Trà Xanh "Đắng"

Chương 3: Hoàn



7.

Phòng hát karaoke được chiếu sáng rực rỡ, trên bàn đã bày đầy đủ các loại đồ ăn vặt và nước ngọt, chiếc bánh kem 25cm đang tỏa ra hương sữa ngọt ngào.

Hôm nay Giang Khả Nhi không mặc những trang phục nhạt màu hàng ngày, thay vào đó cô ta mặc một chiếc váy không tay màu đỏ, giúp làm nổi bật làn da trắng như tuyết của bản thân. Thiết kế váy bồng bềnh không làm thay đổi hình tượng ngọt ngào, đáng yêu mà cô ta đã xây dựng, ngược lại vì sắc đỏ mà thêm mấy phần quyến rũ. Một chiếc vương miện nhỏ xinh được cài trên mái tóc đen dày, thoạt nhìn cô ta cũng có dáng vẻ của một cô công chúa nhỏ đấy chứ.

Cô ta cũng là một cô gái rất thông minh. Dưới ánh đèn phòng hát dày đặc, dù màu nhạt có đẹp đến đâu cũng trở nên nặng nề, u ám. Chiếc váy đỏ không hề lòe loẹt mà nổi bật trong đám đông như một nụ hồng chớm nở, rất rực rỡ.

Cô ta còn đặc biệt chọn cách trang điểm đính đá vào mắt, lấp lánh, trêu chọc lòng người.

Khi người đẹp nhìn thấy chúng tôi đến, đôi mắt tỏa sáng, chạy chậm đến chào đón chúng tôi.

"Anh Thần Hiên, em rất vui vì anh đã đến." Cô ta ngạc nhiên che miệng lại, nhìn vào túi giấy trong tay Mã Thần Hiên, "Đây là quà anh tặng em phải không?"

"Ừ." Mã Thần Hiên đưa túi giấy cho cô ta, "Chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Trương Khả Nhi." Anh ấy bổ sung.

Hạ Hạ cười đến tắt tiếng. Tôi phải cố gắng véo mu bàn tay của mình để không cười giống như cô ấy.

Mã Thần Hiên rõ ràng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đổi giọng."Không phải, Tưởng... Dương Khả Nhi?"

Đây là một chương trình đố vui có đúng không?

"Anh Thần Hiên thích nói đùa quá." Giang Khả Nhi cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, mở túi giấy ra, "Anh tặng Khả Nhi cái gì đó?"

Bên trong là quyển “Thực hành máy tính cơ bản”.

"Hi vọng thông qua nó, cô sẽ biết thêm nhiều kiến thức, kỹ năng, sau này có thể tự mình sửa máy tính." Mã Thần Hiên nói một cách chân thành.

"Nếu như tui là cô ta, bây giờ tui sẽ ném thẳng quyển sách đó vào mặt bạn trai bà." Hạ Hạ kề tai tôi nói nhỏ.

Giang Khả Nhi không hổ danh là Giang Khả Nhi, cô ta chớp mắt, không những không ném đi mà còn vừa nhận lấy túi giấy, vừa cong môi lên oán trách."Anh đáng ghét ghê, chọn quà vẫn còn bắt nạt em thế."

"Nhưng mà anh là con trai, không biết chọn quà cho nữ sinh là chuyện bình thường, em tha thứ cho anh đó." Cô ta mỉm cười chuyển hướng sang tôi, "Quà của chị so với anh ấy nhất định tốt hơn nhiều, đúng không chị?"

"Chị, chị sẽ tặng Khả Nhi quà gì vậy?"

Bắt đầu có nhiều người nhìn về phía chúng tôi. Tôi thẳng thắn nói rõ ràng: "Chị đến cùng với bạn trai. Trước đây chị và em cũng không nói chuyện bao giờ, chị cũng không biết mỗi người đến bữa tiệc hôm nay đều phải chuẩn bị quà, rất xin lỗi, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Dưới cái nhìn của ngày càng nhiều người, Giang Khả Nhi không dấu vết hơi bĩu miệng ra, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Không, em không có ý đó. Cho dù chị cảm thấy không biết em, nhưng em đã xem chị như người bạn rất thân của mình. Hôm nay là sinh nhật mà em mong đợi từ rất lâu rồi, cho dù chị không tặng em cái gì, em......"

"Em ra đi." Mã Thần Hiên nói.

