Lâm Phỉ gỡ tay Bùi Cảnh Hành ra, phát hiện ánh mắt của hắn đã bị dụi tới đỏ ửng trông rất thê thảm.
Cậu cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng thổi: “Đừng có dụi.”
Lâm Phỉ cầm nước đá chườm lạnh cho Bùi Cảnh Hành.
Hai chữ ôn nhu sao đủ để hình dung.
Một lúc sau, Lâm Phỉ hỏi: “Sao rồi? Cậu thử xem có thể mở mắt ra chưa?”
“Ừm.” Bùi Cảnh Hành nhỏ giọng lên tiếng.
Đôi hàng mi run rẩy, mí mắt chầm chậm mở ra tựa như mặt trời mọc phá tan sự u tối phía chân trời. Con ngươi màu đen tràn đầy ánh sao phát sáng lấp lánh.
Hô hấp Lâm Phỉ khựng lại tự dưng quên mất mình định nói gì.
Khóe môi Bùi Cảnh Hành khẽ nhếch đồng thời khóe mắt xuất hiện vài nếp gấp.
“Cảm ơn cậu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Không, không cần cảm ơn.”
Lâm Phỉ chật vật thu lại ánh mắt, giả bộ hung ác nhìn về phía mấy tên alpha cao lớn kia: “Còn đứng đó làm gì? Lại đây xin lỗi.”
“Phỉ ca, chuyện này thật sự là hiểu lầm mà. Nếu không tin thì anh hỏi Bùi Cảnh Hành đi, bọn em chỉ nói với hắn vài câu thôi.”
“Tao cho bọn mày ba giây.”
“Ba.”
“Hai.”
Một đám người cứ tao nhìn mày, mày nhìn tao. Kết quả cả đám vẫn không dám làm Lâm Phỉ nổi giận, ở giây cuối cùng mới thốt ra lời xin lỗi.
Lâm Phỉ vẫy tay ý bảo bọn họ cút.
“Nhìn thấy chưa? Không việc gì phải sợ mấy người này với cả lá gan cậu đừng có nhỏ như vậy. Nếu có ai tới gây chuyện thì nói cho Phỉ ca là được.”
“Phỉ ca, cậu đúng là người tốt.”
Lâm Phỉ thật sự không đỡ nổi gương mặt kia của Bùi Cảnh Hành, cậu được thổi phồng đến mức mặt mo đỏ ửng.
“Được rồi, xem thi đấu đi.”
Vì Bùi Cảnh Hành chưa phân hóa nên chiều cao chỉ có một mét bảy, đứng trước mặt Lâm Phỉ vừa đủ chống tay.
Lâm Phỉ nhìn một hồi rồi kéo người đến trước mặt làm bệ chống tay.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Phỉ đã ngáp không ngừng nên lấy điện thoại ra tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Cậu đọc chăm chú đến độ thi đấu kết thúc từ bao giờ cũng chẳng biết.
Ứng Thần vuốt toàn bộ tóc ướt ra sau gáy và nhanh chân bước về phía Lâm Phỉ.
Hắn đã sớm để ý tên nhãi Lâm Phỉ này dành ít nhất một nửa thời gian để chơi điện thoại.
Chỉ còn lại vài bước, Ứng Thần ném áo khoác trong tay về phía trước.
Áo khoác vừa vặn rớt lên đầu Lâm Phỉ.
“Đệt!”
Có trời mới biết, cậu đang đọc tiểu thuyết được một nửa thì đột nhiên mắt tối sầm là trải nghiệm kinh dị thế nào!
Lâm Phỉ nhảy khỏi bục cao, tay chân luống cuống giật đồ trên đầu xuống. Sau khi phát hiện đó chỉ là một cái áo đồng phục thì mặt mũi cậu xanh mét.
Ứng Thần cười ha ha: “Lâm Phỉ, sao lá gan của cậu nhỏ thế.”
“Cậu mới là đồ điên ấy!”
Lâm Phỉ thực sự tức điên, ném trả đồng phục cho Ứng Thần rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Cậu ghét nhất là bị dọa bất thình lình.
Đôi khi người đối diện đi tới bỗng nói chuyện lớn tiếng cậu cũng bị dọa sợ. Lá gan cậu cũng không phải nhỏ như vậy chỉ là rất sợ các loại đồ vật đột nhiên xuất hiện.
Ứng Thần đuổi theo: “Tôi gọi cậu đến để cậu ngồi yên một chỗ chơi điện thoại nguyên trưa hả? Cậu còn có mặt mũi nổi giận hả?”
