Gần tới mùa đông, thân thể Thẩm Vu càng ngày càng nặng nề. Trước đây sức khỏe của nàng yếu đuối, trời lạnh dễ bị nhiễm lạnh, mặc dù Thẩm Vu được Trình Thời chăm sóc cẩn thận, thân thể đã khỏe mạnh như mọi người, nhưng Lục Vô Chiêu vẫn không yên tâm, mỗi ngày cũng nhìn chằm chằm bắt nàng phải mặc nhiều thêm mấy lớp.
Quần áo mùa đông mặc càng nhiều, tên nhóc trong bụng cũng lớn hơn, đúng là rất mệt mỏi.
Càng về sau, ban đêm lúc nằm trên giường, Thẩm Vu đã không thể tự mình xoay người, thường xuyên đau thắt lưng, Lục Vô Chiêu lại mát xa xoa bóp cho nàng. Hắn tận mắt nhìn thấy nàng khổ cực, đau lòng không thôi.
“A Vu, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi nhé.” Nam nhân cau mày, “Ta không muốn thấy nàng phải chịu khổ.”
Thẩm Vu cười an ủi hắn: “Mặc dù có khổ cực, nhưng ta rất hạnh phúc.”
“Đứa nhóc này thôi, không cần thêm đứa thứ hai.”
Thẩm Vu “ừm” một tiếng kéo dài, giống như là muốn nói lại thôi.
“Ừm?” Lục Vô Chiêu thấy vẻ mặt của nàng không đúng cho lắm, tưởng nàng khó chịu ở đâu, hắn lo lắng cúi người, dùng trán mình chạm vào trán nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng.
Thẩm Vu không né tránh, nhìn vào đôi mắt lo lắng của người đàn ông, không nhịn được muốn nói bí mật bật trong lòng ra.
“Nàng khó chịu chỗ nào sao?” Hắn căng thẳng hỏi.
Thẩm Vu quả quyết lắc đầu, “Ta không sao.”
Nàng rất khỏe mạnh, chỉ là có một số chuyện nàng cũng vừa mới được biết, do dự ít ngày, lại không thể mở miệng.
Trước đây không lâu, Trình Thời nói với nàng, cái thai này có thể là thai đôi, bởi vì Trình Thời chỉ mới tìm hiểu qua kiến thức y lý về phụ nữ mang thai, cho nên kinh nghiệm thực tiễn chưa đủ, nàng ấy luôn có một loại nghi ngờ mơ hồ, nhưng chưa dám chắc chắn, cho đến tháng trước, Trình Thời mới dám khẳng định, Thẩm Vu mang thai đôi.
Ở một số triều đại, mang thai đôi sẽ bị cho là điềm gở, nhưng ở Đại Lâm, lại mang ý nghĩa phúc đức sâu dày.
Ban đầu không nói vì cho rằng đây là tin tức tốt, muốn để tới lúc sinh tạo cho Lục Vô Chiêu một bất ngờ.
Nhưng gần đây Lục Vô Chiêu thấy Thẩm Vu ngày càng vất vả tiều tụy, hắn càng ngày càng lộ vẻ oán giận và bài xích đứa bé, đồng thời cảm thấy tự trách hắn chính là nguyên nhân khiến cho A Vu khổ cực như vậy. Thẩm Vu thấy trạng thái gần đây của hắn, thực sự không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
“Thật ra thì…”
Nàng rất muốn nói, nàng đang mang thai đôi.
“Cái gì?”
“Chiêu Chiêu, chàng cảm thấy chúng ta sinh hai đứa bé thì sao?” Nàng thử dò xét nói.
“Không được.”
Thẩm Vu trong lòng trầm xuống, trên mặt tỏ ra bình tĩnh, “Vì sao?”
“Vất vả.”
Thẩm Vu trầm mặc một lúc, “Chiêu Chiêu, vì chàng, dù có phải vất vả bao nhiêu, ta đều cảm thấy rất xứng đáng.”
Thật ra nàng không quan trọng chuyện sinh mấy đứa bé, chỉ là nghĩ tới trong nhà có hai đứa nhóc, có thể sẽ náo nhiệt vui vẻ hơn. Huống chi, cho dù nàng không muốn, đứa nhỏ này cũng đã tới.
Đây cũng không phải là điều bọn họ nói không muốn là được, nàng rất mong đợi sự xuất hiện của hai sinh mạng mới trong cuộc đời mình.
