Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 60



Khả năng phát hiện bị bệnh khiến Lâm Phỉ có chút thất vọng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình là một Omega, tại sao lại như vậy?

Không, chắc chắn có gì đó nhầm lẫn ở đây rồi.

Mấy ngày tiếp theo, trong đầu Lâm Phỉ đều nghĩ về chuyện này. Cậu nhìn tấm poster dường như cũng không có biến động gì lớn.

Sau kỳ nghỉ trở về nhà, Lâm Phỉ lập tức nằm co quắp trên ghế sofa và bắt đầu tìm kiếm về Hội chứng rối loạn chất dẫn dụ hai phía.

Cậu thậm chí còn tìm đọc mấy quyển tiểu thuyết về định hướng áp chế. Kể ra, nội dung quyển tiểu thuyết này cũng hay đấy.

Hmm, lạc đề rồi.

Lâm Phỉ vỗ đầu tiếp tục tìm thông tin.

Đối với căn bệnh này, hiện tại nền y học còn chưa tìm ra phương pháp chữa trị chính xác.

Nói một cách đơn giản, tất cả là do số phận.

Nó cũng có thể là điều tốt nhưng trở thành một Alpha hay một Omega còn phụ thuộc vào vận may của bạn.

Lâm Phỉ sắp chán tới chết thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến làm dịu đi suy nghĩ của cậu.

Cậu nhấc máy thấy đó là chị họ.

Sau khi cậu xuyên qua, hai người không nói chuyện với nhau được mấy lần. Cậu không biết chị ấy gọi để làm gì.

Vừa ấn nút trả lời, cậu nghe thấy phía bên kia có tiếng gào thét: “Lâm Phỉ, bây giờ em đang ở đâu?”

Lâm Phỉ run một cái, kinh ngạc nhìn điện thoại. Đúng vậy, đây là tiếng của chị họ. Chị ta la hét cái gì nhỉ?

“Em đang ở nhà bạn cùng lớp, có chuyện gì sao?”

“Vậy thì tốt rồi, dẫn bạn học của em đến giúp chị một việc.”

“Chị đang ở đâu?”

“Chị đang trên đường đến khách sạn International Levi trên đường An Khánh. Hẹn gặp lại ở sảnh.”

“Khách sạn? Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bắt kẻ thông dâm! Em mau tới đây, đừng để chúng chạy mất!”

Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Phỉ gặp phải chuyện như vậy.

Dù sao kiếp trước cậu cũng là trai tốt, huống chi là bắt kẻ thông dâm. Cho dù có chuyện cũng chẳng ai nhờ cậu.

Nhưng mà, sau khi xuyên qua cậu lại trở thành người đồng đội đáng tin cậy…

Dù sao cũng là cuối tuần cho nên Lâm Phỉ lập tức đến khách sạn cùng Bùi Cảnh Hành.

Khi họ đến nơi, chị họ đã đợi sẵn ở sảnh.

Không biết chị họ dùng thủ đoạn gì đã lấy được thẻ phòng rồi.

Khi chị họ nhìn thấy hai người, cô ấy liền xách túi lên tầng.

“Đi theo chị! Nhất định hai đứa phải ngăn cản bọn họ, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy trốn! Chị muốn xem lần này hắn ta còn nói được gì!”

Mặc dù dưới chân là đôi cao gót bảy đến tám centimet nhưng chị họ vẫn bước đi như bay, Lâm Phỉ phải chạy chậm mới theo kịp.

Đến cửa phòng, chị ta không ngần ngại quẹt thẻ đi vào.

Lâm Phỉ đóng cửa định đi vào trong nhưng Bùi Cảnh Hành đã ngăn cậu lại: “Chờ chút đi, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn họ ra ngoài.”

“Được.”

Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng ồn ào, xen lẫn trong đó là giọng nói của chị họ gần như suy sụp: “Hướng Tư Vĩ, mày là cái thằng ** bậy. Vậy mà mày dám cặp kè với thằng đĩ kia. Thằng chó này, hôm nay tao phải đập chết hai đứa thông dâm chúng mày!!”

Một người đàn ông trả lời: “CMN, Omega này bị làm sao vậy? Không phải do cô không biết cách giữ chồng sao? Cô có biết anh Vĩ nói gì về cô không? Cô vừa già lại vừa lỏng, không còn hứng thú gì nữa…”

“Câm mồm!”

“Mẹ mày! Con điên này, mày dám đánh tao? Con cu nhà mày thèm của lạ thì đi tìm nó mà đánh. Đánh tao làm đéo gì?”

“Đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, ăn nói bậy bạ. Hôm nay tao bắt mày rửa mồm thối luôn.”



Tiếng đập đồ và la hét bên trong khiến da đầu Lâm Phỉ tê dại.

“Tốt hơn là tôi nên vào xem một chút, nhỡ xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, Lâm Phỉ đi vào phòng.

Bùi Cảnh Hành chỉ có thể theo vào.

