Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 13



Vừa rồi Ứng Thần nhỏ giọng nói chuyện nên mọi người đều không nghe rõ.

Bây giờ đột nhiên nghe được lời nói của Lâm Phỉ làm cả lớp há hốc mồm.

Mấy tên đàn em nhìn nhau không biết có nên đến gần hay không.

Ứng Thần bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phỉ chọc cười, dứt khoát nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không thay đổi đâu. Tôi phải giữ lại để “làm” chết cậu.”

Đàn em: “?”

Người qua đường: “?”

Cái drama của năm gì đây!

Lâm Phỉ nhớ đến ác mộng lúc trước cảm thấy phía sau nhói lên.

“Cút đi!”

Khóe miệng Ứng Thần nhếch lên: “Tôi thích cái cách cậu đã nhát gan mà còn giả vờ hung dữ. Thật đáng yêu.”

Lâm Phỉ: “?”

Không được, cậu phải nghĩ cách khác.

Ứng Thần là vai công chính có thể nói là không sợ trời không sợ đất, trừ khi…

Ba của Ứng Thần sẽ không cho phép hắn quen với nhân vật thụ gia cảnh nghèo khó đâu.

Lâm Phỉ vỗ bàn quyết định đem chứng cớ đưa cho ba hắn, để cho một người thực sự có năng lực giải quyết việc này!

Nghĩ đến sự cố đánh rơi điện thoại trước đó, Lâm Phỉ mở diễn đàn ra xem quả nhiên thấy rất nhiều video.

Không chỉ thế, cậu còn phát hiện ra một cái tag rất lạ:

Cặp đôi kép là cái gì?

Lâm Phỉ có cảm giác không lành nhưng không ngăn được sự tò mò, cậu nhấn vào chủ đề nổi bật nhất.

Trẻ con có cánh tay to?

Bộ phận sinh dục thoái hóa?

Đây là cái gì vậy hả!

Ngay lập tức! Bây giờ luôn! Cậu sẽ mang bằng chứng đưa cho ba của Ứng Thần làm cho Ứng Thần hiểu rõ cái gì gọi là làm người!

Không lâu sau khi các bằng chứng đã được thêm mắm thêm muối được tung ra, Ứng Thần bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Không hổ danh là người đàn ông nóng tính, hành động rất nhanh!

Một ngày không có Ứng Thần không khí thật trong lành.

Sau một ngày học trên lớp vui vẻ, Lâm Phỉ dọn đồ đạc của mình chuyển đến nhà của Bùi Cảnh Hành.

Nhà vệ sinh đã được sửa lại ổn thỏa. Hiện tại cũng không còn mùi lạ bay tới nữa, ngoại trừ chỗ đi vệ sinh ra thì đây vẫn là một nơi rất tốt.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lâm Phỉ khẩn trương lao đầu vào học tập.

Lần này hãm hại Ứng Thần như vậy, nếu đến lúc đó vẫn thua thì chắc chắn Ứng Thần sẽ lột sạch một lớp da của cậu.

Thời gian trôi nhanh, ấy thế mà trời đã tối.

Lâm Phỉ đóng sách lại, muốn đi nhà vệ sinh.

Mở cửa ra, cậu sững sờ tại chỗ.

Người đàn ông cao gầy lúc trước bị cậu mang người đến đánh đang ở bên cạnh nhà vệ sinh đối diện. Hiện tại anh ta đang mở hé cửa, ánh mắt nhìn về phía bên này.

Da đầu Lâm Phỉ hơi tê dại, cậu hung hăng trừng mắt với người nọ một cái.

Người đàn ông cao gầy đó run lên, giật mình rụt cổ đóng cửa lại.

Lâm Phỉ khịt mũi một tiếng, làm trùm trường cũng thật tốt. Nếu trước kia cậu gặp phải tình huống như này, cậu thật sự không biết nên xử lý thế nào nữa.

Ứng Thần biến mất cả tuần, lúc xuất hiện vẻ mặt lại thâm trầm, nhăn nhó.

