Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 49



Không khí trong phòng không vì thiếu đi Bùi Cảnh Hành mà thay đổi. Mọi người đang chơi thì vẫn chơi mà đang cười đùa vẫn tiếp tục cười đùa.

Lâm Phỉ câu được câu chăng nói chuyện cùng Ứng Thần. Thật ra trong lòng lại đang nghĩ đến bộ dạng say khướt của Bùi Cảnh Hành, không biết một mình hắn đi như vậy có ổn không.

Trong lúc cậu đang thất thần, chuông điện thoại Ứng Thần reo lên.

Chỉ thấy Ứng Thần nhận điện thoại, nghe bên kia nói chuyện một hồi chân mày dần cau lại.

Rất nhanh sau đó hắn cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Phỉ tựa như muốn nói gì đó.

Ngay lập tức Lâm Phỉ hiểu ý hắn, xua tay nói: “Không sao đâu, cậu có chuyện thì đi về trước đi.”

“Cha tôi gọi tới, cậu đoán xem tại sao ông ấy biết chúng ta đang ở cùng nhau?” Mặc dù Ứng Thần đang cười nhưng vẻ mặt kia tuyệt đối không có gì gọi là vui sướng.

“Sao tôi biết được?”

“Chắc chắn cậu không biết rồi. Bằng cái chỉ số thông minh của cậu…” Ứng Thần nhìn Lâm Phỉ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ghét bỏ, cầm quần áo rời đi.

Mặc dù không trực tiếp nói nốt nửa câu sau nhưng Lâm Phỉ hoàn toàn có thể hiểu được ý của hắn.

Lâm Phỉ: “…” 

Chỉ số thông minh của cậu làm sao?

Kiếp trước cậu đã tự dùng năng lực của mình thi đỗ đại học đứng đầu cả nước đấy thôi.

Sau khi Ứng Thần rời đi, Lâm Phỉ càng không kìm được cảm giác bồn chồn trong lòng mình.

Bùi Cảnh Hành đi lâu vậy còn chưa quay lại, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Chốc chốc Lâm Phỉ lại lôi điện thoại ra nhìn.

Lúc kiên nhẫn của cậu sắp cạn khô, cuối cùng Bùi Cảnh Hành cũng nghiêng nghiêng ngả ngả quay lại.

Bùi Cảnh Hành đứng ở cửa xác nhận một lúc lâu, đến khi bắt gặp tầm mắt của Lâm Phỉ thì mắt hắn mới sáng lên, khóe miệng cong cong, đi thẳng vào trong.

Nơi nào đó trong lòng Lâm Phỉ như bị đâm trúng, cảm giác chua xót xen lẫn tê dại tràn ngập trong trái tim khiến cậu vô cùng bối rối. 

Khoảng cách tựa như rất xa, Bùi Cảnh Hành lại đi mấy bước đã tới. Đến khi ngồi bên cạnh Lâm Phỉ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Cảnh Hành ngồi thẳng lưng, ánh mắt cứ một chốc một lát lại rơi trên người Lâm Phỉ.

Nhưng lúc Lâm Phỉ quay sang nhìn hắn, hắn lại nhìn đi chỗ khác ngay lập tức.

Lâm Phỉ cảm thấy mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm, bưng ly rượu lên uống hai ngụm lớn: “Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu rượu thế, say quá rồi?”

Môi dưới Bùi Cảnh Hành bĩu ra, tủi thân nhìn Lâm Phỉ: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không nói chuyện với tôi nữa.”

“Sao… Sao có thể chứ?”

Không phải Bùi Cảnh Hành bắt đầu chiến tranh lạnh trước hả? Sao nhìn bộ dạng hắn ta còn tủi thân hơn cả cậu vậy?

“Cậu không thèm nhìn tôi cái nào, cậu còn nói chuyện với nhiều người, cười với nhiều người như vậy. Nhưng chỉ có mình tôi là cậu chẳng để ý tới.”

“Chẳng phải cậu cũng không nói chuyện với tôi đấy thôi?”

“Tôi sợ…” Giọng Bùi Cảnh Hành càng lúc càng nhỏ, đầu gật gà gật gù. Có lẽ là do men rượu ngấm nên buồn ngủ rồi.

