Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 111: Ngôi nhà vĩnh viễn



Người ta muốn ngủ chính là ngươi…

Người ta muốn ngủ chính là ngươi.

Mấy chữ này vẫn quanh quẩn không ngừng bên tai Mạnh Ngũ.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua chuyện này, tuy ban đầu tiến vào hơi khó khăn, nhưng sau đó nhanh chóng thuận lợi hẳn.

Cảm giác bị siết chặt, dù sao Trình Thời vẫn là đại cô nương chưa lên kiệu hoa, nhưng chỉ chốc lát sau hắn không nhịn được nữa mà gầm nhẹ mấy tiếng, sau đó đè bả vai Trình Thời, khẽ di chuyển thắt lưng của mình.

Cả hai người lập tức sững sờ.

Sau đó yên lặng thật lâu.

Mạnh Ngũ nằm phía dưới nhìn thấy cần cổ dương cao của nữ tử vẽ ra một đường cong đẹp mắt thì xấu hổ quá mà đỏ bừng mặt.

Mạnh Ngũ xấu hổ thẳng thắn nói: “Xin, xin lỗi!!” Như thế này hơi nhanh…

Là do hắn, nhưng hắn… không nhịn được. Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.

Mạnh Ngũ chợt sửng sốt, một lần nữa ư?

Mặt hắn đỏ như hoa mẫu đơn mùa xuân, hoa lựu mùa thu.

Hắn kém cỏi thế này, liệu có bị ghét không…

Trình Thời đang cảm thấy chếnh choáng nên không có thời gian bận tâm đến những suy nghĩ nhạy cảm và tế nhị của Mạnh Ngũ, chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy rất thoải mái, tuy vẫn hơi đau một chút.

Trình Thời ngây người nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt không ngừng xoay tròn, đột nhiên nàng bất tỉnh, cơ thể yếu ớt ngã xuống.

Mạnh Ngũ hốt hoảng giơ tay ra đón, đến khi bàn tay chạm vào da thịt bỗng vội vàng rụt tay lại như thể bị bỏng.

Vì vậy Trình Thời vốn dĩ có thể từ từ nằm xuống bây giờ lại ngã thẳng ra đó.

Nàng say đến mức ngã như thế mà còn không tỉnh lại. Cằm đập vào mặt Mạnh Ngũ mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm nữ tử đang ở ngay trước mặt.

Trình Thời đã ngủ thiếp đi.

Mạnh Ngũ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn tay ra đỡ nàng ghé vào trong ngực, hắn cứ nằm như thế mà không dám nhúc nhích.

Mạnh Ngũ rũ mắt nhìn nữ tử đang nằm trong lòng mình, bỗng nhiên mặt hắn nóng bừng, hầu kết run run.

Hắn nắm chặt hai tay đặt bên hông, không dám chạm vào nàng nữa.

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, cả người Mạnh Ngũ cứng ngắc, trên người bọn họ còn lưu lại một ít dấu vết chưa kịp xử lý, nhưng Mạnh Ngũ không dám đứng dậy nên chỉ có thể nằm yên làm đệm thịt cho nàng mà không dám nói lời nào.

Chỉ là mùi rượu nồng nặc cứ quanh quẩn mãi bên mũi, hơi thở nhẹ nhàng chạm vào tim khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Hắn gắng gượng nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt như muốn cào nát chăn đệm bên dưới.



Có người say rượu ngủ như chết, lại có người cả đêm không hề chợp mắt.

Tờ mờ sáng mấy con chim vừa bắt đầu đi kiếm ăn, Trình Thời bị cơn đau đầu hành hạ đến nỗi tỉnh dậy. Nàng khẽ hừ hừ, nhíu chặt mày đầy khó chịu.

Trình Thời vừa mở mắt đã thấy choáng váng.

Đã xảy ra chuyện gì… Đã xảy ra chuyện gì thế này!!

Trình Thời chớp chớp mắt ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nam nhân đang nhìn nàng. Ánh mắt của hắn chăm chú, còn mang vài phần căng thẳng và một chút xấu hổ không dễ nhận ra.