Lâm Phỉ không trả lời chỉ bước đi rầm rầm lên mặt đất.
Những người khác thấy cảnh tượng lớn như vậy đều muốn trốn xa một chút, rất sợ lửa của Lâm Phỉ đốt tới người mình.
Chỉ có Ứng Thần vẫn luôn đi theo sau lưng cậu.
Sau khi về đến tòa nhà dạy học rốt cuộc Ứng Thần không nói gì nữa.
Lâm Phỉ cắm đầu đi lên, đột nhiên bả vai bị người ta hung hăng vỗ một cái. Tiếng “Bốp” thật lớn vang lên như sấm nổ bên lỗ tai cậu.
“Đệt!”
Lâm Phỉ ngây ngốc tại chỗ, tay vô thức buông lỏng làm điện thoại trượt theo khe hở của cầu thang rớt xuống chết không toàn thây.
“Có thế mà cũng bị dọa?”
Ứng Thần cao giọng nói tràn đầy vẻ khó tin và chế nhạo.
Nếu không phải đột nhiên Lâm Phỉ tỏa ra pheromone thì hắn thật sự tin rằng đối phương đang diễn.
Lâm Phỉ từ từ nhắm hai mắt và hít sâu một hơi. Sau đó quay người cướp điện thoại của Ứng Thần ném ra ngoài.
Làm xong những việc này cậu vẫn chưa nguôi giận. Nhất là nhìn thấy người trên cầu thang đang kinh ngạc ngó cậu. Cậu chỉ hận không thể trực tiếp đẩy Ứng Thần từ lầu ba xuống!
Ứng Thần tùy tiện gọi một người đi kiếm điện thoại về còn bản thân thì tiếp tục chạy theo Lâm Phỉ.
“Còn giận hả? Nếu không anh đây mua cho cậu hai cái điện thoại nữa đập chơi nhé?”
“Cút đi.”
“Chậc, tuổi không lớn mà tính tình thì không hề nhỏ.”
“Cút đi!”
Ứng Thần chậc hai tiếng thật to: “Sao trước kia anh đây không phát hiện cậu sợ hãi như vậy nhỉ?”
“Cút đi!”
“Được, vậy anh đây lăn cậu hai lần được không?”
Miệng Lâm Phỉ há to, tức đến cả mặt đỏ bừng cũng chẳng còn sức để nói từ thô tục.
Một lát sau, cậu khô khan phun ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
*
Mặc dù buổi chiều Ứng Thần đã đưa điện thoại mới đến tay Lâm Phỉ nhưng Lâm Phỉ vẫn rất giận.
Cậu dạo một chút trên diễn đàn trường học. Hiện tại bài đăng thảo luận nóng nhất đều là về cậu mà không hề sợ hãi.
Mặc dù phần lớn người khen cậu rất dễ thương, thật đáng yêu nhưng Lâm Phỉ cần cái này ư?
Cậu là trùm trường bá đạo! Không phải bé đáng yêu!
Lâm Phỉ rút kinh nghiệm xương máu lập tức lên mạng tìm kiếm biện pháp vượt qua sợ hãi.
Một chủ thớt xuất hiện nói rằng hắn đã dùng phương pháp lấy độc trị độc, hiện tại bách độc bất xâm.
Cụ thể chính là kết hợp với phần mềm TIME ép bản thân coi phim kinh dị.
Phần mềm này ban đầu là đồng hồ báo thức. Sau khi đặt thời gian thì phần mềm sẽ phát bài hát hoặc video mà người dùng chọn. Trong lúc đó không thể tắt máy cũng không thể điều chỉnh âm lượng.
Túm lại là lựa chọn tuyệt vời để ép bản thân coi phim kinh dị.
Lâm Phỉ tải liền một mạch mười bộ phim kinh dị kinh điển nhất. Mỗi đêm đúng mười giờ mở lên coi.
Mười ngày sau nhất định cậu sẽ bách độc bất xâm.
Buổi tối đầu tiên cậu xem “The Shining”. Trong mơ toàn là song bào thai, hành lang, lưỡi búa.
Sau khi xem xong đừng nói đến đi vệ sinh, cậu thậm chí còn chẳng dám thò tay ra khỏi chăn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phỉ nhìn gương mặt tái nhợt trong gương. Bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Nhưng sự nghi ngờ không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì câu đầu tiên Ứng Thần nói khi nhìn thấy cậu là:
“Tối hôm qua coi phim kinh dị hả?”
