Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 117: Khoảng thời gian lớn lên



Hàng xóm của phủ Lăng Vương lại đổi thành nhà khác.

Lúc ba người Lục Tuế Tuế bảy tuổi, Binh bộ Thượng thư đã chuyển nhà đi, chuyển đến Thành Bắc ở, cách phủ Lăng Vương khá xa.

Sau đó không đến nửa năm, lại có một hộ đến ở, hộ này không bằng nhà Binh bộ Thượng thư, chỉ kiên trì được một năm, rồi cũng chuyển đi.

Qua hơn một năm, lúc ba người Lục Tuế Tuế mười tuổi, lại một lần nữa có hàng xóm mới vào ở, là Lễ bộ Thị lang mới nhậm chức.

Nhà mới chuyển tới này nhân khẩu đơn giản, trong vòng hai ngày Lục Tuế Tuế đã biết tất cả các mối quan hệ trong nhà.

“Nhà ông ấy có một tiểu công tử, năm nay mười hai tuổi, lớn hơn chúng ta hai tuổi!”

“Trông có vẻ là một tiểu công tử nho nhã, môi đỏ răng trắng, tao nhã lễ phép, không hổ là công tử nhà Lễ bộ Thị lang.”

“Nhà ông ấy chỉ có một người con, hẳn là rất cô đơn, chúng ta có nên đi kết bạnkhông?”

Lục Tuế Tuế càng lớn, càng nói nhiều, cũng ngày càng lanh lợi.

Những năm này câu nàng nói nhiều nhất là “kết bạn đi.”, cũng bởi vì cái tính nhiệt tình của nàng, lại thêm ngọt miệng, nàng trở thành người có nhân duyên tốt nhất với các bạn nhỏ toàn kinh thành.

Hôm nay là đầu xuân, chính là thời điểm tiết trời có chút ấm áp, khắp nơi đều là dáng vẻ mùa xuân dồi dào, tâm tư nàng luôn rộn ràng, luôn muốn chạy ra ngoài chơi.

Nàng gạt khung cửa, nhìn quanh ở ngoài, trên dưới cả người viết lên bốn chữ “Muốn đi ra ngoài”.

Dạo này Thẩm Vu đi Tạ phủ giúp đỡ Chử Linh Thư hai ngày, lại để các con lại trong nhà cho Lục Vô Chiêu.

Những năm này, chỉ cần Thẩm Vu không có mặt, bọn họ đều rất ngoan ngoãn, dẫu sao thời thơ ấu, những thủ đoạn kia của Lăng Vương điện hạ bọn họ đã nếm đủ rồi.

Lục Lan ngồi sau thư án, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, ngón tay lại lật sang một trang.

Mấy năm nay Lục Lan vậy mà lại càng thêm giống ông cụ non, càng ngày càng có dáng vẻ của Lăng Vương, tính tình an tĩnh, trầm mặc.

Lục Tuế Tuế liếc nhìn ca ca mình một cái, thấy đối phương như núi bất động, buồn bực thu lại ánh mắt, đáng thương trông ngóng ngắm nhìn bầy chim đang tự do bay ở bên ngoài, rên rỉ than thở.

Hai mắt nàng vô thần nhìn xung quanh, đột nhiên mắt sáng lên, bước qua bậc cửa, chạy ra ngoài, “Tỷ tỷ!”

Lục Lan trong phòng lại lật một trang sách, như cũ không có chút phản ứng nào.

Rất nanh, Lục Tuế Tuế kéo một thân nam trang Mạnh Thời Nghi vào phòng.

Tuế Tuế lấy cái quạt tròn của nha hoàn, quạt cho Mạnh Thời Nghi, “Cảnh Chi ca ca, ca ca tốt của ta, hôm nay ngươi thật là đẹp!”

Mạnh Thời Nghi toét miệng cười, đưa tay xoa xoa đầu Lục Tuế Tuế, “Ngoan.”

