Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 88: Nắm tay nhau đi đến hạnh phúc



Nguyệt Thự. ( Một Năm Sau.)

Trời đã sang xuân, thời tiết cũng ấm áp hẳn lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang rọi xuống khuôn viên rộng lớn.

Lăng Tịnh Hy một thân váy xanh ngồi trên bàn đá, khuôn mặt hồng hào, có thể nói cô đã béo ra không ít, cả người lại thông thả dựa vào ghế mà phía sau còn có cái gối để cô dựa lưng cho thổi mái, tay thon nhỏ cầm tách trà sữa nhàn nhã uống, tay còn lại xoa xoa cái bụng to tròn của cô.

Cô đã mang thai hơn tám tháng, tuy không biết là trai hay gái nhưng nó là kết tinh tình yêu giữa cô và Vương Vũ Hàn nên cô sẽ trân trọng yêu thương nó, việc không biết là trai hay gái ? phải nói là do Vương Vũ Hàn mà ra.

Từ ngày biết cô mang thai, hắn như biến thành gà mái mẹ, cứ bên tai cô quác quác không ngừng, nào là không được ăn cái này, không được ăn cái nọ,không được đi nhanh, không được ra gió … còn rất nhiều, rất nhiều thứ, dù cô đếm cả ngàn cũng không hết.

Đến khi cô gần ngày kiểm tra định kỳ, muốn siêu âm xem là trai hay gái thì hắn lại cương quyết phản đối, bảo là trai hay gái cũng được, siêu âm sẽ không tốt cho thai nhi, nên cứ để cô kiểm tra sức khỏe của hai mẹ con thôi.

Cô bị hắn trói lại bên cạnh y như cái bánh chưng nhưng hắn cũng hết mức chiều chuộng cô, yêu thương cô càng nhiều hơn, cũng vì thế nên cái gì hắn cũng sợ … Hazi, cô không nghĩ hắn lại thích trẻ con như vậy ? nhưng có cần khắc khe như vậy không ?

“ Cộp, cộp, cộp …”

Tiếng bước chân nhanh chống truyền tới tai, Lăng Tịnh Hy toàn thân cứng đờ, vẻ mặt rầu rỉ, lòng than thầm trong bụng … không xong rồi, lại bị bắt quả tang A …

Xoay lại nhìn người đang đi tới, vẻ mặt bổng nở nụ cười. – “ Anh đã về.”

Vương Vũ Hàn một thân Âu Phục đen, vẻ mặt rất khó coi đi tới trước mặt cô, không nói nhiều đã kéo cô ngồi dậy, để cô ngồi trên đùi mình, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng trách mắng.

“ Em thật là … không phải anh đã bảo em ở trong phòng nghĩ ngơi không được ra ngoài rồi sao ? … lại không chịu nghe lời ?”

Hắn nhéo nhẹ má cô. – “ Ngoài này gió lớn, dễ bị cảm lạnh, sẽ không tốt cho sức khỏe của em.”

Đây không phải lần đầu cô tự ý trái lời hắn, mà hắn cũng không muốn gây khó dễ cô, chỉ là cô sắp đến ngày sanh, hắn chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì không hay, hắn sẽ đau lòng chết được.

Lăng Tịnh Hy không sợ hãi, môi mỉm cười, tay vuốt ngực hắn như muốn đánh tan cái cơn tức đang bùng phát kia, giọng nũng nịu đáng yêu.

“ Người ta ở trong phòng rất buồn nha, em chỉ muốn ra đây hít thở không khí trong lành một chút thôi, anh xem em vẫn không có sao mà.”

Nghe giọng nũng nịu đó, hắn chỉ có nước thở dài, một tay ôm cô, một tay đặt ở bụng cô vuốt ve.

“ Sắp đến ngày sanh rồi, em đừng làm anh lo nữa có được không ?”

Mấy ngày gần đây, hắn vừa tan tầm là chạy về với cô ngay, có thể nói thời gian cô mang thai đối với hắn rất khổ sở về mặt tinh thần lẫn thể xác.

Về mặt tinh thần, mỗi đêm chân của cô đều bị chuột rút nên hắn phải chống mắt ngồi dậy bóp chân cho cô, còn có cô muốn di vệ sinh, muốn ăn khuya, … hắn đêm không ngủ ngon được.

Về măt thể xác, năm tháng rồi hắn không có động đến cô nha, đối với dục vọng bản thân, hắn quả thật nhịn không nổi nữa rồi, giờ nhìn thấy cô chỉ muốn ăn cô ngay thôi nhưng mà …

“ A …”

Lăng Tịnh Hy bổng kêu đâu, Vương Vũ Hàn tay chân lúng túng, mặt bối rối hỏi.

