Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 64: Cùng nhau vượt qua



Đưa được Vương Vũ Hàn yên bình về phòng bệnh là một quá trình đầy gian khổ.

Với chiều cao 1m8, hơn nữa thân hình cao lớn của hắn khiến thân hình mảnh mai của cô như đang vác một tảng đá to.

Khi hắn đã yên bình nằm trên giường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

“ Để em đi kêu bác sĩ, anh đợi một chút.”

Vừa xoay đi tay đã bị níu lại. – “ Không cần, em ra ngoài đi, để anh một mình là được rồi.”

“ Hay để em ở lại với anh được không ?” – Thấy hắn thống khổ như thế, cô không nỡ rời đi.

“ Nghe lời anh … ra ngoài đi, xin em đó.” – Giọng nói cố nén lại cơn nghiện trở nên vặn vẹo, hắn nhíu mày nhìn cô.

“ Em nghe anh, em sẽ ra ngoài, anh cố chịu một chút.”

Biết hắn không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này, một giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói cũng trở nên chua xót, cô gật đầu đi nhanh ra ngoài.

Khi bóng Lăng Tịnh Hy biến mất sau cánh cửa, Vương Vũ Hàn nhìn đến hộp sắt trên bàn, khi nãy lúc Dương Nghị đến là đem thuốc cho hắn nhưng chưa kịp làm gì đã chạy theo Gia Tiểu Mẫn.

Hắn cười khổ, không ngờ mình lại ra tới nông nỗi này, không ai làm, đành tự mình làm vậy.

Lấy hộp sắt mở ra, đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

___________________________

Lăng Tịnh Hy đứng bên ngoài, lo lắng đi tới đi lui, mấy vệ sĩ cũng thấy rõ sự lo lắng của cô, tuy biết không nên nhiều chuyện nhưng không nhịn được đành lên tiếng.

“ Lăng tiểu thư yên tâm, Vương tiên sinh sẽ không có vấn đề gì đâu ?”

“ Chỉ mong được như anh nói.”

Suy nghĩ một chút, cô không thể để mặt Vương Vũ Hàn đau đớn chịu khổ một mình, cô chạy đi tìm Dương Nghị, nếu hắn không muốn gặp cô nhưng Dương Nghị chắc sẽ không sao ?

Mới chạy tới hành lang đã thấy nam thanh nữ tú tay trong tay đi tới, trên mặt hai người là niền hạnh phúc không thể giấu nỗi hơn nữa đôi môi cứ luôn cười như không khép lại được.

“ Dương Nghị, anh đi xem Vũ Hàn giúp tôi, anh ấy đang lên cơn nhưng không cho tôi vào trong, tôi rất lo cho anh ấy.”

Lăng Tịnh Hy kích động, chạy tới trước mặt hai người, giọng đầy chua xót nói.

“ Tịnh Hy, cậu bình tĩnh một chút.”

Gia Tiểu Mẫn thấy Lăng Tịnh Hy run rẩy rơi nước mắt thì đau lòng, cô biết cô nàng đã động lòng nên việc thấy người mình yêu đau khổ như thế đương nhiên sao có thể chịu nỗi.

Cô đã tìm được hạnh phúc của riêng mình nên cũng mong cô bạn cũng hạnh phúc, xoay mặt nhìn Dương Nghị, nhẹ giọng.

“ Anh đi xem chủ tịch có sao không ?”

Thấy Lăng Tịnh Hy như vậy, Dương Nghị cũng có chút đau xót, hắn biết hiện tại trong căn phòng kia Vương Vũ Hàn đang làm gì nhưng nếu Lăng Tịnh Hy biết, có thể làm được gì đây.

Hắn thở dài, bất quá bị trừng phạt cũng không sao.

“ Tịnh Hy, cô đi xem tiên sinh ra sao đi, có thể ngài ấy cần có cô bên cạnh.”

“ Nhưng anh ấy không cho tôi vào.” – Cô rầu rỉ nói.

Nếu vào được, cô đã không tìm Dương Nghị, hơn nữa hai tên vệ sĩ kia càng không cho cô vào trong.

“ Cô cứ đi đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô đi nhanh lên.”

Nghe Dương Nghị khuyến khích, Lăng Tịnh Hy mặc kệ Vương Vũ Hàn có đồng ý hay không, cô gật đầu xoay người chạy đi.

