Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 11: Chương 11




Sao lại như thế? Tại sao lại như thế?
Rõ ràng người trước đây hai nhà thích là cậu ta và anh Quân Hạo, dù sau này Ôn Trà trở về, cha mẹ của Tề Quân Hạo cũng thích cậu ta hơn, còn nói riêng với cậu ta là họ không thích Ôn Trà nữa.
Nhưng giờ tự nhiên lại xuất hiện chủ nhà họ Tề, nói cháu dâu của ông ta nhất định phải là Ôn Trà mới được, vậy còn cậu ta thì sao? Cậu ta là cái gì cơ chứ?
“Tiểu Thủy! Tiểu Thủy!” tiếng kêu gấp gáp của Lâm Mộc kéo Ôn Nhạc Thủy về thực tại, anh ta đang vẫy vẫy tay trước mặt Ôn Nhạc Thủy đang thất thần.
Ôn Nhạc Thủy kìm nén cảm giác cay xè trong mắt, chí ít không để bản thân mình mất mặt ở trước mặt mọi người trong sảnh lớn, cậu ta đã không cười nổi nữa, khóe môi lạnh lùng rũ xuống: “Em không sao, có hơi tụt huyết áp chút.”
“Cái gì?” Lâm Mộc định nâng mặc Ôn Nhạc Thủy lên thì liền bị cậu ta gạt ra: “Anh bảo nhân viên phục vụ lấy chút kẹo nho cho em nhé.”
Ôn Nhạc Thủy không còn tâm trạng chỉ gật đầu cho có.
Mấy người khác không để ý tới cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, tất cả đã bị giật mình bởi những lời nói của ông chủ Tề, lúc này mọi người đều dùng mắt giao lưu hoặc nhỏ tiếng bàn tán.
“Trời má, cậu ấm này đã được chấp nhận rồi hay sao? Đúng là nhặt được món hời lớn mà...”
“Người được chọn trước đây là Ôn Nhạc Thủy, dù nhìn thế nào thì Ôn Nhạc Thủy vẫn là đối tượng liên hôn tốt hơn Ôn Trà mà, Ôn Trà may mắn thật đó.”
“Ai may hơn còn chưa rõ hay sao? Anh nhìn cái gương mặt đó của Ôn Trà đi, đổi lại là tôi tôi cũng muốn kết hôn với cậu ấy.”
Cách nghĩ của Trịnh Minh Trung không giống với mấy người bọn họ: “Không phải chứ? Em trai Ôn Trà của tôi sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân rồi hay sao? Đúng là chán ngán quá.”
Nhà họ tề là danh gia vọng tộc bậc nhất, lời của ông chủ Tề chắc như đinh đóng cột, giờ cũng coi như Ôn Trà chắc chắn được liên hôn gả đến nhà họ Tề rồi.
Trong mắt Tiết Thanh Châu có hơi do dự, cười khổ nói: “Chắc Vinh sẽ mắng tôi.”
Trước khi Ôn Vinh đi ra nước ngoài đã dặn dò anh ta phải trông coi Ôn Trà cẩn thận, kết quả đi hội nghị một chuyến về liền phát hiện em trai mình đâu mất rồi, chắc anh ta sẽ cầm đao giết người mất.
Trịnh Minh Trung không để tâm nhiều tới lời Tiết Thanh Châu nói, đột nhiên anh ta quơ tay thật mạnh như một con khỉ rồi nói: “Tu Trúc, ở đây nè!”

Tề Tu Trúc vừa đi chào hỏi ở bàn lớn xong thì liền cùng với Ôn Trà đi về phía mấy người bọn họ.
“Ây dui, sau này em trai Ôn Trà là cháu dâu của anh rồi đó, phải chăm sóc người ta cho tốt nha.” Trịnh Minh Trung nháy mắt.
Tề Tu Trúc không để tâm đến anh ta mà trực tiếp ngồi thẳng xuống.

Ôn Trà cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh Châu, Ôn Nhạc Thủy thấy vậy thì nói với Lâm Mộc một câu: “Em muốn đi tìm anh họ” rồi cũng đến ngồi cùng bàn với bọn họ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, không khí trên bàn ngưng đọng lại, không ai nói câu nào.
Ôn Trà lười để tâm tới những suy nghĩ đang vùng dậy trong lòng người khác, ở đây lâu, cậu đã đói lắm rồi, thế là cậu cầm đũa lên tập trung ăn cơm.

