Sáng sớm hôm sau, Bùi Cảnh Hành nhẹ chân nhẹ tay rời giường, hắn muốn đi sớm chút để ra ngoài đón xe.
Tối qua hai người đã trao đổi với nhau rồi, trời lạnh thế này thì Lâm Phỉ cứ ngủ thêm một lúc, không cần ra tiễn hắn.
Lúc đó Lâm Phỉ cũng chắc mẩm rằng mình thể nào cũng ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu cho xem.
Ấy nhưng mà sự thật là sau khi Bùi Cảnh Hành xuống giường thì cậu cũng mơ mơ màng màng tỉnh theo rồi.
Tới khi tiếng đóng cửa vang lên, cơ buồn ngủ của cậu cũng hoàn toàn tan biến mất, giống như cả trái tim cũng đi theo Bùi Cảnh Hành vào trời đông tuyết phủ vậy.
Lâm Phỉ bất lực trừng mắt nhìn trần nhà, nếu sớm biết Bùi Cảnh Hành rời giường thì cậu cũng đã đi theo rồi, ít nhất như vậy còn có thể ở cùng với nhau một lúc rồi không?
Không thể đợi thêm nữa, nếu cứ chần chừ mình sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Lâm Phỉ mau chóng mặc quần áo, chưa cả kịp rửa mặt đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cậu phóng như bay ra ngoài, cuối cùng từ ngoài cầu thang thì thấy Bùi Cảnh Hành đang đi về phía cổng.
“Bùi Cảnh…” Đến cả gọi tên còn chưa xong thì Lâm Phỉ đã đột nhiên tắt tiếng.
Bởi cậu thấy Bùi Cảnh Hành ngồi trên một chiếc xe đen, một vệ sĩ mặc vest đang giúp hắn bỏ vali vào trong cốp.
Loại người này rất mẫn cảm với cái nhìn chăm chú của người khác, Lâm Phỉ chỉ có thể thu tầm mắt lại, ngẩn cả người mờ mịt dựa vào tường.
Tại sao Bùi cảnh Hành lại lên một cái xe như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn thoải mái như thế chắc chắn là có quen biết người kia.
Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Lâm Phỉ trở về trong phòng, lấy ra một tờ giấy A4 và sắp xếp lại những sự kiện sau khi cậu xuyên qua thành một dàn ý, định tìm ra một chút manh mối trung tâm.
Tháng Tư năm ngoái, cậu nhận nhầm nhân vật chính, cũng tiến hành được một số tình tiết truyện với Bùi Cảnh Hành, nhờ vậy mà thanh tiến độ cũng nhích lên một nửa.
Khoảng tháng Mười, Ứng Thần nhờ cậu giúp theo đuổi Bùi Cảnh Hành. Thanh tiến độ giảm xuống còn một phần ba.
Không lâu sau đó thì cậu phát hiện nhân vật thụ chính trong truyện là Kỳ Hào Nghiêu. Bắt đầu từ điểm này, thanh tiến độ bất ngờ tăng tốc đi tới hai phần ba.
Kế tiếp là chuyện giữa cậu và Bùi Cảnh Hành. Khoảng thời gian này thanh tiến độ vẫn tà tà tiến lên, cũng phải được ba phần tư.
Hơn nửa tháng trước, cậu chạy đi tìm nhân vật phản diện, đồng thời cố gắng tìm cách để nhân vật phản diện xóa tan chấp niệm với Kỳ Hào Nghiêu…
Viết đến đây, Lâm Phỉ mở thanh tiến độ lên và xem.
Rõ ràng nó đã vượt mức ba phần tư.
Nói cách khác, nghĩa là cậu vẫn chưa khiến chấp niệm của Từ Hạo Ca với Kỳ Hào Nghiêu thay đổi đúng không?
Không đúng, không đúng. Chắc chắn cậu đã bỏ sót điều gì rồi…
Giả sử nhìn theo một góc độ khác…
Lâm Phỉ bèn nghĩ về giả thiết đầu tiên, trong đầu nảy lên một ý tưởng cực kỳ tồi tệ…
Tại sao lúc cậu chưa gặp Kỳ Hào Nghiêu mà thanh tiến độ vẫn tăng tiến?