“ Sao vậy ? sao vậy ? … em sắp sanh sao ? … người đâu.”

“ Không phải … con chỉ đạp em thôi mà, anh dừng căng thẳng như vậy có được không ?” – Cô giải thích nhưng có chút buồn cười nhìn hắn.

Vương Vũ Hàn nghe vậy, lòng yên tâm lại thở dài một hơi, không biết đây là lần thứ mấy tim hắn muốn rớt ra ngoài vì cô rồi đây ?

Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hắn nhìn cô có chút do dự hỏi. – “ Em … em biết hôm nay là ngày gì không ?”

“ Không biết.” – Cô thành thật trả lời, trong đầu cũng nghĩ ra hàng vàn lý do … kỉ niệm đám cưới ? kỉ niệm quen nhau ? … thật đã qua hết rồi mà.

“ Tịnh Hy.” – Hắn dịu dàng gọi tên cô, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng cô.

“ Anh muốn dẫn em đi tới một nơi, em … em có muốn đi với anh không ?”

Cô mỉm cười với hắn, không do dự trả lời.– “ Dù là Thiên Đường hay Địa Ngục, em cũng sẽ đi theo anh.”

Hắn cười ôn nhu, ôm cô vào lòng. – “ Không phải Thiên Đường hay Địa Ngục … anh muốn đưa em tới nơi khiến em hạnh phúc.”

Ý tứ của hắn, Lăng Tịnh Hy mù tịt nhưng cô đã nguyện cả đời cùng người đàn ông này ỏ bên nhau nên hắn đi đâu cô sẽ đi theo đó … chết cũng không buông tay.

Đôi môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc, lòng cũng ấm áp hắn lên.

______________________________

Bên Trong Mộ viên.

Lăng Tịnh Hy cùng Vường Vũ Hàn đi đến một mộ viên lớn, cô nghi hoặc nhìn hắn, rất muốn biết hắn dẫn cô đi viếng mộ ai nhưng từ lúc lên xe cho đến khi đến nơi, hắn trầm mặt không hé môi nữa câu vì thế cô đành im lặng chờ kết quả.

Vương Vũ Hàn cầm bó hoa trắng đi thẳng phía trước, tay còn lại ôm hông Lăng Tịnh Hy, mắt nhìn hằng loạt mộ bia, trong lòng có chút sầu não, hắn thật không biết mình làm đúng hay sai nhưng hôm nay là ngày giỗ của ba người kia nên đành đem Lăng Tịnh Hy đến.

Hai người từng bước đi đến một bia mộ trắng, lúc này Lăng Tịnh Hy mới ngây người nhìn bia mộ trước mắt, rất quen thuộc, lòng chợt đau lòng, có chút chua xót … bia mộ trắng trước mặt không ghi rõ họ tên là ai nhưng có thể nhìn rõ cái cây được khắc lên là một cây sao … là mộ của cha mẹ và Tiểu Minh.

Nước mắt không tự chủ chảy xuống, lai chân mềm nhũn sắp ngã nhưng được Vương Vũ Hàn đỡ lấy, giọng hắn đau lòng vang lên.

“ Thiên Ngân.”

Chỉ hai chữ đã khiến Lăng Tịnh Hy trợn mắt nhìn hắn mà hắn chỉ cười cười nhìn cô, giọng dịu dàng nhưng cũng như đang an ủi cô.

“ Hôm nay là ngày giỗ của ba người họ, em nên tỏ ra là một người con hiếu thảo mới đúng.”

“ Anh …”

Lời nói ra chưa dứt, Vương Vũ Hàn đặt bó hoa trắng xuống bia mộ, sau đó nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy, cũng tự mình lên tiếng trước.

“ Tuy đối với hai người, tôi chỉ có hận cùng căm giận … nhưng vì nhờ có hai người nên tôi mới gặp được Thiên Ngân, gặp được người khiến tôi thật sự yêu, thật sự muốn bảo vệ … nên tôi sẽ không hận các người nữa mà phải cám ơn các người đã tặng cho tôi một hạnh phúc.”

Hắn rất tiết kiệm lời nói, lại nhìn qua Diệp Thiên Ngân. – “ Em không có gì muốn nói với họ sao ?”

Diệp Thiên Ngân trong nháy mắt đã hiểu ý lời hắn nói … thì ra hắn đã biết, thì ra cái gì hắn cũng biết nhưng chỉ là gả vờ cùng cô quên đi mà thôi.

