Ôn Dư đã nghe nói qua về thuật thôi miên trước đây.
Trong tưởng tượng thôi miên giống như chơi một trò chơi về sự thật và bí mật của một người sẽ bị bại lộ nếu không cẩn thận.
Vì vậy, khi người phụ nữ trước mặt nói cô sắp trải qua một loại liệu pháp thôi miên suy nghĩ sâu lắng, mặc dù Ôn Dư đã tạm thời thoát khỏi nỗi sợ hãi về điện giật nhưng cô vẫn không dám thả lỏng.
Dù sao cô mất trí nhớ là giả bộ, nếu như cô thật sự bị thôi miên nói ra lời không nên nói, có thể Tưởng Vũ Hách sẽ khiến cô đầu thai làm người ngay tại chỗ.
Ôn Dư ngoan ngoãn nằm xuống, người phụ nữ thắp một ngọn đèn hương cỏ thơm, bên kia một chị gái xinh đẹp chơi đàn Cello trầm thấp.
“Phương pháp thôi miên hôm nay tôi chọn cho cô là phương pháp hướng dẫn thời gian quay về, cô thả lỏng đi.”
Giọng nói của giáo viên rất nhẹ nhàng, khiến cho Ôn Dư cảm thấy thoải mái vô cùng trước khi bắt đầu.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Ôn Dư lập tức nhéo mạnh vào đùi mình, cô tự nhủ phải tỉnh táo, không để bác sĩ dẫn đi!
Vì vậy khi nhà trị liệu nói hãy thư giãn, cô càng cảnh giác cao độ.
Bác sĩ trị liệu nói cô hãy tưởng tượng ra cảnh biển lặng trước mặt, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến một ngọn núi lửa đang phun trào.
Nhà trị liệu nói cô tưởng tượng cảnh cô đang ngồi trên một chiếc thuyền nhẹ trôi ở hồ nước, cô lại nghĩ đến cô đang nhảy múa bằng đôi chân trần của mình trên một sợi dây thép nóng đỏ.
Nói chung, sau mười phút cô đã chiến đấu với độ chính xác như vậy.
Vợ của Lưu Đoàn, bà Đinh là bác sĩ trị liệu lần này, mở cửa đi vào…
“Giám đốc Tưởng.”
Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, lại nhìn đồng hồ: “Không phải chỉ mất nửa tiếng à?”
“Phải.” Bà Đinh không biết làm sao chỉ vào bên trong: “Nhưng cô ấy đang ngủ.”
“…”
Đây là một lần điều trị không thành công.
Nhưng bà Đinh vẫn nói với Tưởng Vũ Hách: “Tôi có thể thấy trong lòng cô ấy có rất nhiều lo lắng, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Cậu cũng nên quan tâm đ ến cô ấy nhiều hơn một chút trong cuộc sống, hãy quan tâm cảm xúc của cô ấy và đối xử với cô ấy thì sẽ có lợi hơn cho tình trạng của cô ấy.”
Ôn Dư ngủ cả tiếng đồng hồ.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, cô ngây người vài giây rồi chợt nhớ ra…
Chết tiệt, cô vừa mới bị thôi miên!
Rồi cả người cô ngồi bật dậy như lò xo.
Hết rồi.
Ôn Dư không biết tại sao cô đang ngoan cố chiến đấu lại đột nhiên ngủ thiếp đi, nhưng quan trọng hơn là cô không biết mình có nói gì với nhà thôi miên khi ngủ hay không?
Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, không có ai ở đó, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt còn sót lại xung quanh.
Ôn Dư hoảng sợ, cẩn thận xuống giường, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách ngồi trước bàn thủy tinh trong sân của biệt thự.
Dường như anh nghe được động tĩnh, xa xa liếc mắt một cái, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén quen thuộc, giống như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu chút tính toán trong lòng Ôn Dư.
Lúc này Ôn Dư không thể tìm được manh mối gì trong ánh mắt của anh, hai tay cô lo lắng nắm chặt lại, suy nghĩ một chút, cô quyết định nhịn xuống, tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
Ôn Dư giả vờ bình tĩnh đi tới chỗ Tưởng Vũ Hách, cô nhìn thấy Lưu Đoàn và anh đứng dậy, họ bắt tay nhau:
“Vậy hẹn gặp lại cậu ở Giang Thành.”
“Được.”
Ôn Dư lập tức sửng sốt, Tưởng Vũ Hách muốn đi Giang Thành?
