Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 18



Lâm Phỉ uống rượu quá nhiều, đầu óc hơi mơ hồ nên vừa nghe thấy lời nói ấy, cậu che kín phần gáy trong vô thức.

“Làm sao có thể che đậy được chất dẫn dụ chứ? Cậu thật đáng yêu.” 

Bàn về việc không biết xấu hổ thì Lâm Phỉ không bao giờ sánh ngang được với Ứng Thần.

Lâm Phỉ thu tay lại, vừa nói vừa lắc lư loạng choạng đứng lên muốn đi vệ sinh.

Ai ngờ Ứng Thần đột nhiên giật tay cậu một cái, Lâm Phỉ mất thăng bằng liền ngã vào đùi hắn.

Ứng Thần chặn nửa người Lâm Phỉ nói: “Cậu say rồi, để tôi đi cùng cậu.”             

Lâm Phỉ cố gắng quay đầu nhìn về phía Bùi Cảnh Hành: “Không cần cậu đi theo, tôi muốn Bùi Cảnh Hành đi cùng tôi”.

Ứng Thần âm thầm tăng sức mạnh trong tay lên, hiển nhiên là muốn dùng sức mạnh để ép Lâm Phỉ đồng ý. 

Nhưng miệng hắn vẫn nở một nụ cười như thể tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu: “Bùi Cảnh Hành vẫn là một kẻ chưa phân hóa, sao có thể cùng cậu đi đến nhà vệ sinh được?”

Lâm Phỉ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tuyến thể của cậu.

Phần gáy phảng phất như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê ngứa kỳ quái truyền đến xương cụt và vùng bụng dưới khiến cả người Lâm Phỉ run rẩy.

“Cậu đứng cũng không vững hay là để tôi đưa cậu đi? Nhé?”

Lâm Phỉ không muốn bị sờ tuyến thể lần nữa, lẩm bẩm hai tiếng đồng ý.

Hai người chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.

Đến cửa phòng, Lâm Phỉ cả người mềm thành vũng bùn đột nhiên giật bắn lên, chạy vào gian phòng muốn đóng cửa lại.

Một cánh tay của Ứng Thần chen vào trong không để cửa đóng hoàn toàn: “Chạy cũng nhanh đấy”.

“Bỏ tay ra, tôi muốn đi vệ sinh”.

“Tôi thấy dáng vẻ của cậu một chút cũng không gấp nha?”

Lâm Phỉ lắc đầu, ép mình phải tỉnh táo: “Đó là bởi vì tôi vui mừng quá!”

“Ồ, vậy thì tại sao vừa nãy cậu lại đỏ mặt với tôi?”

“Ai đỏ mặt? Cậu nhìn nhầm rồi!” Lâm Phỉ không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, gắt gỏng nói: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?” 

“Tôi muốn hỏi cậu, tại sao lại đưa tôi cây xương rồng?”

“Dễ nuôi này, hơn nữa còn xanh tốt tràn đầy sức sống.”

“Cậu có biết ý nghĩa của cây xương rồng là gì không?”

Nốc cạn ly, Lâm Phỉ bắt đầu hoảng sợ nhưng phần lý trí cuối cùng lại nhắc nhở cậu nhất định phải đóng cửa.

Cậu kìm nén đến mức hai mắt ửng hồng, giọng nói run rẩy đáng thương: “Không phải nó tràn đầy sức sống sao?”

“Nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu kìa…”

Còn chưa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ đã xông vào chế trụ Ứng Thần mà không nói lời nào.

Bùi Cảnh Hành đi cuối cùng, chỉ vào Ứng Thần nói: “Hắn là kẻ quấy rối bạn tôi”.

Ứng Thần nheo mắt lại: “Bùi Cảnh Hành, mọi chuyện đều cần có bằng chứng.”

Bùi Cảnh Hành rụt vai lại, hình như là bị bộ dạng dữ dằn của Ứng Thần dọa sợ: “Cậu, cậu vừa rồi xông vào phòng của Phỉ ca, mọi người đều nhìn thấy!”

Mấy nhân viên bảo vệ gật đầu: “Đúng vậy, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”

Ứng Thần không kiên nhẫn nhíu mày nhưng vẫn phải chịu đựng để giải thích: “Chúng tôi đều là bạn học, chỉ đùa giỡn một chút thôi, không tin thì hỏi người bên trong xem.”

Bùi Cảnh Hành xông vào bên trong nói: “Phỉ ca, vừa rồi có phải Ứng Thần quấy rối cậu không?”

“Ừ.”

“Cậu hỏi như vậy thật à?” Ứng Thần hỏi Lâm Phỉ: “Lâm Phỉ, có phải vừa nãy tôi với cậu chỉ đùa giỡn thôi đúng không?”

Lâm Phỉ uống say nghiêng đầu tưởng tượng, hình như vừa nãy không xảy ra việc gì.

Cậu lại mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.

Một đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không biết nên làm gì trong tình huống này.

