Khi Tưởng Vũ Hách đi vào nhà vệ sinh, Ôn Dư nhân cơ hội mở Weibo nhanh chóng lướt xem bình luận và tin nhắn cá nhân.
Trước đây, cô có nghe Vưu Hân nói về lối sống trong giới giải trí nhưng bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được sự khốc liệt trong đó.
Hầu như hơn mười nghìn bình luận và tin nhắn cá nhân là mắng chửi cô.
Có người muốn làm thịt cô, có người muốn lấy bằng chứng xác thực từ chỗ cô, có người lại muốn xem trò vui.
Điều nực cười nhất là tuyên bố của công ty quản lý Thẩm Minh Gia đưa ra vào tám giờ sang có nội dung như thế này…
“Chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm hình sự với những người lan truyền thông tin sai sự thật trên mạng xã hội.”
Truy cứu?
Truy cứu cái gì?
Hắn ta còn mặt mũi truy cứu sao?
Người này còn ngại mình chưa đủ nổi tiếng, nóng lòng muốn người khác biết mình tồi như thế sao.
Dù sao thì Ôn Dư cũng từng là cô gái giàu nhất Giang Thành, khi cô bị phá sản thì bị hắn ta đá. Nếu không phải chuyện này không còn cách giải quyết khác thì cô cũng không muốn xé rách mặt với hắn. Thế nhưng nếu Thẩm Minh Gia đã không cần thể diện thì đương nhiên Ôn Dư cũng chẳng ngại.
Ôn Dư lướt xem tin nhắn cá nhân. Vốn dĩ cô không định đọc tiếp nhưng lại có một tin nhắn khiến cô chú ý.
“Chào cô, cô cũng bị Thẩm Minh Gia lừa sao? Tôi là fan của hắn ta. Tôi ở bên hắn ta vào tháng ba năm ngoái, sau đó tôi phát hiện hắn ta ở bên xx vào tháng sáu. Hắn ta quá đê tiện. Tôi khâm phục cô đã dũng cảm lên tiếng nhưng tôi lại không dám tố cáo hắn ta. Nếu cô cần ảnh đã làm mờ thì đây nhé. Chúc cô may mắn, mong tên đàn ông dối trá sớm ngày flop.”
Ghi chép cuộc trò chuyện và ảnh mà id này gửi đến khiến Ôn Dư choáng váng.
Tháng ba năm ngoái sao? Khi đó cô mới ở bên Thẩm Minh Gia được hai tháng!
Vốn dĩ cô tưởng Phương Doanh chen chân phá hoại tình cảm của mình nhưng không ngờ rằng cô còn không biết người phụ nữ đó là Tiểu Tứ hay Tiểu Ngũ.
Ôn Dư tức giận đến mức chuyển tiếp ảnh chụp màn hình cho Vưu Hân: “Một cư dân mạng gửi cho tôi, cậu có thể nghĩ hắn ta đê tiện như vậy không?”
Vưu Hân: “Giỏi lắm, tôi thấy hắn ta giỏi thật đấy! Chuyện lớn như vậy, công ty hắn ta lại tuyên bố cậu tung tin đồn nhảm.”
Hắn ta còn mặt mũi cắn ngược lại cô.
Ôn Dư bị chọc tức nên lập tức đăng tin nhắn cá nhân và ảnh chụp đã được làm mờ lên Weibo để đáp lại tuyên bố của công ty quản lý hắn ta.
“Vội vàng bác bỏ tin đồn như vậy, không sợ biến mình thành trò hề sao?”
Khi Tưởng Vũ Hách ra khỏi nhà vệ sinh, anh nhìn thấy Ôn Dư đang cúi đầu bấm điện thoại, như thể cô đang nói chuyện với ai đó.
Dường như người đàn ông ăn nói vụng về lại xuất hiện.
Anh dừng lại, định tiến lên hỏi nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại không hỏi nữa.
Với lập trường của mình, anh không thể lại hỏi thăm cuộc sống riêng tư của cô được.
Cô là người trưởng thành, có quyền kết bạn và tự do giao tiếp.