Ánh mắt của mọi người tập trung vào Mã Thần Hiên. Anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng rất vang và đầy uy lực.

"Em, ra ngoài thôi."

Có một sự im lặng chết chóc. Mấy chục giây sau, Hạ Hạ yên lặng thăm dò: "Tôi, có mặt."

Mã Thần Hiên hỏi Giang Khả Nhi: "Chúng tôi có thể vào không?"

Mã Thần Hiên đối với việc Giang Khả Nhi mời vào rất bất mãn, thì thầm, lẩm bẩm ở trong góc."Anh nghĩ cô ta sẽ đuổi em ra ngoài, sau đó anh cũng tiện thể đi ra luôn."

"Anh không ngờ cô ta lại là một người rộng lượng như vậy." Mã Thần Hiên nói.

"Lý Duyệt càng rộng lượng hơn." Hạ Hạ nói xen vào, "Nếu tui nghe ai nói như vậy, tui vượt núi cao biển rộng cũng phải xông đến bóp chếc hắn. Mà Duyệt Duyệt không những không có bóp chếc anh, để anh bên cạnh, còn yêu đương với anh."

Mã Thần Hiên nhìn tôi với vẻ biết ơn: "Duyệt Duyệt, em thật rộng lượng."

Hạ Hạ ghé vào tai tôi, nói một cách lặng lẽ: "Bạn trai của bà thẳng tính thế?"

Tôi: "Tự tin lên, anh ấy là tên ngốc."

Có lẽ cảm thấy chúng tôi có mấy hành động nhỏ quá sôi nổi, Giang Khả Nhi trực tiếp đi thẳng đến chỗ này.

Nhưng không phải đi về phía Mã Thần Hiên, mà là chỗ tôi.

"Chị, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?" Cô ta vừa mỉm cười vừa nói.

"Cô muốn nói cái gì, nói luôn ở chỗ này với chúng tôi đi."

Hạ Hạ cảnh giác đứng dậy, nhưng bị tôi ngăn cản.

"Được." Tôi nhìn Giang Khả Nhi.

Tôi đã sớm quyết định sẽ chấm dứt mọi chuyện vào ngày hôm nay.

Giang Khả Nhi đưa tôi ra ngoài cửa, không vòng vèo, trực tiếp ngả bài.

"Tôi nhìn trúng bạn trai của chị, chị từ bỏ đi."

Cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng vẫn phải kinh ngạc trước những lời nói trơ trẽn của cô ta."Có phải tiếp theo cô sẽ đưa tôi năm trăm vạn?"

Nhìn cô ta không nhúc nhích, tôi không thể không bổ sung: "Ít hơn một chút cũng được."

"Tôi cũng đoán được chị sẽ không tình nguyện." Giang Khả Nhi không để ý tới tôi, cười nhạo và nói, "Quên đi, dù sao sớm muộn anh ấy cũng sẽ là của tôi."

Cô ta gảy móng tay một cách hững hờ, "Chắc bạn cùng phòng của chị cũng đã nói với chị về con người tôi. Vậy chị phải biết, đối với đàn ông, tôi hiểu họ hơn chị nhiều. Bình thường mà nói, chỉ cần tôi ngoắc ngón tay, bọn họ đều sẽ không nhịn nổi, vội vàng chạy đến xun xoe với tôi, nhất là những người đàn ông đã có bạn gái."

"Chị cho rằng bản thân mình đặc biệt trong lòng đàn ông á? Để tôi nói cho chị biết, khi người đàn ông nhìn người thứ ba, cảm xúc của họ không dùng phép toán thay thế mà dùng phép toán cộng. Không có người đàn ông nào có thể chống cự được niềm vui bởi việc trái ôm phải ấp, hơn nữa người con gái này lại trông rất ngây thơ, còn một lòng ngưỡng mộ họ."

"Tôi thừa nhận bạn trai chị có vài nét đặc biệt, nếu không tôi cũng không dành nhiều thời gian trên người anh ta như vậy. Chỉ là, cho dù anh ta có đặc biệt đến mấy, anh ta cũng chỉ là thằng đàn ông, mà đã là đàn ông, nhất định sẽ có điểm yếu của đàn ông."