Có phải cậu đã hiểu sai về cơ chế hoạt động của thanh tiến độ rồi?
Mặc dù Lâm Phỉ quyết liệt phủ nhận đáp án này nhưng đáy lòng cũng dần dần sáng tỏ. Có lẽ cậu đã chạm đến cốt lõi của sự việc: Tiến độ này chưa chắc đã tượng trưng cho tình tiết câu chuyện.
Suy nghĩ kỹ hơn chút nữa, trước khi cậu xuyên vào sách đúng là không hề có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy đây là thanh tiến độ cốt truyện.
Chẳng qua cậu đọc khá nhiều tiểu thuyết nên mới tự cho là vậy…
Lâm Phỉ ném bút, cố cười nhưng vẫn không xong.
Ban đầu nhận lầm nhân vật chính, cậu cảm thấy đã đủ vớ vẩn rồi.
Hóa ra bây giờ cậu lại hiểu sai cơ chế của thanh tiến độ nốt?
Lần này Lâm Phỉ im lặng thật rồi.
Còn suy nghĩ xe với cộ gì nữa, làm rõ việc thanh tiến độ trước đi đã.
Lâm Phỉ ôm bụng tâm sự trở về nhà. Cậu nhốt mình trong phòng cả ngày để sắp xếp lại chuyện thanh tiến độ, mà điều này khiến ngày Tết vốn cô đơn nay càng thêm não nề.
Bây giờ cậu hoàn toàn vứt bỏ các thành kiến do tiểu thuyết ảnh hưởng, sắp xếp lại các sự việc trước đó một lần. Cuối cùng cậu kết luận: Có lẽ cơ chế thanh tiến độ phụ thuộc vào tâm trạng.
Thực sự ngoại trừ giả thiết đó ra cậu không tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.
Vậy tại sao thanh tiến độ lại giảm? Đừng bảo là do Ứng Thần theo đuổi Bùi Cảnh Hành nên mới phá hỏng cốt truyện nhé?
Nhưng rõ ràng nó tăng cũng không liên quan gì đến tình tiết cả…
Nhác thấy thanh tiến độ đã đạt mốc bốn phần năm, Lâm Phỉ phiền muốn chết rồi. Bây giờ điều duy nhất có thể an ủi cậu mỗi ngày là chờ buổi tối Bùi Cảnh Hành gọi điện cho cậu.
Bùi Cảnh Hành có thể hàn huyên từ Nam ra Bắc, trung bình mỗi ngày có thể nói chuyện điện thoại với cậu cả tiếng đồng hồ.
Xong mỗi lần cúp máy Lâm Phỉ lại nghĩ, hình như cả hai không nói được cái gì hữu ích cả.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ hai ngày nữa thôi là Tết đến nơi.
Hôm đó Bùi Cảnh Hành gọi điện cho cậu, bảo mình đã chuẩn bị gửi hai món quà.
Mấy ngày nay Lâm Phỉ khó chịu đến mức quên luôn cả việc tặng quà. Đột nhiên nghe hắn nói thế cậu ngạc nhiên không thôi.
“Anh tặng em gì vậy?”
“Không nói em biết đâu. Khi nào em thấy em sẽ biết.”
“Gì mà mờ ám thế?”
“Đúng vậy. Trong đó là những lời anh muốn nói với em. Em phải nhìn cho kỹ đó.”
“Rồi rồi, em hứa sẽ nhìn thật kỹ, sau đó cho anh một cái feedback dài năm trăm chữ luôn.”
“Anh chờ em.”
Hai người lại trò chuyện vô nghĩa một lát rồi kết thúc cuộc gọi ngày hôm nay.
Lâm Phỉ bổ nhào lên giường, thử đoán xem Bùi Cảnh Hành định tặng gì cho mình.
Sáng hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh đã giao hàng đến.
Lâm Phỉ ôm kiện hàng vào nhà, khóe miệng không khép nổi.
Vừa về tới phòng, cậu lập tức cầm dao khui hàng, sau đó lấy ra… một quyển sách?