Tuy cậu ăn rất nhanh nhưng trông chẳng hề nhếch nhác, cậu cúi mặt để lộ hàng mi dài chiếc mũi cao vút và đôi môi hồng hào, nhìn cậu giống như một con bọ dễ thương vậy.
Mấy người khác không khỏi liếc nhìn cậu một cái, họ nhìn cậu đến sững sờ.
Tiết Thanh Châu quan tâm đưa một ly nước cam qua cho Ôn Trà: “Ăn từ từ thôi.”
“Haizz, sao ông nhà tôi lại không ra tay giành trước, lấy em trai Ôn Trà về nhà tôi, mà lại để cho nhà các người cướp mất.” Trịnh Minh Trung thở dài, nếu như ngày nào cũng có người đẹp ngồi ở trước mặt, anh ta thấy đẹp quá ngày nào cũng có thể ăn thêm mấy bát cơm, nghĩ vậy thì có bước vào cuộc sống hôn nhân cũng không phải chuyện xấu.
Tề Tu Trúc liếc nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Ôn Trà, mắt anh ta sâu thẳm: “còn chưa chắc đâu!”
Trịnh Minh Trung cảm thấy kỳ quặc: “Khi nãy ông nhà cậu đã tự thừa nhận rồi mà, chúng tôi đều nghe thấy đó!”
“Lớn tuổi rồi, muốn nói thì nói chứ còn chưa chắc đâu.” Gương mặt Tề Tu Trúc rất tuấn tú, không nhìn thấy cảm xúc gì.
Mắt Ôn Nhạc Thủy sáng lên, cậu ta cẩn thận liếc nhìn Tề Tu Trúc.

Đối đãi với một người chú như anh ta, Tề Quân Hạo vừa nể vừa khinh, lúc nhắc đến anh ta, Tề Quân Hạo thường tỏ vẻ khinh thường và ghen tị sâu thẳm, nhưng bất luận thế nào cũng không thể phủ nhận chuyện anh ta chính là cậu ấm bậc nhất, quyền quý nhất trong tầng lớp thượng lưu ở thành phố C.
Lần nào gặp được Tề Tu Trúc cậu ta cũng nghĩ: Phật tổ cũng động lòng vướng vào hồng trần rồi sao?
Nghe giọng điệu của Tề Tu Trúc, hình như anh ta không chấp nhận hôn sự của Ôn Trà và nhà họ Tề lắm.
Hoặc có lẽ là...
Ánh mắt của Tề Tu Trúc nhìn sang chỗ nào đó, hình như đang nhìn sang chỗ Ôn Trà mà hình như cũng không phải, nhưng sự xa cách hàm chứa trong mắt anh ta không hề giả dối.
Không lẽ anh ta ghét Ôn Trà hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Nhạc Thủy liền thấy hơi vui vẻ.
Cậu ta đột nhiên lại nhớ đến một chuyện có liên quan đến nhà họ Tề: Khi ông Tề gần tới tuổi bốn mươi thì đã mắc một món nợ hồ đồ, ông ta qua lại với một cô gái trẻ, lúc đó bà tề vừa hay lại đang mang thai Tề Tu Trúc, bà ta tức giận tới động thai, xém chút thì mất luôn con.
Ông Tề bị dọa cho giật mình nên đã cắt đứt quan hệ với người con gái kia.

Nhưng mà sau này người con gái kia vẫn đến nhà họ Tề tìm ông ta, đã động trúng Tề Tu Trúc lúc còn nhỏ, khiến Tề Tu Trúc giật mình và bệnh rất nặng.

Nghe nói cô gái đó rất đẹp, gương mặt phù dung, lông mày lá liễu, lúc nói chuyện còn cố ý làm nũng, cùng một tuýp người với Ôn Trà, thậm chí còn có cùng nốt ruồi màu nâu ở một bên mặt nữa.
Trái tim của Ôn Nhạc Thủy đập mạnh vì quá phấn khích, cậu ta thấy tiếng đạp mạnh như trống cứ lặp lại trong đầu mình.

Chỉ cần Tề Tu Trúc không thích Ôn Trà, chỉ cần Tề Tu Trúc muốn đối phó Ôn Trà, còn có bà Tề nữa..

Lâm Mộc cũng mặt dày ghé sát đến bàn của bọn họ, thấy Tề Tu Trúc nói vậy thì anh ta liền nói thêm: “Chủ nhà họ Tề nói chơi vậy thôi, ai không biết bà Tề không thích loại như cậu nhất chứ.”
Mọi người nghe vậy thì mặt liền biến sắc, bọn họ nghĩ tới vụ bê bối trăng hoa trong nhà họ Tề.