Lâm Phỉ sáp tới gần, vẫn cố hỏi: “Cậu nói gì cơ? Tôi vẫn chưa nghe rõ.”

Bùi Cảnh Hành lại lầm bầm một câu gì đấy, lần này giọng càng lè nhè khó nghe hơn, Lâm Phỉ không nghe được chữ nào.

Trong lòng Lâm Phỉ thầm nói tối nay đúng là chẳng hỏi được cái gì.

Vừa định ngồi về chỗ mình, Bùi Cảnh Hành vì ngủ mê man mà cả người đổ thẳng về phía cậu.

Lâm Phỉ đang hơi cúi đầu, Bùi Cảnh Hành ập tới vừa vặn dán lên cổ cậu. Tiếp xúc với làn da nóng bỏng của hắn làm cho cả người Lâm Phỉ nổi đầy da gà.

Tay chân Lâm Phỉ luống cuống đỡ Bùi Cảnh Hành dậy, lưng cứng đờ dựa vào ghế sô pha.

Bùi Cảnh Hành mơ mơ màng màng muốn tiếp tục dựa vào bên này nhưng lần nào cũng bị Lâm Phỉ kiên quyết đẩy về chỗ cũ.

Triệu Quan Tây nhìn không nổi, ló đầu ra nói với Lâm Phỉ: “Phỉ ca, sao anh vô tình vậy? Bùi Cảnh Hành say thế rồi mà anh cũng không cho dựa một cái hả?”

Căn bản là Triệu Quan Tây đâu biết quan hệ giữa cậu và Bùi Cảnh Hành còn phức tạp hơn thế này!

Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy. Nếu Lâm Phỉ còn cố chấp đẩy Bùi Cảnh Hành ra, sợ là sau đấy mọi người đều sẽ biết cậu và Bùi Cảnh Hành không hòa thuận. Có khi còn mang tới phiền phức cho Bùi Cảnh Hành nữa chứ.

Lâm Phỉ đành để Bùi Cảnh Hành tựa trên vai cậu ngủ.

Cũng thiệt cho hắn phải ngủ ở cái chỗ ồn ào này.

Thời gian dần trôi, bắt đầu có người tạm biệt ra về.

Cho đến khi người về hơn nửa, Lâm Phỉ mới đỡ Bùi Cảnh Hành đứng dậy định đi về phía trước.

Động tác mạnh như vậy khiến Bùi Cảnh Hành tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói mê sảng với Lâm Phỉ.

Dù vậy Lâm Phỉ cũng chẳng nghe rõ, người say nặng hơn bình thường. Cậu đỡ được Bùi Cảnh Hành ra ngoài đã rất mệt rồi.

Thật vất vả mới đưa được người lên taxi, Lâm Phỉ đứng ở cửa nhìn một hồi không biết có nên chui vào xe luôn không.

Cái mặt này của Bùi Cảnh Hành nếu không đưa về tận nhà cậu không yên tâm được.

Sau khi lên xe Bùi Cảnh Hành càng không ngồi yên, ngoáy qua ngoáy lại kêu buồn nôn.

Chú tài xế nghe được lời của hắn thì sắc mặt thay đổi, đưa cho Lâm Phỉ một cái túi, dặn cậu trông hắn thật kỹ, nhất định không được để hắn nôn lên xe ông.

Lâm Phỉ nhận lấy cái túi rồi hạ cửa kính xuống, gió lạnh tràn vào buồng xe khiến cậu tỉnh táo hơn không ít. 

Cậu ấn lên vai Bùi Cảnh Hành, hỏi: “Như này có đỡ hơn tí nào không?”

“Đỡ.” Bùi Cảnh Hành dựa lên vai Lâm Phỉ, không lâu sau lại nằm lên đùi cậu.

Lâm Phỉ muốn đỡ người dậy lại nhìn thấy hắn khó chịu nên đành thôi.

Được người mình thích nằm trên đùi cũng không phải một trải nghiệm gì hay ho cho lắm.

Đã vậy Bùi Cảnh Hành còn muốn dựa vào eo cậu, điều này khiến cho mặt Lâm Phỉ đỏ rực lên.