Vậy mà tựa sách lại là…
《Lương thực và kinh tế học 》?
??? Bùi Cảnh Hành đang làm cái gì thế?
Lâm Phỉ thậm chí còn lật ngược kiện hàng để tìm kiếm thứ mà Bùi Cảnh Hành bảo là “Lời muốn nói với em”, tuy nhiên tìm mãi mà vẫn không thấy gì.
Đảm bảo hắn gửi sai, xác nhận luôn.
Lâm Phỉ chụp một tấm hình cho Bùi Cảnh Hành: “Anh gửi lộn hả?”
Hình như Bùi Cảnh Hành đang bận nên không trả lời ngay lập tức.
Lâm Phỉ ngứa ngáy cả người, quyết định lật sách xem sơ qua. Nhưng nội dung bên trong vô cùng chán ngắt, suýt nữa đã thôi miên cậu.
Cậu đúng là thằng ngốc. Biết hắn gửi nhầm mà vẫn cố đọc hết toàn bộ…
Lâm Phỉ tuyệt vọng* ném quyển sách sang một bên. Lúc cầm điện thoại lên, cậu mới phát hiện tin nhắn trả lời của Bùi Cảnh Hành – chỉ đúng một câu: “Không nhầm đâu, đây là quà anh muốn tặng em.”
*生无可恋: cuộc sống này không còn gì phải nuối tiếc nữa, mạng sống này thật sự vô nghĩa.
Lâm Phỉ F5 giao diện trò chuyện mấy lần, song đến cuối không thể không chấp nhận một sự thật phũ phàng: Đây chính là tin nhắn mà Bùi Cảnh Hành gửi cho mình.
“Anh nhìn kỹ chưa? 《Lương thực và kinh tế học 》? Anh không đùa em chứ?”
Chờ một lát mà vẫn chưa thấy Bùi Cảnh Hành trả lời, đoán chừng hắn lại bận rộn nữa rồi.
Lâm Phỉ không tin rằng đây là thứ mà Bùi Cảnh Hành muốn tặng mình cho nên vẫn rất từ từ chậm rãi.
Cậu lướt diễn đàn, thỉnh thoảng lại kiểm tra Wechat xem Bùi Cảnh Hành đã trả lời chưa.
Bật tắt nhiều lần rồi mà cậu vẫn không thấy tin nhắn mới của Bùi Cảnh Hành. Lâm Phỉ chỉ đành bỏ cuộc.
Cậu thở dài, không mục đích dạo quanh diễn đàn. Một lúc sau, ánh mắt cậu chậm rãi dời về phía cuốn sách «Lương thực và kinh tế học ».
Không lẽ do cậu nhìn nhanh quá nên đã để sót cái gì chăng?
Lâm Phỉ lăn một vòng về phía đầu giường, cầm quyển sách tẻ nhạt gây mê kia lên lần nữa.
Lần này cậu thậm chí còn đọc thầm ra tiếng, đọc không thiếu một chi tiết nào. Đọc xong một trang, cậu sẽ nghiên cứu xem thử có thông điệp nào ẩn chứa trong đoạn thơ không.
Nhưng không, cái gì cũng không có!
Cậu cẩn thận lật nửa đầu cuốn sách song chỉ ngửi thấy mùi bùn đất thơm ngát, còn lại không thu hoạch được gì.
Đừng nói Bùi Cảnh Hành đang chơi cậu nhé?
Mặc dù cậu cảm thấy Bùi Cảnh Hành không rảnh rỗi đến mức bày trò như vậy nhưng rõ ràng cậu không tìm được cái gì hết đó!
Lâm Phỉ thử liếc điện thoại thì Bùi Cảnh Hành đã hồi âm từ bao giờ: “Anh nghiêm túc. Đúng là quyển này rồi.”
Trong quyển sách này có suy nghĩ của Bùi Cảnh Hành dành cho cậu hả?
Lâm Phỉ nhấn hai bên thái dương, không khỏi bắt đầu nghi ngờ chỉ số IQ của mình.