Chỉ cần bà Tề không chịu, ông chủ Tề mắc nợ bà ta nhất định sẽ rút lại lời hứa.
Ôn Trà liếc nhìn ánh nhìn vui vẻ của Ôn Nhạc Thủy, trong lòng cười thầm: Không lẽ cậu ta tưởng trà xanh như cậu ta lấy được lòng người khác thật sao?
Nhưng giờ cậu đã ăn no nên tâm trạng rất vui, cậu muốn tiếp chiêu của Lâm Mộc nên đã biết rồi vẫn hỏi: “Loại gì?”
“Thì là loại bên ngoài xinh đẹp bên tỏng là cỏ rác đó, loại có dáng hồ ly.” Lâm Mộc nói lời cay đắng.
“Được rồi đó, im miệng đi.” Trịnh Minh Trung không nhịn được nữa liền lên tiếng ngắt ngang.
“Lâm Mộc, có phải gần đây anh rảnh lắm hay không?” đến người trước giờ tốt bụng như Tiết Thanh Châu cũng sầm mặt.
Nhưng người theo nghệ thuật như Tiết Thanh Châu không tạo ra chút uy hiếp nào cho nhà Lâm Mộc cả, công thêm lời nói của Tề Tu Trúc, Lâm Mộc lại càng không sợ: “Không lẽ lời tôi nói có gì sai hay sao?”
Ôn Trà cúi đàu khẽ cong môi, ánh mắt cậu ngấn ngấn nước, âm thanh có hơi không ổn định: “Tôi không phải rác rưởi, tôi sẽ học...”
Ôn Nhạc Thủy muốn quan sát thái độ của Tề Tu Trúc để xem rốt cuộc đối phương có suy nghĩ gì về Ôn Trà.
Nhưng Tề Tu Trúc cúi đầu, nhanh chóng liếc mắt sang Ôn Trà, mu bàn tay cầm chuỗi hạt nhanh chóng nổi gân xanh, cúc áo sơ mi bung ra để lộ cơ bắp căng cứng, yết hầu anh ta động đậy, như thể đang nhịn cái gì đó.
Ôn Nhạc Thủy mừng thầm, nhìn vậy thì đúng là Tề Tu Trúc rất ghét Ôn Trà, đến ngoại hình và giọng nói của cậu ta cũng không thể nhịn được nữa.
Những phiền muộn chất chứa trong lòng bấy lâu nay đã bị quét sạch cả, Ôn Trà chỉ đang giả khôn thôi, cậu ta vẫn còn cơ hội.
Cậu ta khẽ lên tiếng an ủi Ôn Trà: “Mộc à, đừng có nói nữa.

Tiểu Trà, em tin anh, anh nhất định có thể học được mà.”
“Chuyện nhà chúng tôi không cần anh xen vào.” Tiết Thanh Châu không có biểu cảm gì, không còn ấm áp như trước đây nữa.

Cũng không biết vì sao Ôn Nhạc Thủy lại có cảm giác như Tiết Thanh Châu đang nói chuyện với cậu ta.

Nhưng đối phương lại đang nhìn chằm chằm Lâm Mộc, không hề nhìn cậu ta.
Ôn Nhạc Thủy thở dài một hơi, có lẽ do cậu ta nghĩ nhiều thôi.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Trung thấy Tiết Thanh Châu tức giận, sợ Tiết Thanh Châu với Lâm Mộc sẽ cãi nhau tại bữa tiệc, tới lúc đó không ai thấy dễ chịu nữa, thế là kéo anh ta dậy: “Đi ra ngoài hít thở không khí với tôi.”
Sau khi hai người họ rời đi, Ôn Nhạc Thủy cười rồi nói: “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Lâm Mộc lạnh lùng hứ một tiếng rồi đi theo.
Trên bàn chỉ còn lại Ôn Trà và Tề Tu Trúc.
Gió thu ngoài cửa sổ thổi vào hai người họ, cũng lạnh lắm chứ.
Ôn Trà cau màu, hai mắt cậu ngân ngấn nước mắt, da cậu trắng nõn như củ sen non, mắt mũi đỏ hồng trông rất đáng thương.
Cậu ngẩng đầu lên thấy Tề Tu Trúc đang nhìn mình, trong mắt anh ta có một lớp sương, sâu thẳm không thấy được cảm xúc, cứ như nước biển đậm màu dâng lên trước gió mưa vậy.
Ôn Trà khẽ nở nụ cười, trong phút chốc giọt nước mắt trên mi cậu từ từ rơi xuống khiến người ta không khỏi đau lòng muốn lau đi.
“Có cảm giác hay chưa?” Cậu hỏi.
Cậu chống cằm kéo gần khoảng cách giữ hai người họ, vừa mập mờ vừa ngây thơ, mái tóc và đôi mắt đen tuyền, trong mắt cậu có tia sáng nhỏ, sáng lung linh.
Hơi thở nóng từ mũi của cậu phà vào bên tai của từ Tu Trúc:
“Là lúc tôi khóc với anh?
“Hay là...” cậu kéo dài lời nói, rồi nâng tone cuối câu như đang làm nũng.
“Hay lúc tôi lấy chân cọ vào đùi anh ở dưới bàn?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.