Giọng nói đó muốn bao nhiêu chế giễu thì có bấy nhiêu mà muốn bao nhiêu chói tai thì có luôn ngần ấy.
Lâm Phỉ cười lạnh: “Sao có thể? Tôi không hề sợ mấy thứ đó. Tối hôm qua chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
“Mơ thấy dưới gầm giường cậu có người?”
Sau lưng Lâm Phỉ lạnh toát trong đầu cấp tốc nảy ra hình ảnh, cậu hận mình có sức tưởng tượng quá phong phú!
Cậu dùng sức nhéo bản thân một cái để vứt bỏ những hình ảnh không tốt ra khỏi đầu: “Tôi mơ thấy cậu muốn ăn cức, tôi cản cậu mà cậu còn đánh tôi.”
Nụ cười của Ứng Thần lạnh tanh, đánh giá Lâm Phỉ từ đầu đến đuôi một lần. Trên mặt hiện vẻ ghét bỏ tổng kết nói: “Tôi không ăn cậu đâu, yên tâm.”
Lâm Phỉ: “…”
*
Tối hôm qua không ngủ ngon nên nguyên tiết tự học buổi sáng Lâm Phỉ đều buồn ngủ.
Ban đầu cậu còn dựa vào vụ cá cược để ép buộc bản thân đọc sách. Chỉ là chẳng được bao lâu ánh mắt của cậu không chịu sự điều khiển nữa, giật giật muốn dính vào nhau.
Tiếng đọc sách xung quanh dần dần trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này dường như có một cơn gió thổi qua bên tai cuốn theo tiếng cười khàn khàn.
Trong nháy mắt, máu toàn thân Lâm Phỉ chảy ngược, trái tim gần như đột ngột ngừng đập.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu trông thấy Ứng Thần đang mỉm cười nhìn cậu, hai cái đinh lông mày giống như sống dậy tràn ngập ý tứ trào phúng.
Triệu Quan Tây ngồi phía trước tự giác ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, Bùi Cảnh Hành cũng tới hỗ trợ.
Ngón tay Bùi Cảnh Hành mảnh mai thon dài, làn da trắng sứ không thấy huyết sắc lại có thể trông thấy loáng thoáng mạch máu màu xanh. Hắn có một loại vẻ đẹp bệnh trạng.
Triệu Quan Tây cảm thán trong lòng. Không hổ là người Phỉ ca coi trọng thật đẹp mắt.
Mặt mũi Lâm Phỉ tràn đầy khí đen ngồi về chỗ, quyết định:
Đêm nay phải xem! Đêm nay xem hai bộ!
*
Lâm Phỉ nói được thì làm được. Ban đêm xem một hơi hết hai bộ Annabelle.
Ba giờ sáng, cậu co thành một cục trong chăn run lẩy bẩy. Dựa vào việc mắng chửi Ứng Thần lấy lại dũng khí.
Vừa nghĩ tới Ứng Thần, cậu lại nghĩ tới dưới gầm giường có người càng không dám ngủ.
Không còn cách nào khác Lâm Phỉ đành bật đèn rồi ngẩn người nhìn vách tường màu trắng.
Nghĩ đến Ứng Thần không bằng nghĩ đến mỹ nhân Bùi Cảnh Hành hoặc tốt hơn hết là nghĩ về thanh tiến độ cốt truyện.
Nhắc mới nhớ, cậu xuyên qua gần nửa tháng rồi sao Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần ít tương tác với nhau thế nhỉ?
Hai người họ hoàn toàn không có cảm giác gì à?
Phiền quá đi mất!
Trong đầu nghĩ đủ thứ việc linh tinh làm Lâm Phỉ dần quên đi Annabelle rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Nhưng cậu ngủ không ngon, nghiêng người mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy giây.
Cảm giác thời gian trôi qua thật lâu nhưng lại cũng có cảm giác thời gian dường như không hề chuyển động. Trong lúc mơ màng hình như Lâm Phỉ nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cậu ngủ quay lưng về phía cửa loáng thoáng cảm giác có một ánh mắt rơi trên người mình.
Lông tơ toàn thân Lâm Phỉ dựng ngược. Trong chớp mắt đã nghĩ xong trên mộ mình nên ghi cái gì.
Người kia cử động giống như vươn tay về phía cậu.
Lâm Phỉ chậm rãi quay đầu quả thật nhìn thấy một cánh tay trắng bệch không giống con người.