Bùi Cảnh Hành giương mắt nhìn về phía mấy nhân viên bảo vệ, hai tay xoắn vạt áo, bất an đề nghị: “Anh cũng đã thấy tình huống vừa rồi, lời người say nói thì không thể tin tưởng được…”

Ứng Thần ngắt lời hắn: “Lâm Phỉ không như thế, lúc say cậu ấy sẽ nói thật.”

“Nhưng cũng không có cách nào chứng minh việc này?” Bùi Cảnh Hành chớp chớp đôi mắt to.

Các nhân viên bảo vệ hiển nhiên cảm thấy lời Bùi Cảnh Hành nói có sức thuyết phục hơn nên đều quay qua nhìn Ứng Thần, hy vọng hắn đưa ra một lời giải thích.

Ứng Thần nghiến răng tức giận, hắn có thể giải thích loại chuyện không thể chứng minh này như thế nào?

“Nếu không thì như vậy đi.” Bùi Cảnh Hành đề nghị: “Tôi sẽ đưa Lâm Phỉ về trước, mười phút sau thì có thể cho hắn đi?”

“Cũng được, ý kiến này không tồi.” Các nhân viên bảo vệ đồng ý.

Ngoại trừ Ứng Thần sắc mặt u ám: “Tại sao cậu có thể mang cậu ấy đi?”

“Hiện tại cậu ấy đang ở nhà tôi, tôi không nên đưa cậu ấy đi sao?”

“Cậu định chứng minh chuyện này như thế nào?” Ứng Thần ném cho Bùi Cảnh Hành vấn đề tương tự.

Còn chưa đắc ý được hai giây, nụ cười của hắn bỗng chốc cứng đờ.

Bùi Cảnh Hành vậy mà lấy ra video hai người ở cùng nhau. 

Ứng Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Cảnh Hành mang Lâm Phỉ đi, tên kia còn quay đầu cười với hắn. Ứng Thần đạp cửa một cái rồi đi vào.

Ra khỏi quán bar, bên tai lập tức trở nên thanh tịnh, Lâm Phỉ sau khi thả lỏng tinh thần lại càng cảm thấy choáng váng.

Bùi Cảnh Hành gọi một chiếc taxi.

Tài xế xuống xe hỗ trợ khiêng người nhưng Bùi Cảnh Hành gắt gao ôm chặt bả vai Lâm Phỉ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm tài xế: “Không cần chú giúp.”

Sắc trời đã tối, đôi mắt của Bùi Cảnh Hành như muốn hòa làm một với bóng đêm khiến tài xế rùng mình.

“Được, vậy cậu tự làm đi.”

Bùi Cảnh Hành khom lưng bế công chúa, khó có thể tưởng tượng được một kẻ gầy yếu như hắn có thể ôm Lâm Phỉ 1m8 mà không tốn chút sức lực nào, động tác lên xe cũng hết sức nhẹ nhàng.

Xe chậm rãi khởi động, Lâm Phỉ ngã vào đùi Bùi Cảnh Hành mà chợp mắt, mái tóc đen rối bù che khuất một bên mặt.

Bùi Cảnh Hành nhìn một lúc rồi mới đưa tay vén sợi tóc lên, động tác của hắn có một chút thành kính lạ thường.

Tay hắn chậm rãi dừng lại ở bên mặt Lâm Phỉ, nhẹ nhàng vuốt ve từ trán đến chóp mũi rồi đến khóe môi, cuối cùng trượt xuống sau gáy.

Nơi đó là tuyến thể của Lâm Phỉ, Ứng Thần nói cậu ấy có hương vị rất ngọt ngào.

Lâm Phỉ hừ một tiếng, muốn né tránh bàn tay gây rối. 

Một tay Bùi Cảnh Hành cố định eo của cậu còn tay kia vẫn tiếp tục chậm rãi vuốt ve tuyến thể của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ dần ngừng giãy dụa, thay vào đó là tiếng hô hấp trở nên nặng nề.

Đáng tiếc, hắn còn chưa phân hóa nên không ngửi thấy mùi vị của Lâm Phỉ.

Bùi Cảnh Hành nghĩ như vậy, sau đó cúi đầu hỏi Lâm Phỉ: “Chất dẫn dụ của cậu rốt cuộc là có mùi vị gì?”

Lâm Phỉ lẩm bẩm trả lời: “Không biết, tôi không ngửi được mùi của chính mình.”

“Vậy cậu thích hương vị như thế nào?”

“Thật ra tôi không rõ lắm nhưng lãnh đạm một chút sẽ tốt hơn.”

“Thật ngoan.”

Tay Bùi Cảnh Hành hơi dùng chút sức, một lát sau Lâm Phỉ hừ một tiếng.

Chất dẫn dụ trong xe dần dần tiêu tán, chú tài xế thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Phỉ giống một con mèo con được cho ăn no, cố gắng chui vào lồng ngực Bùi Cảnh Hành tìm tư thế thoải mái nhất rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn bộ đầu óc Lâm Phỉ đều choáng váng.

Cậu xông vào nhà vệ sinh thay một cái quần lót rồi cứ thế ngồi trên bồn cầu miên man suy nghĩ.

Tối hôm qua, cậu vậy mà lại làm ra loại chuyện cầm thú kia với Bùi Cảnh Hành!