Trình Thời run rẩy, đờ đẫn không nhận ra cảm xúc phúc tạp của Mạnh Ngũ. Nàng như bị hút hết linh hồn, chỉ còn lại thân xác trống rỗng không có nhận thức.

Yên lặng nhìn Mạnh Ngũ hồi lâu rồi mới từ từ rút cánh tay về, cũng buông đôi chân đang quấn ngang hông nam nhân xuống.

Hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Tai Mạnh Ngũ đỏ bừng, hắn bị đè lên cả đêm cuối cùng đến bây giờ cũng lấy lại được tự do.

Bởi vì tư thế ngủ của nàng hơi lộn xộn, cả đêm cọ lung tung nên Mạnh Ngũ không dám nhúc nhích mà cứ nằm yên như vậy.

Cứ như thế trôi qua một đêm, đôi chân hắn cũng trở nên tê dại.

“Vậy… Trình…” Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị hành động của Trình Thời cắt ngang.

Trình Thời không nói năng gì mà trở mình xoay người xuống giường, lúc kéo rèm lên thấy trên đất là đống quần áo lộn xộn.

Nàng hốt hoảng nhặt quần áo của mình lên, cũng không biết nghĩ gì mà vừa ôm quần áo vừa quay lại nhìn trên giường.

Mạnh Ngũ trần truồng kéo chăn đắp đến ngang hông, làn da hơi sẫm màu lộ ra bên ngoài, trên ngực và eo chi chít những vết sẹo đã mờ, cơ bụng sáu múi, trên ngực còn có một vết bớt màu nâu.

Bởi vì nhìn thấy quá rõ ràng nên ký ức đêm qua cứ thế ùa về trong tâm trí nàng.

Trình Thời đỏ mặt vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chạy đi.

Mãi đến khi cánh cửa đóng sầm lại Mạnh Ngũ vẫn còn ngây ngốc ngồi tại chỗ, chưa kịp hoàn hồn.

Một lúc lâu sau hắn mới rũ mắt, nhìn xuống chiếc giường nhỏ, chợt thấy một tấm vải trắng nằm trong góc giường.

Dường như còn mang theo mùi thơm trên người chủ nhân.

Mạnh Ngũ mới nhìn thoáng qua đã thấy cổ họng khát khô, dục vọng đã cố đè nén lại rục rịch.

Mạnh Ngũ dựa vào giường, nhắm mắt cố gắng bình tĩnh lại.

“Sính lễ, sính lễ…”

Bọn họ đã như vậy rồi, thành hôn là chuyện đương nhiên, quyết không thể để nàng chịu ấm ức.

Mạnh Ngũ cả đêm không ngủ, mà đến bây giờ cũng không muốn ngủ nữa.

Khi cơn tê dại trên chân biến mất, hắn thay quần áo ra khỏi Vương phủ, ra đến ngoài cửa thì thấy tuyết rơi trắng xóa, hắn vội vàng thở dài nhẹ nhõm.

Sương mù tan đi, hai mắt Mạnh Ngũ sáng lên, miệng hắn vô thức bật cười.

Gia tài hắn tích góp mấy năm nay đều để ở tiền trang phía bắc kinh thành, bây giờ cũng đã đến lúc phải lấy ra rồi.

Trời còn hơi sớm nên vẫn phải chờ đến lúc tiền trang mở cửa.



Mạnh Ngũ đặt hai bao tải lớn trong góc phòng, nghe người ta nói Trình đại phu đã đi xem bệnh cho phu nhân, hắn xoay người đi về phía chủ viện.

Lúc hắn chạy đến nơi Trình Thời vẫn còn ở trong phòng. Mạnh Ngũ hỏi thăm được đồng ý mới đi vào yên lặng chờ đợi ở gian ngoài.

Mạnh Ngũ khoanh tay lắng nghe tiếng Trình Thời, trong lòng không khỏi lo lắng.

Hình như nàng đã bị cảm lạnh, giọng nói trầm ấm bây giờ trở nên khàn khàn, còn khó chịu mà ho khan mấy lần.

Cuối cùng Trình Thời cũng đi ra, hắn nhìn thấy động tác của nàng chậm chạp, bước từng bước nặng nề trong tư thế kỳ lạ.

