Trong giáo đường lớn, những cánh cửa sổ được mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào bên trong giáo đường, những cơn gió nhẹ nhàng thổi vào bên trong làm những cánh hoa rãi trên thảm đỏ tung bay ngập tràn không trung.
Vương Vũ Hàn ôm Lăng Tịnh Hy tiến về phía cửa chính, mà phía sau mọi người cũng vỗ tay chúc phúc không ngừng.
“ Chị Tịnh Hy.”
Một cô gái mang cái bụng hơi nhô lên chắn ngang bọn họ, mọi khách mời kinh sợ nhìn cô gái trước mặt, cái này không may mắn nha hơn nữa còn là phụ nữ đang mang thai … chuyện gì sắp xảy ra nữa đây ?
“ Sophia.”
Lăng Tịnh Hy vui mừng ôm lấy cô nàng nhưng thấy cái bụng nhô lên của cô ta nên cô đành tránh né một chút.
Sau đó tầm mắt rơi về Vương Thiếu Phong phía sau, thấy hắn mỉm cười với cô, cô cũng cười với hắn.
“ Chị Tịnh Hy, hôm nay chị thật xinh nha … A, em chúc chị trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm, bách niên gia lão … cái gì nữa đây ?”
Suy nghĩ một chút, cô vui vẻ nói. – “ Con cháu đầy đàn.”
“ Cám ơn em.” – Lăng Tịnh Hy ôn hòa nói.
“ Đám cưới của anh trai cũng đến trễ, em có phải em trai anh không ?”
“ Nếu không phải trễ máy bay thì em đã chứng kiến cảnh anh bắt cóc cô dâu đến làm lễ rồi … chậc, chậc, anh vậy mà cũng sợ không lấy được vợ sao ? phải bắt trói người ta đến để thành hôn, thật tội nghiệp anh nha.”
Hắn chua xót nói, tay vỗ vai anh trai an ủi mà Vương Vũ Hàn mặt đầy hắc tuyến, cũng không hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói.
“ Hừ, anh còn phải học hỏi em nhiều … làm anh trai như anh còn chưa có một nhóc nào mà em đã có tới hai, tinh lực quả nhiên dư thừa.”
Hai anh em bắt đầu trừng mắt nhau, sấm sét vang dội khắp trời.
“ Chị Tịnh Hy, hôn lễ kết thúc rồi chị cũng nên ném hoa đi chứ ?”
Sophia mặt kệ Vương Thiếu Phong, cô hưng phấn kéo tay Lăng Tịnh Hy nói.
“ Được rồi, được rồi … chúng ta ra ngoài ném hoa nào.”
Lăng Tịnh Hy cũng mặc kệ hai anh em bọn họ, nắm tay Sophia đi ra cửa chính, Vu Tử Băng cùng Gia Tiểu Mẫn vui vẻ đi theo phía sau, mà các cô gái chưa tìm được một nữa kia của mình cũng líu ríu chạy theo phía sau bốn cô gái.
Hai anh em nhà họ Vương cũng thôi trừng mắt, chỉ liếc xéo nhau một cái cũng đuổi theo bảo bối của bọn họ.
Khi bốn cô nàng ra tới cửa chính, Lăng Tịnh Hy nhìn một màn trước mắt thì kinh ngạc, cô ngây người đứng đó.
Thì ra bọn họ đang ở Hy Lạp, cung điện được xây trong một vườn hoa lớn, xung quanh cũng là một dãy hoa mênh mông bất tận, hương hoa cứ bay phất phới trong không trung, ngửi vào không cảm thấy chán ghét mà cực kỳ dễ chịu.
Phía trước là một đoạn đường dài màu trắng tinh, hai bên là hai dãy phun nước, cũng có một số vệ sĩ mặc Vest trắng trang nghiêm đứng ở đó, hiện tại cô cảm thấy bọn họ giống như không phải đứng ở giáo đường mà đúng hơn là một cung điện giữa một rừng hoa.
