Nhi hiểu ý hôn vào nhưng gáy bị hắn giữ chặt không buông.
Hắn hôn rất sâu, mút rất mạnh cái lưỡi thơm tho của cô, tay siết chặt gáy và eo cô khiến Kha Nhi hơi khó thở nhưng vẻ mặt vẫn là không cảm xúc.
Một lúc sau, hắn mới buông ra, ngón tay lướt nhẹ dôi môi sưng đỏ của Kha Nhi.
“ Kha Nhi, tôi nên làm gì với em đây ?”
Kha Nhi vẫn chỉ nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé áp lên mặt hắn vuốt ve.
Man Cảnh Ân cười khổ, đối với cô bé này hắn bất lực, một năm đã qua đi nhưng cảm xúc của cô vẫn như thế … không cười, không khóc, không giận dỗi, lại ít nói, lúc hoan ái cũng chỉ là vẻ mặt này.
Hắn cũng muốn biết cảm giác đối với cô là gì nhưng cô cứ vô cảm như thế, làm sao hắn hiểu được kia chứ ?
“ Đi thôi.” – Bất lực thở dài, hắn ôm eo Kha Nhi đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.