Có lẽ Tưởng Vũ Hách đã lên kế hoạch từ lâu để không làm gánh nặng cho Ôn Dư, anh đã cho người mua chiếc xe lăn cao cấp nhất, hoàn toàn tự động, có thể di chuyển thoải mái.
Trong viện điều dưỡng hầu hết là những người già trên sáu mươi tuổi, ngoại trừ Ôn Dư một người trẻ tuổi trà trộn trong đó. Cô gọi cho cha mình bằng điện thoại công cộng của bệnh viện nhưng ông vẫn tắt máy.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi điện cho Chu Việt để hỏi tình hình và nói cho anh ta biết cô đang ở Kinh Thị rất an toàn.
Các ông bà cụ ngồi chơi cờ đánh bài, nhưng Ôn Dư không thể tham gia, vì vậy cô thừa dịp y tá không để ý mà rời khỏi phòng.
Vốn Ôn Dư muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng các cửa hàng kinh doanh gần đó đã đóng cửa, cô dạo quanh một vòng rồi quay về, ngay khi điều khiển xe lăn tự động đến một góc, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu trước viện điều dưỡng.
Những người có thể điều dưỡng sức khỏe ở đây đều là những người giàu có, xe sang ra vào cũng không có gì lạ.
Ban đầu Ôn Dư không có chú ý tới nhưng trong nháy mắt cô đột nhiên có một cảm giác dị thường.
Chẳng lẽ là Tưởng Vũ Hách?
Tuy rằng có chút mơ mộng hão huyền nhưng Ôn Dư vẫn lại gần xem xét.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, bên ngoài sương mù dày đặc, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trong xe một cách ấm áp.
Ôn Dư nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Giống như cái nhìn đầu tiên tại buổi hòa nhạc đêm đó.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, không hợp tình người.
Không, từ lúc anh xuất hiện ở đây thì cái mác không hợp tình người này có thể được gỡ xuống.
Ôn Dư biết cô quyết đánh đến cùng đã thành công được một nửa rồi.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, mặc dù trong vài giây đầu tiên Tưởng Vũ Hách có chút ngạc nhiên khi anh nhìn thấy cô, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm.
Không nói bất kỳ lời dạo đầu nào, anh thẳng thắn: “Lên xe đi.”
Ôn Dư tay không mà tới nên hiện tại cô chỉ có thể tay trắng mà đi.
Cô kìm nén kích động trong lòng, cố gắng điều khiển xe lăn đi đến chỗ phụ lái. Cô còn chưa kịp mở cửa, Tưởng Vũ Hách đã hạ cửa kính xe xuống nhắc nhở cô:
“Ngồi ở phía sau.”
Lúc thốt ra câu này, anh cũng không thèm quay đầu lại một chút.
“…”
Ôn Dư không còn cách nào khác chỉ có thể lùi lại hàng sau.
Cô mở cửa xe, cố gắng chống một chân lên xe, không phải là không làm được nhưng hơi khó bị đụng phải chân bị thương sẽ rất đau.
Trong quá trình cố gắng cô lén liếc nhìn Tưởng Vũ Hách.
Người đàn ông ngồi phía trước không nhúc nhích, cũng không quan tâm cô có thể tự lên xe hay không.
Mặc dù Ôn Dư không biết tại sao Tưởng Vũ Hách thay đổi quyết định và đến viện điều dưỡng một lần nữa, nhưng cô biết rất rõ tại thời điểm này, cô phải chấp nhận nó ngay lập tức. Ngộ nhỡ khiến anh có chút không hài lòng mà tức giận, lấy luôn lại 1% lòng tốt đó của anh thì coi như mọi cố gắng trước đó của cô đều uổng phí.
Vì vậy cô chỉ có thể cắn răng, dùng hai tay chống lên cửa xe, cố gắng ngồi vào hàng ghế sau.
“Anh” Cô thắt dây an toàn, cẩn thận thăm dò: “Anh có thể giúp em cất…”
Hai từ “xe lăn” còn chưa thốt ra, chiếc xe đã nổ máy lao đi.
Đúng vậy, nó đang chạy đi.
