Buổi trưa hôm đó, Ôn Dư được ăn một bữa chưa từng có gồm các loại canh xương hầm mà dì Mười Hai đặc biệt nấu cho cô, rất bổ dưỡng lại ngon miệng.
Tay nghề của bà ấy có thể so sánh với những đầu bếp Michelin mà cô đã từng ăn trước đây.
Cô cũng biết, là Tưởng Vũ Hách gọi điện thoại bảo dì Mười Hai nấu, mà canh xương là một câu tùy tiện của bác sĩ trong bệnh viện.
Cuối cùng không phụ lòng cô, những giọt nước mắt cá sấu cũng làm lay động trái tim sắt đá của người đàn ông này.
Nhưng sau đó, Ôn Dư đắm chìm trong lời nói của Lệ Bạch và suy nghĩ về nó thật lâu, bản thân cô cũng đồng ý rằng những gì gã nói là đúng.
Thời hạn năm phút mà Tưởng Vũ Hách đưa ra có vẻ thờ ơ, nhưng nó đã nhanh chóng kết thúc nỗi đau của Ôn Dư. Nếu không, với tính cách của cô, có khi ở lại trong bệnh viện đến tối cô cũng vẫn chưa xong.
Mặc dù đó chỉ là một vấn đề rất nhỏ, nhưng Ôn Dư cũng có một cái nhìn thoáng qua về sự hấp dẫn trong tính cách của Tưởng Vũ Hách.
Hành động kiên quyết, khi nó đứt đoạn thì cho nó đứt luôn.
Ôn Dư cũng... tán thưởng điều này.
Dù sao chăng nữa, Ôn Dư đã giành được sự ưu ái từ món canh xương.
Tất nhiên, cô cần nắm bắt cơ hội tương tác với nhau theo cách trả ơn để làm sâu sắc thêm mối quan hệ.
Vì vậy buổi tối hôm đó, Ôn Dư cẩn thận chuẩn bị món salad trái cây mà cô thích đợi Tưởng Vũ Hách, nhưng người đàn ông này đã đi đâu đó rất muộn vẫn chưa về.
Nửa đêm, dì Mười Hai nói muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Dư hỏi bà ấy: "Dì không chờ anh trai về sao?"
Không ngờ dì Mười Hai hỏi ngược lại: “Cháu có biết vì sao dì được gọi là dì Mười Hai không?”
Ôn Dư: "?"
"Bởi vì dì chỉ làm việc đến mười hai giờ tối, sau đó dù nhà có sập dì cũng mặc kệ."
"..."
Hay thật, một người quản gia tuyệt vời như vậy thật khiến Ôn Dư bái phục.
Thế là Ôn Dư chỉ có thể một mình chờ ở phòng khách, mơ mơ màng màng một hồi, đột nhiên đầu óc cô choáng váng, cảm thấy trên sô pha bị một lực nặng đ è xuống.
Cô chợt giật mình mở mắt.
Không biết Tưởng Vũ Hách đã trở về khi nào và anh đang nằm ở phía bên kia của ghế sô pha.
Trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Ôn Dư rụt hai chân lại trước, sau đó thăm dò gọi hai tiếng: "Anh?"
Đáp lại cô là hơi thở nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
"Tưởng Vũ Hách?"
"Giám đốc Tưởng?"
"Ông chủ?"
Văn Dục liên tiếp gọi mấy tiếng, cuối cùng cô xác định người đàn ông này thật sự say đến ngủ mê mệt.
Được rồi, nếu chúng ta đang ngủ thì không thể cùng nhau nói chuyện, Ôn Dư liền xoay người rời đi.
Nhưng xe lăn trượt đi mấy bước, Ôn Dư lại nhấn nút dừng lại.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha.
Bây giờ đang là mùa đông, mặc dù trong nhà đã bật máy sưởi, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, chỉ nằm ngủ như vậy sẽ bị cảm mất.
Hơn nữa, ngộ nhỡ anh đột nhiên nôn mửa, không có người phát hiện anh ngạt thở thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng anh là một người cứng rắn vô cảm, nhưng anh ít nhất vẫn có chút lương tâm của một con người.
Dù sao hôm nay cô cũng được người ta thưởng cho một bát canh xương lớn.
Ôn Dư tự an ủi mình, coi như tích chút phúc đức cho Ôn gia đã phá sản, dù sao đêm nay, cô nhận thầu người đàn ông này.
Tuy nhiên, chân của cô vẫn bị thương, cho nên cô không thể đưa Tưởng Vũ Hách về phòng, chưa kể tầng hai là nơi cô bị cấm tuyệt đối.