Lâm Phỉ kéo lỗ tai Bùi Cảnh Hành, vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu mà còn lộn xộn thì đừng hòng nằm lên chân tôi nữa.”

“Lạnh…”

Không mở cửa sổ thì kêu buồn nôn, mở rồi lại kêu lạnh.

Lâm Phỉ cởi áo khoác đắp lên người Bùi Cảnh Hành, một tay che chở bả vai để người không lăn xuống, tay còn lại thì che trước trán hắn.

“Thế như này thì đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Bùi Cảnh Hành vừa lòng thỏa ý cọ cọ vào tay cậu, giọng nói tràn đầy hạnh phúc: “Được rồi.”

Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không ầm ĩ nữa là cậu đã cảm tạ trời đất rồi.

Nửa đoạn đường còn lại cũng có thể coi là yên tĩnh.

Lâm Phỉ trả tiền xe, đỡ Bùi Cảnh Hành lên tầng.

Sống với nhau lâu như vậy, Lâm Phỉ thừa biết Bùi Cảnh Hành thích để chìa khóa ở đâu, sờ một cái trúng luôn.

Cậu mở cửa, quen tay quen chân bật đèn. Sau khi nhìn rõ sắp xếp trong phòng, Lâm Phỉ sững sờ trong chốc lát.

Tất cả đồ trang trí đều hệt như lúc trước khi cậu rời đi.

Cậu còn tưởng Bùi Cảnh Hành tức giận như vậy, nhất định sẽ vứt hết đồ của cậu đi.

Đỡ người về giường, lúc này Lâm Phỉ mới phát hiện Bùi Cảnh Hành vẫn luôn nắm lấy quần áo cậu. Vừa không chú ý một chút, cậu đã bị Bùi Cảnh Hành kéo ngã lên người.

Trong nháy mắt, nhịp đập trái tim Lâm Phỉ vang lên như sấm.

Bùi Cảnh Hành sau khi say rượu có hơi khang khác ngày thường. Làn da hắn trắng nõn lộ ra hơi ửng hồng cùng với môi đỏ mọng, lông mi khẽ run toát lên vẻ xinh đẹp mơ hồ.

Lâm Phỉ hít sâu một hơi, tách hai chân quỳ xuống cạnh hông Bùi Cảnh Hành rồi liều mạng rút quần áo của mình ra.

Ai ngờ đâu cậu càng dùng sức thì sức lực của Bùi Cảnh Hành càng lớn, cứ như muốn giằng co với cậu vậy.

Giây phút nguy hiểm ấy, Bùi Cảnh Hành bị lôi kéo mà tỉnh lại. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phỉ.

Cả người Bùi Cảnh Hành bị bóng tối bao phủ, ánh mắt càng giống như đen đặc hơn, sâu không thấy đáy.

Lâm Phỉ giật mình, tay đang cầm quần áo chợt như mất hết sức lực.

“Cậu muốn đi đâu thế?” Bùi Cảnh Hành hỏi nhỏ.

Hắn tựa như một cơn gió, nhẹ nhàng thổi qua vành tai Lâm Phỉ. Giọng hắn dịu dàng nhưng trong đêm lại khiến người ta không rét mà run.

Lâm Phỉ cất cao giọng nhằm che giấu hốt hoảng của mình: “Tất nhiên là tôi đi về rồi, cậu tỉnh rồi thì mau buông tôi ra đi!”

“Cậu muốn đi thì cố thoát ra đi.”

Lâm Phỉ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không thể nói được sai ở chỗ nào.

Hoàn cảnh lúc này không cho phép Lâm Phỉ nghĩ nhiều như vậy, gỡ áo ra trước đã rồi tính sau.

Lực tay của cậu không thể sánh bằng Bùi Cảnh Hành, sự thật này dù không muốn thừa nhận cho lắm nhưng Lâm Phỉ đã phát hiện ra từ lâu rồi.

Lâm Phỉ kéo cánh tay đến suýt trật khớp luôn mà vẫn không thể lôi quần áo ra ngoài.

Cậu nhìn Bùi Cảnh Hành, lại nhận ra trên mặt hắn còn đang nở nụ cười.

