Hắn nhắm mắt lại, nằm thẳng ở trên giường, tay đặt lên bụng, ngón tay không hiểu sao co quắp.
Đó là… một cô nương.
Từ nhỏ tới khi trưởng thành, Mạnh Ngũ chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ một cô nương nào, ở trong cung hắn vẫn luôn đi theo Lục Vô Chiêu, Lục Vô Chiêu tính cách cô độc, đừng nói là cô nương, ngay cả sinh vật sống xung quanh cũng ít đến đáng thương.
Nhờ phúc của Lục Vô Chiêu, cuộc sống của Mạnh Ngũ cũng hết sức nhàm chán vô vị.
Sau đó rời hoàng cung, vào vương phủ, sau khi vào Chiêu Minh ty, xung quanh bị một đám tên nhóc thúi bao vây, cuộc sống mỗi ngày của Mạnh Ngũ có thể nói là vô cùng cẩu thả.
Nửa đêm ngủ không yên giấc, Mạnh Ngũ xoa xoa ngón tay.
“Cũng không biết…”
Cũng không biết một cái đụng đó, nàng có đau không.
…
Ngày hôm sau, Mạnh Ngũ tỉnh dậy rất sớm.
Mắt hắn bị thương, trong lòng không có chút cảm giác an toàn, cho dù là đang ngủ ở trong phòng mình, thời thời khắc khắc hắn cũng phải cảnh giác.
Trời vừa sáng, hắn đã rời giường.
Ngồi ở mép giường, hơi mờ mịt.
Nếu là mắt có thể nhìn được bình thường, giờ này hẳn đã cầm kiếm lên, ra ngoài thao luyện. Nhưng bây giờ còn bị thương một chân, mắt không nhìn thấy, giông như một nửa tàn tật, không đi tới đó được.
Cho nên… Hắn có nên ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ Trình Thời tới?
Hôm qua quên hỏi, hôm nay khi nào đổi thuốc.
Mạnh Ngũ hiếm khi cảm thấy luống cuống, hắn không sau khi chuyện hôm qua xảy ra, Trình Thời còn muốn tới trị thương cho hắn nữa không.
Mạnh Ngũ sợ bỏ lỡ giờ Trình đại phu tới, sau khi rời giường thì ngồi ở mép giường, cửa mở, ngoài cửa có chút động tĩnh, hắn đã ngẩng đầu nhìn qua.
Hắn có thể phân biệt được tiếng bước chân của ai, cho dù mắt không nhìn thấy, chỉ cần nàng tới, hắn có thể biết ngay.
Mạnh Ngũ chờ từ lúc trời mới sáng, cho tới khi sáng tỏ cũng không thấy được người đâu.
“Thôi vậy… Không đợi nữa.”
Trong lòng Mạnh Ngũ có một loại cảm giác không biết diễn tả như thế nào, hắn nghĩ, hôm qua đường đột vô lễ với nàng, chắc là nàng không tới nữa.
Mạnh Ngũ không đợi nữa, vịn tường, từ từ sờ soạng, nhảy lò cò ra bên ngoài.
Lúc tới chủ viện, gặp phải Thẩm Vu mới đi từ trong tẩm điện ra. Mạnh Ngũ dừng tại chỗ, cảm thấy có chút may mân.
Nếu không phải hắn ngồi chờ Trình Thời, cứ như vậy tùy tiện tới đây sẽ gặp phải chuyện càng khiến người khác lúng túng.
Ví dụ như nghe thấy chút động tĩnh của chủ tử và Thẩm cô nương…
“Mạnh đại nhân, ta kêu tỳ nữ đỡ ngươi đi nhé?” Thẩm Vu tốt bụng hỏi.
Mạnh Ngũ từ chối sự giúp đỡ của nàng, “Không dám phiền Thẩm cô nương lo lắng, ta đi vài lần sẽ quen thôi.”
Hắn cũng không cần người ngoài đỡ.
Cô nương, càng không được.
“Haizz, ngươi đúng là không chịu nghe lời!”
Từ phía xa truyền tới một âm thanh thiếu niên quen thuộc có chút trầm khàn, Mạnh Ngũ không biết vì sao, hắn lại cảm thấy trái tim mình lại đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Mạnh Ngũ cau mày, lấy tay che ngực.