Nàng lấy từ trong ngực ra một cái túi giấy, Lục Tuế Tuế vừa nhìn mắt đã sáng lên.

“Mua cho ta sao?!” Nàng hưng phấn hỏi.

Mạnh Thời Nghi đem món đồ nhét vào ngực Lục Tuế Tuế, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Ừm, muội thích ăn mà.”

Động tác của nàng không hề phóng khoáng lỗ mãng, ngược lại còn có chút mùi vị tiêu sái.

Mái tóc dài được buộc gọn gàng ở sau gáy, một thân y phục hoa xanh nhạt càng lộ vẻ hoa lệ, nàng hơi cúi đầu uống trà, lông mi dài rũ xuống, khiến người khác nhìn không rời mắt.

Lục Tuế Tuế ngồi bên cạnh thưởng thưởng thức một hồi, hài lòng thỏa ý xoay người đi.

Lục Tuế Tuế mở túi ra, ôm đồ đi đến trước mặt Lục Lan khoe khoang.

“Ca ca xem nè, đây là Cảnh Chi ca ca mua cho ta đấy, rất khó mua, Cảnh Chi ca ca vì ta đã phải xếp hàng rất lâu đấy!”

“Ca ca, ngươi không đối tối với ta bằng Cảnh Chi ca ca, ngươi sẽ không vì ta mà đi xếp hàng!”

Lục Lan cau mày, từ trong sách ngẩng đầu, “Kêu tỳ nữ mua là được rồi.”

Lục Tuế Tuế trợn mắt, “Như vậy sao được? Ca không coi trọng ta, chỉ có Cảnh Chi ca ca cưng chiều ta.”

Lục Lan liếc nhìn Mạnh Thời Nghi, càng nhìn càng thấy đối phương không vừa mắt.

Nàng lại mặc nam trang đi ra ngoài rêu rao khắp phố.

Mạnh Thời Nghi hai năm này cơ thể dậy thì, vóc dáng cao vọt rất nhanh, cao hơn Lục Lan một chút, mỗi lần nhìn nàng Lục Lan phải hơi ngửa đầu, khiến lòng hắn rất là không thoải mái.

Còn nữa, Mạnh Thời Nghi những năm này hễ ra khỏi nhà là mặc nam trang, trong nhà cũng không ai quản nàng, quan trọng là, lúc nàng mặc nam trang đi ra, mỗi lần trở về đều có rất nhiều cô nương lén nhìn nàng.

“Muội sao cứ gọi tỷ ấy là ca ca, nàng lại đâu phải là con trai thật.” Lục Lan lạnh mặt nói.

Lục Tuế Tuế ngoẹo đầu, “Vậy thì liên qua gì, người ta thích nghe.”

“Không ra thể thống gì.”

Lục Tuế Tuế liếc mắt, “Mạnh Thời Nghi không quan tâm, sao ca lại ý kiến lắm vậy, sao, sợ tỷ tỷ cướp danh tiếng của ca à?”

Lục Lan mím chặt môi, lại đưa mắt rũ xuống, đáng tiếc một chữ cũng không xem nổi.

Lục Tuế Tuế thấy hắn lại không để ý đến, làm mặt quỷ với hắn, ôm đồ ăn đi.

Mạnh Thời Nghi không xen vào câu chuyện của huynh muội bọn họ, nàng một thân ra đầy mồ hôi, vội vàng về phòng tắm rửa thay quần áo. Thay xong xiêm y lại ra ngoài, vừa hay đụng phải Lục Lan ngay cửa.

“Chào buổi trưa, đệ đệ.” Mạnh Thời Nghi vẫn như thường ngày, thuận miệng hỏi thăm sức khỏe, cất bước đi ra ngoài.

Lục Lan há há miệng, nhìn Mạnh Thời Nghi vượt qua mình đi về phía trước, rốt cuộc không nói gì.

Nhiều năm như vậy, hắn bất luận thế nào cũng không gọi một tiếng ca ca này.

Rõ ràng là một cô gái, vì sao lại phải gọi ca ca.