Thẩm Vu định khuyên, không biết vì sao thái độ của Lục Vô Chiêu rất kiên quyết.
Thẩm Vu nói sao với hắn cũng không được, nhỏ giọng lầm bầm đôi câu, không khuyên nữa. Nàng nghĩ thầm dù sao kết quả cũng đã định, đến lúc đó hắn chịu thì chịu không chịu thì cũng phải chịu.
Lục Vô Chiêu lườm nàng một cái, “Chớ có suy nghĩ muốn tính toán ta.”
Thẩm Vu cười khan hai tiếng, “Sao được chứ, ta làm sao tính toán qua được chàng.”
Lục Vô Chiêu không tin lời nói dối không chớp mắt của nàng, cô nhóc này nhỏ hơn hắn tám tuổi, mưu mô lém lỉnh còn hơn người đàn ông sống lâu hơn nàng tám năm nhiều.
“Dù sao cũng không có mà.” Thẩm Vu chột dạ nói, trở mình, không nhìn hắn nữa.
…
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sắp tới ngày lâm bồn.
Vừa vào tháng chạp, cả vương phủ từ trên xuống dưới lại bắt đầu bận rộn.
Vào một buổi sáng sớm tháng mười một, Trình Thời đã sinh rồi, nàng ấy vẫn đang trong tháng, không thể tới thăm khám cho Thẩm Vu, cũng may còn có Ngô Sương đại phu.
Ngô đại phu tuy không có bản lãnh như Trình Thời, nhưng đối phó với các loại bệnh thông thường cũng dư sức.
Lục Vô Chiêu lại mượn mấy ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ phong phú và ngự y tới vương phủ, lúc nào cũng sẵn sàng đỡ đẻ cho Thẩm Vu.
Nếu những người này không tới, bụng của Thẩm Vu lớn hơn những thai phụ bình thường còn có thể giấu diếm lừa gạt được, dù sao trong vương phủ ngoại trừ một đám đàn ông chẳng hiểu gì về chuyện sinh nở, cũng chỉ có mấy cô gái nhỏ không hiểu gì như Thược Dược, A Đường.
Ngô đại phu, Trình Thời còn có Triệu ma ma đều là người của Thẩm Vu, biết được sự thật cũng không nói ra.
Ma ma vừa tới một cái, đôi mắt sắc bén lập tức phát hiện ra khác thường.
Các bà ấy không nói thẳng ra trước mặt Thẩm Vu, lúc không có ai thì tụm lại, nói vài câu, không khéo lại bị Mạnh Ngũ đi ngang qua nghe được, Mạnh Ngũ sau khi nghe thì thuận miệng nói với Lục Vô Chiêu.
Ngày đó sau khi xử lý xong công việc, Lục Vô Chiêu một người ngồi ở trong thư phòng, thất thần một lúc lâu.
Đến thời gian ăn tối, Lục Vô Chiêu thu dọn bàn sách, từ trong thư phòng đi ra, trầm mặc đi vào tẩm điện.
“Bụng của vương phi đúng là lớn, cái thai này có lẽ là một tiểu thế tử?”
“Cũng có thể, ta thấy bụng vương phi nhọn, chắc chắn là một bé trai.”
“Ai ya, cho dù là bé trai, bụng này cũng quá lớn rồi.” Một ma ma khác lo lắng, “Lớn như vậy, sợ là sẽ khó sinh đó, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, để Vương phi bớt chút khổ.”
“Cũng không phải sao, khung xương Vương phi nhỏ, cũng không biết có chịu được…”
Bên tai Lục Vô Chiêu vang đi vang lại mấy câu, sắc mặt khó coi, áp lực tỏa ra cả người.
Những thứ khác hắn nghe không hiểu lắm, nhưng có một điều hắn hiểu rõ, lần này A Vu sẽ rất nguy hiểm.
Nàng gặp nguy hiểm, bốn chữ này nặng nề nện ở trong lòng Lục Vô Chiêu, khiến hắn không thở được, lồng ngực như bị xé ra đau đớn.
Cả một buổi chiều hắn không thể bình tĩnh được, suy nghĩ A Vu nếu có sơ suất gì hắn phải làm sao cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không dám nghĩ tới, nhưng lại không thể dừng lại.