Tim đập rộn ràng? Vì sao im hắn lại đập thình thịch? Chẳng lẽ hắn lại phát bệnh gì.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ sâu xa, một trận gió mang theo mùi thuốc nồng nặc bay tới gần.
“Cô… Đại phu.” Hắn nghe được lời mình nói.
Thẩm Vu rất đi mau, Trình Thời lại không nhịn được huýt sáo một cái.
Mạnh Ngũ nghiêng đầu nhìn sang, hôm qua hình như nàng cũng huýt sáo với mình một cái, cho nên… Là ý gì?
“Cô… ưm…”
Trình Thời xoay người bịt chặt miệng hắn, hung tợn uy hiếp: “Đại nhân tốt nhất là hãy quên chuyện hôm qua đi, ta có thể chữa trị cho ngươi, cũng có thể độc chết ngươi!”
Mạnh Ngũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chuyện hôm qua… Hắn có thể không đề cập tới, nhưng một màn diễn ra ngày hôm qua lại hiện lên trước mắt.
Đầu ngón tay cảm thấy tê dại, rõ ràng chạm vào không khí, nhưng giống như đang chạm vào một tấc mềm mại.
Còn có bàn tay trên môi… Trên môi… Nàng… Nàng chạm vào môi hắn…
Hai tai Mạnh Ngũ dần dần nóng lên.
Đây là lần thứ hai hắn tiếp xúc thân thể với phái nữ, cả hai lần đều đụng chạm với cùng một cô nương.
“Được rồi, ta đỡ ngươi trở về.”
Trình Thời rút tay về, trong lòng Mạnh Ngũ nhẹ nhõm, lại có chút trống rỗng, nhưng còn có chút không được tự nhiên kỳ lạ, hắn cũng không biết cảm giác đó là gì, cũng không để trong lòng.
Trình Thời lại khoác cánh tay Mạnh Ngũ, gác lên bả vai, sau đó một cánh tay luồn qua thắt lưng người đàn ông, ôm lấy.
“Đi thôi.”
Mạnh Ngũ không bài xích, nhưng hắn không biết tay mình nên đặt ở đâu, đặt phía sau lưng Trình Thời do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không đặt xuống.
Trình Thời không cảm nhận được giãy giụa của hắn, sắc mặt nàng như thường, hoàn toàn không nhìn ra hôm qua mới xảy ra chuyện không vui.
Nàng khá khỏe, Mạnh Ngũ nghĩ, chẳng trách ngày hôm qua có thể chế trụ được hắn, nếu muốn thoát ra, còn cần phí chút sức lực.
Mạnh Ngũ nhớ lại dáng vẻ Thẩm Vu, trong suy nghĩ của hắn, các cô nương đều sẽ như vậy.
Hắn không tưởng tượng ra được dáng vẻ của Trình Thời, cô nương như thế nào mới có thể giống như nàng?
Mạnh Ngũ đột nhiên rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nàng.
Hai người đi trở về, lại đụng phải Triệu Khúc – thái giám đại tổng quản thiếp thân của hoàng đế Gia Tông, sau khi đối phó với Triệu Khúc xong, đột nhiên hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú với Trình Thời.
Nàng rất thông minh, nhưng mà có vẻ tính tình không được tốt lắm.
Thật may là tính cách của hắn cũng không quá tệ, nếu không chắc chắn sẽ không hòa hợp được với nàng.
“Mạnh đại nhân nếu không điếc không ngốc, sau này xin hãy gọi ta là Trình đại phu.”
Mạnh Ngũ nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của nàng, vội vàng gật đầu, “Được.”
Trở lại phòng, Trình Thời đổi thuốc ở mắt và ở đùi cho Mạnh Ngũ.
“Chân phải dưỡng thương thật tốt, không biết đại nhân đã từng nghe câu thương gân động cốt một trăm ngày chưa, có thể đi lại, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng ít sức thôi, ngài là người tập võ, biết tay chân qua trọng như thế nào, tiểu nhân cũng không nhiều lời nữa.”