Tưởng Vũ Hách cau mày, vờ như không nhìn thấy nhìn bước ra ngoài. Quả nhiên Ôn Dư vội vàng cất điện thoại.
Trong lòng anh không hiểu sao nhói lên như bị đâm, nhưng anh lại không nói lời nào.
“Bữa trưa muốn ăn gì?”
“Ôn Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt nói: “Anh muốn ăn lẩu không?”
Tưởng Vũ Hách: ?
Ăn lẩu vào bữa trưa sao?
Không biết có phải do công khai khiêu chiến với tra nam hay không mà bây giờ Ôn Dư nổi hứng muốn ăn lẩu.
“Anh không thích chỗ kia hả?” Ôn Dư nhìn ra sự do dự trong mắt Tưởng Vũ Hách: “Hay là đến nơi gần công ty...”
“Em muốn ăn thì đi, anh sao cũng được.”
“Dạ.” Ôn Dư phấn khởi gật đầu: “Vậy thì bây giờ em đặt bàn!”
Trông cô rất vui vẻ, giống như thời tiết bên ngoài bây giờ, đơn thuần, sạch sẽ và xinh đẹp.
Thế nhưng tâm tư Tưởng Vũ Hách lại không đơn thuần nữa.
Cuộc điện thoại của đồn công an khiến anh có cảm giác xiềng xích vô hình trên người mình.
Gần công ty có một nhà hàng lẩu cao cấp mới khai trương, điều kiện rất tốt lại rất gần đây. Ôn Dư vui vẻ đặt một bàn ở đó.
Hai người không lái xe mà đi bộ đến đó. Có lẽ vì giờ là buổi trưa nên trong nhà hàng không có nhiều người. Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ngồi đối diện nhau.
“Anh à, chúng ta ăn lẩu gì đây?”
“Tùy em.”
“Thế thì ăn lẩu cà chua nhé, em sợ cay.” Ôn Dư cầm ipad gọi món: “Vậy anh ăn gì? Tôm viên pha lê là món nổi tiếng của nhà hàng này, anh muốn ăn không?”
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Ôn Dư ngẩng đầu thì thấy Tưởng Vũ Hách đang nhìn cô.
“?” Cô khua tay trước mặt anh: “Anh nhìn gì vậy?”
Tưởng Vũ Hách lấy lại tinh thần, không nhìn cô nữa mà bình tĩnh nói: “Tùy em, em cứ gọi đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Ôn Dư cau mày, cô cảm thấy Tưởng Vũ Hách có gì đó không thích hợp.
Cô tùy tiện gọi vài món, sau khi đưa ipad cho nhân viên phục vụ, chỉ còn mình cô ở chỗ ngồi.
Chờ đợi chán quá nên cô lại lấy điện thoại ra vụng trộm xem.
Có lẽ do bài đăng trên Weibo vừa nãy viết về nguyên nhân tại sao nói Thẩm Minh Gia không tử tế cho nên sau khi được các blogger giải trí đăng lại, hắn ta lên hot search mấy lần.
Ôn Dư nhìn ra Thẩm Minh Gia đang rất sốt ruột.
Bởi vì cô nhận tin nhắn tự xưng là nhân viên công ty quản lý của Thẩm Minh Gia. Giọng điệu người đó rất lịch sự, mong được gặp trao đổi với cô.
Cuối cùng Ôn Dư cũng cảm nhận được niềm vui khi hành hạ tên đàn ông đê tiện, cô bĩu môi đáp lại một câu “Miễn bàn!” rồi kéo người đó vào danh sách đen.
Khi cô tắt điện thoại thì Tưởng Vũ Hách cũng quay lại.
Ôn Dư đứng dậy đi vòng qua bàn đến ngồi cạnh anh, hỏi với vẻ quan tâm: “Anh à, anh sao vậy? Buổi sáng vẫn tốt mà, sao bây giờ anh lại không vui vậy?”
“Có sao?” Tưởng Vũ Hách nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào mặt Ôn Dư.
Cô thật thà nhìn anh, thậm chí sắc mặt cô rất nghiêm túc, như thể rất quan tâm đ ến anh.