Suy nghĩ một chút, Ôn Dư trở về phòng, lấy chăn ra đắp cho Tưởng Vũ Hách.
Sau đó cô yên lặng hướng về khuôn mặt tuấn tú của anh thở dài, "Em gái em đây đã quan tâm anh hết lòng rồi, chăn cũng nhường cho anh rồi, sau này đừng hung dữ như vậy."
Người đàn ông vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Chưa kể, khi ngủ anh đẹp trai đến mức không thể tìm thấy điểm chết.
Nghĩ đến đây, Ôn Dư không khỏi muốn gạt thẩm mỹ của mình sang một bên, thật đúng là người đàn ông cô thuận tay nhặt được trên đường đẹp trai hơn Thẩm Minh Gia vạn lần.
Biết không thể nhận được phản hồi, Ôn Dư thu hồi ánh mắt, cô cầm điện thoại lên nghiêng người dựa vào sô pha.
Cảnh tượng này khiến đêm nay cô không ngủ được, nên cô quyết định xem Weibo cả đêm để giết thời gian.
Ba giờ đêm, Ôn Dư vẫn kiên trì xem Weibo.
Đến ba giờ rưỡi, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Bốn giờ rồi, lạnh quá, cô kéo chăn lên đắp chân lên một chút.
Bốn giờ rưỡi, cô không nhịn được nữa nên nheo mắt một lúc, một lúc...
Sau đó, Ôn Dư cũng lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ rưỡi sáng, dì Mười Hai dậy chuẩn bị bữa sáng, khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư đang nằm cùng nhau, bà ấy bình tĩnh nhìn bọn họ rồi đi vào bếp như không có chuyện gì xảy ra.
Mười phút sau, Tưởng Vũ Hách bị đánh thức bởi âm thanh của đồ dùng trong nhà bếp.
Anh không hài lòng mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên sô pha, xem ra cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng dậy đi tắm thì phát hiện Ôn Dư đang nằm bên cạnh anh.
Hai người còn đắp chung một tấm chăn.
Tưởng Vũ Hách sửng sốt, thanh âm gần như lập tức lạnh xuống: "Em đang làm cái gì?"
Câu này rõ ràng là đang mắng cô.
Văn Dục mơ màng mở mắt ra, hoàn toàn quên mất mình đang ngủ trên sô pha, sau khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, cô liền ngồi dậy như thể trí nhớ quay về.
"Anh, anh tỉnh rồi à?"
Ngay sau đó, cô nhận thấy ánh mắt lạnh lùng và xa lạ khác thường của người đàn ông: "...Có chuyện gì vậy?"
Tưởng Vũ Hách nhìn chằm chằm vào Ôn Dư trong vài giây, cuối cùng kéo chăn ra và lạnh lùng nói: "Nếu còn có lần sau thì em phải rời khỏi đây."
?
Nhìn bóng lưng người đàn ông đang đi lên tầng hai, Ôn Dư có chút khó hiểu.
Lúc này dì Mười Hai từ phòng bếp đi ra, vừa dọn bàn vừa ám chỉ Ôn Dư như nhắc nhở: “Cậu chủ nhà chúng tôi không thích phụ nữ chạm vào cậu ấy.”
Ôn Dư: "..."
Không phải, anh trai, anh đang nghĩ gì vậy.
Cô tức giận cười…
“Tối hôm qua anh ấy về lúc nửa đêm, nằm bất động trên sô pha, cháu có gọi thế nào cũng không thể đánh thức anh ấy dậy, đưa anh ấy lên phòng cũng không được. Cháu sợ anh ấy bị lạnh, cháu chỉ có thể mang chăn của mình đắp cho anh ấy, cháu sợ anh ấy sẽ nôn không có ai chăm sóc, không thích phụ nữ chạm vào anh ấy là ý gì? Cháu không phải người khác." Ôn Dư không biết có phải Tưởng Vũ Hách có thể nghe thấy không, nên cô uất ức cố ý tăng giọng hai lần.
"Cháu quan tâm đ ến anh trai mình là sai sao?!"
Đậu Nga của tháng sáu cũng không đổ lỗi cho cô.
Dì Mười Hai đang rót sữa thì khựng lại, hỏi: “Cháu không biết kêu dì giúp à?”
“?” Ôn Dư không nói gì, “Không phải dì nói sau mười hai giờ nhà sập dì cũng không để ý sao?”
"Nhà sập dì mặc kệ, cậu chủ uống say dì đương nhiên phải để ý."
"..."
