Dạo này Đoàn Giai Trạch cứ cảm thấy Kỳ Tích có gì đó sai sai, anh tin con trai sẽ không gạt mình, con trai nói với anh rằng nó không qua lại với ai, anh cứ tin tưởng như vậy.
Thế nhưng sao Kỳ Tích ra ngoài nhiều thế nhỉ. Mới đầu anh còn nghĩ có lẽ con trai không lừa mình đâu, chỉ như bao đứa trẻ cùng tuổi khác, ra ngoài chơi để an ủi bản thân, thế nhưng sau đó anh phát hiện có lúc Kỳ Tích lấy hai phần ăn từ nhà hàng ra ngoài, cảm thấy rất bất thường.
Chẳng lẽ Kỳ Tích lớn rồi, lại bắt đầu lừa phụ huynh?
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu Kỳ Tích muốn giữ một vài bí mật cho riêng mình thì cũng được thôi, nhưng nếu thằng bé lén yêu đương, như vậy vi phạm quy định rồi.
Đoàn Giai Trạch bắt đầu cân nhắc tới việc nhờ người ta đi thăm dò một chuyến, nghĩ tới đây, ánh mắt anh dừng trên người Lục Áp…
Bảo Lục Áp đi? Có vẻ không hay cho lắm.
….
Kỳ Tích và Bạch Thịnh Thu ngồi bên bờ biển, cậu lấy hai phần đồ ăn từ trong balo ra, Bạch Thịnh Thu lại cầm điện thoại, kể chuyến phiêu lưu của cánh cụt hoàng đế cho cậu nghe.
— Cũng không biết Bạch Thịnh Thu lấy chuyện này ở đâu, câu chuyện kể về một bé cánh cụt hoàng đế không cha không mẹ phiêu lưu khắp nơi, rất thú vị, chỉ là rất dài, mỗi lần Bạch Thịnh Thu kể cho cậu nghe một đoạn, để cậu vừa có cộng hưởng, vừa hưởng thụ giọng Bạch Thịnh Thu, lại không khỏi hóng chương mới.
Dường như không thể tìm được câu chuyện này ở chỗ khác, chỉ có thể đợi gặp mặt Bạch Thịnh Thu để nghe kể, khiến cậu liên tưởng tới “Nghìn lẻ một đêm”, đúng là cậu cũng giống quốc vương tàn bạo, có lúc nghe giọng Bạch Thịnh Thu sẽ tĩnh tâm chuyển ý.
Thực ra thì, đương nhiên Kỳ Tích không thể tìm được câu chuyện này, bởi Bạch Thịnh Thu bỏ tiền ra thuê người viết.
Bởi vì Bạch Thịnh Thu không nhắc tới chuyện theo đuổi nữa, lại rất hợp ý cậu, nên Kỳ Tích cũng thuận thế đi tới biên giới trái quy tắc.
Thấy tình hình như vậy, mấy người Lý Vực, Đàm Mộng Long, Nghiêm Cảnh Hoa có chút hiểu lầm, họ cân nhắc một phen, cũng bắt đầu đi lấy lòng người ta.
Chỉ tiếc là tình báo của họ không đủ, ngược lại càng khiến Kỳ Tích tránh né, Bạch Thịnh Thu “nhất chi độc tú”.
(Nhất chi độc tú: Một nhánh cây duy nhất phát triển)
“Em thử cái này xem, cá sấu da trơn biển tươi đấy.” Bạch Thịnh Thu cũng mang theo một phần đồ ăn tới, hắn cầm lên nói, “Cái này có thể ăn sống.”
Sau đó thuận tay ném lên không trung, Kỳ Tích lập tức tiếp được.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Kỳ Tích cũng vội vã cho Bạch Thịnh Thu nếm thử điểm tâm cậu lấy từ nhà hàng nhà mình.
Đúng lúc này, điện thoại Bạch Thịnh Thu có tin nhắn, hắn tạm dừng kể chuyện, nhìn tin nhắn một chút.
Em họ gửi tới.