Lục Tuế Tuế nói không sai, hắn chính là thấy Mạnh Thời Nghi được hoan nghênh hơn mình, nên đang ghen tỵ.



Một buổi chiều trời trong nắng ấm, ba đứa trẻ nhà Lăng Vương gõ cửa nhà Lễ bộ Thị lang bên cạnh.

Trong nhà chỉ có tiểu công tử nhà Thị lang.

Hàng xóm mới chuyển tới tên là Bùi Tùng Lan, cùng có chữ Lan giống Lục Lan, lúc Lục Lan nghe được, trong lòng có chút thay đổi. Đến lúc nhìn thấy Bùi tiểu công tử lén nhìn Lục Tuế Tuế và Mạnh Thời Nghi, chân mày hắn vặn thành một cục.

Bùi tiểu công tử biết trong ba vị khách này, một đôi song sinh là tiểu thế tử và tiểu quận chúa nhà Lăng Vương, còn có một tiểu công tử cao nhất, là nhà Mạnh đại nhân.

Bùi Tùng Lan thích Lục Tuế Tuế, thích từ cái nhìn đầu tiên, rất muốn cùng chơi với nàng.

Bùi Tùng Lan còn thích “Mạnh Cảnh Chi”, không nói rõ được, chính là thích, cũng muốn chơi cùng hắn.

Nhưng hắn quả thật quá xấu hổ, không dám chủ động bắt chuyện với bọn nàng, chỉ dám len lén nhìn.

Lục Tuế Tuế là một tiểu tinh ranh, nàng nhận ra ánh mắt kia thì che miệng cười.

Chỉ là nàng không thích con trai ngại ngùng như vậy, hơn nữa Bùi Tùng Lan không được tuấn tú cho lắm.

Nàng thích kiểu như Mạnh Thời Nghi, cử chỉ tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Nếu như Mạnh tỷ tỷ là con trai, Lục Tuế Tuế nhất định sẽ gả cho nàng.

Cùng với hàng xóm mới kết giao bằng hữu, ba đứa trẻ trở về nhà.

Lúc dùng bữa tối, Lục Vô Chiêu không thấy ngon miệng, cầm ly rượu, lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt an tĩnh nhìn ba đứa trẻ ăn cơm.

Lục Lan tối nay ăn mấy chén cơm, Lục Vô Chiêu khẽ nhíu mày, “Đói à?”

Lục Lan “Dạ” một tiếng.

Lục Tuế Tuế cười, vạch trần ca ca, “Ca ca ngưỡng mộ Thời Nghi tỷ tỷ cao lớn, cho nên mới muốn ăn nhiều hơn chút.”

Lục Lan ngừng đũa chốc lát, lành lạnh nhìn muội muội.

Mạnh Thời Nghi nghe nói Lục Lan ngưỡng mộ mình thì quay đầu, trong lòng nàng đắc ý, từ nhỏ đến lớn nàng đều bị Lục Lan khi dễ, hôm nay mình lại có thể khiến Lục Lan ghen tỵ?

Miệng nàng làm sao cũng không hạ xuống được, ánh mắt hài hước nhìn Lục Lan, “Ăn nhiều thôi không đủ đâu, còn phải tập võ, rèn luyện thân thể.”

Nàng từ nhỏ đã cùng Mạnh Ngũ luyện quyền luyện kiếm, đến nay một mình đánh mấy tên tiểu mao tặc cũng không vấn đề gì, tập võ có thể cường thân kiện thể, lời này thật chứ không đùa.

Lục Vô Chiêu nghe vậy, như suy nghĩ điều gì, gật gật đầu.

“Ngày mai dậy với Thời Nghi, luyện võ cùng Mạnh thúc thúc đi.”

Lục Lan không dám phản đối: “… Dạ.”

Nói là luyện võ, trên thực tế Mạnh Ngũ mỗi ngày đều rất bận, đơn giản là chỉ bảo hai câu, phần lớn thời gian đều là do Mạnh Thời Nghi đã học thành nghề dạy cho.