Nhưng anh không biết cô có thể giữ dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại ngây thơ, dễ thương này được bao lâu.
Tưởng Vũ Hách biết rõ lấy lại chiếc điện thoại kia có ý nghĩa gì.
Trước đó giả làm anh em thì hy vọng Ôn Dư sớm khôi phục trí nhớ, nhớ lại gia đình mình, sớm rời khỏi nhà họ Tưởng, trả lại tự do cho anh.
Thế nhưng bây giờ Tưởng Vũ Hách lại bị nghiệp quật bởi chính kế hoạch của anh.
Anh đổi ý rồi.
Ôn Dư không hiểu ra sao, không ngừng hỏi: “Rốt cuộc anh sao vậy?”
Tưởng Vũ Hách lắc đầu: “Không sao, tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
Tâm tư của Tưởng Vũ Hách vô cùng kín đáo, người bình thường không thể biết anh đang nghĩ gì. Ôn Dư im lặng một lúc, sau đó cô lấy điện thoại ra, muốn gợi lên sự hứng thú của anh: “Anh ơi, chúng ta chụp ảnh nhé, hình như chúng ta chưa chụp chung tấm nào.”
Tưởng Vũ Hách hơi ngơ ngác.
Anh không hiểu vì sao Ôn Dư lại làm vậy.
Cô đang ám chỉ điều gì?
Kỷ niệm trước khi chia tay sao?
Anh chưa kịp phản ứng, Ôn Dư đã mở camera trước, giơ điện thoại lên trước mặt:
“Anh ơi nhìn vào đây.”
Cô vừa nói xong, giọng nói nhanh nhẹn của nhân viên phục vụ từ lối đi truyền đến: “Xin nhường đường, nồi lẩu đến đây!”
Ôn Dư ngồi bên ngoài, bởi vì cô cầm điện thoại chụp ảnh nên lúc này khuỷu tay cô vẫn đang chống bên ngoài.
Nước canh đang sôi sùng sục trong nồi lẩu, Tưởng Vũ Hách liếc mắt nhìn thấy nhân viên phục viên đang đến gần nên anh đưa tay kéo Ôn Dư vào lòng theo phản xạ.
Ôn Dư cũng ấn chụp đúng lúc đó.
Ảnh được chụp lại.
Ôn Dư: “...”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Ôn Dư không kịp trở tay bị ôm vào ngực, vốn dĩ cô tươi cười xinh đẹp thì bây giờ lại có thêm chút ngạc nhiên.
Máy ảnh đã chụp lại khoảnh khắc này.
Thời gian như ngừng trôi, giọng nói xung quanh cũng lập tức biến mất.
Ôn Dư chưa kịp định thần lại đã bị Tưởng Vũ Hách ôm vào ngực, mặt cô nhẹ nhàng áp vào áo sơ mi của anh. Ngửi mùi thuốc lá trộn lẫn trên người anh khiến cô ngẩn ngơ mấy giây.
Không hiểu sao, khuôn mặt tựa vào ngực anh bỗng đỏ bừng.
Rất nóng, nóng đến nỗi nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Nhận thấy phản ứng không bình thường của mình, Ôn Dư bất ngờ rời khỏi lồ ng ngực của anh. Cô vuốt tóc, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì.
Cô hơi xấu hổ.
Và không biết làm sao.
Đành phải giả vờ cúi đầu nhìn bức ảnh.
Tưởng Vũ Hách nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, anh hối hận vì mình đã xúc động vươn tay ra. Anh ngừng giây lát rồi bình tĩnh nói với vẻ lạnh lùng:
“Chụp ảnh mà khoa tay múa chân bị bỏng cũng đáng đời.”
Ồ. Hóa ra là vậy.
Bởi vì anh sợ mình bị bỏng mới ôm mình...
Ôn Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Sau đó hai người yên lặng ăn cơm, Ôn Dư cũng không nói chuyện ríu rít nữa. Vốn dĩ Tưởng Vũ Hách không thích ăn những thứ này nên cũng không nói nhiều.
Ôn Dư vẫn luôn cúi đầu, nồi lẩu sôi sùng sục giống tâm trạng cô lúc này.