Mặt Mạnh Ngũ đột nhiên đỏ ửng khả nghi, hắn vội vàng bước qua cánh cửa vươn tay giúp Trình Thời, người hôm nay mặc nữ trang.

Trình Thời ngẩng đầu đối mặt với hắn, ánh mắt hơi xấu hổ ngại ngùng, nàng cố rút cánh tay lại nhưng bị Mạnh Ngũ nắm chặt không thể nào giãy ra được.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ, bọn họ cứ giằng co mãi, cho đến khi Mạnh Ngũ kéo nàng ra ngoài. Ra bên ngoài rồi Trình Thời lập tức đẩy hắn ra. Vì dùng sức quá mạnh nên nàng cũng lùi về sau mấy bước, va phải cây cột sau lưng.

Mạnh Ngũ căng thẳng chạy đến, ánh mắt của hắn dừng lại trên hông và hai chân nàng, lo lắng nói: “Có đau lắm không…”

Trình Thời vừa khó xử vừa buồn bã, ánh mắt nàng lướt qua quần áo trên người nam nhân, trong lòng lại thầm mắng hắn không biết kiềm chế bản thân.

“Nàng… Thay quần áo rồi?”

Đêm qua không phải nàng mặc bộ này đến tìm hắn.

Trình Thời không đáp lại, nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ rời đi.

Mạnh Ngũ đột nhiên gọi tên nàng, sau đó chầm chậm đi đến, lấy mảnh vải trắng còn vương mùi thơm từ trong ngực ra, trên mảnh vải đó còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn.

Mạnh Ngũ hơi cúi đầu giơ ra trước mặt nàng ta: “Rơi trong phòng ta.”

Đây là một mảnh vải dùng để quấn ngực.

Trình Thời vội vàng bỏ chạy.

Ngày đó Mạnh Ngũ suy nghĩ mãi cuối cùng chẳng làm được gì. Đến tối khó lắm mới có cơ hội xuất hiện trước của phòng Trình Thời.

Trình Thời xấu hổ không dám ra ngoài cả ngày, nàng lấy lý do nghiên cứu loại thuốc mới, thế mà Mạnh Ngũ lại tin. Nàng nói gì Mạnh Ngũ cũng tin là thật.

Nàng chặn nam nhân ngoài cửa không cho vào, Mạnh Ngũ đành phải dùng sức chen vào trong.

Hắn bước tới bàn, ném mạnh hai bao tải xuống đó rồi quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng mà nói.

Hắn nói chỗ ở của hắn chưa từng có người qua đêm mà chỉ có mình nàng.

Hắn nói chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, đêm qua cũng là lần đầu tiên cho nên chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ cố gắng hơn.

Hắn nói toàn bộ gia sản đều ở đây, bản thân không cha không mẹ, chỉ có hai bao tải trước mặt này, hỏi nàng có đồng ý không.

Hắn nói trừ những thứ này ra, chỉ còn bản thân luôn chung thủy với nàng, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Mạnh Ngũ hỏi nàng có đồng ý không?

Trình Thời xấu hổ cúi thấp đầu không lên tiếng, mặc dù rất xúc động nhưng cuối cùng vẫn đuổi hắn ra ngoài.

Mạnh Ngũ không nghĩ rằng mình bị từ chối, hắn chỉ chăm chăm nghĩ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đến thế của Trình Thời.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trình Thời bày ra vẻ mặt mà vốn chỉ xuất hiện trên mặt những cô nương khác.

Lúc phu nhân nhìn Vương gia cũng thường xuyên bày ra vẻ mặt ấy.

Mạnh Ngũ vốn không cảm thấy nữ nhân xấu hổ có gì đẹp, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của Trình Thời, hắn lại thấy vô cùng đáng yêu.

Từ sau hôm đó, Trình Thời không còn chủ động nhắc đến chuyện rời đi nữa nên Mạnh Ngũ rất vui vẻ, mỗi ngày khi rảnh rỗi lại chạy theo làm người hầu cho Trình Thời.

