Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 115: Ăn đến phát ngán



Du Mãnh khóc lóc thảm thiết, tay hắn run rẩy chỉ vào Lục Tuế Tuế: “Các ngươi, các ngươi…!!”

Lục Tuế Tuế xấu hổ chớp mắt: “Xin lỗi Du Mãnh ca ca…”

Dáng vẻ mềm mại ấy khiến Du Mãnh không nỡ trách mắng, làm gì có ai có thể lớn tiếng với muội muội đáng yêu như vậy được chứ, đương nhiên không thể.

Đôi mắt to tròn long lanh của Lục Tuế Tuế rất giống Thẩm Vu, xinh đẹp sáng ngời, ai lại có thể nhìn vào đôi mắt ấy mà tức giận được? Không thể.

Một nam tử hán như hắn đương nhiên không thể bắt nạt muội muội được.

Vì vậy Du Mãnh chỉ có thể kìm nén nước mắt, lấy tay che miệng, ấm ức nức nở.

Khi Lục Vô Chiêu và Binh bộ Thượng thư chạy tới thì thấy Lục Tuế Tuế nhỏ nhắn đang luống cuống tay chân đứng cạnh Du Mãnh to gấp đôi nàng, còn Lục Lan và Mạnh Thời Nghi thì yên lặng đứng bên cạnh.

Lục Vô Chiêu bước đến trước mặt Lục Tuế Tuế rồi ngồi xuống vịn vai Lục Tuế Tuế cẩn thận quan sát, thấy nàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi Lục Vô Chiêu liếc nhìn Du gia tiểu công tử thì ngẩn người.

Cả người đối phương ướt đẫm, trên tóc còn dính rêu xanh, quay lại nhìn nữ nhi nhà mình, một giọt nước cũng không dính lên người nàng.

“Hu hu hu…”

Du Mãnh đương nhiên không nói gì được, bở vì hắn đã đồng ý so tài, mặc dù đối phương làm nổ hồ cá nhà hắn, nhưng pháo của hắn không vang bằng của người ta, lần này vẫn bị thua nên xấu hổ không nói nên lời.

Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm Lục Lan một hồi lâu, thấy con trai mình chột dạ cúi thấp đầu, trong lòng cũng đoán ra được phần nào.

Hắn rũ mắt nhìn xung quang, đến khi thấy mấy con cá nằm trên bãi cỏ thì nhíu mày.

Hắn biết Lục Lan và Mạnh Thời Nghi rất thích ăn cá, “hành động vĩ đại” của hai đứa nhóc kia đã rõ mồn một trước mắt, chuyện hôm nay hẳn cũng không khó đoán.

Thấy hài tử nhà mình chột dạ, còn Du Mãnh khóc lóc thảm thiết, Lục Vô Chiêu im lặng chốc lát rồi vội vàng nói xin lỗi với Binh bộ Thượng thư.

Đương nhiên Thượng thư đại nhân không dám nói gì, đành sai người dẫn Du Mãnh đi thay quần áo.

Lục Vô Chiêu liên tục xin lỗi, còn muốn bồi thường, dù sao cũng khiến nhà người loạn đến mức này.

Thượng thư từ chối, chỉ nói bọn trẻ đùa nhau không phải chuyện gì lớn, dù thế nào cũng không chịu nhận tiền của Lục Vô Chiêu.

Thượng thư đại nhân khăng khăng là lỗi của hài tử nhà mình, Lục Vô Chiêu thấy thế đành không nhiều lời nữa, lấy thân phận của hắn, mỗi lần Du Thượng thư nói chuyện đều mang dáng vẻ khúm núm ấy, lúc nào mở miệng cũng nói mấy lời kiểu như đa tạ Lăng Vương điện hạ đã khen, nếu Lục Vô Chiêu còn kiên trì muốn xin lỗi, e là Du Thượng thư lại phát sầu mấy ngày không ngủ được mất.

Lục Vô Chiêu cất tiền, thầm nghĩ sau này lúc bẩm báo công việc sẽ khen Binh bộ Thượng thư thêm mấy câu.

Hai bên cáo biệt, Lục Vô Chiêu dẫn ba đứa nhóc không khiến người ta bớt lo ra khỏi Du phủ.

Vừa mới chúc mừng sinh nhật người ta xong, chưa đầy một canh giờ sau đã suýt nổ chết người ta luôn.

Lục Vô Chiêu đau đầu.