Như vậy, Mạnh Thời Nghi có thể quang minh chính đại báo thù Lục Lan bao năm qua đã ức hiếp mình.

Trí tuệ thì nàng không lại, nhưng đánh nhau thì nàng thành thạo.

Lục Lan rất hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.

Thời gian thoáng một cái, lại năm năm qua đi.

Bây giờ thân thể Lục Lan đã cao hơn Mạnh Thời Nghi một cái đầu, lúc tập võ cũng không phải đơn phương bị đòn, mà Mạnh Thời Nghi cũng có thể bị đánh tới đánh lui.

Mạnh Thời Nghi thích cảm giác đối chiến với người khác, nàng muốn tiếp tục cùng Lục Lan học võ, nhưng nói sao Lục Lan cũng không đồng ý.

Lúc đối chiến lần cuối, Lục Lan cuối cùng cũng có thể chế ngự Mạnh Thời Nghi.

Hắn bóp cổ Mạnh Thời Nghi, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, còn hai tháng nữa, là tỷ cập kê rồi.”

Mạnh Thời Nghi vỗ vỗ cổ tay hắn, ra hiệu cho đối phương buông ra. Nàng xoa xoa cổ, “Hạ thủ thật ác độc.”

“Tỷ tỷ.”

“Hả? Ò, cập kê, Tuế Tuế cũng mười lăm tuổi rồi, thật là nhanh.” Nàng cảm khái nói.

Lục lan đứng một bên, nhìn nàng nhặt từng cây kiếm cây đao rơi tán lạc lên, ánh mắt dõi theo nàng, muốn nói nhưng lại thôi.

“Đệ sao vậy? Không nỡ xa muội muội à?” Mạnh Thời Nghi đứng thẳng người lên đã thấy Lục Lan nghiêm mặt, nàng cười, “Đệ yên tâm, Vương gia và Vương phi chắc chắn sẽ không để Tuế Tuế xuất giá nhanh như vậy đâu, tiểu quận chúa của chúng ta, phải chọn phu quân một cách từ từ”.

“Nói ra thì, Bùi công tử ở sát vách đã thích Tuế Tuế nhiều năm như vậy, đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.”

Lục Lan trầm mặc một lúc, “Vậy tỷ thì sao?”

“Ta?”

Lục Lan nhớ đến dạo gần đây Bùi Tùng Lan càng ngày càng nhắm vào Mạnh Thời Nghi, trong lòng có một loại phiền não không thể nói ra được.

Hắn quá hiểu thiếu niên cái tuổi này trong lòng đang nghĩ cái gì, Bùi Tùng Lan càng nhắm vào Mạnh Thời Nghi, Lục Lan càng phiền.

“Tuế Tuế không vội, tỷ cũng không cần vội.” Lục Lan chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói.

“Ta đương nhiên không vội rồi.” Mạnh Thời Nghi ôm mớ đao kiếm đến trước giá binh khí, từng cái từng cái để về chỗ cũ, “Lập gia đình có gì tốt chứ.”

Lục Lan lại an tĩnh đứng một lát.

“Cảnh Chi ca ca.” Hắn đột nhiên nói.

Bịch——!!

Mạnh Thời Nghi một tay run rẩy, tất cả đồ ôm trong lòng đều rơi xuống đất.

Đao đập trúng chân, nàng đau đến mức nhăn răng, ngũ quan chen chúc cùng một chỗ, mắt trợn thật lớn, nhưng vẫn nhìn Lục Lan chằm chằm.

Lục Lan: “…”

Hắn sải bước đến trước mặt, không nói một lời, bế Mạnh Thời Nghi lên.

“Ôi chao ôi đệ đệ của ta, đệ gọi ta là gì?” Mạnh Thời Nghi hoảng sợ trợn tròn mắt,

“Tai ta có vấn đề rồi!”

Lục Lan nhìn nàng một cái, không nói gì.