Lấy lại vẻ ngạc nhiên, cô xoay người nhìn Vương Vũ Hàn một bộ dạng anh tuấn tiêu sái đi tới, bên môi là nụ cười yêu thương mị hoặc, đôi mắt chỉ nhìn về phía cô, giống như trông mắt hắn chỉ có cô.
Trong một tuần, hắn có thể trang hoàng hôn lễ lộng lẫy như vậy, còn có áo cưới, hoa oải hương, bánh cưới, khách mời … hắn đã làm tất cả vì cô, mà cô chỉ có việc đến đây và chấp nhận.
Trái tim cảm thấy ấm áp, ngọt ngào … được nắm tay người mình yêu mà người đó cũng yêu mình đi đến lễ đường, hắn còn vì cô mà làm rất nhiều chuyện … cô còn gì phải tiếc nuối đây ?
Nếu bây giờ có ai hỏi cô có hối hận hay không ? … cô sẽ không do dự trả lời … dù chết cũng không hối hận, bởi vì cô yêu người đàn ông này, yêu hắn lãnh khốc chiếm đoạt trái tim cô, yêu hắn bá đạo độc chiếm cô, yêu hắn … yêu rất nhiều.
Vương Vũ Hàn đi tới trước mặt Lăng Tịnh Hy, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, khó hiểu ôm lấy eo cô. – “ Sao vậy ?”
“ Không … chỉ là em có một câu muốn hỏi anh.” – Cô khẽ cười nói.
“ Là câu gì ?” – Hắn vui vẻ hỏi.
“ Anh có hối hận khi yêu em không ?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, hắn sửng sốt nhìn cô, ngay sau đó cười yêu thương.
“ Anh hối hận … hối hận vì sao không gặp em sớm hơn, để có thể yêu thương em nhiều hơn một chút.”
Trái tim đập loạn trong lòng cũng dâng lên cỗ ngọt ngào khó tả, Lăng Tịnh Hy cười quyến rũ, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi hắn, Vương Vũ Hàn ngạc nhìn nhìn cô, chỉ thấy cô nói nhỏ giọng chỉ riêng mình hắn nghe.
“ Hàn … em không hối hận khi … đã yêu anh.”
Đôi mắt xanh lam trong nháy mắt mở lớn, khóe môi cứng đờ nghe tiếng cô nói yêu hắn, có thể nói tâm trạng của hắn chỉ có một hương vị … ngọt, ngọt đến chết người.
Đột ngột lấy lại tình thần, hắn vội ôm cô vào lòng, một lần nữa lại hôn lên môi cô, mà Lăng Tịnh Hy cũng đáp lại hắn rất nồng nhiệt.
Mọi người ngây ngẫn nhìn cảnh trước mắt, hai người này muốn hôn đến khi nào đây ? không phải nói muốn ném hoa sao ?
“ Tịnh Hy à, chị ném hoa đi chứ ? nếu muốn ân ân ái ái, em khuyên chị đợi tới lúc động phòng làm luôn A ...”
Người nói không ai khác là Sophia, cô nàng chuyên gia làm người ta mất hứng, Vương Vũ Hàn buông môi Lăng Tịnh Hy ra, mắt đầy sát khí nhìn Vương Thiếu Phong.
“ Em trai, anh nghĩ em dâu rất tịch mịch nên thấy bọn anh ân ân ái ái cảm thấy ngứa ngáy, không bằng bây giờ em và em dâu cũng về ân ân ái ái đi, để em dâu đỡ buồn chán hơn.”
Vương Thiếu Phong mặt đen thui, vội ôm Sophia vào lòng, nhăn mặt.