Thua người không thua trận, Lâm Phỉ cũng nhìn chằm chằm vào Ứng Thần, cao ngạo không chịu cúi thấp đầu.

Ứng Thần chậm rãi đi vào lớp, ánh mắt đảo qua phần eo phía dưới của Lâm Phỉ. Sau đó hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng quên cá cược giữa chúng ta.” rồi đi về chỗ ngồi của mình.

Vậy mà hắn không kiếm chuyện với cậu!

Xem ra người đàn ông nóng tính ấy đã giáo dục lại Ứng Thần rất tốt.

Lâm Phỉ nhớ lại lúc trước ba của Ứng Thần đã dùng đủ mọi cách để tách hắn ra khỏi nhân vật thụ nhưng Ứng Thần vẫn rất kiên định.

Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại.

Có Ứng Thần đốc thúc, Lâm Phỉ càng học đến mất ăn mất ngủ. Lúc đi vệ sinh cũng phải mang theo một cuốn bài tập.

Bản thân là phú nhị đại thế hệ thứ hai với chỉ số IQ trung bình thì đây chính là cách mà đời trước Lâm Phỉ có thể được nhận vào Đại học Thanh Hoa.

Hôm nay, Lâm Phỉ vẫn làm bài tập trong nhà vệ sinh như thường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chân đã tê rần thì Lâm Phỉ mới nhận ra là mình đang ở đâu.

Đặt sách lên chỗ bơm nước, Lâm Phỉ thuận tay lấy điện thoại ra nhìn.

Đột nhiên, Lâm Phỉ ý thức được điều gì đó.

Cậu hơi gập điện thoại lại, sau đó nhìn thấy một chiếc camera trong ngăn tủ qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình.

Điện thoại di động của đối phương áp vào mặt tủ, chỉ để lộ ra camera ở trên cùng.

Bởi vì chỉ lộ một chút cộng thêm góc quay lại khuất, người bình thường sẽ không chú ý tới có người lén chụp ảnh.

Lâm Phỉ tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán.

Nơi này sao toàn người kỳ lạ vậy?

Hiện tại cậu mặc quần rồi đi ra ngoài thì đối phương đã sớm bỏ chạy. Lâm Phỉ chỉ có thể hy vọng Bùi Cảnh Hành đến đây khống chế người nọ một chút, chỉ cần kiên trì đến khi cậu mặc quần xong.

Bùi Cảnh Hành nhanh chóng tới đây.

Ngay khi Lâm Phỉ kéo quần, quả nhiên bên cạnh cũng đứng lên.

“Ầm!”

Bên cạnh có một tiếng động lớn vang lên khiến Lâm Phỉ giật mình, cậu vội vàng đẩy nhanh tốc độ mặc quần.

Cũng coi như là mặc xong, Lâm Phỉ vội vàng chạy sang phòng bên cạnh sợ Bùi Cảnh Hành gặp chuyện.

Không ngờ tới, sự thật lại vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cậu.

Bùi Cảnh Hành không những không gặp chuyện mà còn nhấn đầu người chụp ảnh vào bồn cầu, miệng lẩm bẩm mấy câu như “Cho mày chụp ảnh, còn dám chụp nữa không”.

Sự tàn nhẫn đáng sợ này giống như là đang đối mặt với kẻ thù mình vô cùng hận.

Lâm Phỉ giữ chặt Bùi Cảnh Hành: “Được rồi, khống chế hắn là được rồi còn chuyện khác thì giao cho cảnh sát xử lý.”

Bùi Cảnh Hành nắm đầu người nọ đập xuống một phát mạnh nữa: “Lấy di động ra đây!”

“Đây đây, đừng đánh…” Những chữ còn lại đã bị chìm trong nước.

Lâm Phỉ lấy điện thoại, không ngờ tên này đã phạm tội nhiều lần. Trong điện thoại toàn là hình ảnh video quay chụp lén, ngay cả video về Bùi Cảnh Hành cũng có vài cái.

Vẻ mặt cậu sa sầm: “Đánh tiếp.”

“Cậu xóa video à?” Bùi Cảnh Hành vừa hỏi, tay vẫn đang nằm đầu người đàn ông nọ, giọng nói rất bình tĩnh như đây chỉ là chuyện cỏn con.

