Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 65



Sau khi tỉnh lại, bác sĩ làm kiểm tra cho Lâm Phỉ lần nữa, xác định chất dẫn dụ đã ổn định lại nên cậu có thể xuất viện.

Trong lòng Lâm Phỉ không chút dao động, thậm chí có chút không muốn trở về.

Trùm trường đột nhiên phân hóa thành Omega, hiện tại trên diễn đàn trường chắc chắn bùng nổ rồi.

Nhưng đời mà, có một số việc không thể không đối mặt.

Cái ngày trở lại trường ấy, quả nhiên Lâm Phỉ nhận được những ánh mắt nhiệt tình hơn so với thường ngày.

Không hiểu sao cậu lại sinh ra một loại cảm giác xấu hổ, kéo Bùi Cảnh Hành tới trước người mình che chắn.

Hiện tại hai người bọn họ không chỉ cách biệt về chiều cao, ngay cả hình thể cũng chênh lệch. Bùi Cảnh Hành hoàn hảo chắn cho Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ chậc một tiếng, cái thời huy hoàng dễ như trở bàn tay bế công chúa Bùi Cảnh Hành nay còn đâu.

Phần lớn người đối với chuyện cậu phân hóa thành Omega đều là tới xem náo nhiệt, chỉ có Triệu Quan Tây là thực sự mang vẻ thương tâm.

Vẻ mặt Triệu Quan Tây đau khổ: “Các cậu hiện tại cũng là tình yêu AO, về sau làm sao tôi có thể tiếp lục dụ dỗ Nguyệt Nguyệt đây.”

Lâm Phỉ: “???”

Đây là lời con người nên nói hả?

Lâm Phỉ không muốn quan tâm đến Triệu Quan Tây, ý đồ dùng ánh mắt ra hiệu đuổi đối phương.

Nhưng cậu đã quên, từ trước đến nay Triệu Quan Tây là tên không biết xem sắc mặt người khác.

Triệu Quan Tây không ngừng lải nhải với Lâm Phỉ về vấn đề này, còn nói hắn vẫn cho rằng Lâm Phỉ mới là người nằm trên. Bây giờ vị trí đứng đầu chuỗi thức ăn tự dưng bị đảo ngược, nghẹn ngào cả con tim.

Lâm Phỉ không thể nhịn được nữa, lạnh giọng nói: “Nín họng liền, quay về chỗ cho tôi.”

“Ơ? Phỉ ca sao vậy?”

“Câm miệng.” Lâm Phỉ gằn từng chữ một: “Quay về chỗ.”

Triệu Quan Tây còn giống như có chút tủi thân, dẩu môi quay trở lại vị trí của mình.

Bên tai rốt cuộc cũng được an tĩnh, Lâm Phỉ dứt khoát đem những chuyện linh tinh này đuổi ra khỏi đầu, làm bộ không thèm để ý chút nào.

Hai tiết sau, Lâm Phỉ đứng trước cửa phòng vệ sinh hiểu ra một đạo lý.

Không thể không để ý được, cho dù cậu không nghĩ tới thì người khác sẽ luôn luôn nhắc nhở cậu chuyện này.

Vốn dĩ cậu định vào phòng vệ sinh cho Alpha như thường ngày nhưng Bùi Cảnh Hành lại kéo cậu lại: “Phỉ ca, hiện tại cậu sang phòng vệ sinh bên cạnh sẽ hợp lý hơn.”

Được rồi. Bây giờ cậu là Omega lại đến phòng vệ sinh Alpha đúng là không ổn lắm.

Lâm Phỉ bất đắc dĩ đi vào phòng vệ sinh Omega.

Trong nháy mắt, gần như tất cả Omega đều giương mắt nhìn cậu.

Không khí dừng khoảng chừng là hai giây.

Đột nhiên, một đám Omega giống như là trông thấy yêu ma quỷ quái vừa hét chói tai vừa kéo quần lên.