“ Cảm ơn anh trai quan tâm, em thừa sức khiến Sophia thõa mãn, anh nên lo cho bản thân thì hơn, nhất là chị dâu, chỉ sợ anh lăn qua lăn lại nhiều lần, chị dâu chịu không nổi thú tính của anh … chậc chậc, lỡ tức giận bỏ về nhà mẹ … Ây da …”
Hắn nói tới đó thì dừng lại, mặt nham nhiểm nhìn Lăng Tịnh Hy mặt đã đỏ ao, hắn gọi cô là chị dâu để chứng mình hắn đối với cô đã là trưởng bối của mình, rất tôn trọng cô, vẫn mong cô được hạnh phúc.
‘ Thiên Ngân, em thành tâm chúc phúc cho chị.’
“ Hahahaha … Tịnh Hy, mau ném hoa đi, nhanh lên nhanh lên.”
Gia Tiểu Mẫn hối thúc, hôm nay là lễ cưới nha, chỉ có không khí hạnh phúc chứ không phải sát khí đằng đằng như vậy đâu nha …
Không khí từ mây đen u ám cũng trở nên bình thường lại, Lăng Tịnh Hy cũng bình tĩnh, hôm nay là ngày vui của cô, chỉ có tiếng cười cùng tiếng chúc mừng, cô không muốn có con sâu nào phá hỏng ngày hôm nay đâu.
“ Được rồi, mình bắt đầu ném đây nha.”
Lăng Tịnh Hy xoay người lại, các cô gái bắt đầu nhốn nháo cả lên, Gia Tiểu Mẫn vừa muốn chạy ra thì bị Dương Nghị kéo lại, giọng uy hiếp.
“ Nếu em còn muốn náo, anh không ngại nguyên tuần này không đi làm, ở nhà bồi em ngủ đâu.”
Gia Tiểu Mẫn ủ rủ đứng yên tại chỗ, cô chỉ là ham vui thôi mà.
Vu Tử Băng cũng muốn tham gia nhưng lại bị Mạch Quân Vỹ ôm vào người, giọng dịu dàng nhưng lời nói thì như nghiến răng mà nói.
“ Bảo bối, nếu em rảnh rỗi có thời gian bắt hoa, vậy không bằng về nhà cùng anh hắc hu hắc hu, sinh thêm vài cục cưng nữa đi.”
Vu Tử Băng khóc không ra nước mắt, cô không muốn bị hắn lăn qua lăn lại đâu.
Sophia là hùng hồn nhất, vừa muốn chạy nhưng bị Vương Thiếu Phong ôm chặt, hai tay quấn cô y như quấn bánh chưng, hắn gằn giọng.
“ Em tốt nhất đừng chạy loạn, nghe bác sĩ nói, trong thời gian này vẫn có thể vận động được, em đừng khiến anh ra tay với em tại chỗ này nha bảo bối.”
Sophia mặt méo xẹo, cô rất muốn bắt hoa nhưng mà nhưng mà … hu hu hu.
Man Cảnh Ân thấy ai cũng có đôi, chỉ riêng mình hắn cô đơn ở nơi này … Lắc đầu thở dài, lẳng lặng rời đi, hắn chỉ đến chúc phúc bọn họ, còn chuyện sau này không liên quan đến hắn nữa rồi.
Vương Vũ Hàn thấy Man Cảnh Ân rời đi, đúng lúc chạm mắt hắn, hai người nhếch môi cười gật đầu một cái, sau đó Man cảnh Ân ly khai.
Rốt cuộc bó hoa cũng được ném về phía sau, nó quay một vòng trên không trung, mọi người nhìn hướng đi của bó hoa, đến khi nó đáp xuống thì mọi người há miệng kinh ngạc nhìn người bắt được.
Lăng Tịnh Hy thấy phía sau im lặng, nhịn không được xoay lại nhìn thì cũng kinh ngạc, mà Vương Vũ Hàn tự nhiên ôm lấy eo cô, mày nhíu chặt nhìn người đàn ông đang đi tới.