Dương Nghị thấy Lăng Tịnh Hy đã đi mới lấy điện thoại nhấn số.

“ Các cậu tản ra ngoài khoảng năm phút, sau đó mới về vị trí cũ.”

Hắn cúp máy, thở dài, không biết xong việc này Vương tiên sinh sẽ xử lý hắn ra sao nữa ? chỉ mong có thể nhẹ tay một chút, hắn vẫn còn phải nuôi vợ con.

Gia Tiểu Mẫn thấy Dượng Nghị cứ thở dài mãi, lòng chợt lo lắng.

“ Anh sao vậy ? có chuyện gì xảy ra sao ?”

Hắn cười nhẹ. – “ Không có chuyện gì hết, em đừng lo lắng, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến cục cưng.”

Cô bĩu môi nhìn hắn. – “ Cứ nghĩ đến con, còn em thì sao ?”

“ Con đương nhiên phải lo, còn em … đã nằm trong tim anh, em bình an vui vẻ thì tim anh mới sống tốt được.”

“ Cái miệng này từ lúc nào lại ngọt như vậy ? … đối với ai anh cũng thế sao ?”

Cô cô mày, mắt như tia lade quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Hắn ôm cô, cười lớn. – “ Từ ngày gặp em, cái miệng này đã bị em đóng dấu, nó chỉ ngọt vì em thôi.”

“ Đóng dấu cái gì chứ ? em đóng dấu anh hồi nào.”

“ Không nhớ sao ? … được, vậy anh sẽ giúp cho em nhớ lại …”

“ Anh … Ưm …”

Bị hắn hôn đột ngột, cô chỉ có thể đứng yên hứng chịu. Lại bị đưa vào tròng, cô thật bó tay rồi sao cứ bị hắn khi dễ thế này.

_____________________________

Vừa đến phòng bệnh, Lăng Tịnh Hy ngạc nhiên khi không thấy ai, cô hít một hơi đem một thau nước nóng vào trong, vì thấy lúc nãy hắn chảy rất nhiều mồ hôi nên muốn mang vào lau người cho hắn, tay xoay nắm cửa đi vào trong nhưng …

“Choang …”

Cái thau trong tay rớt xuống đất, nước nóng rơi xuống sàn gạch sạch sẽ, nước cũng bắn lên người Lăng Tịnh Hy.

Trước mặt cô, Vương Vũ Hàn nằm trên giường, tay đang cầm ống kim tiêm vào mạch máu nhưng kim tiêm vẫn chưa gim vào.

Không khí như bị đóng băng, Vương Vũ Hàn giật mình xoay lại đã thấy Lăng Tịnh Hy đứng đó, mặt hắn tái nhợt thấy rõ, hơi thở dồn dập nhìn cô.

“ Ai cho em vào đây ?” – Hắn quát lớn.

“ Tại … sao ?” – Cô không biết mình còn có thể lên tiếng, đây là giọng của cô sao ? vì sao lại khó nghe như thế ?

“ Em ra ngoài cho anh.” – Hắn lại quát cô, mắt xẹt tia đau lòng nhưng đã quay đi không cho cô thấy.

Lăng Tịnh Hy không để ý đến hắn đang nói gì, chạy nhanh tới giật lấy ông tiêm, sau đó lùi ra sau vài bước.

“ Trả lại cho anh.”

Ánh mắt đầy tia máu, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, khuôn mặt vì lên cơn nghiện mà trở nên vặn vẹo, hắn từng bước một khó khắn tiến về phía cô.

Lăng Tịnh Hy đau lòng nhìn hắn, cô lắc đầu, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.

“ Vì sao anh lại tự hành hạ bản thân như thế ? không phải anh nói anh sẽ chịu được sao ? vì sao vẫn muốn dính vào nó ?”

“ Hiện tại cục diện hỗn loạn, anh không có nó sẽ không trụ được, anh chỉ sử dụng một thời gian thôi, sau đó anh sẽ từ bỏ, em tin anh đi … đưa nó cho anh.”

Hắn giải thích, cảm thấy toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, nhíu chặt mày.

“ Không, có chết em cũng không đưa … Vũ Hàn, em xin anh đừng lại có được không ? chỉ cần cai được thì anh sẽ ổn thôi, lúc đó muốn xử lý công việc ra sao cũng được mà.” – Cô ra sức khuyên can.