Cô ta với ánh mắt dò xét nhìn tôi hết một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi cong lên."Chị, chị cũng chẳng phải là một người xinh đẹp xuất sắc. Ảnh chụp của chị trên diễn đàn trường tôi cũng xem qua rồi, nó khiến tôi cảm thấy thật buồn cười. Một người phụ nữ, lại không biết quan tâm đ ến hình tượng, còn làm những việc nặng nhọc, tốn thể lực như vậy. Đàn ông đều thích những người phụ nữ dựa dẫm, phụ thuộc vào mình, lại nhỏ nhắn, xinh xắn. Nhìn ảnh chụp chị kéo cây, chị nghĩ xem ai còn muốn yêu chị?"

"Chị không giống phụ nữ." Cô ta chỉ ra.

Cô ta nói không sai.

"Tôi không giống phụ nữ." Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu."Tôi cũng không cần giống phụ nữ."

Bởi vì tôi là phụ nữ. Tôi là một cá thể trong quần thể “Phụ nữ” này. Tôi không cần sống theo bất cứ khái niệm nào, khái niệm được định nghĩa bởi chính sự tồn tại, lối sống của tôi. Tôi là ai, tôi sống thế nào, thì phụ nữ cũng có thể như thế.

Tôi nhìn Giang Khả Nhi, đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Giống như tôi đang nhìn vào một chiếc gương, người trong gương đang đeo vô số xiềng xích dài loằng ngoằng trên người.

Giang Khả Nhi bị ánh mắt của tôi chọc giận."Chị cho rằng mình là người chiến thắng hả?" Cô ta nhìn tôi với ánh mắt độc ác, "Chị cho rằng mối quan hệ của chị sẽ không bao giờ bị phá hủy ư?"

"Chị không hiểu đàn ông rồi."

Trên mặt cô ta xuất hiện một nụ cười kì lạ, như một bông hoa diễm lệ mà tà ác nở rộ. Tôi nhận ra được điều gì đó, nhưng đã quá muộn để ngăn cản nó.

Tôi trợn mắt nhìn cô ta ngã về phía sau.

"Rầm."

Khi cô ta ngã xuống, căn phòng đang náo nhiệt bỗng nhiên lặng yên, chỉ còn tiếng nhạc trên màn hình đang vang vọng trống rỗng. Tất cả mọi người đang bị sốc trước những gì họ vừa nhìn thấy.

Cửa phòng hát rất nặng và dày, Giang Khả Nhi đã có tính toán từ sớm, ngã ngửa ra đằng sau với một lực rất lớn, bây giờ trên người cô ta đã xuất hiện nhiều vết xước, trầy da. Khuỷu tay chống trên nền đất bị cọ xát rớm máu, đặc biết chướng mắt trên nền da trắng như tuyết.

Tôi bước đến một cách vô thức để đỡ cô ta dậy, nhưng cô ta lại như con nai con hoảng loạn, run lẩy bẩy, né tránh tôi.

Cô ta đau đớn kêu lên: "Chị, chị ghét em đến vậy ư?"

"Em thật sự không có cướp bạn trai của chị, em chỉ coi anh ấy như anh trai của mình. Chỉ như vậy thôi, chị cũng không chấp nhận được em sao..."

Từng giọt từng giọt nước mắt to đùng rơi trên hàng mi của cô ta, những viên đá đính ở khóe mắt cũng ướt nước, yếu ớt như nhau."Nếu như chị không thích em, chị có thể nói thẳng với em, em sẽ rời xa anh ấy mà. Thế nhưng tại sao chị muốn đẩy em, ngay tại trước mặt nhiều người như vậy, còn vào ngày sinh nhật của em..."

Giang Khả Nhi cố gắng đứng lên, nhưng lại bị trượt mấy lần, giống như trên đùi vô cùng đau đớn. Cuối cùng, những người xung quanh không đành lòng, đỡ cô ta lên.

Đã có người xì xào bàn tán về tôi: "Đây là cô gái vừa nãy đến mà không tặng quà ấy hả? Quá đáng thế!"

"Con gái tranh giành tình cảm à? Đáng sợ thật đấy, đẩy con người ta ngã đến mức này."

Mã Thần Hiên bị cảnh tượng vừa rồi làm cho giật mình, não bộ chếc máy giờ mới khởi động lại, vội vàng đẩy đám đông sang một bên, chạy đến chỗ tôi.

Anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, nhiệt độ ấm áp của anh ấy truyền đến người tôi qua đầu ngón tay, xua tan cái lạnh xung quanh.