Một thân Tây Âu xám, ngũ quan tuấn lãng, dáng người thẳng tấp, đôi mắt có chút xếch lên, đôi môi hếch lên mỉm cười, tay cầm bó hoa đi tới trước mặt Lăng Tịnh Hy, giọng hơi khàn vang lên.
“ Camellia, anh chúc em trăm năm hạnh phúc.”
Frank nhìn cô, ánh mắt có chút yêu thương nhưng vụt tắt ngay, hôm nay hắn đến đây là thật tâm chúc cô hạnh phúc, những chuyện trước kia cũng cho vào dĩ vàng, yêu cô nhưng không được cô đáp lại, hắn cũng chỉ còn chúc phúc cho cô, chỉ mong cô mỗi ngày có thể vui vẻ, luôn nở nụ cười là hắn đã vui lòng.
“ Không phải đang giúp Cảnh Ân qua bên Anh bàn công việc sao ? sớm thế đã về rồi.” – Vương Vũ Hàn lên tiếng, mắt không chút tình cảm nhìn Frank.
Hắn biết Frank thích Lăng Tịnh Hy, còn vì cô ngay cả mạng cũng không cần nhưng cô là của hắn, hắn tuyệt đối không để người đàn ông nào đến gần cô vì thế mới bảo Frank qua bên Man Cảnh Ân làm việc nhưng không nghĩ bây giờ hắn lại xuất hiện, thật là phiền phức.
“ Dù bận thế nào nhưng là hôn lễ của Camellia nên tôi cũng phải bỏ hết công việc mà về đây … Vương tiên sinh, tôi cũng chúc mừng ngài.”
“ Cậu nên gọi cô ấy là Vương Phu Nhân.” – Hắn lạnh giọng.
Camellia, Camellia … càng nghe càng thấy bực bội, đáng lẽ ngay từ đầu hắn không nên để Frank bảo Lăng Tịnh Hy mới đúng, tự mình gây ra phiền phức có thể trách ai đây ?
“ Tịnh Hy nha, cậu mau ném hoa lại đi, mọi người đang chờ đấy nha.”
Vu Tử Băng cảm thấy không khí lại xuống âm độ, nên lên tiếng nhắc nhỡ, Lăng Tịnh Hy cười ha ha ha.
“ Được, được, mình ném lại đây … Frank à, anh đến em rất vui, đợi lát nữa cùng em uống một ly nha … giờ em phải ném hoa cho mấy cô nàng kia rồi.”
Cô lấy lại bó hoa, cười tươi với Frank, hắn gật đầu nhường chỗ cho cô, và thế là bó hoa lại một lần nữa bay lên, nó xoay vòng vòng rất lâu và rốt cuộc cũng đáp xuống nhưng bó hoa đã bay ra khỏi đám người kia.
“ Cậu lúc trước là vận động viên cử tạ hả ?” – Mặt Gia Tiểu Mẫn đen thui nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Hahaha … quá tay, quá tay … để mình bảo người đi nhặt lại …”
Vừa muốn kêu một vệ sĩ đi nhặt nhưng giữa một hàng người bổng tách ra, một cô gái mặc bộ váy liền màu lục, mái tóc dài thẳng tấp ngang lưng, đôi mắt đen láy trong veo, đôi môi mỏng đỏ, dáng người nhỏ nhắn, trong tay cầm bó hoa đi tới.
Frank vừa thấy cô gái áo lục thì thoáng chấn động, bàn tay to lớn siết chặt nhìn cô gái trẻ đi tới trước mặt Lăng Tịnh Hy, vẻ mặt không cảm xúc, đưa lại bó hoa cho Lăng Tịnh Hy, sau đó lấy một cái hộp nhỏ đưa cho cô, giọng lạnh nhạt.
“ Lăng tiểu thư, đây là món quà nhỏ của chủ nhân tôi tặng cho cô, chủ nhân chúc cô vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”
“ Chủ nhân ? chủ nhân của cô là ai ?”