Bạch Quân: 【Anh à, có phải anh quay lại với Đoàn Kỳ Tích không?】
Bạch Quân: 【Em nghe nói anh lại chạy tới trường học tìm cậu ta!】
Bạch Quân: 【Anh đưa đá cho không thể là đang chế giễu cậu ta được, đây không phải phong cách của anh.】
Bạch Quân: 【Em đã nghi anh còn chưa dứt tình cũ rồi mà, hòn đá kia không phải hình trái tim đấy chứ?】
Bạch Thịnh Thu nhìn một chút, tiện tay nhắn lại: 【Bọn anh bây giờ là bạn tốt ^-^】
Bạch Quân: 【…….】
“Anh đang nhắn cái gì vậy?” Kỳ Tích vừa ăn đồ vừa thuận miệng hỏi.
“Không có gì.” Bạch Thịnh Thu thản nhiên đáp, “Phải rồi, kỳ nghỉ này anh định đi Nam Cực du lịch, em có muốn đi cùng không?”
Kỳ Tích: “Không tiện cho lắm….”
Bạch Thịnh Thu: “Là một đoàn nhỏ có bốn người, nếu em muốn đi anh sẽ gửi tin nhắn ở công ty du lịch cho em, em tự đăng ký.”
Nói cách khác, họ có thể tình cờ gặp nhau trong đoàn du lịch…
Kỳ Tích đồng ý ngay tắp lự, đúng là một cách hay để nhắm vào điểm yếu của cậu.
Thực ra, hầu như Kỳ Tích từng mời tất cả người yêu cũ đi Nam Cực, đây là cách mộc mạc nhất, lãng mạn nhất cậu có thể nghĩ ra để giải trí trong mấy ngày nghỉ.
Chỉ tiếc là, ngoài Lý Vực ra, tất cả mọi người đều từ chối cậu vì đủ nguyên nhân, dù sao có rất nhiều người không chuẩn bị tinh thần và thể lực để đi du lịch vùng cực địa, cũng chỉ có Lý Vực, trước giờ vẫn chơi ngông, mới không cân nhắc nhiều. Bởi vậy nên Kỳ Tích cũng rất kích động, cố ý tặng hắn một quả bóng lông ngực.
Bây giờ Bạch Thịnh Thu chủ động nhắc tới, đương nhiên Kỳ Tích không thể từ chối, cũng giống như cậu không thể từ chối căn phòng trong suốt mà Bạch Thịnh Thu chuẩn bị cho cậu.
“Phải rồi, dạo này anh đang tham gia một khóa học từ xa.” Bạch Thịnh Thu vờ như lơ đãng nhắc tới, “Chủ yếu về phương diện ấp chim nhân công, thú vị ra phết.”
Trái tim Kỳ Tích lại đập thình thịch.
Phải biết trong loài chim cánh cụt, dù là cánh cụt đồng tính, cũng rất muốn ấp trứng.
Bạch Thịnh Thu đây là đang trắng trợn khoe năng lực tìm phối ngẫu của mình đó!!
Một đối tượng có tỉ lệ ấp trứng 100%, cuốn hút đến nhường nào bạn có biết không?!
Kỳ Tích rầu rĩ nhét miếng thịt cá vào miệng, nếu không phải ba nói không thể…
“Con chim gì kia? Bạch Thịnh Thu đột nhiên hỏi.
Hắn nhìn thấy con chim sặc sỡ sắc màu đậu trên cành cây, tuy rằng không phân biệt được từng chi tiết nhỏ, nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy đây không phải loài chim có thể dễ dàng thấy được ở thành phố.
Kỳ Tích cũng quay đầu nhìn lại, nhất thời hoang mang.
Lúc bấy giờ con chim kia vỗ cánh, bay về phía bên này. Khoảng cách thu hẹp lại, Bạch Thịnh Thu cũng phát hiện ra, “Đây là vẹt à?”
Vẹt nhà ai trốn ra à?
Vẹt bay tới phía trên người họ, dường như rất hứng thú với hai người họ mà bay xung quanh hai vòng.
Kỳ Tích giơ balo của mình, nhảy lên đập con chim kia: “Cút ngay! Con vẹt chết tiệt! Mau cút đi!!”
Con vẹt né trái né phải, kêu cạp cạp.
Bạch Thịnh Thu nhìn mà không nhịn được cười: “Em không thích vẹt à?”