Anh ấy nhìn Giang Khả Nhi, cau mày và nói."Duyệt Duyệt không có khả năng làm những việc này. Cô vô tình trượt chân ngã phải không? Giữa hai người có hiểu lầm gì không?"

Giang Khả Nhi yên lặng ch ảy nước mắt, nhìn anh ấy chăm chú. Giờ phút này, phía sau cô ta đã tụ tập đầy người, cô ta chẳng cần nói gì cả.

Quả nhiên, có người đứng dậy."Hiểu lầm? Cửa nặng như vậy, làm sao có thể tự mình ngã vào?"

"Bạn gái của cậu cũng nhỏ nhen quá đi, chuyện gì cũng có thể từ từ nói chuyện rồi giải quyết, thế mà lại đẩy em ấy ngã ngay vào ngày sinh nhật."

"Khả Nhi, tay em có sao không? Uida, chảy máu rồi kìa."

Tôi nhìn Giang Khả Nhi, khuôn mặt xinh đẹp, trẻ tuổi của cô ta ướt đẫm nước mắt. Từng dòng nước mắt ác ý, xoắn xuýt, vặn vẹo như một con rắn đang lăn, lê bò, trườn.

Mã Thần Hiên cuối cùng vẫn biết những góc đen tăm tối sau chữ "Thích" này. Vì để đạt được điều mình muốn, con người sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Hạ Hạ đẩy ra đám người, tức giận chửi ầm lên.

"Giang Khả Nhi mày có biết xấu hổ không? Rõ ràng mày thích bạn trai của Duyệt Duyệt, mày biết rõ hai người họ là một đôi rồi mà hàng ngày vẫn quấn lấy anh ta. Mày có dám mở Wechat ra cho mọi người cùng xem mày đã làm những gì không?"

"Mày hay lắm đó nha, mày muốn bán thảm đúng không, sao mày không ngã chếc luôn đi? Sao mày không ra dập đầu quỳ lạy từng người kìa?"

Cô ấy càng nói càng tức giận, chỉ thẳng vào mặt Giang Khả Nhi và mắng, "Chưa kể đến việc Duyệt Duyệt có đẩy mày hay không, với những việc mày làm, đẩy mày vào sông Hoàng Phố cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là cô ấy không muốn so đo với mày mà thôi, nếu tao là cô ấy, ngay ngày đầu tiên mày sấn lại làm quen, nhận anh em thân thích với bạn trai tao là tao đã cho mày hai cái bạt tai rồi, chẳng chờ đến bây giờ để mày vu oan đâu."

Khuôn mặt nhỏ của Giang Khả Nhi trắng bệch như tờ giấy, cô ta nhờ người khác đỡ, lắc đầu rồi nói một cách nhẹ nhàng, "Em không có...... Em thật sự không có......"

"Đừng nói nữa."

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Giang Khả Nhi.

"Đàn em, đây là lần đầu tiên chị và em chính thức tiếp xúc với nhau."

"Những ngày vừa qua, em liên tục tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với bạn trai của chị, gọi anh ấy là anh trai, trò chuyện không có giới hạn trên Wechat với anh ấy, hẹn anh ấy gặp mặt với rất nhiều lí do khác nhau."

"Hôm nay, em gọi chị ra bên ngoài, cảnh cáo chị và yêu cầu chị rời khỏi anh ấy. Thậm chí không tiếc ngã bị thương trước mặt mọi người để vu oan cho chị, bắt chị bỏ anh ấy. Em rất thông minh, em biết "Yếu ớt" là một loại vũ khí, bởi vì con người đều có lòng thương xót những người yếu thế, hơn nữa hôm nay còn trước mặt các thành viên trong cùng ban với em, so với một người lạ chưa từng gặp mặt như chị, khẳng định mọi người sẽ sẵn sàng tin tưởng, ủng hộ em hơn."

"Chị và bạn của chị sẽ rời khỏi đây, bởi vì, cho dù em có nói bản thân coi chị là bạn bè thân thiết, nhưng chị lại chưa cảm nhận được một chút thân thiện nào. Chờ sau khi chị rời đi, em có thể tiếp tục những luận điệu của mình, khiến mọi người cảm thấy chị là một kẻ vô lý, bắt nạt người khác cũng được, hay ngay cả khi em dùng những vết thương của mình để tìm kiếm sự thương hại của mọi người."