Suy nghĩ về những điều này, tâm trạng của hắn rất tệ, nhưng không dám lộ ra vẻ bồn chồn lo lắng trước mặt A Vu, vì vậy tự nhốt mình ở trong thư phòng nguyên một buổi chiều.
Cách ngày lâm bồn càng gần, Lục Vô Chiêu càng bất an lo lắng.
Hắn tâm sự nặng nề đi về, phía trước chính là tẩm điện, từ bên trong bỗng nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của người phụ nữ.
Là giọng A Vu!
Dường như trong nháy mắt, Lục Vô Chiêu đã vội vàng chạy vào.
Vọt vào cửa, thấy Thẩm Vu sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường, tay bám chặt vào thành giường, thống khổ hít thở.
Thược Dược và A Đường cuống quít chạy ra ngoài gọi người, Triệu ma ma trấn định, ở bên cạnh nhẹ nhàng trấn an, Triệu ma ma thấy Lăng Vương tới, chủ động nhường vị trí.
Thẩm Vu dựa vào một bên, mồ hôi lạnh chảy xuống, đau đến mức không có sức nói chuyện.
Triệu ma ma vội nói: “Phu nhân sắp sinh rồi, Vương gia đừng sợ, phủ chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, đã sớm chuẩn bị đầy đủ xong xuôi rồi.”
Lục Vô Chiêu không nghe lọt, nắm thật chặt tay nàng, lo lắng bất an.
Ma ma và các bà đỡ, ngự y đều nhanh chóng chạy tới, Lục Vô Chiêu được mời đi ra khỏi phòng sinh.
Hắn không muốn đi, cầm roi da chỉ vào mọi người, nói dù thế nào cũng phải ở lại đây, Thẩm Vu nằm ở trên giường, suy yếu kêu hắn: “Chiêu Chiêu…”
Trong nháy mắt đôi mắt Lục Vô Chiêu đỏ lên, đẩy mọi người ra chạy tới, “Nương tử, A, A Vu, ta ở đây.”
Mặt Thẩm Vu chảy đầy mồ hôi, yếu ớt nói: “Chàng đi ra ngoài đi, chàng ở đây ta không thể tập trung được…”
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của Lục Vô Chiêu, giống như một đứa trẻ sắp đánh mất một món đồ quan trọng, mờ mịt dễ vỡ.
Thẩm Vu chưa từng tận mắt thấy Lục Vô Chiêu khóc, nhưng hôm nay nàng đã chứng kiến.
Lục Vô Chiêu không có cách nào, hắn có thể cưỡng bách bất kỳ người nào, chỉ cần trái ý hắn, hắn đều có thể mặc kệ không thèm quan tâm tới, nhưng lời nói của Thẩm Vu hắn không thể không nghe.
Dưới ánh mắt kiên trì của Thẩm Vu, hắn nhẹ giọng nói: “Ta ở ngay ngoài cửa, nàng muốn gặp thì kêu ta nhé.”
Thẩm Vu chớp mắt, miễn cưỡng mỉm cười với hắn, rồi ngay sau đó cơn đau tấn công dồn dập, nàng không còn sức để quan tâm tới những thứ khác.
Lục Vô Chiêu cả người cứng ngắc đứng ở cửa, trong gió rét, lưng người đàn ông ưỡn thẳng tắp. Thẩm Vu quanh quẩn ở trước quỷ môn quan bao lâu, Lục Vô Chiêu đứng bấy lâu.
Từ tối hôm trước đứng tới sang hôm sau, tiếng kêu đau tâm liệt phế từ trong phòng vang lên, từng cơn từng hồi.
Dừng như trái tim Lục Vô Chiêu bao lần ngừng đập, muốn chết đi sống lại.
Hắn đau đớn suy nghĩ, nếu như A Vu không vượt qua được, hắn sẽ chết ở ngay trước giường nàng, tuyệt đối không để nàng cô đơn đi xuống hoàng tuyền.
Hắn muốn nắm tay nàng qua cầu Nại Hà, cùng uống canh Mạnh bà, dắt tay nhau đi đầu thai, kiếp sau sẽ tiếp tục làm vợ chồng.
Lục Vô Chiêu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cho đến ánh mặt trời le lói nơi xa, chân trời hiện lên màu trắng bạc, cho đến khi hai chân như chết lặng, không còn chút cảm giác nào, cuối cùng trong nhà cũng truyền tới một tiếng trẻ sơ sinh khóc, đột ngột lại vô cùng vang dội.