Kỳ Tích chột dạ cất đồ, kéo Bạch Thịnh Thu đi, “Ai thích vẹt chứ, vừa ầm vừa xấu, hơn nữa ai mà biết được liệu nó có muốn bay lên đầu em ị không, chúng ta chuyển qua nơi khác đi.”
Rất hiếm khi Bạch Thịnh Thu từ chối cậu, hắn thu dọn đồ đạc theo cậu rời đi.
Kỳ Tích quay đầu lại lấy tay ra dấu với con vẹt, dùng khẩu hình nói: Tên gián điệp kia, chú em chết chắc rồi đấy.
…
Bạch Thịnh Thu đứng ở bên ngoài vườn thú Linh Hữu đợi Kỳ Tích, hắn đã hẹn Kỳ Tích cẩn thận, cùng đi mua các dụng cụ chống lạnh cần thiết để tới Nam Cực.
Kỳ Tích cũng không giấu giếm mình từng cùng tiền nhiệm khác tới Nam Cực, cậu còn nói với Bạch Thịnh Thu những gì mình có, bởi vậy nên phần lớn đồ đạc không cần mua, nhưng cậu có kinh nghiệm, sẽ giúp Bạch Thịnh Thu chọn.
Bạch Thịnh Thu không để tâm lắm, có thể nói hắn không để Lý Vực vào mắt, tuyệt đối không chỉ vì ngày hôm đó lúc hắn ở với Kỳ Tích, khiến Lý Vực tức đến thổ huyết bỏ đi.
“Anh có lái xe tới không? Không có thì em lái xe em đi.” Kỳ Tích nói.
Bạch Thịnh Thu chưa kịp trả lời, bọn họ nghe thấy phía sau Kỳ Tích truyền tới một giọng nói: “Anh cả, ba gọi các anh quay lại.”
Đó là một cậu chàng rất đẹp trai, tuy rằng cậu ta gọi Kỳ Tích là anh cả, nhưng có vẻ còn lớn tuổi hơn, điều này cũng có một phần liên quan tới gương mặt trẻ thơ của Kỳ Tích.
Thế nhưng điểm bắt mắt nhất ở cậu chàng kia không phải gương mặt, mà là mái tóc nhuộm đủ màu, độ thuần chất có vẻ rất cao, khó tránh khỏi khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác phẩm hạnh không tốt, khiến các du khách đi ngang qua đều kéo con mình tránh xa cậu ta.
Kỳ Tích lườm cậu ta một chút, đối phương cười hì hì, xoay người đi trước, cũng không có ý định bắt chuyện với Bạch Thịnh Thu.
“Em trai em à?” Bạch Thịnh Thu nhìn mái tóc người kia, có điều suy tư.
“À ừm, đúng vậy.” Kỳ Tích rầu rĩ nói: “Đó là em trai ba mươi sáu của em.”
Bạch Thịnh Thu: “………..”
Thấy Kỳ Tích có vẻ được nhận nuôi, lại không phải con người, như vậy cậu có nhiều anh chị em được nhận nuôi cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là thứ tự em trai ba mươi sáu này, nếu không phải trong nhà có ngai vàng, ở thời hiện đại rất hiếm thấy..
Kỳ Tích gãi gãi mặt, quyết định mặt dày đi gặp ba, dù sao cậu cũng không làm trái quy tắc, cậu không nói chuyện yêu đương với Bạch Thịnh Thu, tuy rằng không phải nói chuyện yêu đương mới là yêu đương.
…
“Tiểu Bạch à, gọi cậu như vậy có được không?” Đoàn Giai Trạch nói, “Lần đầu tiên gặp mặt, qua các hành động của cậu gần đây, tôi có thể nói, cậu đã hiểu rõ thân phận của Kỳ Tích rồi đúng không.”
Anh nói thẳng ra như vậy, chứ không chất vấn chuyện họ “Ám Độ Trần Thương”.
Kỳ Tích cũng không để tâm, thực ra qua nét mặt của hắn, cũng không khó đoán có phải hắn đã phát hiện ra từ trước rồi hay không.