Đúng, thật sự cô không hề mất trí nhớ, hay nói đúng hơn lúc cô tỉnh lại thì cũng muốn mình mất hết trí nhớ, quên đi thống khổ, quên đi quá khứ đau lòng nhưng sự thật là cô không thể quên mà còn biết rất rõ … cô đã mất đi đứa con đầu tiên của hai người bọn họ.

Những tháng ngày nằm trên giường bệnh, mặc dù không thể mở mắt, không thể cử động nhưng cô vẫn biết Vương Vũ Hàn luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, không ngừng ra sức an ủi cô, nói lời yêu thương với cô.

Cô cũng không phải người không hiểu chuyện, mất đi đứa con, đối với cô là một đả kích lớn nhưng cô hiểu rõ, trời cao luôn có mắt, có nợ đương nhiên phải có trả.

Ngày ấy, cha mẹ nuôi đã hại chết cha mẹ Vương Vũ Hàn nên đổi lại hắn giết chết cả gia đình cô nhưng Tiểu Minh là đứa bé vô tội, hắn chỉ mới một tháng tuổi, chưa biết thế giới này là thiện hay ác, chưa cảm nhận được yêu thương đã phải chết đi, hắn quả thật rất đáng thương.

Có thể ông trời vì thấy Vương Vũ Hàn và cô vẫn còn mắc nợ một mạng của Tiểu Minh nên lấy đứa con của cô, một mạng đền một mạng cũng nên … mặc dù đau lòng thương tâm nhưng cô chấp nhận.

Đứa con mất rồi dù cô có thương tâm thì nó cũng không thể sống lại được, còn có Vương Vũ Hàn, cô biết hắn không khác gì cô, cũng thống khổ cũng bi ai.

Vết thương có thể sẽ lành nhưng sẽ để lại sẹo mà cô không muốn vết sẹo đó làm hắn nhận thêm bất kỳ sự tổn thương nào hết, vì thế cô nguyện quên đi.

Đó là lý do cô nguyện mình mất trí nhớ, quên đi tất cả, bắt đầu lại cuộc sống mới, cô nguyện chịu thống khổ một mình, vì sự thống khổ của cô có thể đổi lấy hạnh phúc của hai người nên cô nguyện ý nhưng thật không ngờ …

Hít sâu một hơi, quay đầu về phía bia mộ trắng, giơ nụ cười nhạt.

“ Ba, mẹ, Tiểu Minh … thật xin lỗi, lâu như vậy cũng không đến thăm mọi người, con quả thật là đứa con bất hiếu nhưng con thật sự không có quên mọi người.”

Cô nghẹn ngào nói tiếp. – “ Con biết còn chỉ là con nuôi, cũng chỉ là con cờ để ba mẹ thao túng nhưng con không hề hận hai người, bởi thời gian sống chung với hai người, dù tình cả của hai người đối với con là thật hay giả, con cũng rất vui vẻ và hạnh phúc, còn có …”

Cô xoay mặt nhìn Vương Vũ Hàn, tay nắm chặt hắn.

“ Con bây giờ rất hạnh phúc, rất vui vẻ vì được sống cạnh bên người con yêu thương, hơn nữa còn có cục cưng sắp chào đời, nên con cũng không hận … Ba, mẹ, Tiểu Minh, con mong hai người hãy hiểu và trên thiên đường phù hộ cho chúng con, được mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau, chúng con thật sẽ hạnh phúc nếu được mọi người chúc phúc cho bọn con.”

“ Bọn họ nhất định sẽ cầu phúc cho chúng ta.” – Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

“ Uhm …”

Cô nhìn hắn rồi ôm lấy hắn, mỉm cười ừ một tiếng, sau đó như nghĩ lại một chuyện, nhịn không được lên tiếng.

“ Bắt đầu từ khi nào anh biết em không mất trí nhớ.”

“ Vương Thiếu Phong tinh lực dư thừa, bảo cậu ta cưới thêm mấy cô vợ, sinh thêm khoảng chục đứa con, như vậy không lo nhà họ Vương thiếu người đốt nhan khói.”

“ Anh nhớ không lầm thì câu này anh chỉ nói với em khi chúng ta bị Smith bắt và anh nhớ rất rõ, từ khi em mất trí nhớ, anh cũng không hề nói cho em biết thì phải ? … còn có …”

Hắn sát vào tai cô, chạm rãi nói tiếp.