“Mắt thì khoảng năm ngày nữa là có thể nhìn thấy được, mấy ngày đó phải cẩn thận, đừng để dính nước, ăn uống cũng phải chú ý.”
Mạnh Ngũ ngồi ở mép giường, lắng nghe.
Trình Thời thấy hắn như vậy, cười, “Đại nhân hôm nay biết nghe lời rồi.”
Mạnh Ngũ cúi thấp đầu, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói một câu: “Ta cứ nghĩ là…”
Trình Thời đặt bình thuốc trong tay xuống, quay đầu lại, “Hửm?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt bị quấn vải trắng dường như muốn xuyên thấu qua vật cản, nhìn thẳng vào đôi mắt Trình Thời.
Hắn thấp giọng nói: “Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ không tới nữa chứ.”
“Ta cứ nghĩ là ngươi không quan tâm tới ta nữa.”
Trình Thời: “…”
Sao nghe thấy có vẻ tủi thân như vậy?? Nàng làm gì rồi?? Nàng không làm gì sai chứ??
“Ồ, ngài nói đùa gì vạy, đây là công việc của tiểu nhân, ngài khỏe mạnh là mong muốn duy nhất của tiểu nhân, điều tiểu nhân ngày nhớ đêm mong cũng là muốn chữa khỏi cho đại nhân ngai, sao có thể không đến nữa chứ?”
Trình Thời nịnh hót như thường lệ, nàng không để ý tới những gợn sóng lăn tăn mà lời nói tủi thân của Mạnh Ngũ để lại trong lòng nàng.
Nàng nghĩ, lấy lòng Mạnh Ngũ, ngược lại không phải là chuyện xấu. Nếu Mạnh đại nhân lại quan tâm tới đôi mắt của hắn như vậy, sợ mình không đến chữa trị, vậy nàng nhất định phải lên dây cót, không thể đắc tội người ta.
Thù nhà vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, Trình Thời nằm mơ cũng muốn giải quyết sớm chuyện này, để sớm rời khỏi kinh thành.
Nếu có thể thiết lập quan hệ với người trong phủ Lăng Vương, nàng càng đến gần thành công.
Mạnh Ngũ không nói được cảm giác ở trong lòng, trực giác hắn cũng không muốn nghe những thứ này, nhưng hắn cũng không biết mình muốn nghe thấy điều gì. Trình Thời nói như vậy, hình như cũng không sai.
“… Ừm.” Hắn không nghĩ ra đáp án, chỉ có thể lãnh đạm đáp lại.
Liên tiếp bốn ngày sau đó, Trình Thời đúng thời gian đi tới phòng chữa trị vết thương cho hắn.
Một ngày nữa, là hắn có thể nhìn thấy được.
Mạnh Ngũ có chút căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy Trình đại phu, hắn nên nói gì? Nói cảm ơn? Hay nói xin lỗi? Sau khi hắn được tháo xuống vải trắng, Trình Thời sẽ có phản ứng như thế nào?
“Đại nhân? Đại nhân?”
Giọng nói của Trình Thời kéo hồn vía Mạnh Ngũ trở về.
“Ừm?” Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, trán đụng trúng một thứ ẩm ướt lại mềm mại.
Trình Thời hít vào một ngụm khí lạnh, che miệng bị đầu đập vào, “Ui…”
Mạnh Ngũ hơi khựng lại, “Không… Không không không sao chứ?”
Đụng tới cái gì vậy? Đụng tới… đụng tới…
Khuôn mặt hắn nóng bỏng, hoảng hốt, giơ tay lên sờ óc.
Trình Thời “ô” một tiếng, chép miệng một cái, khẽ thở dài: “Chảy máu rồi.”
Trình Thời khẽ kêu, nước mắt trong nháy mắt chảy ra.
Nàng che trán, oán giận nói: “Mạnh đại nhân! Ngài muốn làm gì!”
Cả người Mạnh Ngũ tê dại, hắn không dám động đậy, đụng một cái là sai lầm.
Trình Thời thực sự không dám ở lâu thêm nữa, cứu mạng, ở thêm một lúc nữa chắc chắn nàng sẽ bể đầu chảy máu.