Ôn Dư chật vật lùi về sau, còn chưa kịp ngồi yên cô đã nghe thấy người đàn ông trước mặt gọi điện thoại cho ai đó:
“Tôi đưa người đi rồi, gửi xe lăn ở trước cửa đến nhà cho tôi.”
Ok anh trâu bò.
Đúng vậy, lấy địa vị và thân phận của anh làm sao có thể tự mình thu xe lăn.
Nếu anh thay đổi quá khứ của mình thì còn có thể.
Nghĩ đến đây Ôn Dư lại cảm thấy có chút buồn phiền.
Cảnh còn người mất, ai có thể ngờ rằng đại tiểu thư của nhà họ Ôn thế mà lại lưu lạc biến thành tên lừa đảo.
Tưởng Vũ Hách lái xe khá điên cuồng, anh giẫm lên bàn ga một cách tùy tiện, đặc biệt là khi anh lái xe trên đường vắng, Ôn Dư cảm thấy mình như sắp bay lên vậy.
Nếu đổi lại là người khác có thể sẽ không quen, sẽ sợ hãi thậm chí còn buồn nôn.
Nói đùa thôi, Ôn Dư cô là ai chứ.
Chị cả của câu lạc bộ siêu xe Giang Thành.
Tưởng Vũ Hách chỉ biến một chiếc ô tô thể thao thành một chiếc máy bay thôi nhưng cô sẽ biến nó thành một con tàu vũ trụ.
Trước khi lên xe của cô, Vưu Hân luôn kiểm tra xem bảo hiểm của cô ấy còn trong thời hạn hiệu lực hay không.
Vì vậy, cho dù Tưởng Vũ Hách lái xe như vậy theo một cách vô tình hay cố ý thì điều đó không quan trọng đối với Ôn Dư.
Nhưng bây giờ cô không phải là Ôn Dư nữa mà cô là một cô gái yếu đuối và bị mất trí nhớ.
“Anh…” Ôn Dư sợ hãi nắm chặt dây an toàn: “Anh lái chậm một chút, em sợ.”
Tưởng Vũ Hách mặt vô cảm liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó…
Anh trực tiếp đạp chân ga hết cỡ.
…A, k1ch thích!
Kiểu ngoài miệng la hét sợ trong lòng vui sướng này kéo dài cho đến khi cô trở về nhà của Tưởng Vũ Hách.
Đó là kiểu biệt thự ba tầng có hình thức tương đương với nhà chính của Ôn gia.
“Anh” Ôn Dư vội gọi Tưởng Vũ Hách đã xuống xe trước: “Giúp em với.”
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại.
Ôn Dư: “Em không có xe lăn…”
Trong khi cô là một đóa hoa mong manh tàn tật thế mà người đàn ông không có thương hại cô, anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu rời đi.
Đi rồi.
…
Ôn Dư: “…?”
Ngay cả khi tôi là một người qua đường bình thường, anh cũng không thể bỏ lại một người bị hạn chế về khả năng vận động, phải không?
Huống chi chính xe của anh đâm vào khiến tôi thành ra như vậy?
Cho nên người khác hạ thuốc anh cũng không phải vô cớ!
Ôn Dư tức giận đến bất lực.
Nhưng cô cũng là một người không chịu nhận thua, Tưởng Vũ Hách anh thấy rằng tôi không thể đi đúng không, vậy tôi càng phải đi cho anh thấy.
Ôn Dư mở cửa xe, chống tay lên, cô đặt một chân xuống đất, sau đó cố gắng dùng một chân đứng lên.
Nó hơi khó khăn một chút nhưng không khó như cô nghĩ.
Ôn Dư cũng không tin mình không thể nhảy một chân vào đến nhà của Tưởng Vũ Hách!
Cô hít một hơi thật sâu, cứ như vậy một chân lơ lửng trên không, chân còn lại nhảy về phía trước.
Cô mới nhảy được ba bước, cửa thang máy ở tầng hầm mở ra.