“ Câu nói em yêu anh … nếu là Lăng Tịnh Hy mất trí nhớ thì không thể nào từ một cô bé bướng bỉnh đánh chết cũng không chấp nhận gả cho anh lại dễ dàng nói ra như thế … anh nói đúng không, vợ yêu ?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt Diệp Thiên Ngân đỏ lên, cái đó không thể trách cô được, cứ tưởng tượng được một người đàn ông mình yêu vì mình chuẩn bị một hôn lễ xa xỉ, còn có trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống cầu hôn mình.

Dù là tảng băng ngàn năm cũng bị lời hắn nói cùng những việc hắn làm cho mình, không bị tan chảy mới là lạ, không ngờ cô lại lộ nhiều sơ hở như vậy ... Hazi, nhưng giấy cũng không thể gói được lửa.

Thời gian qua cũng chỉ muốn chỉnh hắn một chút thôi, ai biểu hắn cứ ngang ngược như vậy với cô làm gì.

“ Nếu đã biết em giả vờ mất trí nhớ, vì sao lại không vạch trần em.”

Tuy không xác định điều cô nghĩ là đúng nhưng cô cũng tin hắn cũng muốn quên đi quá khứ đau lòng kia, cô chỉ là có chút tò mò thôi.

“ Qúa khứ đối với cả anh và em chỉ có đau lòng, thống khổ … nếu em muốn quên, anh sẽ nguyện cùng em quên đi … chỉ cần có em, chỉ cần được yêu em, anh nguyện cùng em quên hết, cùng nhau xây dựng một tương lai thật đẹp, thật hạnh phúc.”

Một năm trước, khi hắn phát hiện ra Diệp Thiên Ngân rõ ràng không mất trí nhớ, tâm vui vẻ, lòng cũng hưng phấn nhưng giây phút sau đã đau đớn kịch kiệt.

Vì sao cô lại đáng ghét như thế, cô nghĩ mình là đấng tối cao sao ? tự mình chịu đựng tất cả, làm cho hắn chỉ như một tên ngốc bên cạnh cô … đúng là cô gái đáng chết mà.

Nhưng nếu cô đã muốn giấu, muốn quên đi tất cả đau khổ của hai người, vậy hãy đển hắn cùng cô gánh chịu, dù là lên Thiên Đàng hay xuống Địa Ngục, hắn cũng muốn cùng cô quên gánh lấy.

Về phàn đứa con đã mất, hắn cũng không oán trách, là hắn gây nhiều tội nghiệt, ông trời trừng phạt hắn như thế cũng đã nương tay, ít nhất đã không lấy đi người con gái hắn yêu, hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

Vương Vũ Hàn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, muốn thay đổi đề tài nên vẻ mặt trở nên đau lòng nhưng là giả vờ ủy khuất lên tiếng.

“ Nhưng anh cảm thấy có chút ấm ức, vì sao lúc tỉnh lại đã cho anh một lễ vật đau như vậy, anh có chút ủy khuất.”

“ Tất cả là do ai ? nếu anh đối xử với em bình thường một chút, có thể đã tặng cho anh một nụ hôn, ai ngờ anh bá đạo đến mức, chưa gì đã hôn em, thật mất mặt.”

Cô ra sức chấp vấn, nhớ lại ngày đó quả thật rất mất mật A …

“ Em cứ tưởng tượng, có một món ăn ngày đêm mình muốn ăn ở trước mặt, em thử xem, ăn hay không ăn ?” – Hắn cười tà nói.

Diệp Thiên Ngân đen mặt nhưng nãy ra một ý, cười giảo hoạt trả lời.

“ Em không phải khúc xương.”

Nhưng Vương Vũ Hàn như mặt dày, hắn nhếch môi cười.

“ Không nghĩ em thích gậm xương đến vậy ? được rồi, khi nào về, anh bảo dì Phùng, một ngày ba bữa đều làm món xương hầm, xương xào chua ngọt, xương nấu canh …”

“ Em thích xương khi nào ? anh đừng xem em là cún con được không ?” – Cô tức giận quát, quả thật nói không lại hắn rồi.

“ Đúng, đúng, em không phải cún con mà là tiểu yêu tinh của anh, được chưa ?”

“ Anh … anh … em không phải động vật, anh còn dám kêu em như thế … em sẽ … em sẽ … em sẽ Thiến anh.”

Cô hùng hồn nói, mặt tức giận nhìn hắn, hai mắt đầy hảo khí nhìn hắn như ý nói. – ‘ Không tin có thể thử.’

Vương Vũ Hàn nghe cô nói vậy, liền làm ra vẻ khiếp sợ nhìn cô, cả người cũng run rẫy mà giọng cũng run rẩy.