Tôi nhìn cô ta chăm chú và nói: "Thì chị cũng không quan tâm những chuyện này."

"Chị không quan tâm những gì em nghĩ về chị, hay là những người bên cạnh em thấy chị thế nào. Chị có cuộc sống của chính mình, có người chị yêu..."

Tôi nắm chặt tay Mã Thần Hiên.

"Và những người bạn chia sẻ, thấu hiểu..."

Hạ Hạ mỉm cười với tôi từ trong đám đông.

“... Chị có được sự tín nhiệm của họ, có được tình yêu và tình bạn. Em biết không, đây là thứ mà em cả đời cũng chẳng có được thông qua những tính toán của mình. Em có thể cướp đoạt được nhiều tình cảm của người khác, nhưng em không bao giờ có được sự tin tưởng với họ. Bởi vì, khi em đánh cắp thành công một thứ nào đó, khi em đã trở thành chủ nhân của nó, em lại bắt đầu lo sợ những tên trộm khác. Em sẽ không bao giờ cảm nhận được『 Tín nhiệm 』 Một sự thật không thể phủ nhận."

"Hôm nay là sinh nhật của em, chị hi vọng nó thật sự trở thành một khởi đầu mới cho cuộc sống của em. Từ hôm nay trở đi, em có thể tiếp tục sử dụng những thủ đoạn của mình để cướp đoạt những thứ mình muốn, nhưng đừng bao giờ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, càng không nên lấy sự thương hại làm một thủ đoạn. Đây là món quà sinh nhật mà chị tặng em."

Tôi nhẹ nhàng kéo Hạ Hạ và Mã Thần Hiên: "Chúng ta về thôi."

Mã Thần Hiên không nhúc nhích.

Rất lâu sau, anh ấy mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Tôi hiểu rồi."

Anh ấy nhìn tôi, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ."Bởi vì cô ta thích tôi, không muốn chúng tôi được hạnh phúc, vì vậy cố ý ngã xấp xuống để tôi cảm thấy bạn gái mình là một người xấu xa?"

"Có thấy không, " Ánh mắt Hạ Hạ đảo quanh mọi người một vòng, "Tên ngốc còn hiểu."

Nhạc đệm đúng lúc ngừng lại, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Mã Thần Hiên đột nhiên buông tay tôi ra, sải bước về phía Giang Khả Nhi.

Chắc anh ấy không đi đánh người đâu nhỉ?

Tôi sợ đến mức quên nói gì, nhưng Mã Thần Hiên đã dừng lại, đứng vững, xoay người cúi gập 90 độ.

"Rất xin lỗi." Anh ấy nói lớn.

Trên đầu Giang Khả Nhi cũng xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.

Mã Thần Hiên nhìn cô ta, nói với giọng chân thành như cũ.

"Tôi không biết trên người tôi có điểm nào khiến cô tán thành, nhưng dù phương diện nào được ưu ái, tôi cũng chưa làm tốt được một chuyện —— Bạn gái của tôi mười phần sáng chói, như vậy vấn đề là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô."

"Lý Duyệt, bạn gái của tôi là một người rất ưu tú. Cô ấy tốt bụng, ôn hòa, bao dung, thích làm từ thiện, quan tâm giá cả thực phẩm, cứu trợ những động vật nhỏ. Cô ấy còn rát nhiều ưu điểm, mà tôi không thể truyền đạt tốt, vì chỉ sau khi tiếp xúc trực tiếp với cô ấy, cô mới có thể hiểu cô ấy xứng đáng được yêu thích đến mức nào."

"Nếu như cô thích tôi, lại vì thế mà chán ghét Duyệt Duyệt, điều này đã chứng minh một việc, đó là tôi làm chưa đủ tốt, tôi không làm cô thấy rõ tôi đã yêu một người tuyệt vời thế nào, tôi xin lỗi cô."

Mã Thần Hiên cúi chào Giang Khả Nhi, sau đó quay người, một lần nữa nắm tay tôi."Mình đi thôi."

Tôi để anh ấy tùy ý dẫn mình ra khỏi phòng, mũi ê ẩm.

Tôi nhận ra một việc, tôi đã nói dối.

