Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 23



Ứng Thần quay đầu, ánh mắt híp lại gằn từng tiếng nói: “Bùi, Cảnh, Hành!”

Bùi Cảnh Hành không đáp lời, giơ tay muốn tiếp tục đánh.

Ứng Thần buông Lâm Phỉ ra, đón lấy cánh tay Bùi Cảnh Hành đang dùng sức đánh tới.

Trọng tâm của Bùi Cảnh Hành không vững, Ứng Thần bắt được cánh tay hắn ép đến phía sau, đầu gối dùng sức đụng một cái làm hắn khuỵu chân xuống.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Bùi Cảnh Hành đã bị Ứng Thần ấn ngã trên mặt đất.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Lâm Phỉ còn chưa kịp phản ứng thì đã biến thành như vậy.

Lâm Phỉ vội vàng xông lên kéo Ứng Thần: “Cậu buông hắn ra. Bắt nạt một người chưa phân hóa, cậu còn là người không?” 

“Bắt nạt? Lâm Phỉ, cậu có muốn cởi quần áo của tôi ra nhìn người chưa phân hóa trong miệng cậu ra tay có bao nhiêu độc ác không?” 

Lâm Phỉ hiểu rõ, sức lực Bùi Cảnh Hành khá lớn.

Lâm Phỉ thực sự có một chút chột dạ: Cậu ta đánh cậu, cậu cũng đã đánh trả lại rồi không phải sao?

“Trừ cậu ra, không ai đánh tôi mà có thể không chịu một chút tổn thương nào.” 

Lâm Phỉ thốt ra: “Cha cậu cũng vậy?” 

Nghe nói thế, sắc mặt Ứng Thần thoáng chốc trở nên khó coi.

Lâm Phỉ xấu hổ há miệng thở dốc, tự mắng mình trí nhớ kém trong lòng.

Cậu ho khan một tiếng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hỏi: “Lúc đó cậu ta đánh cậu chẳng phải do cậu ấn tôi trước không buông à? Cậu có thể nói đạo lý chút được không?” 

“Tôi không nói lý.” Nói xong, Ứng Thần bẻ ngược lại cánh tay của Bùi Cảnh Hành để đáp trả.

Bùi Cảnh Hành thở hổn hển vì đau, Lâm Phỉ nghe được thì lòng cũn quặn cả lên. Dù sao đối phương cũng là vì cậu.

Nếu Ứng Thần không nói lý, vậy đừng trách cậu cũng không phân rõ đúng sai!

Lâm Phỉ cẩn thận nhìn lướt qua, một chân Ứng Thần đè ở trên lưng Bùi Cảnh Hành còn một cái chân khác nửa dẫm trên mặt đất.

Lâm Phỉ giả vờ kéo cánh tay của Ứng Thần, nhân lúc Ứng Thần đang tập trung lực chú ý trên tay, cậu đá một cái vào mắt cá chân của Ứng Thần.

Ứng Thần trượt chân, cả người ngã lên người Bùi Cảnh Hành.

Lâm Phỉ không dám đá lần thứ hai, kéo Ứng Thần lên rồi nâng Bùi Cảnh Hành dậy muốn rời đi.

Tới nơi này lâu như vậy, cậu vẫn như cũ không nhớ được có thứ gọi là chất dẫn dụ.

Hương thơm lạnh nhạt ở trong không khí nổ tung đè ép lên Lâm Phỉ, cậu dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ cơ thể đứng yên, cơ bản là không có cách nào rời đi.

Ứng Thần đỡ tường đứng lên, không khí quanh thân giống như đều ngưng đọng lại.

Trong lòng Lâm Phỉ đã sợ lắm rồi, vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách nào có thể giải quyết tình huống hiện tại.

Trong lúc cậu rối rắm có một bàn tay chạm vào gáy của cậu.