Lăng Tịnh Hy khó hiểu nói nhưng cũng nhận hộp quà nhỏ, cô gái áo lục chỉ gật đầu không nói hai lời, xoay người rời đi.
“ Khoan đã, tôi muốn hỏi … ”
Lăng Tịnh Hy mới nói một nữa thì cô gái áo lục đã đi như bay biến mất mà Frank cũng chợt tỉnh lại đuổi theo sau. Lăng Tịnh Hy khó hiểu nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Hàn, anh biết cô ấy không ?”
Vương Vũ hàn cười khẽ. – “ Không phải thù tức là bạn … em mở ra xem bên trong là gì ?”
Tuy không hiểu vì sao hắn nói như vậy nhưng cô cũng gật đầu làm theo, mọi người cũng bắt dầu tò mò về cái hộp nhỏ đó.
Khi hộp quà mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình mặt trăng, ánh kim cương sáng lấp lánh, Lăng Tịnh Hy cười nhẹ.
“ Thật đẹp … nhưng sao chủ nhân của cô ấy lại tặng em thứ này ?”
Lăng Tịnh Hy vẫn không giải thích được nhưng Vương Vũ Hàn chỉ cười thầm, nhìn về một hướng xa xâm.
____________________________
Cung Điện Nguy Nga.
Tuy hôn lễ diễn ra rất kỳ quái nhưng rốt cuộc sóng yên biển lạnh. Mọi người ai nấy đều vui vẻ chúc mừng đôi trai tài gái sắc, sau đó chào tạm biệt.
Mạch Quân Vỹ và Vu Tử Băng vì công việc nên đón máy bay về nước, Gia Tiểu Mẫn vì nhớ tiểu Miên nên cùng Dương Nghị cáo từ, Sophia vì muốn tham quan lâu đài nên quyết định cùng Vương Thiếu Phong ở lại.
Cuối cùng là Vương Vũ Hàn và Lăng Tịnh Hy, hai người cùng nhau hướng đến đêm động phòng.
Trong căn phòng nguy nga tráng lệ, được thiết kế gam màu trắng tinh, phong cách theo kiểu Châu Âu cổ điển, nơi đây là phòng ngủ chính của Cung Điện nhưng cách bài trí không cầu kì.
Vừa bước vào phòng là có thể thấy toàn cảnh, một bộ bàn ghế trắng ngà, đệm ghế màu vàng nhạt nằm gần cửa sổ sát đất, đối diện nó là cái giường lớn trắng tinh, trên giường có vài cánh hoa oải hương xếp thành hình trái tim.
Cánh cửa bị một lức lớn đạp tung ra hai bên, Vương Vũ Hàn bế Lăng Tịnh Hy đi vào trong mà cô nàng thì xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều dựa vào ngực hắn.
Đáng lý ra bọn họ phải đến nhà hàng để tiếp đãi khách khứa nhưng Vương Vũ Hàn không nói không rằng, trước mặt bao nhiêu người bế cô đi vào trong Cung Điện, còn quăng thêm một câu.
“ Hôm nay rất vinh hạnh được các vị đến đây chúc phúc cho chúng tôi, các vị cứ đến nhà hàng trước, vợ của tôi không được khỏe nên không thể tiếp các vị được, nếu có ai cảm thấy bất mãn, có thể trực tiếp lên tiếng.”
Có ai bất mãn mới lạ …vì thế hắn mới hiên ngang bế cô về phòng, mà vụ ném hoa rốt cuộc bị Vương Vũ Hàn ném bó hoa cho một tên vệ sĩ bên cạnh.
Bên trong phòng, Vương Vũ Hàn ôm Lăng Tịnh Hy đi tới bên giường lớn, đặt cô nhẹ nhàng lên giường cũng đè lên người cô, Lăng Tịnh Hy cả kinh chống hai tay lên ngực hắn, hoảng hốt lên tiếng.