Từ lúc được Tưởng Vũ Hách ôm vào lòng cho đến bây giờ, tim cô vẫn luôn đập rộn ràng.
Cô không dám để lộ ra sự khác thường của mình, chỉ có thể vùi đầu vào ăn.
Buổi chiều trở lại văn phòng, Tưởng Vũ Hách có một cuộc họp nên trong văn phòng chỉ còn mỗi Ôn Dư. Cô bình tĩnh lại, liên tục nhớ lại khoảnh khắc trong nhà hàng lẩu.
Cái ôm đột ngột và bất ngờ đó khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Nghĩ lung tung một hồi, Ôn Dư vò đầu mắng chính mình: “Có bệnh hả, người ta sợ mày đụng trúng nồi lẩu mà thôi, mày suy nghĩ lung tung làm gì.”
Ôn Dư ép mình quên đi hình ảnh đó, cô tự trấn an mình rồi lên weibo đọc một lượt.
Có lẽ là do quan hệ công chúng ra tay nên hot search của Thẩm Minh Gia đã được đ è xuống chỉ còn một cái.
Hơn nữa hắn ta cũng đăng lên weibo xin lỗi chân thành vì mình đã không xử lý tốt tranh chấp tình cảm trong thực tế và chiếm dụng tài nguyên công cộng.
Bài viết về quan hệ công chúng này rất bài bản, không cùng đẳng cấp với tuyên bố lúc sáng.
Ôn Dư đoán có lẽ người trong tập đoàn Á Thịnh giúp hắn ta xử lý chuyện rắc rối này.
Bình luận phía dưới đã phân luồng, người thì bảo Thẩm Minh Gia phải cẩn thận đối nhân xử thế và vẫn ủng hộ hắn ta, người thì lại thất vọng thoát fan.
Mọi thứ giống như một trò hề, bắt đầu đột ngột và kết thúc cũng đột ngột.
Ôn Dư đã sớm biết lần này có Á Thịnh can thiệp, cô chắc chắn không thể hạ gục Thẩm Minh Gia một cách triệt để, nhưng ít ra hiện tại cô cũng khiến hắn thiệt hại một nửa.
Cô đã hài lòng với kết quả đánh bừa mà cũng trúng này.
Ôn Dư thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau khi đăng xuất cô đang định tắt điện thoại lại không cẩn thận mở album ảnh ra.
Bức ảnh chụp chung với Tưởng Vũ Hách vào buổi trưa hiện ra.
Lúc này xem lại thấy rất tự nhiên.
Chỉ là hai người tựa vào nhau chụp ảnh mà thôi.
Không biết tại sao lúc đó mình lại đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Ôn Dư mở ứng dụng là đẹp, thêm một số nhãn dán dễ thương vào ảnh của hai người.
Trên đầu cô: “Sister.”
Trên đầu Tưởng Vũ Hách: “Brother.”
ở giữa thêm một trái tim rất lớn.
Ôn Dư hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cô lập tức lưu làm hình nền điện thoại, còn rất hài lòng gửi cho Tưởng Vũ Hách.
“Anh à, anh thấy cái này có đẹp không?”
Lúc đó, Tưởng Vũ Hách đã đến đồn công an.
Cảnh sát đưa điện thoại trong túi trữ vật cho anh: “Nghe nói người bị đâm mất trí nhớ hả? Hiện tại không sao chứ?”
Tưởng Vũ Hách: “Không sao.”
“Anh đã vất vả chăm sóc cô ấy rồi. Người gây chuyện nhưng lại có đạo đức và lương tâm như anh không nhiều đâu.” Hàn huyên hai câu, cảnh sát mỉm cười rời đi.
Tưởng Vũ Hách nhìn chiếc túi trong tay, đôi mắt vẫn tối sầm.
Anh không quay lại công ty mà về nhà, lên phòng làm việc trên tầng hai, khóa cửa, kém hết rèm lại.
Cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh như đêm khuya.
Điện thoại ở trên bàn.
Ngoài một vài vết nứt trên màn hình, hầu như không có bất kỳ hư hỏng nào.