Tưởng Vũ Hách từ bên trong thang máy đi ra, trong tay anh còn đẩy một chiếc xe lăn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư: “…”
Nước đi này Ôn Dư không thể ngờ tới, mà chuyện đáng sợ hơn đó là, vì một giây phân tâm này mà nãy giờ cô cố gắng giữ thăng bằng đã bị phá vỡ.
Cô bắt đầu nhảy qua nhảy lại, nhảy trái rồi lại sang phải, nhảy loạn xạ mọi hướng.
Nhìn cô rất giống một cái lò xo bị ấn một cái liền bật nhảy loạn xạ.
Hơn nữa cái lò xo này đã vượt ngoài tầm kiểm soát mà bật về phía Tưởng Vũ Hách.
Con mẹ nó còn không mau đỡ tôi a!
Anh có tâm không vậy?
A a a tôi sắp ngã, tôi sắp ngã, tôi sắp ngã!
Ngay lúc một chân Ôn Dư chống đỡ không nổi sức lực cơ thể sắp ngã xuống trước mặt Tưởng Vũ Hách, người đàn ông mới nhân từ đưa tay ra.
Dù chỉ nắm nhẹ cánh tay cô nhưng anh đã túm được cô cho ngồi xuống chiếc xe lăn.
Ôn Dư: “…”
Sao anh không ngồi xuống ăn bữa cơm, tắm rửa rồi mới đỡ tôi đi?
Tuy rằng trong lòng tức giận đến mức mắng cả cha anh rồi nhưng Ôn Dư vẫn phải cố gắng làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Cảm ơn anh, thật may là có anh ở đây.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách không đáp lại lời cảm ơn của cô, hai người họ đi vào trong thang máy. Sau khi đến tầng một, anh nhấc chân đá nhẹ vào cửa, khi Ôn Dư bị đẩy ra ngoài theo quán tính, anh đóng cửa lại và biến mất.
Ôn Dư:?
Anh trai, anh đưa tôi đến chỗ nào đây?
Anh không quan tâm hậu quả phía sau sao?
Sau khi Ôn Dư ngẩn người trong phòng khách trống năm phút, có một người phụ nữ lớn tuổi tự xưng là dì Mười Hai đi tới.
“Thưa cô, cậu chủ đã sắp xếp cho cô ở phòng khách lầu một, cậu chủ bảo cố chuyên tâm dưỡng bệnh, nếu cô có việc gì có thể trực tiếp nói với tôi. Còn có nếu không có việc gì thì không được đi lung tung, đặc biệt là phòng ngủ và phòng sách của cậu chủ trên tầng hai, cô đã hiểu rồi chứ?”
…Cậu chủ Tưởng anh đừng suy nghĩ nhiều vậy chứ.
Phòng sách thì không phải nói nhưng anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi muốn chết đi vào phòng ngủ của anh?
Chẳng qua Ôn Dư đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một thỏa thuận như vậy.
Hôm nay đã không còn như trước, Ôn Dư đang đi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cho dù là đãi ngộ của công dân hạng ba thì cô cũng tiếp nhận.
Cô rất phối hợp gật đầu: “Cảm ơn dì Mười Hai, đúng rồi, dì có thể tìm giúp cháu hai bộ quần áo để thay, còn có…”
Ôn Dư cần một chiếc điện thoại di động.
Nhưng có vẻ không phù hợp khi đưa ra yêu cầu như vậy với một người dì.
Cuối cùng, Ôn Dư thu lại lời nói, đổi thành…
“Dì đỡ cháu vào phòng tắm trước được không?”
Dì Mười Hai liếc nhìn cô một cái: “Tôi chỉ hầu hạ cậu chủ.”
Sau đó hất cằm lạnh lùng rời đi.
Hay thật, người hầu của ông lớn ngầu hơn người khác.
Không giúp thì không giúp, tự mình chậm rãi tiến lên cũng không quá khó khăn.
Đồ dùng vệ sinh trong phòng khách đều mới tinh, sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư nhìn xung quanh.
Căn phòng bảy, tám mét vuông chẳng có gì chiếc giường và những đồ dùng vệ sinh cơ bản.
Chỗ ở đủ điều kiện cho công dân hạng ba.