“Chất dẫn dụ ở ngay bên trong tuyến thể của cậu, cảm xúc của cậu tạo cho chúng tính chất khác nhau. Lúc cậu muốn chống cự chất dẫn dụ của người khác thì chất dẫn dụ của cậu phóng xuất tự nhiên sẽ có chứa tính công kích.”

Giọng của Bùi Cảnh Hành rất nhẹ nhưng nó lại có thể xuyên qua không khí tập trung lại và truyền vào đầu cậu.

Trước kia Lâm Phỉ không phải chưa từng xem qua loại hướng dẫn này nhưng cậu chưa bao giờ thành công.

Không biết vì sao, lần này cậu lại mơ hồ cảm thấy tuyến thể nóng lên, một luồng khí xa lạ từ trong cơ thể phát ra, xé tan không khí lạnh như băng.

Khuôn mặt Lâm Phỉ vui vẻ, ôm lấy cả người không có sức lực như Bùi Cảnh Hành chạy đi.

Mắt cá chân Ứng Thần sưng đỏ, hắn nhíu mày không thể không từ bỏ ý định đuổi theo.

Càng nghĩ càng tức giận, hắn đột nhiên đấm một đấm ở trên mặt tường.

Xem như hắn đã nhìn ra, Lâm Phỉ ngu ngốc kia thích cái bộ dạng giả vờ đáng thương.

Tới phòng y tế, bác sĩ vừa giúp Bùi Cảnh Hành xử lý vết thương vừa trách mắng Lâm Phỉ.

Bùi Cảnh Hành muốn giải thích giúp Lâm Phỉ nhưng vừa mở miệng ra liền bị đau tới hít khí.

Lúc hắn bị Ứng Thần ấn trên mặt đất, nửa mặt đều sưng tấy.

Lâm Phỉ chạy nhanh đến ấn hắn: “Cậu đừng nói nữa, cẩn thận dưỡng thương.”

Bác sĩ lúc này mới tin là người khác làm chứ không phải Lâm Phỉ đánh thành như vậy, biểu tình tốt hơn một chút.

Vết thương của Bùi Cảnh Hành nói nặng cũng không nặng chỉ là nhìn rất đáng sợ, hơn nữa có thể vài ngày tới chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng.

Lâm Phỉ đặt hai phần cháo, quyết định cùng Bùi Cảnh Hành hoạn nạn có nhau.

Một lát sau, bác sĩ lại đưa tới một người, sắp xếp ở ngay bên cạnh.

Lâm Phỉ quay đầu nhìn qua, bật người chột dạ rời tầm mắt.

Giường bệnh bên cạnh đúng là Ứng Thần.

Tay phải của Ứng Thần treo trên cổ, chân trái băng bó như một cái bánh chưng, mức độ nghiệm trọng không khác gì gãy xương.

Lâm Phỉ không thể tin được sức mạnh một đá kia của mình lớn như vậy. Cậu yên lặng lùi sang một bên nghịch di động, cố gắng không để cho Ứng Thần chú ý tới mình.

Ứng Thần nhìn thấy Lâm Phỉ cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng nhưng lại không đi tìm cậu gây rối.

Hắn dùng tay trái lấy ra điện thoại di động trong túi quần, gọi cho ai đó.

Lâm Phỉ cũng không biết hắn gọi cho ai, chỉ nghe được đại khái Ứng Thần bảo người kia qua đây chăm sóc hắn, đối phương hẳn là không đồng ý nên Ứng Thần tức giận tắt máy.

Liên tục hai cuộc gọi đều giống như vậy.

Ứng Thần tức giận tới mức hít thở cũng gấp hơn vài phần, “Bộp” một tiếng ném điện thoại lên bàn, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Phỉ trong lòng có một chút thổn thức, nếu là cậu mắc bệnh thì Bùi Cảnh Hành và các đàn em khẳng định sẽ vội vàng chăm sóc cậu.

Ứng Thần làm đại ca đúng là quá thất bại.

Mặt trời dần lặn xuống phía tây, tới giờ ăn cơm, cháo Lâm Phỉ đặt được đưa tới.