Tưởng Vũ Hách đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Làn khói làm mờ hình dáng chiếc điện thoại, nhưng khi làn khói tan hết, nó vẫn nằm yên đó.
Chờ đợi sự lựa chọn của Tưởng Vũ Hách.
Anh khẽ đỡ trán, giữa kẽ tay là làn khói bay ra, Tưởng Vũ Hách cau mày.
Anh đang suy nghĩ, cân nhắc, tính toán.
Giống như chiếc hộp Pandora, không ai biết khi mở ra sẽ là bất ngờ hay đau khổ.
Khi khói gần cháy hết, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng vươn tay ra.
Anh nhấn nút nguồn.
Sau vài giây, màn hình hiện sáng.
Cần phải nhập mật khẩu.
Tưởng Vũ Hách không biết mật khẩu.
Nhưng anh có thể đoán...
Dù người đã mất trí nhớ nhưng những thói quen trong tiềm thức sẽ không thay đổi.
Ví dụ như hoán vị đặc biệt của Ôn Dư, trước là số lẻ sau là số chẵn.
Anh từ từ nhập 1357269 theo thứ tự.
Anh vừa ấn xong số 9 thì khóa màn hình mở, hình nền hiện ra.
Đó là ảnh chụp Ôn Dư.
Tưởng Vũ Hách có thể cảm nhận trái tim mình lỡ một nhịp, sau đó đập lại đập nhanh và dữ dội.
Đây là thế giới của Ôn Dư, thế giới mà cô đã lãng quên.
Chỉ cần mình gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại, cô ấy có thể quay lại ngay lập tức.
Tuy nhiên, mình muốn kết quả như thế này sao?
Tưởng Vũ Hách không chắc lắm.
Ngón tay anh vuốt màn hình liên tục, anh biết mọi quyết định của mình đều rất quan trọng.
Hồi lâu sau, anh mới mở Wechat ra.
Wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, hầu hết đều là những câu như: “Cậu đi đâu vậy?” “Cậu đang ở đâu?” “Cậu không sao chứ”
Wechat này rất thích hợp với một người mất tích hơn một tháng.
Tưởng Vũ Hách không muốn nhìn trộm nội dung trò chuyện của cô với người khác, cho nên anh không để ý nó mà ấn mở vòng bạn bè trên wechat của cô.
Anh chỉ muốn biết Ôn Dư đã làm gì vào hôm xảy ra tai nạn xe cộ, liệu cô có ghi chép gì không.
Anh muốn ích kỷ nhìn trộm thế giới của cô trước.
Ôn Dư không đăng nhiều tin lên vòng bạn bè. Mặc dù cô giàu nhưng cô không thích hay khoe khoang ở versailles như Triệu Văn Tịnh.
Dù có đăng thì đó cũng là món ngon cô tình cờ ăn hoặc bộ phim thú vị nào đó.
Thật trùng hợp, bài đăng đầu tiên của cô lại trước ngày xảy ra tai nạn xe cộ.
Tuy nhiên cô cài đặt chỉ mình cô thấy được.
“Xa nhau nửa năm sắp gặp nhau rồi, hy vọng đến lúc đó anh ấy sẽ thích món quà mình mới lấy được.”
Hình ảnh đính kèm là một chiếc túi được đóng gói cẩn thận của một thương hiệu xa xỉ.
Anh?
Xa nhau?
Dường như Tưởng Vũ Hách đã hiểu ra điều gì đó, như thể bị đánh một cái vào đầu.
Anh vội vàng tắt Wechat.
Nhắm mắt lại, không thể đưa ra quyết định một cách lý trí.
Sau khi xem vòng bạn bè của Ôn Dư, anh có thể thấy cô đã có bạn trai. Cô mua quà cho hắn ta xong thì gặp mình, gặp tai nạn xe cộ.
Sau đó cô quên hết mọi thứ, kể cả bạn trai cô.
Số điện thoại đầu tiên trong danh bạ là “Ba”.
Nói cách khác, chỉ cần Tưởng Vũ Hách bấm số này, Ôn Dư sẽ lập tức quay về thế giới của cô.
Quay lại với người đàn ông đó.