Lục Vô Chiêu ngớ người, ngơ ngác đứng trong gió rét, vẫn là Mạnh Ngũ cùng với hộ vệ quỳ đầy sân, cùng hô chúc mừng, Lục Vô Chiêu mới bừng tỉnh.
Âm thanh vang lên bên tai như tiếng rót nước, róc ra róc rách, khi chân thực, khi mơ hồ.
Hai chân hắn đã cứng ngắc, cũng không còn cảm giác được đau đớn.
Hắn thử bước một bước về phía trước, hai chân mềm nhũn, thân thể không khống chế được ngã nhào. Vội vàng bám vào khung cửa, Mạnh Ngũ vội vàng tiến lên.
“Chủ tử…” Mạnh Ngũ gọi người mang xe lăn lên.
Sắc mặt Lục Vô Chiêu trầm xuống, từ chối nói: “Bổn vương không cần.”
Mạnh Ngũ ở bên cạnh Trình Thời đã lâu, mồm miệng cũng tiến bộ không ít, hắn nhẹ giọng trấn an: “Ngài đã đứng một đêm, thân thể sao chịu nổi, phu nhân thấy ngài như vậy chắc chắn sẽ càng lo lắng, không bằng ngài nghỉ ngơi trước một chút, khôi phục lại chút thể lực rồi lại vào, đừng làm phu nhân lo lắng.”
Đánh rắn bảy tấc, Lăng Vương không sợ trời không sợ đất, chỉ có phu nhân mới trị được hắn.
Sau khi Lục Vô Chiêu nghe xong không từ chối nữa, hắn ngồi lên xe lăn, nhìn Mạnh Ngũ, “Đi gõ cửa.”
Em bé đã được sinh ra rồi, sao người bên trong không có ai ra báo tin, trái tim Lục Vô Chiêu đập thình thịch, lo lắng không yên.
Mạnh Ngũ lên tiếng nói vâng, vừa mới định giơ tay lên gõ cửa, trong nhà lại vang lên tiếng bà đỡ khích lệ và tiếng người phụ nữ kêu đau.
Lục Vô Chiêu dừng xe lăn lại đột nhiên đứng lên, nhào tới cửa, đập mạnh cửa, “A Vu? A Vu!!”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra một khe nhỏ, Triệu ma ma thò đầu ra ngoài.
Triệu ma ma lau mồ hôi, cười nói: “Vương gia chớ lo lắng, phu nhân vẫn đang còn sinh, sắp xong rồi sắp xong rồi.”
Lục Vô Chiêu ngẩn ra, “Vẫn đang sinh? Nhưng vừa rồi mới nghe thấy tiếng khóc…”
“Aaaa ——!!!”
“Oe oe oe ——!!”
Hai tiếng kêu cùng vang lên, Lục Vô Chiêu còn đang sợ run ngây người tại chỗ.
Triệu ma ma hiếm khi thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lăng Vương, cười, “Sinh rồi, lần này cuối cùng cũng sinh xong rồi đó.”
Lục Vô Chiêu thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng…”
Cửa phòng một lần nữa mở ra, có ma ma khuôn mặt tràn đầy nụ cười, đi ra chúc mừng.
“Chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia, Vương phi sinh một đôi long phượng.”
Ma ma cười một tiếng, “Ngài yên tâm, Vương phi tất cả đều ổn, chỉ là quá mệt mỏi, bây giờ còn tỉnh, ngài mau vào đi! Qua lúc nữa sẽ mệt quá mà ngủ đó.”
Lục Vô Chiêu trong tiếng chúc mừng của mọi người, hoảng hốt bước vào tẩm điện.
Trai gái… Song toàn??
Sinh đôi??
Chân hắn vẫn chưa điều khiển được, đầu gối mơ hồ truyền tới cảm giác đau đớn, tri giác hắn dần khôi phục, càng ngày càng đau. Nhưng hắn không bận tâm tới
Hắn lảo đảo chạy nhanh tới bên giường.
Thẩm Vu nhắm hai mắt, vẻ mặt tiều tụy. Tóc nàng ướt đẫm, Thược Dược đang nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Lục Vô Chiêu đi tới, nhận lấy chiếc khăn trong tay Thược Dược.
