Lục Vô Chiêu buổi sáng không ở đây, đương nhiên không biết lúc Thẩm Vu mở mắt không thấy hắn, chật vật nửa ngày, tưởng rằng mình chiếm chỗ, ca ca ghét bỏ nàng cho nên đã bỏ đi.
Cho nên lúc Lục Vô Chiêu trở về, đã thấy Thẩm Vu ở cửa chờ hắn.
Tiểu cô nương ngồi ở ngưỡng cửa, đang gặm một miếng bánh đường ôm trong lòng, miệng nhóp nhép đang nhai đồ, hai mắt vừa to vừa đen trợn tròn, nhìn loạn tứ phía.
Lục Vô Chiêu từ xe ngựa bước xuống đã thấy cảnh này, hắn cảm thấy tiểu cô nương này quả thật có chút đáng yêu, đáng yêu một cách quá đáng.
Hắn nhớ đến tình cảnh hai năm trước lần đầu quen biết Thẩm Đại tướng quân, lúc đó hắn ôm một con chó nhỏ cũng đáng yêu như vậy trong lòng, lúc chuyên chú nhìn hắn, đôi mắt to to, sáng sáng, đen đen, hắn cũng không có cách nào.
“Ca ca!”
Thẩm Vu nhìn chằm chằm vào cửa, thấy Lục Vô Chiêu trở về, nhét bánh đường vào trong tay tỳ nữ, nhảy chiếc chân ngắn nhào về phía thiếu niên.
“Ca ca trở về rồi!” Nàng ôm hai chân thiếu niên, ngẩng đầu lên, cằm để trên đùi thiếu niên, mắt mở to nhìn hắn, “Còn tưởng là ca ca ghét ta rồi cơ chứ.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu lướt qua mặt nàng, rất nhanh quay đầu đi không nhìn nữa, tóm lấy cổ áo sau của nàng, kéo người từ trên người mình xuống, vừa vòng qua người nàng đi vào trong, vừa nói: “Cũng tạm.”
Cũng tạm? Đây là trả lời gì vậy?
Thẩm Vu sững người một chút, sau đó cười.
Xem ra là một lời thừa nhận yêu thích ngượng ngùng không tự nhiên lắm từ ca ca.
Nàng vừa gọi ca ca, vừa đuổi theo vào trong.
…
Đêm đó, cửa phòng Lục Vô Chiêu lại bị gõ.
Lục Vô Chiêu mặt không biểu cảm đứng ở cửa, ôm vai, cúi đầu nhìn cô bé.
Thẩm Vu ôm gối, ngượng ngùng cười cười, “Ca ca à, giường của ta ướt mất rồi, ta có thể lại tá túc một hôm không?”
Ánh mắt của thiếu niên không quá thân thiện, ánh mắt hơi lạnh nhạt khẽ hạ xuống, thấy toàn thân Thẩm Vu không được tự nhiên.
“Ha… Hắt xì…”
Trời hơi lạnh, nàng xoa xoa chóp mũi đỏ.
Sắc mặt thiếu niên lại trầm xuống.
Thẩm Vu bị dọa, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, cũng vì vậy, nàng không thấy cảnh tượng Lục Vô Chiêu nhường qua hướng bên cạnh một chút.
Ánh mắt nàng lơ lửng, vừa lầm bầm, vừa làm bộ như không có gì xảy ra đưa chân vào dò xét, “Thêm một lần, một lần…”
Nàng thừa dịp hắn không chú ý, lại chui vào từ khe hở.
Lục Vô Chiêu: “…”
Đêm có chút lạnh, thiếu niên thấp giọng thở dài, đóng cửa lại cam chịu số phận.
Có lần đầu, thì lần sau sẽ thành thục hơn.
Thẩm Vu quăng đôi giày nhỏ, bò lên giường, xếp gối gọn gàng, sau đó nằm gọn gàng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng ngoài truyền tới, Thẩm Vu kéo chăn đến cằm, che miệng cười trộm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thẩm Vu vội nhắm hai mắt lại.
Nàng có thể cảm nhận được Lục Vô Chiêu đi đến cạnh giường, nhưng lại dừng lại.
Thật lâu sau đó cũng không có động tĩnh.
Thẩm Vu nhắm hai mắt đợi rồi đợi, đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, tính nàng không chịu được nữa, lông mi run run, từ từ mở một mắt ra.
Mở ra đã đối diện với đôi mắt không có chút gợn sóng nào của thiếu niên.