Trên đường trở về, Mạnh Thời Nghi lặng lẽ nhìn bóng lưng cao gầy của nam nhân dẫn đầu, nàng nói nhỏ với Lục Lan: “Hỏng rồi, chưa kịp nhặt cá!”

Khó khăn lắm mới nổ được!

Thật nhiều cá! Bay đầy trời! Nàng thèm muốn chết!

Lục Lan vừa định mở miệng đáp lại thì thấy nam nhân phía trước quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.

Lục Lan ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Còn nhặt cá? Vẫn nên lo nhặt cái mạng nhỏ trước đi.

Sau khi về nhà, Lục Vô Chiêu yên lặng ngồi trên ghế nhìn ba đứa nhóc đang đứng trước mặt.

Hắn không nói gì mà chỉ ngồi lặng yên nhìn bọn nhóc như thế, cuối cùng Mạnh Thời Nghi không chịu nổi nữa bèn đứng ra muốn khai báo.

Thật ra nguyên nhân chính lần này là do nàng nói muốn ăn cá, từ đầu tới cuối Lục Lan chưa từng xen vào, tuy muội muội bày kế nhưng nàng sao có thể để muội muội bị mắng được? Đương nhiên không thể.

Mạnh Thời Nghi đang định nhận hết lỗi về mình thì Lục Lan cũng bước lên trước một bước, vén áo khoác nghiêm túc quỳ xuống trước mặt nam nhân.

“Phụ thân, chúng ta sai rồi.” Lục Lan nói.

Lục Vô Chiêu vẫn bình tĩnh vân vê tách trà, đầu ngón tay xoa nhè nhẹ.

Mạnh Thời Nghi sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao hôm nay tiểu tử thúi này lại chủ động nhận lỗi?

Nàng đã quen nhận lỗi về mình, bình thường Lục Lan toàn hãm hại nàng, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao tỷ tỷ như nàng cũng nên bảo vệ đệ đệ và muội muội.

Hai huynh muội sinh đôi da mỏng thịt mềm này từ nhỏ đã là bảo bối, còn da dày thịt béo như nàng có bị đánh suốt cũng không ảnh hưởng gì.

Mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà hôm nay Lục Lan lại chủ động nhận lỗi?

Mạnh Thời Nghi không quan tâm lắm, nhưng Lục Lan nhận lỗi trước lại khiến nàng áy náy, vì vậy lập tức học theo Lục Lan, vén áo khoác quỳ xuống bên cạnh Lục Lan.

“Vương gia, ta sai rồi, đều là lỗi của ta.”

Lục Lan nhíu mày nhìn nàng.

Bình thường hắn không hé răng là vì phụ thân không biết chuyện, cho dù bị phạt cũng là chuyện nhỏ.

Nhưng là hôm nay thì khác.

Lục Lan có thể nhận ra phụ thân đang tức giận.

Khi phụ thân tức giận không giống Mạnh thúc thúc hay mẫu thân.

Lăng Vương điện hạ một khi đã tức giận, e là sẽ khiến người ta cảm nhận được thế nào là hối hận.

“Các ngươi có nhận ra đâu là cá có thể ăn được, còn loại nào không thể không?” Lục Vô Chiêu thản nhiên hỏi.

Lời vừa dứt Lục Lan và Mạnh Thời Nghi đã bối rối, sao thế, cũng là cá mà lại có loại không ăn được ư?

“Pháo lấy ở đâu ra?” Lục Vô Chiêu lại hỏi.

Lục Lan cúi đầu nói thật.

Nhiệt độ quanh thân Lục Vô Chiêu lập tức hạ thấp.

Lục Tuế Tuế thấy không ổn bèn vội vàng chạy tới chủ động ôm cánh tay nam nhân lắc lắc.

Nàng thấy nam nhân lạnh lùng nhìn lại thì chớp mắt vô tội: “Phụ thân, là lỗi của con, là con kêu người đưa pháo đến, mọi chuyện cũng do con nghĩ ra, người đừng trách ca ca và tỷ tỷ.”

Lục Vô Chiêu nheo mắt nhìn nàng một lúc, sau đó bật cười.

Lục Tuế Tuế vui mừng khôn xiết! Nàng còn tưởng phụ thân sẽ bỏ qua cho bọn họ.

“Tuế Tuế, nếu muốn giả vờ đáng thương thì quan sát mẫu thân nhiều một chút.” Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng nói.

Lục Tuế Tuế: “…?”

Nam nhân cong khóe môi xoa đầu nữ nhi.