Cậu đem cháo dọn ra rồi gọi Bùi Cảnh Hành đứng lên ăn.

Bùi Cảnh Hành chậm rãi đứng lên, vừa mới giơ tay đã đau tới rơi nước mắt.

Lâm Phỉ đột nhiên nhớ tới lúc ấy Ứng Thần vặn cánh tay Bùi Cảnh Hành, tuy rằng không gãy xương nhưng chắc là cũng rất đau.

Cậu ấn Bùi Cảnh Hành xuống: “Tay cậu đau thì nằm xuống đi, tôi đút cho cậu.”

“Cậu đối xử với tôi thật tốt.”

“Phỉ ca vẫn tốt như vậy.”

Trong lòng Lâm Phỉ dễ chịu, từng chút từng chút đút cho Bùi Cảnh Hành cực kỳ kiên nhẫn.

Trái lại chính cậu, thỉnh thoảng rảnh tay sẽ ăn hai miếng.

Cậu đút cháo cho hắn gần một tiếng mới xong thì lúc này cơm chiều của Ứng Thần mới được đưa đến.

Thực sự rất thê thảm.

Trong lòng Lâm Phỉ áy náy, vốn là muốn qua trợ giúp nhưng ngay cả ánh mắt Ứng Thần cũng lười cho cậu, mà cậu cũng sẽ không tự tìm mất mặt.

Cúi đầu chơi di động, Lâm Phỉ đột nhiên bị hấp dẫn bởi một tiếng thét kinh hãi.

Cậu theo tiếng động đi qua, đồ ăn Ứng Thần đặt rơi khắp đắt, trên giường cũng có không ít.

Ứng Thần vẻ mặt u ám mà đá bay cái chăn bị bẩn, cơm chiều cũng không ăn.

Lâm Phỉ nhìn một lúc, cuối cùng vẫn là đặt cơm chiều một lần nữa, đứng dậy giúp Ứng Thần thu dọn đống hỗn độn đầy đất.

“Cậu cần giúp đỡ không thể nói thẳng sao? Thành ra như này còn không phải muốn tôi tới thu dọn giúp cậu?”

Ứng Thần rụt lại vào bên trong, âm thanh buồn bã nói: “Không phải trong mắt cậu chỉ có Bùi Cảnh Hành à?”

Người luôn luôn kiên cường lại đột nhiên lộ ra dáng vẻ yếu ớt, trong lòng Lâm Phỉ vừa nghẹn ngào lại có một chút lại áy náy.

“Trong mắt của tôi đều là người.”

Lâm Phỉ đoán với tính tình của Ứng Thần, cho dù thay đổi vỏ chăn thì cậu ta chắc chắn cũng không hài lòng. Cậu dứt khoát đặt chăn lên chiếc ghế bên cạnh, đi tới ngăn tủ lấy cái chăn mới.

Phía sau Ứng Thần đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Bùi Cảnh Hành im lặng cười lạnh.

Bùi Cảnh Hành cũng không yếu thế, trừng mắt với Ứng Thần.

Trạng thái của hai người lúc này làm gì có nửa phần tội nghiệp như lúc trước.

Chờ Lâm Phỉ ôm chăn mới quay lại, bọn họ lại khôi phục dáng vẻ như trước, yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Thời gian bị kéo dài như vậy, lúc Lâm Phỉ đút Ứng Thần cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã tối đen.

Bác sĩ tan làm đưa chìa khóa phòng cho Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ chán muốn chết mà chơi điện thoại di động, trong đầu đột nhiên toát ra một biện pháp tuyệt vời.

Nếu hiện tại cậu đi ra ngoài rồi khóa cửa lại, không phải là có thể để cho Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành ở chung một phòng cả đêm sao.

Cậu không tin lúc hai người sinh bệnh yếu ớt, tình cảm của hai người không tăng lên.