Tưởng Vũ Hách cầm điện thoại trong tay, anh vẫn im lặng, trong đôi mắt đen láy của anh không nhìn thấy cảm xúc gì chỉ thấy tình cảm và lý trí dây dưa.
Bức tượng cậu bé mà Ôn Dư đưa cho anh được bày trong hộp đựng đồ ở trên bàn.
Còn có bức ảnh đầu tiên họ chụp chung cô gửi lúc chiều nay.
Từng giây từng phút, dằn vặt suy nghĩ của anh.
Không biết trôi qua bao lâu, phòng sách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng giơ tay lên.
Màn hình điện thoại bị lật úp xuống bàn.
Anh lạnh nhạt nhìn vật bị mất màu đen cuối cùng nhấn nút tắt nguồn.
Sau đó anh mở ngăn kéo bị khóa ở bên trái bàn làm việc.
Cạch một tiếng.
Điện thoại bị ném vào sâu vào ngăn kéo.
Lúc này, số phận nó bị Tưởng Vũ Hách quyết định.
Khi khóa ngăn kéo, mặt Tưởng Vũ Hách không cảm xúc, anh bình tĩnh như thể anh chưa thấy sự thật đó.
Thu dọn xong mọi thứ thì Ôn Dư trở về, cô đứng ngoài cửa phòng sách gõ cửa, sau đó tự mở cửa đi vào.
“Anh, anh làm sao vậy, không phải anh đã đồng ý tan làm cùng em ư? Sao anh lại lén về trước hả?”
Ôn Dư hoàn toàn không phát hiện Tưởng Vũ Hách có vấn đề gì. cô chỉ bịt mũi nói: “”Sao anh hút lắm thuốc vậy.”
Cô đi bật máy lưu thông không khí rồi rót nước cho Tưởng Vũ Hách, như thường lệ, cô lại ríu rít kể hôm nay mình đã đọc và học được bao nhiêu tài liệu trong công ty.
Tưởng Vũ Hách nhìn bóng lưng không hề biết gì của cô, suy nghĩ không tự chủ lại nghĩ đến vòng bạn bè vừa nãy.
Cô ấy mua quà gì cho hắn ta.
Trông cô có vẻ rất yêu hắn ta.
Có lẽ hắn ta cũng như vậy.
Hắn ta chắc chắn đã ôm và hôn cô.
Thậm chí...Tưởng Vũ Hách còn nghĩ bọn họ đã làm chuyện đó hay chưa?
Rõ ràng trong đầu anh không có một người cụ thể, thậm chí Tưởng Vũ Hách còn không biết người đàn ông đó trông như thế nào, làm công việc gì.
Nhưng lúc này, trong lòng anh tràn ngập cảm giác ghen tị.
Cảm giác này như bàn tay vô hình bóp nghẹn anh. Mỗi lần nghĩ tới, anh đều thống khổ không thở nổi.
Tưởng Vũ Hách cởi cà vạt.
Lại uống thêm một cốc nước.
Ngừng một lát.
“Dư Dư.”
Giọng anh hơi khàn, trầm hơn bình thường rất nhiều.
Ôn Dư đang đứng trước kệ sách tìm sách bỗng giật mình quay đầu lại.
Cô không nói mà chỉ nhìn Tưởng Vũ Hách như vậy.
Dường như cô không tin vào tai mình.
Họ ở bên nhau lâu như vậy, Tưởng Vũ Hách chưa bao giờ gọi cái tên cô tự đặt cho mình.
Anh luôn nói thẳng, khi mất kiên nhẫn thì nói “Này”.
Thế nhưng vừa nãy?
Ôn Dư cầm cuốn sách, ngơ ngác nhìn Tưởng Vũ Hách, cảm giác anh có lời muốn nói với cô.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, nhìn cô vài giây rồi đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Nếu em không thể nhớ chuyện trước đây thì đừng nhớ nữa.”
Khi sự ích kỷ và lòng tham vượt qua điểm mấu chốt, Tưởng Vũ Hách biết rằng trong từ điển của anh chỉ còn sự chiếm hữu chứ không có tác thành.
“Anh có thể nuôi em cả đời.” Anh nói