Lúc nhắc tới Thẩm Vu trong mắt toàn là vẻ dịu dàng: “Con còn kém lắm.”

Nói xong hất tay Lục Tuế Tuế ra, bước đi.

Buổi tối hôm đó Lục Vô Chiêu viết một lá thư cho Thẩm Vu, sau khi lần lượt kể rõ lỗi lầm của ba đứa trẻ thì tỏ vẻ nhung nhớ với thê tử, nói rằng bình thường nàng chăm sóc bọn trẻ vất vả rồi.

Sau đó lệnh cho hộ vệ mang thư ra khỏi thành, Lục Vô Chiêu nằm một mình trên giường trằn trọc khó ngủ.

Đối diện với màn đêm vô tận, đột nhiên hắn bật cười.

A Vu nói đúng, đúng là hắn khó lòng chăm sóc chu đáo cho bọn trẻ được. A Vu vừa đi đã xảy ra chuyện rồi.

Trên gối bên cạnh là bộ quần áo còn vương mùi của Thẩm Vu, lúc Thẩm Vu sắp rời đi cố ý để lại, nàng nói nếu nhớ nàng không ngủ được thì mang ra ngửi, chờ đến khi mùi hương trên quần áo biến mất thì nàng sẽ trở về.

Lục Vô Chiêu cong môi xoay người nằm nghiêng, chôn mặt bộ quần áo. Hắn hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của nàng thì dần trở nên yên tâm.

Nơi cầu phúc không xa lắm, mất khoảng chừng một ngày là thư đến nơi, hy vọng A Vu đọc được thư thì sẽ về sớm.



Một khoảng thời gian sau, ngày nào ba đứa trẻ cũng được ăn cá, bữa nào cũng đủ không bữa nào thiếu.

Ban đầu Mạnh Thời Nghi còn vui vẻ nhìn mâm cơm toàn cá mà chảy nước miếng ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Lan vẫn ra vẻ thờ ơ như trước nhưng dù sao cũng còn nhỏ, hắn âm thầm trợn mắt ngạc nhiên nhìn mâm cơm.

Lục Vô Chiêu liếc nhìn hai đứa trẻ, rồi dửng dưng thu lại ánh mắt.

Hắn ngồi xuống ghế chủ vị, lẳng lặng nhìn bọn nhỏ ăn.

Lục Tuế Tuế còn chột dạ, tung hết vốn liếng làm nũng với Lục Vô Chiêu, dù đã dùng cả giọng nói ngọt ngào dễ nghe nhưng Lục Vô Chiêu vẫn thờ ơ, thản nhiên nhìn nàng.

Lục Tuế Tuế cảm thấy thất bại, rõ ràng ai gặp cũng yêu thích nàng, bình thường phụ thân cũng rất cưng chiều nàng, vì sao hôm nay lại không có tác dụng?

“Ăn đi.” Lục Vô Chiêu gắp một miếng thịt cá cho con gái rồi nói.

Lục Tuế Tuế không thích ăn cá như ca ca và tỷ tỷ, nhưng phụ thân đã gắp thì dù thế nào cũng phải cười ăn cho hết.

Mấy ngày đầu còn vui vẻ, nhưng dù món ăn ngon đến đâu đi chăng nữa cũng không thể ngày nào cũng ăn được, đã thế lại không thể không ăn, còn phải ăn những hai tháng.

Thẩm Vu, Mạnh Ngũ và Trình Thời đều đã trở về, nghe thấy cách Lăng Vương điện hạ phạt mà thương xót thay ba đứa nhỏ.

Tuy xót xa là thế nhưng… không giúp gì nổi. Ai bảo bọn chúng khiến Lăng Vương điện hạ tức giận làm gì, Lục Vô Chiêu đã tức giận thì ma quỷ cũng phải sợ hãi.

Ba đứa trẻ biết Thẩm Vu mềm lòng nhất, vì vậy thay nhau chạy đến trước mặt Thẩm Vu làm nũng.

“Mẫu thân mẫu thân, người có thể bảo phụ thân đừng bắt bọn con ăn cá nữa được không, chán muốn nôn rồi.” Lục Tuế Tuế rưng rưng, trông tủi thân vô cùng.

Thẩm Vu bất đắc dĩ ôm Lục Tuế Tuế: “Phụ thân đã ra lệnh, mẫu thân cũng không thể nói được gì.”