“ Em nghĩ cái xã hội thối nát này có thể dễ khống chế thế sao ? em mãi cũng không hiểu được nó nguy hiểm đến mức nào đâu ? … ngoan, đưa cho anh đi.”

Hắn tiến lại gần cô hơn, trong mắt có chút cầu xin, cảm nhận thân thể như có hàng vạn con kiến bò lên, ngứa ngáy khó chịu, mắt cũng trở nên mờ mịt.

Cô lắc đầu, lúc này tâm can như bị ai giày xé, tim đau đớn như bị ai đó đâm một nhát, hình ảnh trước mặt này đáng lý ra là cô mới đúng, nếu hắn không chịu một mũi tiêm giúp cô thì hắn sẽ không thành ra cái dạng này … tất cả là lỗi của cô.

“ Vương Vũ Hàn, nếu anh vẫn muốn dính vào nó, em sẽ cùng anh chịu chung số phận, em sẽ cùng anh chịu đựng nỗi đau này.”

Nói xong, cô cầm ống tiêm giơ cao lên nhắm ngay mạch máu đâm xuống.

“ Không.”

Vương Vũ Hàn kịp ngăn lại, tay vứt ống tiêm vào vách tường khiến nó bể nát, hắn nhìn cô, giọng đây bi ai.

“ Em điên sao ? sao có thể tự hại chính bản thân mình, anh đã nói anh sẽ cai được, chỉ cần một ít thời gian thôi, chỉ cần xử lý …”

“ Sao lúc nào anh cũng lo cho bạn bè, lo cho công việc, lo cho em … vậy còn bản thân anh thì sao ?” – Cô hét lớn, hai tay ôm eo hắn, mắt đẫm lệ nhìn hắn.

“ Anh vì bạn bè, vì công việc, vậy còn em ? … nếu anh có chuyện gì em phải sống sao đây ?”

Đau lòng như dao cắt, hắn ôm cô vào lòng, cố áp chế cơn nghiện. – “ Tịnh Hy.”

“ Hàn, coi như em xin anh, đừng dính vào nó nữa, dì San cũng nói chỉ cần ba tháng, sau ba tháng anh có thể vượt qua … vì thế anh nghe lời em, đừng dính vào nó nữa có được không ?” – Cô khóc càng thương tâm hơn.

“ Anh vì em nên mởi trở nên như vậy, em sao có thể hàng ngày sống vui vẻ mà nhìn anh chịu đau đớn … Hàn, coi như vì em, một lần cũng được, xin anh đấy.”

Toàn thân run rẩy kịch liệt, lúc này cơn nghiên đã ăn mòn lý trí của hắn, hắn đẩy mạnh cô ra chạy tới giường cào xé ga gường, cũng bắt đầu kêu la.

Lăng Tịnh Hy lòng đau như cắt, cô chạy tới nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn hơn.

“ Hàn, em tin anh có thể vượt qua được, anh cố nhịn, rồi sẽ qua thôi.”

Vương Vũ Hàn cố áp chế nhưng đau đớn vẫn không ngừng ăn mòn thân thể, tay tay siết chặt người cô như muốn bóp nát nó, vì không nhịn nỗi, hắn cắn mạnh vào vai Lăng Tịnh Hy.

Cảm giác từ vai truyền đến cơn đau đớn, cô càng siết chặt hông hắn hơn, cố không rên la mặc cho hắn cắn, cơn đau này có thấm gì nỗi đau hắn phải chịu, nếu phải nhìn hắn thống khổ như thế, cô nguyện sẽ hứng chịu cùng hắn.

Thời gian trôi thật nhanh, thống khổ theo đó qua đi, Vương Vũ Hàn cũng lấy lại tinh thần, cảm nhận miệng có mùi máu tanh, hắn mới phát hiện mình đang cắn vai Lăng Tịnh Hy.

Đau lòng liếm nhẹ bờ vai đang chảy máu của cô, trên đó cũng hiện rõ dấu răng, hắn đẩy nhẹ cô ra mới thấy mồ hôi cô túa ra chẳng khác gì hắn.

“ Xin lỗi, anh lại làm em bị thương rồi.”