Trình Thời mượn Thẩm Vu một ít tiền mở một y quán ở phía tây kinh thành, cách Vương phủ không xa lắm.

Mỗi khi Mạnh Ngũ đi xử lý vụ án đều sẽ cố ý đi vòng qua tiện thể nhìn ngó tình hình.

Hai người cứ vừa xấu hổ vừa mập mờ ở chung như vậy mà không dám tiến thêm một bước, nhưng thời gian trôi qua, giữa họ bắt đầu hình thành một loại ăn ý ngầm.

Có lúc chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương muốn nói gì, nghĩ gì. Những khi có chuyện gì thú vị xảy ra cũng đều muốn chia sẻ với đối phương đầu tiên.

Đôi khi bất chợt nhớ đến khiến Trình Thời không biết phải làm sao.

Trình Thời vốn là muốn độc thân cả đời, không cần lo nghĩ chuyện gì mới là tín ngưỡng cả đời của nàng.

Có thể ở bên cạnh Mạnh Ngũ đã lâu nên đôi khi Trình Thời sẽ thấy nhớ hắn, nhiều lần như vậy khiến nàng chợt nhận ra dường như cũng không có gì không tốt.

Thời gian trôi nhanh, một năm nữa đã trôi qua, bây giờ đã là tháng hai năm sau.

Ngày hôm đó Thẩm Vu và Lục Vô Chiêu trở về phủ tướng quân, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

Đêm đã khuya, Trình Thời một mình uống rượu say, nàng lấy hết can đảm ném vò rượu đi.

Bước chân loạng choạng, lắc lư, lảo đảo đi về phía căn phòng của Mạnh Ngũ.

Mạnh Ngũ mới đi làm việc ở bên ngoài về, vẫn “tiện đường” như mọi ngày đến trước cửa phòng Trình Thời, nào ngờ vừa mới bước vào sân đã thấy Trình Thời lắc lư đi ra ngoài.

Mạnh Ngũ thấy nàng sắp ngã bèn vội vàng chạy đến ôm vào lòng.

Trình Thời mơ màng mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn.

Đến lúc thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của nam nhân mới bật cười.

“Một năm trôi qua, Mạnh đại nhân ôm người ta càng ngày càng thành thạo.” Nàng say rượu nói.

Mạnh Ngũ bất đắc dĩ thở dài không nói mà chỉ vác người lên vai bước vào trong.

Cần cổ Mạnh Ngũ đột nhiên run rẩy, bởi vì Trình Thời đã ghì chặt cổ của hắn.

Nàng siết chặt tay, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai hắn ta: “Đại nhân, nếu cả đời này ta không thành hôn, thì ngài có chờ ta không?”

Mạnh Ngũ nghe xong bình tĩnh gật đầu: “Ta cũng không vội.”

Có thành hôn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cùng nàng ở lại vương phủ, mỗi ngày đều gặp được nhau là tốt rồi.

Trình Thời không ngờ rằng vấn đề mình đau đầu mấy hôm nay lại được hắn đáp ứng không chút do dự, thậm chí không thèm nghĩ ngợi gì.

“Ngươi không vội sao?” Nàng hốt hoảng hỏi lại.

“Vì sao phải vội?” Mạnh Ngũ nhìn nàng một cách kỳ lạ.

Tim Trình Thời đột nhiên đập thình thịch.

Làm gì có nam nhân nào đến tuổi mà còn không thành hôn, điều kiện của hắn cũng không tồi, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, công việc cũng ổn định, đào đâu cũng không thấy khuyết điểm, nam tử như vậy ở trong kinh thành có bao nhiêu cô nương muốn gả cho.

Tội gì phải dính dáng đến nàng? Như vậy thật không công bằng với hắn.

Trình Thời căng thẳng liếm môi hỏi lại: “Có lẽ cả đời ta cũng không gả cho ngươi mà ngươi cũng có thể chấp nhận sao?”

Mạnh Ngũ vẫn bình tĩnh gật đầu, vấn đề này hắn đã nghĩ đến lâu rồi.

Hắn nói hết những lời muốn nói trong lòng bấy lâu nay: “Chỉ cần nàng không gả cho người khác thì ta không quan tâm.”