Cô đang miên man suy nghĩ, một giọng nam truyền đến: “Em dậy rồi à?”
Ôn Dư lấy lại tinh thần, gật đầu, cẩn thận thăm dò: “Anh, ông ta có nói cái gì với anh không?”
Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nhìn cô: “Em nói đi?”
Ba từ không rõ nghĩa này thật là khiến người khác tê dại da đầu.
Hai chân Ôn Dư hơi nhũn ra, sự tự tin gần như tiêu tan, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Em không biết.”
Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là em không biết. Bác sĩ Đinh đã làm điều trị hơn mười năm và em là người đầu tiên ngủ thiếp đi và còn ngáy trong quá trình điều trị.”
“…”
Thần kinh đang căng chặt của Ôn Dư đột nhiên thả lỏng…
Nói như vậy, hẳn là cô ngủ suốt thời gian đó và không nói một lời nào, đúng không?
Với lại nếu cô có nói cái gì đó thì Tưởng Vũ Hách sẽ không như bây giờ.
Tốt quá rồi…
Ôn Dư âm thầm thở ra một hơi, vừa mới mừng rỡ thoát khỏi kiếp nạn, một lát sau cô lại bị tiếng ngáy ngủ thu hút sự chú ý.
Ngáy?
Sao có thể như thế được?
Làm sao tiên nữ đại tiểu thư có thể ngáy!
Ôn Dư lập tức giải thích: “Em ngủ rất yên tĩnh, không bao giờ ngáy.”
Tuy nhiên, Tưởng Vũ Hách dường như không có ý lắng nghe lời giải thích của cô, vì vậy anh quay lại và đi về phía bãi đậu xe.
Ôn Dư cảm thấy bị xúc phạm, bước đi theo phía sau anh nói lảm nhảm: “Bác sĩ thật sự nghe rõ hả? Sao em có thể ngáy được chứ? Anh tin em đi, nếu không thì…”
Ôn Dư rất quan tâm đ ến hình tượng xinh đẹp của cô: “Tối nay anh đến phòng của em, khi em ngủ anh có thể nghe thử xem em có ngáy không?”
Tưởng Vũ Hách dừng lại và quay đầu lại.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, bỗng Ôn Dư ngẩn người và cô nhận ra hình như cô đã vượt qua ranh giới một lần nữa.
Vậy mà cô lại mời một người đàn ông vào phòng của mình ban đêm.
Có sự nghi ngờ là cô có ý quấy rối.
Cô đành phải cười ngượng ngùng: “...Em đùa thôi mà.”
Sau khi hai người trở lại xe, Ôn Dư cầm văn kiện trên ghế ngồi lên, sợ hãi còn sót lại cô vỗ vỗ ngực: “Vừa rồi em còn tưởng anh định cho em đi sốc điện.”
Kế hoạch điện giật này là được vị bác sĩ mà Kỳ Tự quen biết đưa cho Tưởng Vũ Hách vài ngày trước. Mặc dù Tưởng Vũ Hách cảm thấy cô em gái từ trên trời rơi xuống này có chút quấy rầy cuộc sống của anh nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, anh sẽ không để cô phải chịu sự đối xử đau đớn như vậy chỉ để nhanh chóng thoát khỏi gánh nặng này.
Anh vẫn chưa máu lạnh đến thế.
Sau đó, anh nghe Lưu Đoàn nói qua người bị như vậy có thể thư giãn đại não, dẫn dắt trí nhớ bằng phương pháp trị liệu suy nghĩ sâu lắng, nên anh quyết định đưa Ôn Dư qua làm thử, dù sao phương pháp này cũng tương đối nhẹ nhàng, cho dù không có hiệu quả, nó sẽ không đau nhiều.
Nhưng ở trước mặt Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách không muốn thừa nhận mình vì cô mà cân nhắc nhiều như vậy, anh cố ý xụ mặt nói:
“Nếu điều trị bằng thôi miên không hiệu quả, bước tiếp theo là phải đi sốc điện.”
“…”
Ôn Dư hừ một tiếng và nhét tài liệu vào nơi cô không thể nhìn thấy. Sau đó, giống như cô nhớ tới cái gì đó, cô hơi hơi ngồi thẳng người, nhích lại gần Tưởng Vũ Hách một chút.
“Anh, anh muốn đi Giang Thành à?”
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng.
Ôn Dư nghĩ đến cuộc gọi điện thoại của Chu Việt.
Chuyện chữ ký bất động sản là chuyện thứ hai, còn Chu Việt chủ yếu nhắc đến Ôn Dịch An.