Lâm Phỉ đen mặt, không thèm nhìn lại quay đầu đi ra ngoài. Cậu lướt qua Bùi Cảnh Hành đi thẳng vào phòng vệ sinh Alpha.

Nhưng mà nhóm Alpha cũng dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn cậu, có vài người vụng trộm nghiêng người đi, bộ dạng như là sợ Lâm Phỉ lợi dụng.

Lâm Phỉ:…

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi vẽ cái gì à?”

“Không phải Phỉ ca, bây giờ cậu không phải nên đi phòng kế bên sao?”

“Cậu đang dạy tôi phải làm gì sao? Hay là tôi gọi cậu bằng anh nhé?”

Alpha ho khan hai tiếng rồi quay đầu.

Kỳ quái, rõ ràng hắn thích Omaga ngọt ngào mềm mại nhưng khi nhìn thấy Lâm Phỉ dữ dằn như vậy, hắn lại cảm thấy thật đáng yêu?

Một lát sau, hắn lén quay đầu định nhìn Lâm Phỉ thêm cái nữa nhưng lại vô tình đụng phải đôi mắt phủ đầy rét buốt.

Trái tim xao động như rớt vào nước đá, co rút lại đến đau đớn, tâm tư nhỏ bé trong nháy mắt tiêu tan sạch sẽ.

Bùi Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng, đứng ngăn bên ngoài cửa phòng Lâm Phỉ như tuyên bố chủ quyền của mình với tất cả mọi người.

Rất nhanh, Lâm Phỉ đẩy cửa ra.

Nhìn thấy Bùi Cảnh Hành ở cửa cậu còn sửng sốt một lúc: “Sao cậu lại ở đây?”

“Chờ cậu.”

Lâm Phỉ thuận miệng định nói “Tôi cũng không phải Omega nhỏ bé, chờ tôi làm gì?” nhưng lời còn chưa tuôn ra, cậu đột nhiên nhớ tới hiện tại cậu đã là Omega.

Cậu khoát tay, ý bảo Bùi Cảnh Hành đi theo.

“Phỉ ca, đều tại tôi quá bốc đồng nên mang tới cho cậu phiền toái lớn như vậy.”

“Được rồi, chính tôi lúc đầu làm việc cũng thiếu thỏa đáng. Sau này hai ta cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?”

“Vậy… Cậu định làm thế nào?”

“Hừ” Lâm Phỉ hừ nhẹ một tiếng: “Đã đến lúc tôi vận dụng năng lực của đồng tiền.”

“Năng lực gì?”

Lâm Phỉ không trả lời chỉ dừng lại gọi điện thoại, đối tượng đương nhiên là Dương phu nhân.

“Mẹ, có thể xây một nhà vệ sinh riêng cho con ở trường được không?”

“Dạ, đúng.”

“Rồi, cảm ơn mẹ yêu.”

Cúp điện thoại, Lâm Phỉ đắc ý nhướng mày: “Cái gọi là năng lực đồng tiền đương nhiên là vận dụng sức mạnh của đồng tiền. Đi thôi.”

Sau khi đốt tiền, tâm tình Lâm Phỉ tốt lên, rốt cục cũng dành thời gian suy nghĩ một chút chuyện phá hỏng thanh tiến độ.

Muốn làm cho Trình Vạn An không sinh ra chấp niệm với Kỳ Hào Nghiêu thật ra rất đơn giản. Để hắn cảm thụ nhiều hơn chân tình, chân ái có trên đời là được rồi.

Nhưng cụ thể là làm thế nào thì vẫn phải bàn bạc thêm một chút.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện của Lâm Phỉ, nếu cậu tùy tiện xum xoe đem sự ấm áp cho Trình Vạn An, Trình Vạn An chắc chắn sẽ không xem Kỳ Hào Nghiêu là ánh trăng sáng của mình. Nhưng trái lại nhất định sẽ coi cậu thành ánh trăng sáng!

Cho nên, việc này không thể chỉ có mình cậu làm được.