Có điều, hẳn là Bùi Cảnh Hành cái gì cũng không biết phải không?

Người ở đây chỉ xảy ra phản ứng sinh lý sau khi phân hóa.

Bùi Cảnh Hành căn bản không biết phản ứng sinh lý là gì nên chắc hắn cũng không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ? 

Lâm Phỉ gật gật đầu, cảm thấy mình phân tích như vậy là rất có lý. 

Quên đi, cứ coi như là một giấc mộng cũng được! Sau khi tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ rõ!

Cảm giác say rượu thật không tốt chút nào, Lâm Phỉ về nhà liền không nhấc nổi người dậy, chỉ đành ngây người ngồi bên cửa sổ.

Bùi Cảnh Hành đột nhiên nói với cậu: “Hôm nay là mười bốn tháng sáu.”

Lâm Phỉ chậm rãi quay đầu nhìn hắn, cảm thấy có gì đó rất quan trọng lóe lên nhưng làm thế nào cũng không bắt được.

“Ừm? Ngày mười bốn tháng sáu thì sao?”

Trầm mặc nhìn Lâm Phỉ một lúc Bùi Cảnh Hành lắc đầu: “Không có gì.”

Nếu đặt ở thời điểm bình thường thì Lâm Phỉ nhất định sẽ tìm hiểu ngọn ngành, nhưng hiện nay trong người cậu vẫn nôn nao và thực sự không muốn nói chuyện. Cậu chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục ngẩn người.

Trong phòng yên tĩnh đến ngột ngạt.

Trong vô thức, Bùi Cảnh Hành đã ngủ thiếp đi bên cạnh chân Lâm Phỉ. 

Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào 2 người bọn họ.

Lâm Phỉ cau mày, lắc đầu tỉnh lại.

Cậu hơi động chân, mơ màng nhận ra Bùi Cảnh Hành nằm trên đùi mình.

Ánh nắng sắp chiếu vào mặt Bùi Cảnh Hành, Lâm Phỉ vô thức vươn tay che mắt hắn.

Chỉ chốc lát sau, mặt trời chiếu đến.

Mọi người đều nói ánh nắng sẽ phơi bày toàn bộ khuyết điểm trên da của một người, nhưng Lâm Phỉ xem trái xem phải đều cảm thấy làn da Bùi Cảnh Hành không có bất kỳ khuyết điểm nào. Nó như một viên ngọc thượng đẳng phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Nếu như không phải đầu óc Lâm Phỉ hơi mơ hồ, cậu tuyệt đối không có khả năng sờ mặt Bùi Cảnh Hành như một tên ngốc.

Chạm tới khóe mắt của hắn, đầu óc Lâm Phỉ bỗng chốc trở nên tỉnh táo một chút.

Cậu cúi đầu xuống, vén tóc của Bùi Cảnh Hành lên nhìn kĩ một chút thì thật sự nhìn thấy vệt nước mắt.

Bùi Cảnh Hành vùi mặt xuống như muốn tránh bàn tay của Lâm Phỉ.

“Tỉnh rồi à? Sao cậu lại khóc?”

“Không.” Giọng mũi của Bùi Cảnh Hành rất nặng.

“Có chuyện gì có thể nói với tôi được không?”

Bùi Cảnh Hành ngồi dậy, đưa lưng về phía Lâm Phỉ lấy sách ra: “Tôi không sao.”

“Không đúng, dáng vẻ của cậu trông như là không có chuyện gì à?”

“Tôi thực sự ổn mà.”

Lâm Phỉ xoa xoa thái dương: “Cậu là nữ chính trong phim thần tượng à? Cái gì cũng không nói rồi chờ tôi đến đoán?”

Bùi Cảnh Hành không trả lời.

“Trong phòng ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí.” Lâm Phỉ thở dài, đi ra cửa.

Bên ngoài gió nóng thổi khiến cậu càng khó chịu hơn.

Lại thở dài một lần nữa, Lâm Phỉ mở cửa đánh tiếng với Bùi Cảnh Hành rồi về nhà.

Đầu đau quá, cậu sợ nếu ở lại thêm chút nữa thì sẽ không nhịn được mà cãi nhau với Bùi Cảnh Hành.

Lớn đến từng này, cậu thật sự là chưa gặp qua người nào khó chịu như thế.

Trong phòng, Bùi Cảnh Hành đứng lên dùng nước lạnh rửa tay rồi đứng trước gương chườm mắt.

Chuyện ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc đâu.

Lâm Phỉ tiện tay mua túi nước bịt mắt, sau khi trở về liền ngã ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dương Du hôm nay ở nhà, nhìn thấy Lâm Phỉ cũng ở nhà khiến bà kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm.

“Sao hôm nay con không ra ngoài đi chơi?”

“Con hơi mệt.”

“Con còn biết mệt mỏi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không ạ.”

“Không xảy ra chuyện gì mà sao con lại ỉu xìu như thế?”

Lâm Phỉ đang muốn nói không thì đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với Bùi Cảnh Hành, cậu giật mình rồi lập tức gỡ bịt mắt ra ngồi dậy.

“Con thật sự có một chút chuyện muốn hỏi mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.