Thẩm Vu: “…”
Nàng lại nhắm mắt lại, vờ như không có gì xảy ra, trở mình, hướng vào phía trong, “Ngủ rồi ngủ rồi…”
Lục Vô Chiêu vẫn không động đậy, đứng bên giường, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Vu lại đợi một hồi, cuối cùng vẫn xoay người lại, tay nắm chặt chăn, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, ngươi không ngủ sao?”
“Nàng nói giường của nàng…” Lục Vô Chiêu trầm mặc một hồi, “Ướt rồi?”
Thẩm Vu “Ừm.” một tiếng, nhìn biểu cảm của thiếu niên vừa do dự vừa khổ sở, phản ứng một chút, đại não đột nhiên trống rỗng.
Trong phút chốc mặt liền đỏ lên, “Ta, ta… Ta không có tè ra giường…”
Lục Vô Chiêu: “… … Ờm.”
“Chính là ta không cẩn thận vẩy nước lên.” Nàng lắp ba lắp bắp giải thích.
Thiếu niên dừng một chút, gật gật đầu.
Hắn xoay người đi ra.
Thẩm Vu lập tức ngồi dậy, vịn vào mép giường, người hướng ra ngoài thăm dò, “Ca ca đi đâu vậy?”
Lục Vô Chiêu không đáp lại, chỉ là rất nhanh đã trở về, lúc trở về trong tay còn cầm một quyển sách.
Hắn lại đi đến mép giường lần nữa, cúi người xuống, sắp xếp gọn gàng đôi giày Thẩm Vu vứt tùy tiện, cởi giày của mình, lên giường.
Thẩm Vu chưa biết nhiều chữ, không biết trong tay thiếu niên cầm cái gì, chỉ biết là một quyển sách.
Nàng lấy chăn nhỏ che kín, “Ca ca còn phải đọc sách sao?”
Lục Vô Chiêu quay đầu nhìn nàng một hồi, giơ tay lên nhẹ vỗ vỗ vào đầu nàng, vỗ xong không chịu bỏ ra, lại xoa xoa.
Thẩm Vu chớp chớp mắt, mặt mày hớn hở ngay tức khắc, gật đầu thật mạnh, “Muốn nghe!”
Không cần người nói, bản thân nằm ngoan ngoãn, nhắm mắt lại, hai tay chồng lên nhau, đặt trên bụng.
Lục Vô Chiêu chăm chú nhìn mặt nàng một hồi, ánh mắt di chuyển lên trên, hắn đưa tay lấy trang sức trên tóc nàng xuống, giúp nàng thả tóc.
“Ưm?” Thẩm Vu mở to mắt nghi ngờ.
“Sẽ bị chọc vào đấy.”
Thẩm Vu ừm một tiếng, câu nói giọng kéo dài, nàng nhận lấy đồ trang sức, đặt bên cạnh gối, lại nhắm hai mắt lại, ngoài miệng thúc giục, “Mau kể đi.”
Thiếu niên đang đổi giọng, giọng nói hơi trầm thấp, còn khàn một chút, giọng hắn thả vào rất nhẹ, không chỉ không khó nghe, ngược lại trong màn đêm lại thêm phần thôi miên dễ ngủ.
Hắn lần đầu làm mấy chuyện này, bắt đầu kể có hơi khó khăn, còn có chút cứng nhắc, có điều năng lực học tập của hắn rất mạnh, từ từ cũng quen hơn.
Thẩm Vu rất nhanh đã ngủ.
…
Thẩm Vu liên tiếp lăn lộn trên giường trong phòng Lục Vô Chiêu năm ngày, ngày tháng tốt lành chấm dứt ở đây.
Thẩm Tông Chí mang Lục Vô Chiêu ra ngoài.
Doanh trại gần đây có diễn luyện, sau khi Thẩm Tông Chí nhớ chuyện phải đưa Lục Vô Chiêu ra chiến trường, vì vậy diễn luyện lần này đưa hắn đi cùng.
Diễn tập phải kéo dài mấy ngày, địa điểm ở ngoại ô, mỗi ngày không tiện qua lại, Thẩm Tông Chí đành dẫn người ở lại trong quân doanh, đây cũng coi như là lần đầu tiên Lục Vô Chiêu được cảm nhận cuộc sống doanh trại.
Không có ‘máy kể chuyện’, Thẩm Vu rất chán chường.
Lục Vô Chiêu đi rồi, Thẩm Vu ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Mỗi ngày đều trông ra cửa, lẩm bẩm thở ngắn thở dài, Chiêu Chiêu ca ca bao giờ mới trở về, ca ca sao còn chưa về.