Chỉ trong chớp mắt*, trong đầu Lâm Phỉ chợt lóe lên một suy nghĩ, cậu biết chỗ nào không đúng rồi.

*Nguyên văn: điện quang thạch hỏa (电光火石) – tia lửa xẹt ra từ viên đá, chỉ sự nhanh chóng, chớp nhoáng.

“Cậu hoàn toàn không say hả?!”

“Điều này có quan trọng lắm không?”

“Cậu dám lừa tôi?”

“Cậu thì không lừa tôi sao? Vừa nói không dọn ra ngoài, quay đầu đã gọi Ứng Thần tới hỗ trợ dọn nhà; vừa nói không rời xa tôi, vậy mà lại đối xử lạnh nhạt với tôi; vừa bảo sẽ cách xa Ứng Thần một chút rồi sau đó lại dây dưa không rõ với hắn… Ở trong mắt cậu, tôi là cái gì hả?”

Lâm Phỉ sửng sốt, nửa lời phản bác cũng không nói ra được.

Nghe lời hắn thì cậu thực sự giống một tên tra nam nhỉ?

Bùi Cảnh Hành nhắm mắt lại, giọng nói vừa tàn nhẫn lại vừa nghẹn ngào: “Tôi sẽ không buông tay, không bao giờ!”

Lâm Phỉ im lặng trong chốc lát, vẫn là nên kéo quần áo ra trước đi.

Động tác này của cậu như đang **, ngay lập tức kích động Bùi Cảnh Hành.

Bùi Cảnh Hành bật cười, mang theo vẻ lạnh lùng khó tả: “Cậu thật sự đang nghĩ cách để rời đi sao? Cách thì có nhiều đấy nhưng cậu chắc chắn chẳng chọn được cái nào đâu. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?”

Lâm Phỉ hơi siết chặt ngón tay.

Chẳng qua cậu theo bản năng mà lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, rơi vào mắt Bùi Cảnh Hành lại trở thành dáng vẻ không chịu nổi sao?

Ngược lại, nếu cậu mà là Bùi Cảnh Hành, chắc chắn cậu cũng ghét một Lâm Phỉ hay nói một đằng làm một nẻo như vậy.

Lâm Phỉ hít sâu một hơi, trong lòng đành nghĩ những cách khác.

Cách thì nhiều đấy nhưng cái cậu có thể nghĩ đến hình như chỉ có một. 

Lâm Phỉ túm vạt áo, dễ dàng cởi ra. Bùi Cảnh Hành lại vô cùng phối hợp với động tác của cậu.

Có lẽ đây chính là thứ Bùi Cảnh Hành đang một mực chờ đợi nhỉ…

Cậu mím môi, vừa định xuống giường thì tay đột nhiên bị níu lại.

Lâm Phỉ không đề phòng bị kéo trở lại giường, tiếp đó bị Bùi Cảnh Hành xoay người đè lên.

Ngay lập tức, vị trí của cả hai đảo ngược.

Lâm Phỉ tới lúc này mới nhận ra có gì không đúng: “Cậu làm gì vậy?”

“Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”

“Sao tôi biết cậu muốn làm gì hả? Mau buông tay tôi ra!”

“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi sẽ không buông tay, tuyệt đối không. Cậu có thể nghĩ cách để đẩy tôi ra, chẳng phải có rất nhiều cách sao?”

Vừa nói, Bùi Cảnh Hành từ từ cúi người, ngửi nhẹ bên gáy Lâm Phỉ, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da đang run rẩy của cậu.

Mấy vết cắn kia để lại những dấu mờ mờ trên người Lâm Phỉ. Cậu linh cảm Bùi Cảnh Hành còn muốn cắn nữa, cả người căng thẳng vì sợ hãi.

“Nghĩ cách cái rắm ấy! Cậu chỉ giỏi chơi trò đồi bại với tôi thôi à? Thả tôi ra!”

“Biết tại sao cậu bị lừa không? Bởi vì tôi hiểu cậu nhất, tôi biết khi tôi nói vậy cậu sẽ nói gì, sẽ làm gì tiếp theo. Mà cậu, chỉ cần hiểu tôi một chút thôi, nhất định sẽ không bị lừa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.