“Tiểu nhân lui xuống trước, có chuyện gì ngài phái người tới tìm ta.”
Nói xong cũng không chờ Mạnh Ngũ trả lời, bước nhanh chạy trốn.
Mạnh Ngũ áo não ngồi ở chỗ cũ, ủ rủ cúi đầu, thở dài.
Hắn thật ngu xuẩn, thực sự, vì sao luôn làm sai chuyện, luôn làm đâu hỏng đấy.
Chờ hắn có thể nhìn thấy được, nhất định phải nghiêm túc nhìn vào mắt Trình Thời, trịnh trọng nói lời xin lỗi.
Chạng vạng, hai huynh đệ Chiêu Minh vệ cũng đi ra ngoài thành với Mạnh Ngũ cũng bị thương, tới thăm Mạnh Ngũ.
Bọn họ cũng là được Trình Thời chữa trị, mấy ngày nay vẫn đang dưỡng thương, hôm nay khá hơn một chút, nên tới thăm Mạnh Ngũ.
“Mạnh đại nhân!” Hai người đứng ở cửa phòng Mạnh Ngũ dáo dác ngó quanh.
Mạnh Ngũ đang ngồi ở trước bàn uống trà, nghe vậy hơi nghiêng đầu.
Tiểu binh thấy Mạnh Ngũ bị bịt mắt lại, tưởng là hắn bị mù mắt, vô cùng hoảng sợ, vội chạy vào.
Mạnh Ngũ nghe bọn họ kêu la, dở khóc dở cười, giải thích tình trạng của mình.
Nghe hắn nói không sao, hai người mới yên tâm.
“Y thuật của Trình đại phu cao siêu, cánh tay này của ta hắn tới xem hai lần là tốt.”
Mạnh Ngũ chậm rãi uống một ngụm trà, nghe bọn họ khen ngợi Trình Thời, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Tán gẫu một lúc, đột nhiên Mạnh Ngũ hỏi: “Trình… Đại phu, dáng vẻ hắn như thế nào?”
Tiểu binh số một gãi gãi đầu, “Dáng vẻ như thế nào sao? Thì cũng… Hai con mắt một mũi một miệng, dáng vẻ của con người chứ sao.”
Mạnh Ngũ không còn gì để nói.
Tiểu binh số hai vỗ đầu huynh đệ mình một cái, “Có thời gian đọc thêm sách, nói nhảm cái gì đó, đại nhân, ta thấy, Trình đại phu rất tuấn tú, chỉ là hơi gầy, giống như một con gà ốm vậy, huynh đệ chúng ta đã lâu chưa từng thấy qua người nào lại gầy yếu như vậy.”
Một cô nương, gầy nhỏ cũng đúng thôi.
Tiểu binh số hai lại nói: “Nhưng mà Trình đại phu rất khỏe, ta hỏi hắn có từng luyện tập không, hắn nói đặc biệt cố ý luyện sức.”
“Làm sao ngươi biết nàng rất khỏe?”
Tiểu binh số hai cười ngây ngô, sờ ót, “Haizz, không phải là do ngày đó chân ta không đi được sao, đầu váng mắt hoa, lúc đứng lên vô tình ngã xuống, Trình đại phu kéo ta một cái, ta bị ngã đè lên người Trình đại phu, ha ha, hắn thật khỏe, nháy mắt đã xốc ta lên rồi.”
“Ôm?” Tiểu binh số hai sững sốt một chút, cười, ngây ngô, “Đúng vậy, đã ôm rồi.”
Cũng không coi là ôm, chỉ là đè lên một chút, thật là ngượng ngùng, nhìn biểu tình ngày đó của Trình đại phu, chắc là bị đè lên đau điếng.
Mạnh Ngũ để ly trà xuống, mím chặt môi, không nói một lời.
Tiểu binh số một cũng không có bao nhiêu văn hóa, dùng cánh ta huých huých đồng bạn, “Ha ha, vậy hắn thật lợi hại, lần trước hai chúng ta té ngã, ta cũng phải toát mồ hôi hột mới đẩy người ra được.”
“Ngươi yếu như gà con còn không biết xấu hổ nói, ngươi nhìn xem Trình đại phu, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng rất là lợi…”