Triệu thị thấy thế nói, “Lúc trước không thấy con nhớ người bạn nhỏ nào như vậy, đây mới có mấy ngày, tim đã chạy theo người ta rồi.”
Thẩm Vu chắp tay sau lưng như tiểu đại nhân, đi tới đi lui ở hành lang, nhìn chằm chằm về phía cửa, trông mòn con mắt.
“Mẫu thân người không hiểu, lúc trước làm gì có ca ca nào tốt như vậy kể chuyện cho con nghe.”
Triệu thị cười hì hì.
Vị tiểu điện hạ kia quả thật đẹp mắt, quả thật có bản lĩnh làm cho tiểu cô nương bị mê hoặc, bây giờ vẫn còn nhỏ, trưởng thành thì phải làm thế nào.
Triệu thị nghĩ hồi lâu, bà nhìn chằm chằm con gái của mình, khẽ híp mắt, có chút ý tưởng lóe lên trong đầu.
Cũng may chẳng mấy ngày Thẩm Tông Chí đã mang người trở về.
Thẩm Vu sáng sớm đã đứng ở cửa chờ bọn họ trở về, nàng thấy thiếu niên từ trên con tiểu mã trắng xoay mình bước xuống, lại bị sự đẹp trai ập tới.
Tiên y nộ mã thiếu niên lang, không biết tại sao đột nhiên trong đầu nàng lại lóe lên những lời này.
Thẩm Vu chạy như bay tới.
Thẩm Tông Chí lúc ngồi trên lưng ngựa từ xa xa đã trông thấy con gái mình trông ngóng chờ đợi ở ngoài cửa, lòng ông nhũn thành một vũng nước.
Ha ha, con gái ngoan, con gái tuyệt vời, con gái mấy ngày không gặp cha đã nhớ thành như vậy.
Thẩm Tông Chí vội lập tức xuống ngựa, đứng tại chỗ chờ con gái nhào vào lòng, cười híp cả mắt.
Thẩm Tông Chí mở lòng giang tay ra, chữ “Ngoan” vừa đến mép miệng, đã thấy con gái một mạch chạy qua bên cạnh mình.
Chạy qua rồi…
Thẩm Tông Chí: “…??”
Cánh tay ông cứng đơ tại chỗ, không thể tin trợn to hai mắt.
“Ca ca!”
Cô gái bất chợt kêu lên lanh lảnh ngọt ngào lại tràn đầy vui sướng, chói tai đến mức suýt nữa đâm thủng màng nhĩ của Thẩm Tông Chí.
Thẩm Tông Chí quay đầu, nhìn thấy con gái mình nhào tới trong lòng Lục Vô Chiêu.
Thiếu niên tựa hồ cũng rất bất ngờ, hắn nhất thời loạn nhịp, rồi sau đó cúi đầu xuống, đặt tay lên đầu Thẩm Vu xoa xoa.
“Ngoan.” Hắn nói.
Thẩm Tông Chí ánh mắt ghen tị đỏ như nhỏ máu.
Ông tức giận nhìn chằm chằm hai người, chừng như nhìn đến xuyên thủng người.
Lục Vô Chiêu không cẩn thận đối diện với gương mặt ghen tị đến vặn vẹo của Thẩm Tông Chí.
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn cúi đầu xuống, lôi cánh tay của Thẩm Vu ra, xách đến trước mặt Thẩm Tông Chí, rồi sau đó xoay người đi vào phủ.
Thẩm Vu bị kéo lảo đảo, cũng không tức giận, mặc dù bị đẩy tới trước mặt cha, nhưng nàng không nhìn ông lấy một cái, đuổi theo sau thiếu niên, chạy theo vào cửa.
Thẩm Tông Chí dậm chân đấm ngực.
Uổng công nuôi, con gái uổng công nuôi! Đây là dẫn sói vào nhà!!
Thẩm Tông Chí càng nghĩ càng khó chịu, đứng ở cửa hít thở mấy cái thật sâu, vẫn cảm thấy giận, vén tay áo, hùng hổ xông vào trong.
“Cô nương đâu?” Ông tóm lấy một người làm đang vẩy nước quét nhà, ác thanh ác khí hỏi.
Người làm trả lời: “Cô nương đi hướng chủ viện rồi ạ.”
Thẩm Tông Chí đi vào trong, đi được hai bước, lại lui lại, sắc mặt cổ quái, “Vậy tiểu điện hạ đâu?”
“Ngài nói Thập nhất hoàng tử? Cô nương theo Thập nhất…”
Lời chưa nói xong, Thẩm Tông Chí đã hừ mạnh một tiếng, bước đi.