Trình Thời cảm động khi nghe những lời nói này.

Bọn họ có đêm thứ hai ở chung với nhau.

Hai lần Trình Thời rơi xuống hố của Mạnh Ngũ đều là vì uống rượu.

Có một câu nói thường dùng để nói về nam nhân rất phù hợp với Trình Thời.

Nàng chỉ vì uống rượu chứ không phải vì không kiềm chế được bản thân.

Thật ra Trình Thời biết mình là một kẻ ‘cặn bã’, lúc say rượu thì hưởng thụ tình yêu ấm áp của Mạnh Ngũ, nhưng đến khi tỉnh rượu lại do dự không dám bước về phía trước.

Ai ngờ lần này lại sa vào.

Dạo gần đây Trình Thời rất bận rộn, đến khi nàng phát hiện mình mang thai đã là hơn hai tháng sau.

Cuối tháng tư, Trình Thời thu xếp đồ đạc bỏ trốn ngay trong đêm.

Bây giờ nàng vô cùng bối rối không biết phải làm gì, phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu chính là bỏ chạy.

Đến khi ra khỏi thành nàng vẫn còn lẩm bẩm, Mạnh Ngũ thật lợi hại, mới hai lần đã trúng thưởng.

Vừa ra khỏi thành đến trước ngôi chùa bên ngoài thành thì Trình Thời lập tức hối hận.

Nàng phát hiện bản thân mình không nỡ rời bỏ Mạnh Ngũ, cũng lưu luyến Thẩm Vu và rất nhiều người khác ở kinh thành.

Nàng không biết bản thân mình phải làm gì bây giờ, cũng không dám đi tiếp.

Nàng vào chùa muốn cầu phúc cho mình và đứa bé.

Vốn là một đại phu nên biết rất nhiều cách bỏ đứa bé này đi, nàng định tìm một cách không làm cơ thể bị thương để từ bỏ đứa bé.

Trình Thời quỳ trước Phật tổ sám hối cả trăm lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay.

Nàng ở trong chùa ba ngày, đến ngày thứ tư khi đã suy nghĩ kỹ càng, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới chân núi.

Tim Trình Thời lại bắt đầu đập thình thịch.

Nàng bước lại gần, vừa ngẩng đầu lên cười đã bị Mạnh Ngũ ôm chặt trong lòng, hắn siết chặt tay như muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình vậy.

Hắn gầy đi rất nhiều, râu trên cằm chạm vào trán khiến nàng vừa đau vừa ngứa.

Trình Thời né tránh, nhưng đáp lại nàng là giọng nói yếu đuối, khàn khàn.

“Nàng không cần ta nữa ư?” Hắn nói.

Mắt Trình Thời đỏ hoe, nàng ôm lấy hắn: “Không đâu, là do ta quá sợ hãi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta mang thai rồi.”

Mạnh Ngũ giật mình ngây người tại chỗ.

Trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng thì lại thấy vừa xót xa vừa hối hận.

Sao có thể để một mình nàng gánh chịu được.

Trình Thời không có người thân, cho nên sợ hãi một người đột nhiên yêu nàng, cũng sợ những gì ràng buộc sợ huyết thống mang lại.

Năm chín tuổi gặp họa diệt môn là ác mộng không bao giờ quên được.

Hai chữ người nhà thật sự quá nặng nề.

Mạnh Ngũ hiểu rõ nên không nói gì nữa. Hắn cứ lặng yên đứng đó nhìn nàng.

Đây là lần thứ hai hắn giống như một nam nhân dùng một tay bế ngang người, mặc kệ nàng từ chối mà đưa người về nhà.

Sau lần này Trình Thời không rời đi nữa.

Bọn họ bái thiên địa dưới sự chứng kiến ​​của Lăng Vương và phu nhân, Thôi thần y cùng những người khác ở Tạ gia.

Cuộc sống của đôi phu thê sau này vẫn có những xích mích nhưng nàng không bao giờ bỏ trốn nữa.

Không phải đi đâu xa, vì đây là mới nhà của nàng, là ngôi nhà của cả cuộc đời..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.