Tôi tự nhủ với chính mình, tôi không muốn phá hủy sự trong sáng, ngây thơ của anh ấy. Nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi, tình huống thật sự mà tôi sợ hãi là sau khi tôi nói, Mã Thần Hiên sẽ kinh ngạc hỏi tôi: "Tại sao em cho rằng người khác nghĩ như vậy?"

Anh ấy tốt bụng như một chùm sáng, khiến con thiêu thân như tôi bị thu hút. Anh ấy cho tôi ánh sáng, nhưng dưới ánh sáng đó việc đập cánh của tôi chỉ trở thành những bóng ma nhỏ.

Ánh sáng khiến chỗ đang sáng càng sáng hơn, nhưng cũng có thể khiến bóng ma càng lớn hơn.

Tôi sợ hãi bóng ma đó sẽ phản chiếu những xấu xí trong tôi. Tôi kiêu ngạo khoe khoang với Giang Khả Nhi về tín nhiệm của anh ấy dành cho tôi, nhưng trên thực tế, tôi không dành toàn bộ tín nhiệm của mình cho anh ấy.

Trước bản chất xấu xí của con người, câu trả lời của anh ấy khiến tôi bật khóc.

"Một miếng cơm cũng chưa cọ được, nếu không chúng ta mua bánh kẹp nhiều nhân ăn đi......" Mã Thần Hiên quay đầu nhìn tôi, bị dọa phát nấc, "Anh ở đây, vì sao em khóc!"

Lúc đầu tôi chỉ lặng lẽ khóc, nhưng khi anh ấy hỏi, tôi òa khóc nức nở.

"Có phải em bị đau chỗ nào không?" Mã Thần Hiên luống cuống tay chân an ủi tôi, lục khắp các túi không có tờ khăn giấy nào.

Tôi kéo áo anh ấy lên, lau hết nước mắt, nước mũi vào đó, nói mơ hồ không rõ: "...Tại sao anh lại tốt như vậy... Em không muốn... Em muốn chia tay với anh..."

Mã Thần Hiên hỏi: "Thế có ăn bánh kẹp nhiều nhân không?"

Tôi sụt sịt và nói: "Ăn."

8.

Hạ Hạ: "Vì vậy bọn bà ăn năm cái bánh kẹp nhiều nhân?"

Hạ Hạ: "Có phải bọn bà đã quên gì đó rồi không, ví dụ như một người bạn thân nhất của bà ở đó một mình?"

Hạ Hạ: "Tình yêu của hai người không có tui bên trong đúng không?"

9.

Sau buổi tiệc kia, Giang Khả Nhi không còn đi tìm Mã Thần Hiên, cuộc sống của chúng tôi cũng khôi phục lại bình thường.

Tôi úp mặt xuống bàn, véo thịt trên bụng, nhìn Mã Thần Hiên một cách u ám.

"Em có cảm giác sau khi yêu đương với anh, em có vẻ béo lên nhiều rồi."

Mã Thần Hiên lấy vở nháp từ trong cặp ra, bắt đầu tính toán.

Tôi: "Anh đang làm gì thế?"

Mã Thần Hiên: "Anh chuẩn bị tính toán tốc độ tăng cân hàng năm kết hợp với chỉ số BMI của em, dự đoán em có thể duy trì ở mức bình thường trong bao lâu nữa?"

Tôi: "Anh phải nói em không hề mập! Anh không thấy em béo chứ!"

Mã Thần Hiên: "Thật ra..."

Tôi: "Huhu, anh Thần Hiên."

Mã Thần Hiên: "Em không hề mập! Anh không thấy em béo! Em không hề mập! Anh không thấy em béo! Em không hề mập! Anh không thấy em béo! Em không hề mập! Anh không thấy em béo!"

Tôi thấy hài lòng rồi. Mã Thần Hiên lại móc ra một gói tai heo kho, lắc lắc trước mặt tôi, "Thế thì anh sẽ ăn một mình."

Tôi đá anh ấy: "Em ghét anh."

Anh ấy: "Sau đó, chia tay không?"

Tôi: "Chia."

Mã Thần Hiên gật đầu, mở túi ra: "Vậy anh đi tìm bạn gái cũ ăn chung."

Tôi: "Anh dọa ai đấy! Bạn gái cũ của anh đâu ra..."

Còn chưa nói xong, một miếng tai heo đã được nhét vào miệng tôi.

Mã Thần Hiên đẩy cái túi đến trước mặt tôi, nói: "Không phải là em à?"

HOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.