Lâm Phỉ thực sự không nhịn được tự cho mình lời khen, sau khi đi ra ngoài thì dùng chìa khóa khóa cửa lại.

Cậu cao giọng dặn dò với bên trong: “Tôi đi về trước, sáng mai lại đến gặp các cậu, ở chung tốt vào đấy.”

Vì đề phòng hai người làm phiền cậu, cậu còn cố ý tắt máy di dộng.

Lâm Phỉ đắc ý rời đi, hoàn toàn không biết không khí bên trong đều ngưng trọng.

Ứng Thần gọi điện thoại phát hiện đối phương tắt máy, tức giận ném điện thoại ra ngoài.

Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: “Giả bộ đáng thương chết tiệt!”

Trong lòng Bùi Cảnh Hành cũng không bình tĩnh, nhưng hắn không phản ứng kịch liệt như Ứng Thần.

Hắn nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ứng Thần châm chọc nói: “Xem ra cậu ấy cũng không thích cậu nhiều như vậy.”

Bùi Cảnh Hành vẫn như trước, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không nghe thấy lời nói của Ứng Thần.

Ứng Thần cũng hiểu được không có ý nghĩa gì, thuận miệng nói một câu: “Cậu và tôi không khác gì nhau, đều bị cậu ấy bỏ lại nơi này.” Hắn lôi chăn ra bắt đầu đi ngủ. 

Lúc trước không có phản ứng gì – Bùi Cảnh Hành nghe thế đột nhiên mở mắt, thanh âm lãnh đạm khàn khàn: “Cậu ấy sẽ không bỏ tôi lại.”

“Không phải sự thật đang bày ra trước mặt sao?”

“Cậu nói đúng, tôi phải níu kéo cậu ấy quay lại.”

“Cậu đang nói cái gì?”

Bùi Cảnh Hành không trả lời, sau đó kéo rèm lại, đèn cũng tắt. Trong phòng nháy mắt tối đen không thấy rõ năm ngón tay.

“Cậu muốn làm gì?”

Cơ thể Ứng Thần căng lên, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng. Tiếng vật nặng va chạm vang lên, yết hầu Bùi Cảnh Hành tràn ra tiếng rên thống khổ.

Ánh mắt Ứng Thần trợn to, hiểu được tính toán của đối phương.

“Cậu đúng là xuống tay hung ác.”

Giọng Bùi Cảnh Hành rất nhẹ, ở trong phòng tối tăm lộ ra một chút quỷ dị.

“Tôi đương nhiên có thể xuống tay độc ác, nếu không làm thế nào giữ lại được cậu ấy.”

“Muốn giá họa cho tôi? Cậu cho là chỉ có cậu biết à?” 

Dứt lời, Ứng Thần nắm lấy một cái cốc nước, hung hăng đập vào đầu mình.

Mùi máu tươi dần dần tràn ngập căn phòng.

Lâm Phỉ mang theo cảm giác thỏa mãn đi ngủ, ngày hôm sau thành công chuyển hai người từ phòng y tế chuyển tới bệnh viện.

Sau khi hai người xử lý tốt vết thương, khi nhìn thấy nhau ở ngoài cửa, cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Lâm Phỉ ôm trán: “Hai người sao lại thế này? Đánh thành như vậy?”

Bùi Cảnh Hành khóc thút thít nói: “Tôi cũng không biết sao lại thế này, tối hôm qua Ứng Thần đột nhiên như vậy.”

Ứng Thần xoa mắt hít sâu một hơi, âm điệu cũng mang vài phần oan ức. 

“Bùi Cảnh Hành, cậu kéo màn với tắt đèn, thừa dịp tôi không chú ý dùng cái cốc đập tôi, bây giờ lại tố cáo trước?”

“Tôi làm sao dám lấy cốc đập cậu? Cậu, sao cậu lại đổi trắng thay đen?”

“Người đổi trắng thay đen là cậu. Phòng y tế có camera, chúng ta trở về xem lại chẳng phải sẽ rõ sự thật như thế nào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.