Ôn Dư sờ sờ cái chân bị thương, tựa hồ có chút buồn bã thở dài nhưng trong nháy mắt hơi thở dồn dập, cô nhắm mắt lại nằm ở trên giường nở nụ cười.
Run sợ đi Thẩm Minh Gia, cho dù đã phá sản, bổn cô nương cũng sẽ nói cho anh biết thế nào là danh phận, thế nào là thể thống.
Dì Mười Hai đưa cô vào phòng xong đi lên tầng hai báo cáo cho Tưởng Vũ Hách.
“Ngoại trừ quần áo, cô ấy còn muốn cái gì?”
“Cô ấy tựa hồ muốn cái gì đó nhưng nghĩ lại không nói gì, có lẽ là ngượng ngùng, thiếu nữ còn cần rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.”
Vứt chiếc áo khoác lên giường, anh dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại một lúc.
Giang Thành xảy ra chuyện không hay, Tưởng Vũ Hách nhân cơ hội này ngăn chặn màn kịch xấu, mấy ngày nay từ khi anh trở về, chủ yếu là đến cầu tình thay cho Lê Mạn.
Vậy thì sao.
Anh chưa bao giờ là người đi cầu tình hộ.
Nhưng nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ ở dưới tầng, Tưởng Vũ Hách cảm thấy giống như anh đang tự tát vào mặt mình.
Anh nhắm mắt lại, cởi cúc áo một cách mệt mỏi và cáu kỉnh.
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đứng dậy đi vào phòng làm việc bật máy tính lên.
Nhân viên đã gửi danh sách mời của tất cả các khách mời tham dự buổi hòa nhạc đến hộp thư của anh, nhưng anh đã bận rộn trong hai ngày trước khi trở lại Giang Thành, vì vậy anh chưa có thời gian để xem nó.
Có tổng cộng ba mươi vị khách, hầu hết đều là người trong giới giải trí và anh đã gặp họ vào đêm hôm đó. Các nhân viên cũng sắp xếp các tài liệu liên quan đến ít hơn mười vị khách từ các lĩnh vực khác.
Sáu người đàn ông và bốn người phụ nữ, hai trong số bốn người phụ nữ là trung niên, còn lại là hai cô gái trẻ, một người là người nước ngoài với mái tóc ngắn màu vàng và người còn lại là một nhân vật xã hội nổi tiếng ở Giang Thành, tên là Triệu Văn Tĩnh.
Nhìn vào bức ảnh, dáng người của cô ấy rất gần với người phụ nữ bí ẩn đêm đó, đặc biệt là cả hai đều có mái tóc dài như nhau.
Chỉ là nó trông khác với những gì anh tưởng tượng.
Dù sao đi nữa, Tưởng Vũ Hách tạm thời ghi nhớ cái tên này.
Sáng sớm hôm sau, vì ngại về sự ăn nhờ ở đậu nhà người khác, công dân hạng ba Ôn Dư đã dậy sớm để tang bốc Tưởng Vũ Hách và tiễn anh đi làm.
Thực ra là cô bị gấp đi tiểu, hơn năm giờ sáng cô đã tỉnh dậy, vụng về đi vệ sinh xong ngủ mãi không được, vừa nghe thấy dì Mười Hai ở phòng bên đã dậy, cho nên cô siêng năng hơn đi giúp đỡ để thiết lập quan hệ nội bộ.
Vốn tưởng rằng dì Mười Hai dậy làm bữa sáng từ sáu giờ sáng, vị cậu chủ này nhất định sẽ là người dậy sớm, nhưng Ôn Dư đã ngồi bất động trong phòng đến tám giờ rưỡi sáng, mặt trời đã hoàn toàn chiếu vào trong phòng rồi mà trên tầng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trong thời gian chờ đợi, người của viện điều dưỡng đã mang xe lăn và một ít thuốc uống tới.
Ôn Dư lại thay chiếc xe lăn mới của mình và từ dì Mười Hai cô biết được chiếc xe lăn cũ tối qua đã được bà nội Tưởng sử dụng. Bà ấy hiện giờ đang đi nghỉ ở nước ngoài với cháu gái lớn và sẽ quay trở lại sau một thời gian.