Có ai nói dì rất tuyệt vời chưa.
Ôn Dư đã rất tức giận trước logic kỳ diệu của chủ và tớ nhà này đến nỗi cô không nói nên lời.
Được rồi, các người thắng.
Cô nhặt chăn bị Tưởng Vũ Hách kéo xuống đất, xoay người trở về phòng, không giải thích gì thêm.
Một người đàn ông không biết tốt xấu đáng ra nên để anh chết cóng cả đêm qua.
Anh còn mong có lần sau? Nằm mơ đi.
Hai mươi phút sau, Tưởng Vũ Hách tắm xong đi xuống lầu, canh giải rượu của dì Mười Hai cũng đã nấu xong, dì bưng lên cho anh nó thầm:
"Cô chủ bảo cậu uống ít một chút, nhưng cậu luôn không nghe."
Tưởng Vũ Hách không ngẩng đầu, nhấp một ngụm hỏi: "Người đâu?"
Không cần nói tên dì Mười Hai cũng biết anh nói đến ai, "Đã về phòng rồi."
Sau đó, không ai nhắc tới Ôn Dư nữa, ăn xong bữa sáng đơn giản, Tưởng Vũ Hách đi đến công ty.
Thư ký pha cho anh một ly cà phê kiểu Mỹ như thường lệ, nhưng Tưởng Vũ Hách vừa nhấp một ngụm đã cau mày.
"Tại sao mùi vị không đúng?"
Thư ký sửng sốt, "Hả? Tôi ngày nào cũng pha như vậy mà."
Một lát sau, Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài đi."
Sau khi thư ký rời đi, anh cẩn thận nhìn cốc cà phê trong tay để tìm xem có vấn đề gì, lúc này anh chợt nhớ ra…
Hôm qua anh uống cà phê kiểu Mỹ do người phụ nữ ở nhà kia pha.
Hương vị rất nguyên chất và chính cống.
Tưởng Vũ Hách không biết đang suy nghĩ cái gì, anh xoa xoa mi tâm, để cà phê qua một bên, hoàn toàn không có hứng thú uống.
Vừa lúc đó, giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của công ty gõ cửa bước vào:
"Chủ tịch Tưởng, tôi muốn nghe ý kiến của ngài về việc tuyển diễn viên "Đi tìm hồ sơ rồng"."
Ngành giải trí trong nước năm nay phát triển chậm chạp, chủ yếu là do ảnh hưởng của chính sách, rất nhiều công ty điện ảnh quy mô nhỏ lần lượt đóng cửa, dưới tình hình chung như vậy, Tưởng Vũ Hách không dám buông lỏng các khoản đầu tư.
Dự án trọng điểm của công ty trong năm tới là bộ phim giả tưởng ‘Đi tìm hồ sơ rồng’ do tập đoàn Á Thịnh đầu tư 2 tỷ nhân dân tệ.
Từ cơ cấu tổ đội đến tuyển chọn diễn viên, bất kể chi tiết lớn hay nhỏ, Tưởng Vũ Hách đều yêu cầu để mình trực tiếp xem tất cả.
Giám đốc nói: "Vốn dĩ anh đã chọn Lê Mạn làm nữ chính đầu tiên, nhưng cô ta phụ lòng mong đợi của anh và làm ầm ĩ lên như vậy. Bây giờ chúng tôi muốn chọn một trong hai người giữa Tang Thần và Mạc Hiểu Như. Cả hai người đều diễn xuất không tồi, đạo diễn bên thử vai cũng thấy được, vậy nên muốn xem ý kiến của anh?”
Tưởng Vũ Hách nhìn ảnh của hai nữ diễn viên, một lúc sau, anh lấy ra một tấm, "Chọn Tang Thần."
Biểu cảm của giám đốc trầm mặc trong giây lát, rất nhanh liền trở lại bình thường, “Được rồi, còn một chuyện nữa là, vai nam số hai đạo diễn muốn dùng Thẩm Minh Gia, người gần đây rất nổi tiếng, nhưng Thẩm Minh Gia không phải người của công ty chúng ta, tôi muốn ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình với hắn ta, để thuận tiện cho việc thống nhất quản lý sau này.”
Thẩm Minh Gia?
Trong đầu Tưởng Vũ Hách lướt qua cái tên này, gật đầu nói: "Soạn một bản thành tích của hắn sáu tháng qua gửi cho tôi, tôi muốn xem một chút."
"Được."
Có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, lại uống say, cả ngày nay tinh thần của Tưởng Vũ Hách không tốt lắm, cho nên trước khi tan sở, anh đã hủy hết các cuộc xã giao buổi tối.