“ Chúng ta còn phải tiếp khác đó … anh … anh …”
“ Mặc kệ bọn họ đi, để Peter lo được rồi … Tịnh Hy, chúng ta nên làm chuyện chính trước đã.”
Nói xong, tay hắn bắt đầu không an phận sờ soạn lung tung nhưng bị Lăng Tịnh Hy bắt được, cô biết hắn đã muốn thì khó lòng thoát thân nhưng mà …
“ Anh … anh đi tắm trước đi.” – Cô bối rối nói.
Thấy bộ dáng khẩn trương của cô, hắn cũng không đành lòng làm khó dễ cô, chỉ cười nhẹ. – “ Được.”
Sau đó tiêu sái đi vào phòng tắm, Lăng Tịnh Hy có chút bối rối, nói thật giờ phút này cô cảm thấy rất khẩn trương, tuy không phải lần đầu nhưng vì là đêm động phòng nên càng khẩn trương hơn nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa phòng tắm mở ra, Vương Vũ Hàn cả người trần trụi, bên hông quấn một cái khăn, cô giật mình, sao tắm nhanh vậy ? … làm sao đây ? làm sao bây giờ ?
Thấy hắn đã đi tới giường, cô bật dậy cười tươi như hoa nhưng thật ra để che đậy nơi con tim đang đập rất mạnh.
“ Em … em … đi tắm … em đi tắm …”
Chân chưa chạm xuống gạch thì hắn đã nhanh chống đè lên người cô, nhẹ giọng.
“ Không cần, anh hiện tại rất thích mùi trên cơ thể của em.”
“ Nhưng mà … nhưng mà người em rất bẩn, toàn mồ hôi … để em …”
Chưa nói xong thì môi hắn đã áp đến má cô, sau đó hôn nhẹ lên môi cô.
“ Anh vẫn thấy em rất thơm … Tịnh Hy … đêm nay là đêm tân hôn, chúng ta phải trân trọng từng giây từng phút … đừng sợ, tất cả hãy giao hết cho anh.”
Nói xong, tay hắn vuốt ve tóc cô, lại in lên trán cô một nụ hôn, Lăng Tịnh Hy cảm nhận nụ hôn đó như dòng điện chạm vào là thấy tê dại, hơi thở cô có chút gấp gáp, mà khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
“ Nhưng … em sợ … sợ … đau.” – Lấy đại một cái cớ nói ra với hắn.
Tuy biết không phải lần đầu tiên nhưng hắn nhịn lâu như vậy, không làm chết cô mới là lạ, cô rất sợ nha.
Hắn cười ôn nhu. – “ Lần đầu tiên của em cũng đã cho anh rồi, vì sao còn đau ? đừng lo, anh nhất định sẽ khiến em vui vẻ.”
Lăng Tịnh Hy rầu rỉ, hắn đã nghĩ sai ý cô rồi nha, bất mãn nhìn hắn.
“ Em không nhớ gì hết, lần đầu cho anh thì sao ? chắc chắn là anh cường bạo em mà ra nhưng lần hai này em không muốn để anh khi dễ như vậy đâu.”
Hắn cười trả lời. – “ Lần đầu tiên quả thật anh cường bạo em nhưng lần hai là do em tự dâng, còn lần ba là vì anh rất muốn em, lần bốn là vì …”
“ Stop.” – Cô che miệng hắn lại, mặt đỏ tới mang tai.
“ Cái tên đại sắc lang này, rốt cuộc anh lăn qua lăn lại em bao nhiêu lần hả ?”
“ … ” – Vương Vũ Hàn trầm mặt, hắn thật sự cũng không thống kê được số liệu.
“ Tịnh Hy, khônh phải đã nói không nhớ đến quá khứ nữa sao ? … dù anh đã làm rất nhiều lần thì sao ? … lần một, lần hai, lần ba … em cũng là của anh, vì sao còn chấp nhất ?”
Lăng Tịnh Hy cúi đầu. – “ Vì em … em thấy khẩn trương.”