Phương pháp ổn thỏa nhất tất nhiên là tìm mười tám người tới gửi gắm ấm áp, không tin Trình Vạn An còn có thể cố chấp coi Kỳ Hào Nghiêu làm ánh trăng sáng.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này là cậu không tìm nhầm người!

Lâm Phỉ suy nghĩ thật kỹ một lần, cảm thấy trình tìm người của mình không giỏi lắm, rất dễ bị cảm xúc chủ quan ảnh hưởng nên việc này vẫn là giao cho người khác làm thì hơn.

Cậu nhìn bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt dồn về phía Triệu Quan Tây.

Nhân duyên của Triệu quan Tây tốt, năng lực buôn chuyện cũng rất lợi hại, đối với hắn tìm người không phải là việc khó.

Vì phòng ngừa sau này xuất hiện tình cảnh bị Bùi Cảnh Hành lên án cậu nói dối, Lâm Phỉ không cố ý giấu diếm hắn mà là ở ngay trước mặt hắn nhờ Triệu Quan Tây đi tìm người.

Tin tức duy nhất cậu biết là Trình Vạn An không phân hóa và đi theo mẹ. Lúc nói ra tin tức này Lâm Phỉ có chút xấu hổ, chút tin tức này mà muốn tìm ra người quá làm khó người ta rồi.

Không ngờ tới Triệu Quan Tây nhanh chóng vỗ ngực: “Phỉ ca cậu yên tâm đi, trong vòng ba ngày tôi có thể kéo người đến trước mặt cậu!”

“Cậu đừng tìm nhầm người đó.”

”Trong trường nói không chừng có thể chỉ có hai người không phân hóa, làm sao có khả năng tìm nhầm người?”

“Vậy được, cậu không cần mang người đến gặp tôi, tìm được thì nói cho tôi biết là ai là được…”

“Ok!”

Sau khi Triệu Quan Tây đi, Lâm Phỉ đánh đòn phủ đầu hỏi Bùi Cảnh Hành: “Có phải cậu muốn hỏi tôi tìm ai đúng không? Tại sao muốn tìm hắn?”

“Cậu muốn tìm ai?”

“Trình Vạn An.”

Đồng tử Bùi Cảnh Hành hơi co lại: “Tại sao cậu lại muốn tìm hắn?” Hắn rũ mi mắt xuống, bộ dáng có chút thất vọng và tự giễu: “Thế nhưng cậu không định nói cho tôi biết đúng không?”

Lâm Phỉ bị hắn làm cho nghẹn lại, quên mất phản ứng có chút kỳ quái của đối phương.

“… Đúng, làm sao cậu biết?”

“Cậu đoán xem.”

“…”

Chuyện này, cậu thật sự không cách nào nói cho Bùi Cảnh Hành được. Nếu nói cho hắn biết nơi này là thế giới trong tiểu thuyết, hắn chỉ là một người được tác giả tạo ra thì chẳng khác nào cậu tự tay phá hủy đi thế giới của Bùi Cảnh Hành?

Đối với chuyện này, Lâm Phỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành chắc chắn vẫn có cút tức giận. Mặc dù đối phương biểu hiện không khác gì lúc bình thường nhưng cậu vẫn cảm nhận được chút cảm giác khó thấy này.

Cậu thật sự không muốn gạt cậu ấy nhưng mà không còn cách nào khác.

Aizz, làm khó cậu quá rồi.

·

Hai ngày nay Triêu Quan Tây hỗ trợ tìm người, rất nhiều thời gian không ở trong lớp học. Có đôi khi lên lớp cũng đang loay hoay trả lời tin nhắn trên điện thoại.

Ngược lại Lâm Phỉ là chính chủ cần tìm người thì mỗi ngày không có việc gì cực kỳ nhàn nhã.

Vài ngày sau còn có một trận đánh ác liệt chờ cậu, coi như nghỉ ngời dưỡng sức chút.

Hai ngày sau, trước khi nhận được tin tức về Trình Vạn An, Lâm Phỉ phát hiện ra một sự kiện kỳ lạ khác: Bùi Cảnh Hành gần đây giống như bộn bề nhiều việc, cuộc gọi và tin nhắn tới không ngừng.