Hắn từng hứa sẽ không tổn thương cô nhưng giờ lại khiến cô bị thương, nỗi đau này còn khó chịu hơn nỗi đau bị cơn nghiện hành hạ.

Cô nhìn hắn, mắt đậm ý cười. – “ Chỉ cần anh không dính đến nó nữa, bắt em chịu tổn thương bao nhiêu, em cũng chẳng màng.”

Nghe được lời nói thâm tình như thế, lòng hắn như tan chảy, hắn hôn nhẹ lên môi cô mà trên đó vẫn còn dính một ít máu của cô.

“ Tịnh Hy, anh yêu em … vì em, anh sẽ từ bỏ tất cả, không cần bất cứ thứ gì … chỉ cần một mình em mà thôi.”

Nói xong, lại ôm cô vào lòng, lúc này trong mắt hắn không hề có một tia dục vọng, chỉ có ánh mắt đầy tình cảm, trái tim đầy yêu thương dành cho cô.

Lăng Tịnh Hy cũng ôm hắn, cô chẳng còn gì để mất ngoài hắn, nếu mất hắn rồi cô còn ai yêu thương … xin lỗi tất cả mọi người, cô sẽ sống ít kỹ thêm một lần nữa và lần này cô sẽ không yếu mềm mà buông tay.

______________________________

Ba tháng trôi qua, Vương Vũ Hàn cũng vượt qua được, sức khỏe cũng hồi phục rất nhanh và đương nhiên Lăng Tịnh Hy là người hiểu được khả năng hồi phục của hắn là như thế nào ?

Cuộc sống trở về bình thường, hai người công khai đi làm chung, mà tất cả đều do Vương Vũ Hàn éo buột cô, nói cái gì không muốn xa cô ? sẽ nhớ cô ? … nói xong, nhịn không được lại hôn cô một cái … có điều ngay cả ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều, ăn tối … hai người cứ như hình với bóng.

Về Gia Tiểu Mẫn và Dương Nghị nghe nói đợi Gia Tiểu Mẫn sinh xong, hai người mới chính thức kết hôn bởi cô nàng một hai muốn mặc đồ cô dâu thật đẹp, thật quyến rũ, nói rằng cả đời chỉ mặc một lần, muốn mọi người phải thấy hình ảnh cô thật hạnh phúc vào ngày cười.

Dương Nghị thì khỏi phải bình luận, từ ngày hai người gỡ bỏ khúc mắc, hắn nuông chiều cô như trứng ngỗng, đi đâu cũng giữ chặt cô, đến công việc cũng đẩy hết cho Frank.

Nói đến Frank, Lăng Tịnh Hy rầu rỉ không thôi, ngày ấy hắn đỡ giúp cô một viên đạn, chưa có dịp gặp hắn nói lời cảm ơn thì nghe nói hắn đã sang Tam giác vàng giải quyết mọi chuyện thay Vương Vũ Hàn, thôi đành chờ hắn về nói cảm ơn sau vậy.

Cô và Vương Vũ Hàn cũng tạm ổn, ngoại trừ việc buổi tối bị hắn lăn qua lăn lại đến sống dở chết dở ra thì mọi thứ luôn chiều ý cô, mặc cô hay bướng bỉnh hắn cũng không phàn nàn một tiếng … đây gọi là có phúc phải hưởng không nên lãng phí của trời cho.

_______________________

Trong căn phòng tối, một cô gái với mái tóc rối bời, hai gò má hớp vô nhìn trong xấu xí, cả người đều bị trối vào ghế, đôi mắt thâm đen nhìn đáng sợ.

Vương Vũ Hàn một thân Tây Âu sang trọng ngồi đối diện, mắt hờ hửng nhìn cô gái, giọng âm lãnh vang lên.

“ Tôi hỏi cô một lần nữa, Smith đang ở đâu ?”

Cô gái cười lớn, nhìn hắn không sợ hãi.

“ Rơi vào tay anh, muốn giết thì cứ việc, tôi sẽ không nói gì hết.”

“ Bốp.” – Một tên vệ sĩ tiến tới tát mạnh vào má cô ta, gò má gầy mòn giờ đã in rõ dấu ngón tay, quả thật sức đánh rất mạnh.

“ Vương Vũ Hàn, tôi buồn thay cho anh, thì ra anh bất lực đến nỗi chỉ có thể bảo người khác đánh tôi thôi sao ?”