Hừm… Đọc trăm lần ý tự xuất hiện. Không thì cậu đọc thêm lần nữa vậy?
Ôm tâm trạng này, Lâm Phỉ tiếp tục đắm mình vào thế giới tri thức.
Từ sáng tới tối, cậu phải đọc quyển sách này tận hai lần, đọc rất kỹ nhưng vẫn không có tiến triển!
Không có phát hiện mới nào!
Tối đến, lúc Bùi Cảnh Hành gọi điện tới, sự tức giận của Lâm Phỉ như muốn đục điện thoại chui sang đầu dây bên kia.
“Trong sách không có gì hết mà? Anh đừng nói anh đang giỡn nhá.”
“Đây là cuộc gọi đầu tiên mà em không ỉu xìu.”
“Hả?”
“Xem ra hôm nay em dành rất nhiều thời gian đọc quyển sách này. Em để ý anh như vậy, anh vui lắm.”
“Chỉ vậy thôi á?”
“Không hẳn. Anh hy vọng em sẽ thôi lo lắng về những việc mà anh không biết.”
“Em biết anh không phải kiểu người sẽ lôi mọi thứ ra giải quyết rõ ràng. Nhưng chuyện này lại khác, nếu anh không nhanh chóng làm sáng tỏ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Em đã tìm thấy thứ anh muốn gửi gắm chưa?”
Chủ đề chuyển quá nhanh khiến Lâm Phỉ cảm giác thật khó khăn để theo kịp mạch suy nghĩ của Bùi Cảnh Hành.
“Sao anh lại nhảy tới chủ đề này rồi? Em đọc quyển sách kia ba lần mà vẫn không phát hiện chút gì cả.”
“Sao em không hỏi anh?”
“Em…” Quả thật Lâm Phỉ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Cậu từng rầu rĩ vì không tìm được chút gì, thậm chí hoài nghi Bùi Cảnh Hành đang trêu chọc mình. Thứ duy nhất cậu không nghĩ đến là hỏi thẳng Bùi Cảnh Hành rốt cuộc anh muốn nói gì với cậu.
“Ba còn sống, mỗi ngày múc nước, nấu cơm, đúng hạn uống thuốc…
Khi nào nắng đẹp thì ngâm mình trong đó, như thả một miếng trần bì
…”
Bùi Cảnh Hành từ từ chậm rãi đọc, âm thanh như tiếng suối từ phương xa trôi đến, nhẹ nhàng đắm say lòng người.
“…”
Nếu gửi cho anh một quyển sách, em sẽ không tặng anh một khúc ca
Em muốn tặng anh một quyển liên quan đến thực vật, hay quyển nào đó về hoa màu
…
Bài thơ này tên là “Em yêu anh” của nhà thơ Dư Tú Hoa.
Đây cũng là điều mà Bùi Cảnh Hành muốn nói với cậu…
Có lẽ vì cả ngày hôm nay vất vả tìm kiếm nên khi nghe Bùi Cảnh Hành đọc bài thơ lên, Lâm Phỉ cảm nhận một cảm giác rung động từ sâu trong linh hồn.
“Đây là lời đầu tiên anh muốn nói với em.”
“Về lời thứ hai, nếu em tìm không ra đáp án thì cứ hỏi anh bất cứ lúc nào. Anh luôn ở bên em.”
Khoảnh khắc đó, Lâm Phỉ dâng lên một cảm xúc thật sự muốn bày tỏ tất cả nỗi niềm của mình cho hắn.
Nhưng một chữ cậu cũng không thể thốt lên.
Đối với cậu, xuyên sách là trải nghiệm ảo diệu khó tin. Nhưng đối với Bùi Cảnh Hành, có thể sẽ khiến thế giới của hắn sụp đổ.
Liệu mấy ai có thể thản nhiên chấp nhận mình chỉ là một nhân vật râu ria trong một quyển sách, và mọi thứ đang tồn tại chỉ là điều hư cấu?
Lâm Phỉ nuốt ngược nước mắt vào trong, ra vẻ không có gì đáp: “Em biết rồi. Nếu em gặp chuyện không giải quyết được, em sẽ tìm anh đầu tiên.”