Lục Tuế Tuế khóc hu hu: “Mẫu thân lừa con, phụ thân nghe lời người nhất, lúc nào cũng nghe lời người, nếu người nói nhất định phụ thân sẽ nghe theo.”

Thẩm Vu vui vẻ: “Sao con biết là phụ thân nghe lời ta?”

“Con và ca ca đều biết, dù phụ thân đang bận gì chỉ cần nghe người gọi một tiếng là lập tức qua đó. Lần trước, buổi tối con và ca ca đi ngang qua phòng hai người, mẫu thân bị phụ thân làm cho tức phát khóc, mẫu thân nói nhanh một chút, sau đó phụ thân khúm núm nói được.”

Thẩm Vu: “…”

Lục Tuế Tuế ngây thơ trợn mắt nhìn, đồng tử đen láy tràn đầy tò mò: “Mẫu thân, gì mà nhanh một chút thế?”

Thẩm Vu: “…”

“À, là mẫu thân khát nước nên giục phụ thân đi lấy.” Thẩm Vu đỏ mặt nhưng cố giả vờ bình tĩnh mà nói.

Lục Tuế Tuế gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy mẫu thân khát đến mức bật khóc luôn.”

Thẩm Vu né tránh ánh mắt hồn nhiên của nữ nhi: “… Ừ, rất khát.”

“Mẫu thân thấy đấy, lúc nào phụ thân cũng hung dữ với bọn con, còn rất ít khi cười, nhưng ở với mẫu thân lại ngoan ngoãn nghe lời, người nói với phụ thân nha, nói với phụ thân nha…”

Cuối cùng Thẩm Vu cũng không đồng ý lời cầu xin của nữ nhi, ngược lại trong lòng thầm nhớ kỹ chiêu này của Lục Vô Chiêu.

Thật ra Thẩm Vu không có ý kiến gì về cách phạt này của Lục Vô Chiêu, dù sao cũng không phải ngoài cá thì ba đứa không được ăn gì nữa, chẳng qua bữa nào cũng có cá mà thôi, hơn nữa mỗi ngày Lục Vô Chiêu đều phải nhìn đến khi bọn nhóc ăn hết mới thôi.

Trình đại phu đã nói ăn cá rất tốt cho sức khỏe, vậy nên Thẩm Vu mới không can thiệp chuyện lần này. Huống hồ nàng cũng chẳng có lý do gì để can thiệp.

Lần này thực sự ba đứa nhỏ đã gây chuyện lớn, nếu chỉ nổ tung hồ cá nhà mình thì cũng chẳng bị phạt nặng đến vậy, quan trọng lại là nổ hồ cá nhà người ta.

Nghe nói đến bây giờ Du tiểu công tử vẫn không dám nghe tiếng động lớn, không cần biết ở nhà hay ra ngoài, mỗi lần nhìn thấy nước là hắn lại đi vòng.

Để lại cho người ta ký ức xấu như vậy, lại còn đúng hôm sinh nhật nữa, Thẩm Vu nghĩ sao cũng thấy có lỗi với Du gia.

Nên phạt.

Từ ngày cầu xin không thành, mỗi lần ăn cơm Lục Tuế Tuế đều bày ra vẻ mặt đau khổ.

Thêm mấy ngày trôi qua, mỗi lần Mạnh Thời Nghi thấy cá là tái mặt.

Lại thêm mấy ngày nữa, Lục Lan nhìn đồ ăn trên bàn mà run tay.

Lục Vô Chiêu im lặng quan sát tất cả, hắn gõ gõ ngón tay xuống bàn: “Sao thế, đầu bếp Vương phủ nấu không ngon à?”

Ánh mắt thờ ơ của nam nhân khiến người ta lạnh cả sống lưng, tiếng gõ ngón tay như thể gõ thẳng vào tim bọn họ, tựa như một lời nhắc nhở.

Lục Lan và Mạnh Thời Nghi đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Hai tháng nay toàn bộ Vương phủ bị mây đen bao trùm.

Hai tháng ấy, chưa bao giờ ba đứa trẻ lại ngoan ngoãn đến thế.

Thời gian vẫn trôi qua như thường lệ, chỉ là trôi qua theo một cách hơi kỳ lạ mà thôi.

Sau hôm nổ hồ cá nhà người ta mấy ngày là đến sinh nhật năm tuổi của huynh muội song sinh. Trước đây mỗi lần đến sinh nhật hai đứa trẻ, ông ngoại là Phụ Quốc Đại tướng quân Thẩm Tông Chí đều sẽ mang rất nhiều món ngon đến chúc mừng sinh nhật bọn nhỏ.