“ Em … em không cần ác độc như vậy A … em Thiến rồi vậy không phải nữa đời sau của em sẽ rất khổ sở sao ? … Thiên Ngân, em suy nghĩ kỹ lại đi, em Thiến anh thì hàng đêm lấy ai thõa mãn em đây A …”

“ Vương Vũ Hàn, anh đừng có vô lại như thế không ?”

Cô hét lớn, bổng bụng có chút đau, nên nhíu mày, Vương Vũ Hàn thấy vậy lại khẩn trương ôm chặt cô, nhìn mặt cô .

“ Đừng kích động, đừng kích động … em xảy ra chuyện gì, anh chết cũng không hết tội mất.”

“ Ngốc, không được nhắc đến chữ chết, anh chết rồi, mẹ con em làm sao đây ?”

Cô cau mày mắng, tay cũng ôm lấy tay hắn, đối với từ chết cô rất sợ, hắn là người thân duy nhất của cô tuy còn có ba mẹ nuôi nhưng đến cuối cùng người bên cạnh cô cũng chỉ có hắn … hắn chết, cô sẽ đau lòng, tâm cũng chết theo.

“ Thiên Ngân, em có biết anh rất vui khi nghe em nói câu này không ? nhưng anh sẽ vui hơn nếu em nói … em yêu anh.”

Diệp Thiên Ngân nhìn hắn, tức giận khi nãy đã bay đi mất, hay nói đúng hơn cô chỉ là giận hờn vu vơ mà thôi, khóe miệng nâng lên hạnh phúc, nhỏ giọng nói.

“ Vương Vũ Hàn … em yêu anh.”

Vương Vũ Hàn nghe được lời cô nói, khuôn mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc … quá khứ cứ quên đi, tương lai của hắn và cô là cùng nắm tay đi con đường chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.

“ Lặp lại lần nữa có được không ? anh thật rất muốn nghe.”

Diệp Thiên Ngân không hề keo kiệt, cô hôn nhẹ lên môi hắn, nhỏ giọng.

“ Hàn … em yêu anh … ngày cũng yêu anh, đêm cũng yêu anh … từng giờ từng phút từng giây, em cũng chỉ yêu anh … đến chết cũng yêu anh.”

Trái tim bổng loạn nhịp, mùi vị ngọt ngào tràn ngập cõi lòng, bất giác lại cúi xuống phủ lên môi cô, hôn thật sâu … sau năm phút, hắn kiềm nén dục vọng rời môi cô, đôi mắt mê ly nhìn cô say đắm.

“ Thiên Ngân, anh yêu em … kiếp này yêu em, kiếp sau cũng sẽ yêu em, nếu có vạn kiếp, anh cũng yêu em.”

“ Ngốc, sau khi chết đi, hai chúng ta đã uống canh Mạnh Bà thì làm sao nhớ nhau được đây ? làm sao yêu nhau được đây ?”

Cô gõ lên trán hắn một cái, buồn cười nói … tên này quả thật đáng yêu nha.

“ Vậy không cần uống canh Mạnh Bà, như thế sẽ không quên nhau, làm một đôi phu thê cô hồn dạ quỹ, mãi mãi cũng không rời nhau.”

Cô cười ha ha. – “ Anh đó nha … ai muốn làm phu thê quỹ với anh chứ ?”

“ Thiên Ngân, nếu thật sự có kiếp sau, em có yêu anh không ?”

Hắn không để ý đến lời cô, chân thành hỏi một câu. Diệp Thiên Ngân nghe hắn nói chân thành đến thế, ôn nhu đến thế, cô cũng dịu dàng ngọt ngào lên tiếng.

“ Nếu kiếp sau có thể gặp lại, em nhất định sẽ yêu anh.”

“ Anh cũng yêu em, Thiên Ngân.”

Nụ hôn lại một lần nữa rơi xuống đôi môi cô, hai đôi môi dán chặt vào nhau, hôn thật sâu đối phương, thể hiện tình yêu có chết không phai của hai người.

Dưới ánh nắng ấm áp mùa xuân, trong mộ viên lớn, hai bóng dáng quấn lấy nhau dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu đau thương, bao nhiêu khúc mắc cũng được giải tỏa, hai người sẽ cùng nhau nắm tay đi đến hạnh phúc, tuy không biết trên con đường hạnh phúc ấy sẽ lại xảy ra bao nhiêu trắc trở nhưng họ vẫn vui vẻ đối mặt, vui vẻ cùng nhau nắm tay vượt qua.

Họ sẽ dùng tình yêu của mình vượt qua thử thách, vượt qua chướng ngại, chỉ cần có thể ở bên nhau, chỉ cần được yêu … họ nguyện cùng nhau vượt qua tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.