Lâm Phỉ không ngờ chị họ lại lợi hại như vậy. Chị ta nắm đầu kẻ kia đập vào tường khiến đầu kẻ kia đầy máu, nói năng ú ớ.

Còn thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này là Hướng Tư Vĩ chỉ biết co rúm lại đứng sang một bên. Anh ta không dám nói một lời chứ đừng nói đến việc thuyết phục chị họ ngừng đánh…

Không hiểu sao thằng cặn bã này lọt vào mắt hai người đó được.

Lâm Phỉ cảm thấy ánh mắt đau lòng của chị họ vì vậy vội vàng đi qua kéo lại: “Thôi, chị còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đó.”

“Xảy ra chuyện thì sao. Hôm nay tao phải đánh chết thằng đĩ này!”

“Giết anh ta thì có ích lợi gì? Người có lỗi là chồng chị. Muốn đánh thì phải đánh hắn chứ.”

Chị họ liếc xéo Hướng Tư Vĩ cay đắng: “Được, vậy đi đánh hắn cho chị.”

Lâm Phỉ cũng không chịu nổi loại người này, đang định làm như vậy thì Bùi Cảnh Hành đã tiến lên đấm Hướng Tư Vĩ.

Lâm Phỉ biết lực tay đó, cú đấm này làm Hướng Tư Vĩ ngã thẳng xuống đất.

Chị họ vẫn còn đang cười: “Đúng, cứ đánh như vậy! Đánh mạnh đi! Giết chết hắn đi!”

Hướng Tư Vĩ vừa rồi còn không nói được lời nào, lúc này mới lên tiếng nhưng lời ra khỏi miệng chỉ toàn là tiếng xin tha.

Chi họ thoải mái cực kỳ, vứt kẻ vừa bị đập kia đi rồi ngồi xuống ghế sofa. Chị ta còn bắt đầu sửa lại móng tay đang bẩn.

Trước đó Lâm Phi đã cảm thấy có gì đó không ổn nhưng sau khi nhìn thấy chị họ như vậy thì cũng đoán ra được.

Chị họ hoàn toàn không muốn xảy ra chuyện với Hướng Tư Vĩ nên chỉ có thể trút giận lên tuesday chứ không dám đánh Hướng Tư Vĩ thật.

Nhưng chị ta cũng không muốn để Hướng Tư Vĩ đi như thế. Vì vậy gọi Lâm Phỉ hung ác đến dạy cho Hướng Tư Vĩ một bài học.

Đó là lý do chị ta gọi đứa em họ xa lạ đến vì một chuyện riêng tư như vậy…

Sắc mặt Lâm Phỉ hơi sầm xuống. Cậu kéo Bùi Cảnh Hành đi: “Đừng đánh nữa, đứng dậy.”

Nụ cười trên khuôn mặt của người chị họ cũng tắt dần: “Sao em không đánh tiếp? Không phải em đã nói là sẽ xử lý giúp chị sao?”

“Em không thể nhúng tay vào chuyện của vợ chồng chị. Nếu tức giận như vậy thì chị cũng có thể tự xử lý.”

“Anh ta là một Alpha, làm sao chị có thể đánh anh ta được?”

“Chị đánh anh ta, anh ta còn dám đánh lại sao?”

“Không biết hắn có dám đánh lại không nhưng nếu đánh lại thì sao?”

Lâm Phỉ không thể nói cho chị họ rằng kể cả cậu biết đó nhưng cậu vẫn khó chịu vì mình bị coi như tay sai giải quyết hộ. Cậu định kéo Bùi Cảnh Hành ra khỏi chỗ này trước nhưng bên ngoài có hai người bước tới.

Những người mới đến đã chặn cửa, chỉ có bố mẹ hai bên bước vào phòng để hòa giải.

Ngay khi bố mẹ Hướng bước vào, họ đã hỏi tại sao Hướng Tư Vĩ lại bị thương như thế này?

Giờ đây Hướng Tư Vĩ đã lấy lại tự tin, hắn chỉ vào Bùi Cảnh Hành và nói rằng hai người họ đánh.

“Tiểu Phỉ, sao cháu lại cùng người ngoài đánh người nhà?”

Muốn đổ lỗi cho cậu à?

Lâm Phỉ sắp nổi giận cười cười, nói thẳng: “Hai bác tới đây không phải để giải quyết chuyện thông dâm à? Sao chưa gì đã gây chuyện với cháu?”

“Cháu nói gì thế? Cháu còn chưa hiểu rõ sao cứ khăng khăng khẳng định chuyện này ngoại tình vậy?”

“Cháu không rõ? Hai người lớn cởi truồng trên giường là hiểu nhầm hay đánh nhau à?”

Hướng Tư Vĩ đứng dậy, chỉ vào đôi giày nói: “Tôi đã nói rồi, đây thực sự là một sự hiểu lầm. Anh ta làm bẩn quần áo của tôi. Tôi vào thay quần áo nhưng không ngờ anh ta lại cởi đồ ra rồi đóng cửa.”