Ma ma và bà đỡ mỗi người ôm một đứa bé đi tới, “Vương gia ngài nhìn xem, trộm vía hai anh em đều rất xinh xắn đáng yêu…”
“Ôm xuống trước đi.”
Lục Vô Chiêu nhàn nhạt nhìn lướt qua, khoát tay để cho các nàng tất cả lui ra. Hắn từ trước đến nay đều nói một không hai, chỉ cần không nhìn thấy Thẩm Vu, hắn chính là một người rất uy nghiêm.
Những người không có nhiệm vụ cũng lui ra ngoài, cửa phòng đóng kín, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Thẩm Vu mỏi mệt mở mắt ra, trán đã bị người hôn.
Nàng có thể cảm nhận được đôi môi hắn đang run rẩy.
“Chiêu Chiêu…” Nàng nhẹ giọng gọi.
Lục Vô Chiêu nghẹn ngào ừ một tiếng, đôi mắt đỏ hoe, cởi vớ ra, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
Giường nhỏ không lớn, nửa người Lục Vô Chiêu bị thò ra ngoài, lơ lửng.
“Chàng nhìn hai con chưa?” Nàng cười hỏi.
“ Ừ.”
“Nói dối, ta nghe thấy hết, chàng đuổi người đi, cũng không ôm hai đứa nhóc một chút.” Thẩm Vu muốn hòa hoãn bầu không khí, cố ý trêu nói.
“Nhìn một cái, không tính sao?”
Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“Được rồi, cũng tạm chấp nhận.” Thẩm Vu thấy hắn cả người cứng ngắc, không dám động đậy, bất đắc dĩ nói, “Chiêu Chiêu, chàng ôm ta đi.”
Lục Vô Chiêu căng thẳng nuốt nước miếng, “Nếu như đụng trúng nàng, có đau không?”
“Chàng nhẹ nhàng một chút.”
Lục Vô Chiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo vào người vào trong ngực, vùi đầu vào mái tóc nàng, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt, mới có cảm giác chân thực.
Hắn thấp giọng nói: “A Vu, ta thật giận nàng.”
Thẩm Vu nhẹ giọng cười, “Vì sao lại giận ta?”
“Nàng biết rõ là song thai, sao có thể lừa gạt ta chứ?”
Giờ phút này ngẫm lại các biểu hiện khác thường trước đây của nàng, đều để lại dấu vết.
Thẩm Vu không thừa nhận, “Ta không biết.”
“Nàng biết.”
“… Được rồi, là ta sai rồi, ta muốn cho chàng một bất ngờ.”
Lục Vô Chiêu nghĩ mà sợ, trầm mặc một lúc lâu.
Thẩm Vu đột nhiên lại nói: “Chân chàng có ổn không?”
Lục Vô Chiêu không lên tiếng, lại ôm nàng vào trong ngực.
Thẩm Vu quay đầu qua, hôn lên hầu kết của hắn, “Ta biết chàng đứng ngoài cửa rất lâu, chắc chân chàng cũng muốn liệt rồi, bây giờ ta cũng rất mệt mỏi, cho nên chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi, chàng đừng đi, được không?”
Sau khoảng thời gian trầm mặc, người đàn ông khàn giọng nói: “Ừm.”
“Chờ ta tỉnh dậy, muốn ngay lập tức nhìn thấy chàng, đừng rời xa ta, được không?”
“Được.”
Nhận được sự đồng ý của hắn, cuối cùng Thẩm Vu cũng không chịu được nữa, chìm vào giấc ngủ say.
Lục Vô Chiêu cảm nhận được hơi thở đều đặn của người nằm trong ngực, ở cả phòng dần dần yên lặng, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình. Hô hấp ngắt quãng, hơi thở run rẩy.
Mái tóc Thẩm Vu mới được lau khô, lại nhanh chóng bị chất lỏng mặn đắng thấm ướt.
Cho dù khó khăn, khổ sở như thế nào, hắn cũng có thể chịu đựng, nhưng hắn không thể chịu được cảnh nàng phải chịu đau khổ.
Người đàn ông trưởng thành cao lớn lại co rút thân thể, vùi vào bên gối phu nhân run rẩy, giống như là đang phải chịu oan ức cùng cực.
“Nàng không thể bắt nạt ta như vậy.”
Một tiếng uất ức tan trong không khí, không người nào biết.