Hóa ra Tưởng Vũ Hách có một chị gái.
Ôn Dư nghĩ thầm, cô phải đối phó với Thẩm Minh Gia trước khi chị gái của anh trở về.
Dù sao vở kịch này có thể diễn một lúc chứ không thể diễn cả đời, càng nhiều người càng dễ phạm sai lầm.
Đến chín giờ, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng đi xuống lầu.
Bên trong chiếc áo vest đen mở rộng, vẫn còn một chiếc áo sơ mi đen.
Giống như phong cách trang trí màu đen, trắng và xám của ngôi nhà này, không thể tìm thấy trên cơ thể người đàn ông này bất kỳ màu sắc nào của trần gian.
Nó làm cho người ta thấy vô cùng khó tiếp cận.
Mặc dù ý nghĩ trong đầu cô đang dâng trào nhưng khi tiếng bước chân đi tới trước mặt, trong giây lát Ôn Dư chuyển sang khuôn mặt chuyên nghiệp nghênh đón: “Anh, chào buổi sáng.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách không thèm nhìn cô một cái, không dừng lại ở đó, anh chỉ nói với dì Mười Hai câu “Tôi không ăn sáng” rồi bước ra ngoài.
Ôn Dư bị anh bỏ qua hoàn toàn há miệng th ở dốc, cô có chút ngại ngùng.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho dù là ở Tưởng Vũ Hách và cô hoàn toàn không có nói chuyện cùng nhau, cô lựa chọn ôm đùi anh cũng tương đương với phải chịu cô đơn.
Khi Ôn Dư đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông và cố gắng tìm cách, cô đột nhiên phát hiện có thứ gì đó rơi xuống từ trên người anh.
Một vật nho nhỏ nằm trên tấm thảm, có ánh kim loại.
Cô sững người một lúc, lập tức điều khiển xe lăn tiến đến, lúc này mới phát hiện đó là khuy áo.
Không phải là cơ hội đến rồi sao?
Ôn Dư lập tức mở cửa đuổi theo.
Có lẽ là bởi vì trong nhà có một bà cụ ngồi xe lăn nên một bên cổng biệt thự có một cái dốc, Ôn Dư thuận lợi trượt qua, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách chuẩn bị lên xe, vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh ơi, anh làm rơi đồ rồi ~”
Tưởng Vũ Hách dừng lại và nhìn sang.
Người tài xế ngồi ở hàng ghế trước kinh ngạc nói: “Cậu chủ, cậu đưa cô gái đó về à?”
Vệ sĩ Lệ Bạch cũng liếc nhìn ông chủ của mình.
Ôn Dư không để ý đến biểu tình vi diệu của hai người này, cô điều khiển xe lăn tới trước mặt Tưởng Vũ Hách, đưa khuy măng sét cho anh: “Nó rơi trên tấm thảm ở cửa.”
Biết đây là cơ hội tiếp cận, Ôn Dư chủ động kéo tay áo anh: “Để em đeo cho anh.”
Khi thiết kế khuy măng sét cho Thẩm Minh Gia, cô đã học được cách đeo chúng.
Cô đã nhiều lần mơ mộng về lần đầu tiên được đeo khuy măng sét cho bạn trai mình nhưng bây giờ những suy nghĩ đó của cô đều tập trung vào người đàn ông trước mặt này.
Hóa ra đây là cảm giác khi giúp một người đàn ông đeo khuy măng sét…
Nghĩ đến đây, Ôn Dư có chút buồn bực.
Nó đã biến mất từ lần đầu tiên.
Cô hy vọng người đàn ông trước mặt cô biết cách cảm kích.
Ôm nguyện vọng như vậy, Ôn Dư cài chặt khuy măng sét rồi ngẩng đầu cười nói: “Xong rồi.”
Tưởng Vũ Hách cúi đầu nhìn.
Ôn Dư chờ anh lên tiếng.
Tùy tiện nói cái gì cũng được.
Tuy nhiên, nửa giây sau, người đàn ông không nói lời nào, chỉ cúi đầu bước lên xe, đóng cửa và bỏ đi ngay sau đó.