Sau khi phá sản, Ôn Dư đã gọi điện cho cha cô nhiều lần nhưng ông từ chối trả lời và chỉ chuyển lời qua Chu Việt.
Ôn Dư biết cha mình tự trong cao, đột nhiên bị phá sản, tâm lý của ông nhất định không thể tiếp nhận được, cho nên cũng không thể ép buộc ông tự đối mặt, cũng may Chu Việt luôn ở bên cạnh ông.
Nhưng bây giờ ngay cả Chu Việt cũng nói tình trạng của cha cô không tốt, thì nó phải rất tệ.
Bây giờ Ôn Dư rất lo lắng, cô chỉ mong có thể lập tức bay về Giang Thành.
Tuy nhiên, với thiết lập con người hiện tại của mình, cô không tìm được lý do hợp lý để rời khỏi Kinh Thị, điều duy nhất cô có thể hy vọng là đi một chuyến bay với Tưởng Vũ Hách và theo anh trở về Giang Thành.
Mặc dù làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đó là cách duy nhất trong lúc này.
Radio dự báo chính xác, ngày hôm sau thời tiết thực sự không tốt, mưa gió dữ dội, lá cây xào xạc.
Hôm nay là chủ nhật, thời tiết xấu nên Tưởng Vũ Hách không đến công ty.
Thấy anh ở nhà, mới sáng sớm Ôn Dư đã lao vào phòng bếp.
Nếu bạn muốn người khác đồng ý với yêu cầu của mình, bạn phải trả công trước, Ôn Dư tạm thời học được một món tráng miệng trên mạng và cô định làm nó để mua chuộc Tưởng Vũ Hách.
Nhưng cô vốn là một tiểu thư mười ngón tay chưa chạm đến nước suối, nên dù cô có đọc công thức đơn giản nhất hơn mười lần, khi thực hiện cô vẫn đầy lúng túng.
Đây là món súp kem bí ngô kiểu Pháp, nhưng do không có tay nghề nên nét vẽ kem trên cùng không được đẹp, Ôn Dư làm đi làm lại năm lần mới vẽ ra được một trái tim xinh đẹp.
Dì Mười Hai ở bên cạnh nhìn, dứt khoát mở miệng trách: “Cậu chủ nhà chúng ta không thích cái gì màu mè.”
Ôn Dư bỏ vào súp đã nấu xong một ít lá bạc hà, hài lòng nói: “Dì không hiểu đâu, cái này gọi là tình cảm anh em.”
Dì Mười Hai: “…”
Mặc dù Tưởng Vũ Hách không đến công ty, nhưng anh vẫn dậy sớm để làm việc trong phòng làm việc.
Ôn Dư mang theo món tráng miệng đã chuẩn bị cẩn thận gõ cửa:
“Anh, anh có đói bụng không? Có muốn ăn thử súp em tự làm không?”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Súp?”
Ôn Dư bưng canh để lên bàn: “Súp kem bí đỏ kiểu Pháp.”
Nói xong cô tạo hình trái tim bên ngực trái, lại còn nháy mắt: “Từ trái tim em gái”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Anh liếc nhìn trái tim kem nhỏ trong bát, sau đó quay đi chỗ khác, anh tiếp tục nhìn ipad trên tay: “Biết rồi, lát nữa anh uống.”
Ôn Dư hiểu những gì anh nói, nó có nghĩa là “Em có thể đi”.
Nhưng nếu anh không uống súp, kế hoạch của Ôn Dư sẽ không có cơ hội thực hiện.
Cô lèo nhèo một hồi, bưng bát đi vòng ra phía sau Tưởng Vũ Hách: “Nhưng món tráng miệng này để lát nữa sẽ nguội, nếu không em…”
Còn chưa nói xong, Ôn Dư đã dừng lại, ánh mắt bị màn hình ipad hấp dẫn.
Cô lập tức giả bộ tò mò nhìn qua: “Đây là cái gì?”
Trên màn hình ipad của Tưởng Vũ Hách là hai bức ảnh giống hệt nhau về bức tranh Thanh Minh Thượng Hà.
Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế hỏi: “Em xem giống cái gì?”
Ôn Dư một lần nữa nhìn nó một cách cẩn thận và khen ngợi: “Anh chắc chắn là đang thưởng thức những kiệt tác được truyền từ đời này sang đời khác. Anh trai em thật tao nhã, có phẩm vị và còn nhiều hơn thế.”