Dì Mười Hai đã sớm nhận được thông báo, cho nên Tưởng Vũ Hách về đến nhà, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.
Bốn món mặn hai món chay một món canh, Tưởng Vũ Hách một mình ngồi ở bàn ăn, ăn xong hỏi: "Người đâu?"
Dì Mười Hai đứng thẳng người đáp: “Trong phòng.”
Ngừng một chút, bà ấy nói thêm: "Tôi có gọi nhưng cô ấy không ra, bảo không đói."
Tưởng Vũ Hách không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, anh ăn qua loa hai miếng liền đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi.
Mới đi được vài bước, dì Mười Hai đã lẩm bẩm ở phía sau lưng anh: “Người ta lấy chăn ra đắp cho cậu, sợ cậu chết cóng trong phòng khách.”
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, cau mày xoay người: "Tại sao không dùng chăn của tôi?"
Dì Mười Hai liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, đôi môi mấp máy vài lần, có lẽ sợ tổng kết không tốt, cho nên bà ấy chỉ là lặp lại lời nói ban đầu của Ôn Dư, còn câu cuối cùng ‘Tôi quan tâm anh trai tôi là sai sao?’ bà ấy đặc biệt cao giọng.
"Tôi không phải nói thay cô ấy, nhưng tôi không muốn thấy lòng tốt của cô ấy bị cậu coi như lừa gạt."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Sau khi trở lại thư phòng một lúc lâu, Tưởng Vũ Hách giống như mới tỉnh dậy sau cơn say.
Lời nói của dì Mười Hai cứ quanh quẩn trong đầu, cứ như vậy, anh muộn màng hồi tưởng lại chi tiết lúc mình tỉnh lại.
Người phụ nữ thực ra chỉ cách anh một chút, cơ thể dựa vào lưng đệm phía sau, rõ ràng là cố gắng giữ khoảng cách, nhưng hai chân lại duỗi ra một chút để giữ ấm dưới chăn.
Còn có cái chăn bông kia có bông hoa nhỏ mềm mại, lúc ấy anh không để ý, hóa ra là của cô.
Tưởng Vũ Hách nhắm mắt lại và xoa xoa thái dương.
Biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt của người phụ nữ sau khi được cảnh báo bởi chính anh cứ lặp đi lặp lại trước mắt anh, cũng như những gì cô nói…
‘Sợ anh ấy bị lạnh, chỉ có thể đem chăn đắp cho anh ấy, lại sợ anh ấy nôn mửa sẽ không có người chăm sóc, cho nên liền canh giữ anh ấy.’
Tựa như trừng phạt trái tim anh, liên tục nhắc nhở rằng anh đã nói bao nhiêu.
Không hiểu sao cảm giác này lại khiến Tưởng Vũ Hách bực bội, anh tùy ý cầm lấy chiếc cốc trên bàn, lại phát hiện trong cốc trống rỗng không một giọt nước.
Vì vậy, anh mở cửa phòng làm việc, đang định kêu dì Mười Hai pha một tách cà phê, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới lầu.
Lời đã đến miệng không thể rút lại được, anh bình tĩnh bước về phía trước vài bước…
Quả nhiên, chính là Ôn Dư đi ra.
Cô đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một chiếc cốc, giống như cũng định ra phòng khách uống nước.
Tưởng Vũ Hách nhìn hai giây, không biết bị điều gì đó thúc đẩy, anh đi xuống lầu với chiếc cốc rỗng trong tay.
Anh đút tay vào túi quần, bước đến chỗ máy lọc nước với vẻ mặt lạnh lùng.
Dì Mười Hai khó hiểu nhìn anh: "Trên lầu không có nước sao? Xuống dưới làm gì?"
Tưởng Vũ Hách: "..."
Đương nhiên Ôn Dư cũng biết Tưởng Vũ Hách đi xuống, nhưng cô cũng không như ngày thường nhiệt tình hô gọi anh trai nữa.
Cô cúi đầu tránh sang một bên, mặc dù không nói gì, nhưng động tác mà cô làm ra đã thể hiện thái độ mà một công dân hạng ba nên có.
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, hiếm thấy chủ động nói: "Em lấy trước đi."
Ồ.
Ôn Dư không khách khí, mặt không biểu tình tiến lên, khom người rót nước vào cốc.
Sau đó cô quay người, tiếp tục mặt không đổi sắc đi ngang qua Tưởng Vũ Hách, rời đi, trở về phòng, cuối cùng đóng sầm cửa lại.