Đợi Thẩm Tông Chí chạy đến chủ viện, vào chánh phòng, nhưng chỉ thấy ái thê Triệu thị và con gái Thẩm Vu, mẫu thân con hai người đang tụm lại, thầm thầm thì thì nói gì đó không biết.
Thẩm Tông Chí vào cửa động tĩnh thật lớn, nhưng lại không thu hút bất kì ánh mắt người nào, lòng ông chua lè.
Ông ho một tiếng, không ai chú ý đến.
Thẩm Tông Chí: “…”
Xa nhà mấy ngày, đã không còn cảm giác tồn tại, lòng thật chua xót!
“Khụ khụ khụ!!” Ông lại ho mạnh.
Lúc này hai người đều nhìn về phía ông, Triệu thị đứng dậy rót cho ông ly trà nóng, quở trách: “Sặc rồi à? Lớn như vậy rồi mà còn lỗ mãng.”
Trái tim nguội lạnh của Thẩm Tông Chí nhất thời được sự quan tâm của phu nhân làm ấm lên không ít, ông cười tít mắt nhận lấy ly nước, “Đa tạ phu nhân.”
Hớp một ngụm trà, ánh mắt liếc nhìn cô con gái.
Thẩm Vu lấy ra một quyển sách, cầm đọc một cách nồng nhiệt.
Trong lòng Thẩm Tông Chí lại thầm nghĩ, sách còn đẹp hơn cha sao?
‘Khụ khụ, A Vu à.”
“Dạ… Cha…” Cô gái tư tưởng không tập trung trả lời.
Thẩm Tông Chí đứng ở cửa đợi hồi lâu, không đợi được sự nghênh đón của con gái, ông tự mình đi qua, ngồi đối diện Thẩm Vu.
Để cái ly xuống, tay đặt lên đùi, ngón tay khẩy khẩy xiêm áo.
“Mấy ngày này có nhớ cha không?” Ông lòng đầy mong mỏi hỏi.
“…”
Thẩm Vu không để ý đến ông.
Cha tưởng tượng gì đó, không đọc truyện cho nàng, nên dùng râu châm nàng.
“Có nhớ không hả?”
“… Không.”
Vẫn như cũ qua loa không chút để tâm nào.
Tay Thẩm Tông Chí ra sức siết vải quần, không chết tâm lại hỏi: “Tiểu điện hạ đâu rồi?”
Nhắc đến Lục Vô Chiêu, Thẩm Vu cuối cùng cũng ngẩng đầu, nàng bĩu môi, trách móc nói: “Ca ca nói về tắm rửa, kêu con đợi lát nữa hãy tìm ca ấy.”
Thẩm Tông Chí: “…”‘
Sao mà nhắc đến Lục Vô Chiêu đã nói chuyện rồi.
“Con hỏi ca ấy có nhớ con không, ca ấy lại không để ý đến con.” Thẩm Vu ủy khuất lật từng trang sách.
Nước mắt Thẩm Tông Chí suýt chảy tại chỗ.
Người nào cũng làm ông tức chết mà.
Đây gọi là gì? Ta nhớ đến con, nhưng con lại chỉ nhớ đến hắn?!
Thẩm Tông Chí buồn rầu một hồi, quyết định nhảy qua chủ đề này, không để mình không thoải mái nữa.
“Con gái đang xem gì vậy?” Thẩm Tông Chí sáp lại đến bìa sách, “Biết được mấy chữ mà còn đòi đọc sách?”
Thẩm Vu trợn mắt nhìn ông, “Quyển sách này không cần nhìn chữ cũng được.”
Thẩm Tông Chí không tin, làm gì có sách nào không xem chữ, ông giật lấy thoáng nhìn—-
Thẩm Tông Chí cau mày, đập bàn nói: “…. Đây là thứ lộn xộn gì vậy?”
“Đây là sách hay.”
“Còn hoàn hồn? Trẻ con xem quỷ hồn cái gì.”
Thẩm Vu không vui, ôm sách chạy về phòng.
Trước khi đi, nàng còn làm mặt quỷ với ông.
“Sách Chiêu Chiêu ca ca mua cho con, Chiêu Chiêu ca ca còn kể chuyện cho con, cha không bằng ca ca.”
Đóng cửa phòng.
Thẩm Tông Chí khóc không ra nước mắt.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Tông Chí xuất hiện ở cửa thư cục.
“Lấy hết sách trẻ con có thể xem gói lại cho ta!”
Lại một vị tiêu tiền như nước tới thanh lý hàng tồn kho giúp, làm chưởng quầy cười tươi như hoa.