“Trời ơi, có phải đệ gọi ta là ca ca? Lúc trước có đánh chết đệ cũng không gọi! Không có chuyện gì mà lại nịnh bợ! Đệ không phải lại có ý xấu gì muốn hại ta đấy chứ?! Ta nói cho đệ biết, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!”

Lục Lan không nói một lời ôm nàng trở về phòng, nhẹ nhàng thả người lên sạp giường, lui về sau một bước, đứng chắp tay, không nói gì ngắm nhìn nàng.

Trong lòng Mạnh Thời Nghi rất sợ, bởi vì từ nhỏ đến lớn quả thực là bị hại thảm, hễ có chuyện xấu nào hai người kết hội gây án, thì đến cuối cùng xui xẻo vĩnh viễn cũng chỉ có mình nàng!

Mạnh Thời Nghi ôm chân, cảnh giác nhìn Lục Lan.

Lục Lan: “…”

Bỏ đi.

“Tỷ nghỉ ngơi cho tốt.”

Mạnh Thời Nghi: “… Ò.”

Mau đi, mau mau đi.

Lục Lan nói xong vẫn không nhúc nhích, lại trầm mặc một lúc, mới xoay người đi ra ngoài.

Vừa đi được hai bước, hắn lại xoay người lại.

Nghiêm túc rồi lại nghiêm túc nhìn Mạnh Thời Nghi.

“Nếu tỷ thành hôn rồi, còn thích làm nam nhân không?”

Mạnh Thời Nghi coi như chuyện hiển nhiên gật đầu, “Đương nhiên.”

Lục Lan lại quay trở lại, rủ mắt nhìn nàng, “Nhưng thế gian này, người có thể chấp nhận nữ giả nam rất ít.”

Mạnh Thời Nghi mơ màng nhìn hắn, “Nhưng cha ta…”

“Mạnh thúc thúc là người cực kỳ hiếm thấy.”

“… Ò.”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc.

Mạnh Thời Nghi nhìn chằm chằm gương mặt như có điều suy nghĩ của Lục Lan, nghi ngờ nói: “Đệ còn có chuyện gì sao?”

Lục Lan: “..”

Đây là đuổi khách một cách khéo léo.

Hắn há há miệng, rồi lại đóng.

Chậm rãi lắc đầu.

“Vậy đệ…”

Còn chưa đi sao??

Lục Lan nhìn ý vị tiễn khách quá rõ ràng trong mắt nữ tử, hắn bất đắc dĩ thở dài.

“Vậy tỷ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mạnh Thời Nghi dùng một kiểu biểu cảm “Không phải đệ đang nói nhảm đấy chứ” nhìn hắn.

Lục Lan xoay người rời đi.

Chân trước bước qua ngưỡng cửa, hắn lại dừng lại, thu chân về.

Mạnh Thời Nghi:??

Lục Lan xoay người, “Nếu tỷ vừa ý công tử nhà nào, có thể nói cho ta.”

Mạnh Thời Nghi không hiểu, “Nói cho đệ làm gì?”

“Ta thay tỷ dò xét trước một chút thái độ của hắn đối với chuyện này.”

Chuyện này mà hắn, tức là chuyện nữ giả nam.

Mạnh Thời Nghi ờ một tiếng, “Được.”

Chẳng sao cả, dù sao nàng cũng chưa có người mình mưỡng mộ.

Mạnh Thời Nghi gật gật đầu, lại cười, “Tên tiểu tử thối nhà đệ, cũng biết quan tâm tỷ tỷ đấy chứ, lớn rồi cũng thay đổi rồi.”

Lục Lan: “…”

Hắn rủ mắt xuống, che kín thần sắc của đáy mắt, “Ừm” một tiếng.

“Vậy quyết định rồi, phải nhớ nói cho ta đấy.”

“Được.”

“Vậy tỷ nghỉ ngơi, ta đi đây.”

Lục Lan xoay người đi ra, đóng cửa. Đứng ngoài cửa, thở phào thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.