Tưởng Vũ Hách không nói lời nào, anh chỉ dùng ngón tay chọc vào hai chỗ trên màn hình và một biểu tượng màu hiện ra… [Chúc mừng, bạn đã tìm thấy điểm khác biệt thứ 300! Qua cửa thành công!]
Ôn Dư: “…”
Ôn Dư: “?”
Nó là một trò chơi à?
Sơ ý rồi, cô tâng bốc anh hơi quá đà rồi.
Lúc này Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ấn xuống ipad: “Em có gì muốn nói cứ nói đi.”
Ôn Dư biết mình không thể giở trò nhỏ trước mặt Tưởng Vũ Hách, nếu anh vào thẳng vấn đề thì cô cũng không cần vòng vo.
Vì vậy trước tiên cô nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó cô tranh thủ thời cơ đưa ra yêu cầu của mình…
“Em cũng muốn đi Giang Thành với anh.”
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: “Không được.”
Ôn Dư không ngờ anh sẽ từ chối ngay như vậy, cô sốt ruột: “Tại sao lại không được? Em sẽ không làm phiền anh đâu, em hứa đấy.”
“Không tại sao cả, không được là không được.”
Tưởng Vũ Hách từ trước đến nay nói sao làm vậy, nếu anh đã nói không, thì chính là không có khả năng thay đổi.
Nhưng lần này Ôn Dư nhất định phải đi theo anh.
Anh nói không được, vậy cô chỉ có thể chơi xấu.
Trái tim của Ôn Dư tan vỡ, trong khi Tưởng Vũ Hách không chú ý, cô đã lấy một thìa súp bí ngô và đẩy nó vào miệng anh.
“Em mặc kệ, hiện tại anh uống súp em làm, ăn người mềm miệng (1), anh phải dẫn em đi.”
Miệng Tưởng Vũ Hách đầy chất dính.
Trên thực tế, anh ghét ăn những món tráng miệng này, vì vậy phản ứng đầu tiên của anh là cúi đầu muốn nôn nhưng khi anh hạ mắt xuống, anh chợt nhận ra…
Trong món súp bí ngô vừa rồi có một trái tim nhỏ xinh, trái tim nhỏ đã biến mất.
Chắc là nó đang ở trong miệng của anh.
Anh muốn nhổ nó ra nhưng lại ngậm trở lại một cách khó hiểu.
Ôn Dư vẫn còn uất ức đứng bên cạnh anh tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình: “Em chỉ muốn thư giãn và đi dạo. Thật nhàm chán khi em bị mắc kẹt ở nhà và không biết ai. Anh để em theo anh ra ngoài xem, biết đâu sẽ có lợi cho việc khôi phục trí nhớ thì sao?”
Tưởng Vũ Hách mặt không thay đổ nghe cô nói, một lúc sau, cổ họng anh không tự chủ được nuốt xuống…
Quái, sao anh nuốt nó luôn rồi?
Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Ôn Dư thả tim một cách kỳ dị: “Từ trái tim của em gái.”
Từ trái tim của em gái...
Trái tim em gái...
Trái tim…
“Em cầu xin anh đó được không?” Giọng nói nũng nịu truyền đến bên tai anh, đánh thức suy nghĩ chứa đầy bốn chữ “trái tim em gái” của Tưởng Vũ Hách.
Yết hầu của người đàn ông lăn lên xuống hai lần, cố gắng che giấu sự phân tâm của mình.
“Được.” Anh nói.
Hai mắt Ôn Dư sáng lên, cô còn chưa kịp vui mừng, người đàn ông đã nói thêm: “Nếu như em có thể vượt qua trò chơi này, anh đồng ý với em.”
Tưởng Vũ Hách vừa nói vừa bật máy chiếu, anh chiếu trò chơi trên ipad lên tường, và mở ra hai bức tranh Thanh Minh Thượng Hà.
“Tổng cộng có ba trăm điểm khác nhau, nếu như em có thể trước khi hết ngày hôm nay qua cửa, anh sẽ dẫn em theo.”
“…”
Ôn Dư nhìn chằm chằm vào hai bức tranh chi chít các nét vẽ trong mười giây, cô đã cảm thấy như mình sắp mù.
“Anh cố tình làm khó em chứ gì, cái này sao có thể chứ.”
“Anh chỉ mất hai giờ.”
“…”
Vì sao người đàn ông này có thể chơi những trò chơi bi3n thái như vậy?