Đoàn Giai Trạch không thể không nói rõ với hắn: “Bất luận cậu cân nhắc thế nào mới làm ra hành động như hiện nay, thì tôi cũng phải nói rõ ràng với cậu, những chuyện liên quan tôi đã nói rõ với Kỳ Tích, tạm thời thằng bé không tiến hành tìm phối ngẫu nữa, thằng bé cũng chưa chuẩn bị kỹ tâm lý.”
Kỳ Tích đỏ mặt lên, vô lại nói: “Đúng đấy, con cũng nói rõ với anh ấy rồi, bọn con chỉ có thể làm bạn tốt.”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Đoàn Giai Trạch: “Con im đi.”
Bạch Thịnh Thu hơi suy tư, nói rằng: “Nếu chú đã hiểu rõ hành động của cháu mấy ngày nay, thế thì cháu cũng muốn nói, cháu có thể giúp Kỳ Tích cùng chuẩn bị, hơn nữa trong khoảng thời gian này, cháu có lòng tin mình sẽ trở thành đối tượng phối ngẫu tốt nhất trong mỗi thời kỳ tìm phối ngẫu của em ấy. Cho đến khi em ấy bằng lòng ký kết ước định mãi mãi với cháu, hoặc là, chỉ là mãi mãi của cháu.”
Hắn không dám nói có thể thành công tuyệt đối, có thể Kỳ Tích sẽ học được cách yêu thương của con người, có thể không học được, nhưng họ vẫn lấy phương thức mỗi năm một kỳ, để giành được sự mãi mãi trong cuộc đời của hắn. Chỉ khác biệt vài chữ, nhưng cách nhau cả lạch trời.
Đoàn Giai Trạch nghe ra được nghĩa bóng trong lời của Bạch Thịnh Thu, sắc mặt hơi biến đổi: “Tiểu Bạch à, cậu còn trẻ.”
Nhưng Bạch Thịnh Thu lại đưa số liệu về cánh cụt hoàng đế với anh: “Đại đa số cánh cụt hoàng đế, tuy rằng hằng năm sẽ tìm phối ngẫu một lần nữa, nhưng dựa vào điều kiện lựa chọn, có rất nhiều cánh cụt hoàng đế vẫn sẽ chọn phối ngẫu năm trước, có lẽ là phù hợp với yêu cầu của chúng nhất. Chú à, cháu từng ở bên Kỳ Tích, cháu là một trong những lựa chọn tốt nhất của Kỳ Tích, cháu hiểu rõ chân tướng, cũng không ngại cùng em ấy trưởng thành, không ngại làm “Hứa TIên”, cháu đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Kỳ Tích trợn tròn mắt, nhìn Bạch Thịnh Thu, dường như rất kinh ngạc.
Bạch Thịnh Thu hơi rung động, Kỳ Tích vẫn còn trái tim, còn biến sắc vì lời của hắn, hắn không khỏi nắm chặt tay Kỳ Tích, gật đầu với cậu. Tất cả đều không nói ra.
Kỳ Tích mở to mắt nhìn có vẻ mê man, vế trước Bạch Thịnh Thu nói cậu còn có thể hiểu được, nhưng sao đột nhiên lại “cue” sang Hứa Tiên, cô Bạch Tố Trinh đã làm sai gì vậy??
Đoàn Giai Trạch cảm thấy hơi đau đầu, chuyện này là sao đây, anh thành gia trưởng ngăn cản Ngưu Lang Chức Nữ à?
“Ta đã bảo nên dùng cách của ta rồi mà.” Lục Áp nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, hắn phải nói, nói với Bạch Thịnh Thu, “Nhóc con, trước cửa nhà chúng ta có một gốc cây, bao giờ nhóc có thể chém được, khi đó chúng ta sẽ nhận lời…”
Đoàn Giai Trạch đẩy con chim ngốc này ra, “Thật ngại quá, tôi cảm thấy tôi không thể chấp nhận chuyện này, chuyện này quá bất công với cậu.”
“Cháu hiểu ý của chú, không sao đâu ạ.” Bạch Thịnh Thu xòe tay ra, dường như đã chuẩn bị kỹ càng mọi phương án, sẽ không bởi vì thái độ của người khác mà thay đổi tâm ý của mình, “Cháu vẫn là bạn tốt của Kỳ Tích, cũng đã chuẩn bị vượt chuyên ngành để nghiên cứu về y học động vật.”