Lâm Phỉ tức đến choáng váng khi nhìn thấy video, căn bản không nhận ra sự bất thường của Bùi Cảnh Hành.

“Tôi xóa video của cậu, còn lại thì lưu lại để làm bằng chứng giao cho cảnh sát.”

“Của cậu đâu? Có xóa chưa?”

“Tôi là một Alpha thì có gì để xóa, lưu lại để đó không chừng có thể nhốt hắn lại lâu thêm một chút.”

“Việc quay lén thuộc về luật dân sự, dựa theo mức độ nặng nhẹ của tình hình mà giam giữ và phạt tiền. Chỉ cần không phát tán ra ngoài, chụp mười với chụp một không khác gì nhau.”

“Vậy sao?”

Lâm Phỉ xóa video đi, cảm thấy quá lời cho tên biến thái này.

Hai người cùng nhau đến đồn cảnh sát khai báo. Trên đường trở về, Lâm Phỉ nhớ lại hành vi dũng cảm của Bùi Cảnh Hành cũng hơi líu lưỡi: “Nhìn không ra cậu hung dữ như thế đó nha.”

Bùi Cảnh Hành thấp giọng, giống như lúc này mới biết sợ.

“Tôi nghe nói tên kia quay lén cậu, không biết bằng cách nào đó mà máu nóng xông lên rồi…”

Lâm Phỉ hiểu rõ gật đầu. Cậu đã bảo rồi, Bùi Cảnh Hành sao mà không sợ được, rõ ràng là cung phản xạ quá dài.

Hơn nửa tiếng sau, di chứng của Bùi Cảnh Hành dần xuất hiện, tay cầm chìa khóa rung lên như cái rây.

Lâm Phỉ lấy chìa khóa quyết định tự mình xuống bếp để an ủi Bùi Cảnh Hành một chút.

Báo cáo hằng năm của cậu trên trang B, video về đồ ăn luôn đứng vị trí đầu nhưng vẫn chưa có được cơ hội tự mình xuống bếp trổ tài.

Hôm nay đã có lý do cho cậu quang minh chính đại xuống bếp làm đồ ăn, lại còn có người ăn cùng thật hạnh phúc.

Lâm Phỉ lấy rau ra rửa sạch rồi cắt từng cái, trên bàn bày đủ loại chén lớn chén nhỏ.

Chưa kể đến, hình dạng đồ ăn làm ra cũng khá ổn.

Ngoại trừ nồi gà hầm nửa giờ vẫn chưa mềm thì từ lúc bắt đầu nấu ăn đến giờ đã qua hai tiếng, Lâm Phỉ đã sử dụng hết tất cả nguyên liệu.

Bạn học người Đông Bắc của cậu nói nguyên liệu nào cũng đều có thể nấu chín tới, không có vấn đề gì.

Bùi Cảnh Hành tỏ vẻ không thích món gà hầm, nếm thử một miếng rồi không thèm đụng đến nữa.

Lâm Phỉ chịu đả kích sâu sắc, điên cuồng gắp gà hầm cho Bùi Cảnh Hành: “Ăn nhiều vào, cậu gầy lắm đấy.”

Ba tiếng sau, mỗi người chiếm một cái bồn cầu.

“Sau này tôi sẽ không nấu ăn nữa.” Giọng điệu của Lâm Phỉ vẫn như thường nhưng thực tế thì cậu xấu hổ đến mức đỏ mặt.

“Đồ ăn cậu nấu rất ngon, đó là món ngon nhất mà tôi từng ăn qua.” Giọng điệu của Bùi Cảnh Hành thật sự rất nghiêm túc.

Lâm Phỉ ngạc nhiên một lát, sau đó nở một nụ cười tươi.

Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, hai người thu dọn đồ đạc định đến bệnh viện.

Đi đến cầu thang, Lâm Phỉ nghe thấy tiếng la mắng và tiếng khóc đầy hỗn loạn vang lên.