Nhưng tính tình của Ôn Dư cũng cố chấp, Tưởng Vũ Hách càng coi thường cô, cô càng muốn làm cho bằng được.
Cô ngồi xếp bằng ở trên thảm, Ôn Dư nhìn chằm chằm hình chiếu: “Hôm nay không cần gọi em ăn cơm.”
Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Tùy ý em.”
Sau đó, anh rời khỏi phòng sách.
Tưởng Vũ Hách đã hẹn với một người bạn vào buổi chiều, anh đã rời đi vào buổi trưa khi Ôn Dư không xuống ăn trưa. Buổi tối sau khi ăn tối anh mới trở về và dì Mười Hai vẫn là người duy nhất trong phòng khách.
“Cô ấy đâu?”
Dì Mười Hai chỉ lên lầu: “Cô ấy vẫn chưa xuống.”
Vẫn có chút kiên trì.
Tưởng Vũ Hách không phát ra tiếng động, đi thẳng đến phòng sách ở tầng hai, anh mở cửa nhìn vào.
Hay thật, tinh thần cá nhân rất lớn, vậy mà đang nằm trên tấm thảm và ngủ thiếp đi.
Anh nhìn vào bản ghi điểm qua cửa trên tường, cô đã tìm thấy 28 điểm trong một buổi chiều.
Tưởng Vũ Hách giễu cợt, anh đá nhẹ vào chỗ Ôn Dư trên mặt đất hai lần:
“Này.”
“Dậy đi.”
Ôn Dư vẫn không nhúc nhích, cô ngủ so với núi Thái Sơn còn say hơn.
Tưởng Vũ Hách thấy cô vẫn không tỉnh dậy, vì vậy anh trực tiếp bỏ qua không thèm quấy rầy cô và quay lại trước máy tính để xử lý bưu phẩm.
Trong thư phòng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím, còn có tiếng ngáy đều đặn của Ôn Dư.
Âm thanh thực sự không lớn, giống như một con mèo con mới sinh đang hừ hừ.
Nhưng nhiều lần Tưởng Vũ Hách không thể bình tĩnh được.
Nửa giờ sau, anh đóng tài liệu lại không đọc được nữa, ngẩng đầu nhìn Ôn Dư đang nằm trên thảm.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra và tìm thấy chức năng ghi âm.
Sau đó anh bắt đầu ghi lại bằng chứng dài một phút.
Sau khi ghi lại, Tưởng Vũ Hách phát lại bên tai mình, không hiểu sao anh có thể nghe thấy tiếng cười.
Sau khi nhận ra phản ứng vô lý của mình, anh thu lại mọi biểu cảm, trong giây lát nghiêm túc trở lại, anh đứng dậy và đi đến bên cạnh Ôn Dư.
“Này.” Anh lại gọi lần nữa.
Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Ánh đèn treo ở giữa phòng sách rất nhu hòa, Ôn Dư cứ như thế nằm nghiêng trên tấm thảm, mái tóc dài của cô xõa trên mặt đất như lụa đen, hơi thở đều đều, cô ngủ rất sâu, nhưng lông mi đang rũ xuống thỉnh thoảng lại run lên một cái.
Cô vẫn đang cầm chặt chiếc bút cảm ứng dành cho trò chơi trong tay.
Tưởng Vũ Hách nhớ lại những gì bà Đinh đã nói…
“Cô ấy có rất nhiều bất an trong lòng.”
“Cậu cũng có thể quan tâm đ ến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn trong cuộc sống, điều đó sẽ tốt cho tình trạng của cô ấy.”
Tâm trạng hiện tại của cô là muốn theo anh đến Giang Thành để chơi.
Tưởng Vũ Hách xoa lông mày, cảm thấy hơi bất lực.
Bây giờ là mùa đông, đêm lạnh như nước, dù có trải thảm và máy sưởi, thì cũng không thể cứ nằm dưới đất ngủ mãi như vậy được.
Sau khi do dự một lúc lâu giữa quan tâm và mặc kệ, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng thuyết phục được bản thân và quyết định đưa Ôn Dư trở về phòng của cô.
Anh ngồi xổm xuống, hơi khom người, khi đầu ngón tay chạm vào vòng eo mềm mại của người phụ nữ, anh chần chừ hai giây.
Suy cho cùng Tưởng Vũ Hách biết rất rõ rằng anh và Ôn Dư không phải là anh em ruột.
Mà kiểu tiếp xúc này đã vượt quá ranh giới mà đàn ông và phụ nữ bình thường nên có.