Mặt kẻ kia vẫn còn bê bết máu, hắn nhăn mặt lại khi nghe thấy câu này: “Hướng Tư Vĩ, mẹ nó anh có còn là đàn ông không? Anh đếm xem sáu tháng qua anh đã làm bẩn bao nhiêu bộ quần áo rồi hả? Còn dám chối?”

“Đừng đổ tội cho tôi! Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu!” Hướng Tư Vĩ quỳ xuống trước mặt chị họ: “Tiểu Lý, em phải tin anh. Anh thật sự không liên quan gì đến cậu ta. Em biết không, anh yêu em nhất sao anh dám làm chuyện có lỗi với em?”

Chị họ cử động chân không nói tiếng nào.

Nhìn thấy chị ta như vậy, rõ ràng là đang tức giận nhưng cũng không có kế hoạch thực sự nên làm cho mọi thứ mất kiểm soát.

Mọi người thừa hiểu nhưng những người nhà họ Hướng vẫn tiếp tục buộc tội Lâm Phỉ: “Tiểu Phỉ, cháu nghe thấy không? Đó thực sự là hiểu lầm. Dù sao thì cháu và bạn cháu cũng nói anh họ như thế, giờ trước mặt mọi người cháu xin lỗi rồi mọi người bỏ qua nhé!”

“Cháu sẽ dễ hiểu nhầm nếu nghe từ một phía. Phải biết chọn lọc những gì mình nghe chứ, sao lại nghe kẻ kia nói.”

“Cậu không tin lời anh họ nói, vậy mà lại nghe người ngoài nói à? Sao cứ hướng khuỷu tay ra bên ngoài vậy?”

Lâm Phỉ thật sự không nói nên lời, chỉ nhìn vào kẻ đang giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu lớn từng này chưa bao giờ phải chịu đựng như vậy!

Không thể nào xin lỗi được.

Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Cháu đánh hắn theo yêu cầu của chị họ. Chị ấy cũng là người nhà, mọi người nên tin lời chị họ nói đúng không?”

Hướng gia nhìn nhau rồi nói: “Chị họ cháu mất bình tĩnh, cháu đã lớn như vậy còn không phán đoán được sao? Chẳng lẽ chị họ bảo cháu chết cháu cũng làm sao?”

Lâm Phỉ chỉ mới từng gặp kẻ nói cùn như vậy hồi tiểu học.

Cậu nói không nên lời: “Vậy thì cháu chỉ có thể cầu chúc cho người chị họ của mình có tâm lý tốt hơn trong lần tiếp theo.”

“Cháu, cháu nói cái gì?”

“Nói chuyện nhẹ nhàng thì mấy người không thích, mấy người còn muốn thế nào? Nếu mấy người có ý kiến gì thì có thể tìm cha mẹ cháu bàn bạc.”

Lôi bố mẹ ra làm cho những người kia có hơi ái ngại.

“Đó không phải là ý của dì. Cháu đến đây là để giúp đỡ chị họ, cháu cũng có ý tốt. Nhưng bạn cùng lớp của cháu, cậu ấy nên xin lỗi anh họ của cháu đúng không? Cậu ấy là người ngoài, vậy lý do gì để đánh anh họ của cháu?”

Họ đã nhường rồi, họ cũng muốn Lâm Phỉ nhường một bước.

Lâm Phỉ sau khi bị lừa đã rất khó chịu, làm sao có thể yêu cầu Bùi Cảnh Hành xin lỗi?

Cậu nắm lấy Bùi Cảnh Hành, lạnh lùng phun ra một chữ: “Đi.”

“Cháu!”

“Cháu lặp lại lần nữa, nếu có ý kiến thì tìm cha mẹ cháu. Nếu còn cố ý làm khó không để cháu đi, cháu không ngại đánh mấy người luôn đâu.”

Họ đều coi Lâm Phỉ là một tên ngốc nên hành xử như vậy cũng hợp lý.

Họ cũng không muốn chọc tức những người phía sau lưng cậu, chỉ có thể thả cậu ra.

Lâm Phỉ lôi kéo Bùi Cảnh Hành: “Tôi tức lắm. Cậu tốt bụng giúp đỡ nhưng lại bị người ta chỉ trích.”

“Đừng tức giận, không đáng đâu.”

Lâm Phỉ quay đầu nhìn lại, tức điên lên được: “Cậu còn cười? Vừa rồi không thấy mấy người kia muốn ép cậu xin lỗi sao?”

Bùi Cảnh Hành nắm lấy tay Lâm Phỉ: “Tôi rất vui vì cậu đã bảo vệ tôi. Phỉ ca vừa rồi rất đẹp trai!”

“Xì, chỉ biết nịnh nọt!”

Lâm Phỉ bước nhanh nhưng cậu không buông tay Bùi Cảnh Hành ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.