“Ông đây cực khổ kiếm tiền cho mày đóng tiền học bổ túc, mày nhìn kết quả thi của mày kìa! Điểm thấp như vậy, mày có xứng đáng với công sức tao đã bỏ ra hay không?”

Trên tầng hai, cánh cửa ở gần cầu thang mở ra, người đàn ông trung niên mặc quân phục xanh biếc giận dữ hét vào mặt đứa trẻ cao đến đùi mình.

Đứa trẻ gục đầu xuống, mặt bên trái sưng vù chỉ biết thút thít, nó khóc liên tục khiến người đàn ông càng tức giận.

“Khóc, khóc, khóc! Mày cả ngày chỉ có khóc! Đánh mày chả được cái đếch gì, tao thấy mày là lại bực mình!” Nói xong lại muốn đánh đứa nhỏ.

Người phụ nữ trung niên ra mặt bảo vệ đứa bé: “Tiểu An à, con mau mau xin lỗi cha con đi, nói rằng sau này sẽ cố gắng học tập không làm cha tức giận nữa. Con mau nói đi.”

Những người xung quanh cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Mau về báo hiếu cho ba mẹ, sau này học hành thật tốt. Ba mẹ đều muốn tốt cho con thôi.”

Lâm Phỉ nhíu mày, cậu đang vội vàng đi đến bệnh viện, thật sự không thể chăm sóc đứa nhỏ này được.

Khi đi trên đường cậu luôn suy nghĩ về vấn đề này. Bùi Cảnh Hành nói gì đó với cậu, cậu cũng không để ý, không nghe được chữ nào.

Bùi Cảnh Hành phát hiện cậu mất tập trung, vẻ mặt hơi trầm xuống nên không nói nữa.

Sau khi gặp bác sĩ, Lâm Phỉ nhanh chóng kéo Bùi Cảnh Hành đi về.

Cậu không về thẳng nhà mà lại gõ cửa phòng của gia đình kia trên lầu hai.

Người mở cửa là người phụ nữ trung niên, ánh mắt bà đỏ ửng hiển nhiên cũng là vì đang rất lo lắng cho đứa trẻ.

Đây là chỗ khó chịu nhất, bọn họ luôn muốn dành những điều tốt nhất cho con mình nhưng lại bỏ qua những gì mà đứa trẻ đó thực sự cần.

“Cháu có điều muốn nói với hai người.”

Phòng nhỏ nhìn một phát là thấy hết tất cả không sót cái gì. Đứa bé kia ngồi ở trước bàn khuôn mặt vẫn chưa hết sưng đỏ, cau mày đau khổ đọc sách bài tập. Thấy thế lông mày Lâm Phỉ càng nhíu chặt.

“Cậu nói đi.” Người đàn bà xoa xoa tay.

“Chiều hôm nay cháu có thấy cách chồng cô dạy con, cháu muốn nói một chút. Đứa bé tuy là do hai người sinh ra nhưng bản thân bé cũng là một cá thể độc lập. Nó học không giỏi thì cô có thể trau dồi sở thích khác cho bé như cách mà người ta thường nói, trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi cả, làm gì…”

Chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông trung niên đang xem TV đã vội lao ra và xốc người phụ nữ lên.

“Cút ngay! Thằng nhóc lông còn chưa mọc dài có tư cách gì dạy tao?”

“Cháu không dạy ai cả, chỉ là đề nghị hai người, học đại học không phải là con đường duy nhất…”

“Cút đi ngay, đừng ở đây dạy hư con tao nếu không tao báo cảnh sát!”

Ông ta đóng cửa rầm một tiếng, âm thanh to lớn lại truyền đến từ bên trong cánh cửa: “Mày nhìn cái gì? Còn không mau học đi! Nếu mày tin những gì thằng đó nói thì đời này của mày xong rồi! Về sau chỉ có giống ba mẹ mày đi làm cu li, làm thuê. Lấy sách ra đọc đi, sau này mày ngồi trên bàn phím kiếm được nhiều tiền hơn ba mẹ. Trên đời này chỉ có ba mẹ mày mới thật sự tốt với mày thôi hiểu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.