Thực sự rất kỳ lạ!

Trước kia mười ngày nửa tháng Bùi Cảnh Hành cũng không liên hệ với người khác, đường nhiên trừ cậu ra.

Chuyện khác thường tất có yêu*, Bùi Cảnh Hành nhất định có chuyện gì giấu cậu.

*事出反常必有妖(Sự xuất phản thường tất hữu yêu): Nghĩa là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.

Lâm Phỉ nói bóng nói gió dò hỏi mấy lần nhưng Bùi Cảnh Hành đều không thẳng thắn trả lời cậu.

Cậu tạm thời cố ép chuyện này xuống nhưng nghi ngờ trong lòng một chút cũng không giảm.

Ban đêm, hai người như thường ngày ngồi cùng một chỗ làm bài tập, đột nhiên một tiếng chuông phá vỡ không khí an tĩnh.

Bùi Cảnh Hành cau mày, cúp điện thoại.

“Ai gọi thế? Sao cậu không bắt máy đi?” Lâm Phỉ hỏi.

Bùi Cảnh Hành gõ điện thoại trên bàn: “Muốn biết đến vậy sao?”

“Đúng, tôi rất muốn biết.”

“Lấy bí mật đổi bí mật, cậu biết tôi muốn hỏi cái gì mà. Cậu chịu không?”

Cái này Lâm Phỉ chắc chắn không đồng ý! Bí mật của Bùi cảnh Hành có thể bí ẩn hơn bí mật của cậu sao?

Lâm Phỉ kiên định lắc đầu: “Không đổi”

“Nếu như bí mật này rất quan trọng đối với cậu? Cũng không đổi sao?”

Thấy Bùi Cảnh Hành như thể thực sự muốn đổi, trong lòng Lâm Phỉ bắt đầu suy nghĩ đối phương có khả năng đang giở trò để lấy được bí mật của cậu không.

Chưa kể, lấy tính cách của Bùi Cảnh Hành nói không chừng sẽ tìm người diễn một màn kịch lừa cậu!

Lâm Phỉ lần nữa kiên định lắc đầu: “Không đổi!”

“Được thôi.” Bùi Cảnh Hành nhún vai, vẻ mặt có chút thất vọng.

Lần này Lâm Phỉ xác định Bùi Cảnh Hành chắc chắn là đang bẫy cậu, may mắn cậu còn rất thông minh, không có sập bẫy.

Bùi Cảnh Hành vẫn hăng say diễn kịch. Hắn cúp điện thoại, đầu bên kia vẫn kiên trì gọi thêm mấy cuộc nhưng đều bị Bùi Cảnh Hành dập máy. 

Sau hai ba cuộc gọi, bên kia rốt cục yên tĩnh.

Ước chừng qua tầm mười phút, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Người tới gõ ba cái liên tiếp, tốc độ đều đều, tiếng vang nhanh và dứt khoát. Có thể thấy được lực khống chế cực mạnh, được đào tạo chuyên nghiệp

Loại âm thanh này tuyệt đối không phải người bình thường có thể gõ ra.

Bùi cảnh Hành đứng lên trước: “Để tôi đi xem xem.”

Trước kia luôn là Bùi Cảnh Hành mở cửa, Lâm Phỉ ừ một tiếng, ngồi yên trên ghế.

Bùi Cảnh Hành chỉ mở ra môt khe nhỏ, cũng không biết người bên ngoài nói cái gì mà Bùi Cảnh Hành lại đi ra ngoài còn thuận tay cài cửa lại.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Lâm Phỉ như nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen.

Người kia toàn thân khí thế cực kì sắc bén dọa người, không thể nào giả bộ được.

Trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng đập cửa, Lâm Phỉ càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đợi một hồi, Bùi Cảnh Hành vẫn chưa về, rốt cuộc cậu nhịn không được đứng dậy đi qua xem xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.