Nghe đáp án của cô, hắn ngây người, Lăng Tịnh hy quả thật đáng yêu nha.
“ Tiểu yêu tinh, anh đã bảo đừng lo lắng, nghe anh … tất cả giao hết cho anh.”
“ Uhm .” – Lăng Tịnh Hy buông lỏng tâm trạng, gật đầu với hắn.
Nếu đã chấp nhận thì giao hết cho hắn, cô không nên xấu hổ làm gì hết.
Khóe môi Vương Vũ Hàn nâng lên, đột nhiên hạ người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, không có thô bạo mà rất dịu dàng, hắn vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa thật lâu.
Lăng Tịnh Hy cũng nhắm mắt tiếp nhận, hai tay ôm lấy cổ hắn, cũng phối hợp đáp trả lại hắn, cùng lưỡi quấn quýt triền miên.
Trong nháy mắt, cả hai cơ thể nóng bỏng khó chịu, Vương Vũ Hàn bắt đầu cởi váy cưới của cô ra, cũng vứt đi cái khăn vướn víu trên người, hai cơ thể trần trụi một lần nữa càng áp sát nhau hơn.
Đôi môi hắn rời khỏi môi cô, hôn nhẹ lên từng bộ phần trên cơ thể của cô, mỗi nơi đều để lại ấn ký hồng nhạt trên làn da trắng nõn.
“ Ưm …” – Vì kích thích, cô rên nhẹ, hắn nghe được âm thanh của cô như khiêu khích, bàn tay đang du ngoạn trên thân thể cô di dời xuống nơi ẩm ướt, sau đó nhe nhàng tách hai chân cô ra.
“ Tịnh Hy …” – Hắn nỉ non bên tai cô, dùng giọng dịu dàng nói bên tai cô.
“ Anh yêu em, rất yêu em … Tịnh Hy, anh muốn em, có được không ?”
Lăng Tịnh Hy nghe hắn nỉ non, thanh âm dịu dàng kêu gọi, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói. – “ Được.”
Nghe thấy cô đã đồng ý, Vương Vũ Hàn lập tức đêm vật nam tính nóng bỏng xâm nhập vào nơi ẩm ướt của cô, không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng đi vào bên trong, rất dịu dàng giống như trân trọng bảo bối, dù đã cố nhịn nhưng không muốn làm cô đau, trán hắn cũng đổ đầy mồ hôi.
“ Hàn.” – Cô cảm nhận mình và hắn đã hòa làm một, cảm nhận hắn dịu dàng đối với cô, trong thân thể giờ có từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt.
Nghe tiếng cô gọi làm kích thích giác quan đàn ông, hắn đột nhiên nắm chặt eo cô, không ngừng ra vào nhưng cũng không quá mãnh liệt, lần thứ nhất so với lần thứ hai vẫn dịu dàng hơn, khống chế mình không điên cuồng xung động.
Cho đến cảm nhận sắp đến cực hạng, hắn mới tăng tốc đem mình chôn sâu vào bên trong cô, cuối cùng là tiếng hét của cô vang lên, hắn cũng gầm nhẹ đem mầm mống của mình gieo vào trong cơ thể cô.
“ Ư …” – Lăng Tịnh Hy, ôm chặt lấy cơ thể hắn, cùng hắn thật sâu kết hợp, thân thể run rẩy cuối cùng vô lực co quắp lại.
“ Tịnh Hy … anh yêu em, mãi chỉ yêu mình em … Tịnh Hy …”
“ Em cũng vậy … cũng rất yêu anh.”
Lăng Tịnh Hy vô lực đáp, trong lòng tràn đầy cả giác hạnh phúc, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Vương Vũ Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng cười theo, sau đó lại hôn lên môi cô mà Lăng Tịnh Hy cũng không né tránh, cũng đáp lại hắn, hai người chìm trong hạnh phút ngọt ngào.