“ Loại đàn bà như cô, đánh cô chỉ khiến bẩn tay tôi.” – Hắn lạnh nhạt nói.

“ Vậy loại đàn bà như Lăng Tịnh Hy thì sao ? cái loại phóng đãng đó, đáng để anh ra tay sao ?”

“ Âu Thục Lợi, tôi không muốn vòng vo với cô, nói … Smith đang ở đâu ?”

Hắn lạnh giọng, gân xanh trên trán cũng nổi lên cho thấy đã mất hết kiên nhẫn.

Âu Thục Lợi cười khổ, cô không biết nên cám ơn trời đã cho cô chết đi sống lại hay nên trách cứ ông trời ngày đó không cho viên đạn xuyên ngay tim cô, là do người bắn cố tình cho cô sống để bị người đàn ông này hành hạ hay do người bắn bị hoa mắt nên bắn không chính xác.

Thật ra Âu Thục Lợi không biết, Kha Nhi bắn rất chuẩn nhưng khi viên đạn bay đến, Âu Thục Lợi ngã sang một bên khiến đường bắn bị lệch chỉ gần tim không lấy đi tính mạng của cô.

“ Muốn giết thì cứ giết, đừng nói nhiều lời dư thừa nữa.”

Hơi thở đầy nguy hiểm thả ra làm không gian đã lạnh nay càng lạnh thêm, hắn cong đôi môi mỏng cười tà mị.

“ Chết … không phải quá nhẹ tay với cô sao ?”

Hắn phất tay lên, một vệ sĩ mang theo hộp sắt, mở nắp ra bên trong là một ống kim tiêm.

Âu Thục Lợi nhìn thấy thì hoảng hốt, nếu chết coi như chấm hết mọi thứ, cô thấy nó nhẹ nhàng hơn là sống phải bị đau đớn thân xác nên không quan tâm nhưng giờ hắn lại đem thứ này ra, không lẽ …

“ Anh muốn làm gì ?” – Cô kinh hoảng lên tiếng, cả người bắt đầu giãy giụa.

Hắn cười âm hiểm. – “ Cũng biết sợ sao ? không phải lúc đó cô cũng rất thích thú với nó sao ?”

“ Anh giết tôi đi, xin anh giết tôi đi.” – Cô hét lớn, mắt hoảng sợ nhìn ống tiêm đang gần tới chỗ mình.

“ Nói, Smith đang ở đâu ?”

“ Tôi không biết, tôi chỉ nghe theo lời hắn làm vài việc, thường thì người bên cạnh hắn chỉ có Kha Nhi, tôi thật không biết gì hết … tôi nói là thật đó, cầu xin anh, đưng hành hạ tôi, giết tôi đi.”

Cô khóc lóc cầu xin, dính vào thứ này chỉ có sống không bằng chết, cô từng thấy mấy con nghiện trong phòng nghiên cứu của Smith, bọn họ hàng ngày đều phải thử thuốc mới, có kẻ chịu không được đã tự sát, có kẻ chịu được cũng thân tàn ma dại, cô không muốn dính vào nó vì nếu dính vào, ngay cả chết … cô cũng không có dũng khí để chết.

Hắn cong môi, nụ cười tựa như ác ma tái sinh, đứng dậy xoay người bỏ đi, cũng bỏ lại một câu.

“ Cách một tháng tiêm cho cô ta một mũi, nếu cô ta muốn chết cũng đừng ngăn cản nhưng nếu cô ta dám bỏ trốn … thì chôn sống cô ta.”

Nói xong hắn ly khai, để mặc tiếng gào thét phía sau lưng, nếu Âu Thục Lợi chỉ là con rối vậy có giữ hay không cũng chỉ là phế thải, mặc cô ta tự sinh tự diệt.

Bây giờ đều hắn muốn nhất là về ngay biệt thự, hắn muốn thấy con mèo đáng yêu của hắn, muốn thấy cô dịu dàng nũng nịu bên cạnh hắn, muốn nghe tiếng cô gọi tên hắn …

Bây giờ dù xa cô một chút cũng thấy nhớ, hắn ước gì có thể thu nhỏ cô lại, để trong túi áo, để đi đâu cô cũng có thể ở bên cạnh hắn, mãi mãi cũng không tách rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.