Nhưng năm nay thì không.

Lục Lan và Lục Tuế Tuế còn chưa lo nổi thân mình, đương nhiên không biết ở phủ tướng quân đã xảy ra chuyện gì.

Càng không biết Thẩm Tông Chí có tật giật mình, cầu xin hoàng đế ban thánh chỉ rời khỏi kinh thành, dẫn binh đi đánh giặc, cũng phải dăm ba tháng nữa mới quay về.

Vào ngày đông tuyết rơi nhiều nhất, Thẩm Tông Chí ngồi xổm bên ngoài cách hang ổ của bọn thổ phỉ tầm mười dặm và đốt lửa trại, ngẩng đầu xoa mặt nhìn bầu trời đêm.

“Mấy đứa đừng trách ông ngoại, tai họa đến ai thì người đó chạy thôi.”

Thẩm Tông Chí dứt lời ngửa cổ uống một hớp rượu lớn.

Tạ Khanh Vân hùng hổ ngồi xuống bên cạnh ông thêm mắm dặm muối: “Đại tướng quân, sau khi Vương gia biết pháo lấy từ chỗ chúng ta đã nói gì với ngài vậy?”

Thẩm Tông Chí tức giận nói: “Gì chứ, tiểu điện hạ có thể làm gì ta?”

Đương nhiên là không thể làm gì.

Chỉ là cố ý tìm người đánh cá, bảo hắn đưa cá đến suốt hai tháng. Mùa đông hiếm cá, Lục Vô Chiêu cũng mất khá nhiều công sức mới kiếm đủ số cá đó.

Chỉ là Lăng Vương điện hạ tự mình dẫn người mang cá đến phủ tướng quân.

Lại còn bình tĩnh cảm ơn ông đã tặng cho Lục Lan món đồ chơi ấy.

Thẩm Tông Chí ăn được nửa tháng thì không chịu nổi loại tra tấn này nữa, đành phải dẫn binh chạy trốn trước.

“Đều tại thằng nhóc ngươi đấy, rảnh rỗi không làm gì đi nghiên cứu mấy loại pháo ấy làm gì, nghiên cứu thì cứ nghiên cứu, đến khi thành công tìm ta khoe khoang làm gì chứ?”

Thẩm Tông Chí vỗ vào ót Tạ Khanh Vân một cái.

Tạ Khanh Vân há hốc mồm: “Đại tướng quân, là ngài bảo ta nỗ lực nghiên cứu chiến thuật hạ địch, ngài cũng thấy rồi, mấy ngày trước nếu không có pháo của ta, chúng ta có thể thuận lợi tiêu diệt bọn cướp nhanh như vậy ư?”

“Ai cần ngươi làm nhanh như thế! Xong sớm lão tử còn phải trở về kinh thành ăn cá, lão tử ăn không hết sẽ mang đến nhà ngươi.”

Tạ Khanh Vân lắc đầu nguầy nguậy: “Ngài tha cho ta đi, ta không chịu được mùi tanh ấy.”

Thẩm Tông Chí nhìn hắn chằm chằm đến nỗi muốn rơi cả mắt.

Cứ nghĩ đến cá là Thẩm Tông Chí bắt đầu thấy buồn nôn.

“Hơn nữa… Pháo là vật quân dụng, ngài không nên đưa cho tiểu thế tử chơi mới đúng, đưa vật nguy hiểm như thế đến vương phủ…” Thấy ánh mắt căm tức của ông, giọng Tạ Khanh Vân càng lúc càng nhỏ.

Thẩm Tông Chí cũng biết mình đuối lý, nếu không đã không chạy trốn nhanh như vậy, thậm chí trước khi còn không dám thông báo cho nữ nhi.

Ông ho khan: “Bảo binh sĩ đừng vội tiêu diệt hết bọn cướp, đương nhiên cũng không thể để bọn chúng hại dân được, cứ bao vây bọn chúng trên núi một thời gian đã.”

“Mèo vờn chuột?”

Vờn đã rồi mới ăn.

Thẩm Tông Chí gật đầu.

Tạ Khanh Vân gãi đầu: “Vậy ngài thấy… nên vờn bao lâu?”

Thẩm Tông Chí lại nhấp một ngụm rượu.

Buồn bã nói: “Ít nhất cũng phải qua mùa đánh cá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.