Trịnh Minh Trung lén lút bàn bạc với Ôn Trà vụ có cần giả vờ làm người bí ẩn không, đầu tiên là gửi vài tấm hình vào email của Tề Quân Hạo, đợi Tề Quân Hạo truy hỏi rồi anh ta thuận thế nâng giá, kiếm một mớ tiền lớn.
Ôn Trà nghe thấy thì buồn cười, Trịnh Minh Trung đúng là một nhân tài, rất có kỹ năng làm giàu bằng con đường bất chính. Nhưng cậu vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng làm như vậy, lỡ như Tề Quân Hạo đưa tiền cho anh, sau đó lại kiện anh lừa đảo thì phải làm sao?”
Trịnh Minh Trung hung hăng mắng một tiếng, đúng là anh ta chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng đây đúng là việc mà một người có thù tất báo như Tề Quân Hạo có thể làm ra được.
“Chúng ta cũng đâu thiếu chút tiền đó, cứ gửi qua là được rồi.” Ôn Trà rất có hứng thú xem kịch, đôi nam nam bên ngoài cửa sổ vẫn đang lưu luyến không tách rời nhau, Ôn Nhạc Thuỷ đang kéo áo Lâm Mộc không buông, dường như vị trí đã đảo ngược lại, Ôn Nhạc Thuỷ trở thành người lấy lòng Lâm Mộc.
Trịnh Minh Trung cười hi hi nói: “Có thể xem chuyện vui, anh cũng không lỗ.”
Anh ta cũng nhìn ra ngoài một cái, cảm thấy kỳ lạ: “Không phải trước đây Ôn Nhạc Thuỷ vẫn luôn xem thường Lâm Mộc sao, sao đột nhiên lại bám theo cậu ta thế.”
Anh ta đột nhiên hít sâu một hơi, tự cho rằng mình đã phát hiện ra một bí mật: “Có phải là vì Tề Quân Hạo không được không!”
Trịnh Minh Trung càng nghĩ càng cảm thấy có lý, theo dáng vẻ tròng mắt đang xoay tròn của anh ta, Ôn Trà cảm thấy ngày mai tin tức Tề Quân Hạo không được có lẽ sẽ được truyền khắp thành phố C.
Đúng là nhân tài.
Ôn Trà thích nghe ngóng chuyện này.
“Ngoại trừ tình yêu thực sự, thì là lợi ích.” Ôn Trà nhún vai, chọn một thứ đi.
Não của Trịnh Minh Trung xoay chuyển một lúc: “Chắc không phải Ôn Nhạc Thuỷ gây chuyện với Tề Quân Hạo chứ?”
Anh ta “sh” một tiếng thật dài, không nhìn ra Ôn Nhạc Thuỷ lại lợi hại như vậy, tin này nát đến mức anh ta hơi sợ rồi đó.
Ôn Trà nhún vai, đẩy chén trà cho anh ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa cậu chủ à, hãy là bản thân mình cho thật tốt là được rồi.”
Trên lầu và dưới lầu là hai phong cảnh khác nhau.
Lâm Mộc mấy lần không đẩy Ôn Nhạc Thuỷ ra được, cuối cùng cũng dao động, để mặc cho Ôn Nhạc Thuỷ ôm lấy mình.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lâm Mộc thở dài, không hiểu Ôn Nhạc Thuỷ, một mặt là do tình cảm mối tình đầu quấy phá, một mặt lại khó có thể đè nén cảm giác cho rằng Ôn Nhạc Thuỷ nói năng tuỳ tiện.
Thời gian trước, Ôn Nhạc Thuỷ đã mơ thấy một giấc mơ một cách gián đoạn. Trong mơ cậu ta luôn là người thắng cuộc, Ôn Hưng Thịnh không có vào tù, mà cố gắng hết sức tạo điều kiện cho cậu ta, Tề Quân Hạo cũng ngoan ngoãn phục tùng theo cậu ta, cậu ta còn đạp Ôn Trà đáng ghét kia xuống dưới chân.
Cảnh tượng trong mơ tốt đẹp biết bao, thì hiện thực lại đáng thất vọng biết mấy. Đặc biệt là Tề Quân Hạo trong hiện thực không những thua xa Tề Quân Hạo cao lớn tuấn tú, nặng tình lại chu đáo ở trong mơ, mà còn xem cậu ta như đồ chơi, trong lòng Ôn Nhạc Thuỷ vốn dĩ không cách nào chấp nhận được sự khác biệt này, mỗi khi nhìn thấy Tề Quân Hạo cậu ta chỉ cảm thấy gương mặt của anh ta vô cùng ghê tởm.
Nhưng ở trong mơ, Lâm Mộc lại vẫn luôn đối xử tốt với cậu ta, sau khi cậu ta đính hôn với Tề Quân Hạo, Lâm Mộc vẫn chờ đợi cậu ta. Thế nên thay vì nhìn Tề Quân Hạo thuận lợi mọi việc, không bằng giúp đỡ Lâm Mộc một chút.
“Rốt cuộc cậu có suy nghĩ thế nào với Tề Quân Hạo?” Lâm Mộc hỏi.
Ôn Nhạc Thuỷ trả lời: “Tôi hận anh ta. Đợi anh ta rớt đài rồi, tôi sẽ đi theo cậu.”
Lâm Mộc không dám đồng ý, cậu ta không biết Ôn Nhạc Thuỷ là thật lòng, hay chỉ xem cậu ta như con cờ để đánh bại Tề Quân Hạo, cậu ta nói thẳng ra lời trong lòng mình: “Bây giờ tôi không tin cậu lắm…”
“Tôi biết.” Sự thẳng thắn của Lâm Mộc ngược lại khiến Ôn Nhạc Thuỷ yên tâm hơn: “Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
“Tề Quân Hạo chỉ mất đi một hạng mục, làm sao có thể rớt đài được…” Lâm Mộc nắm lấy vấn đề sơ hở trước mắt.
Lâm Mộc cảm thấy hơi sợ hãi với nụ cười của cậu ta, lập tức cụp mắt che đi cảm xúc để Ôn Nhạc Thuỷ không nhìn thấy, tìm đại một cái cớ: “Tôi về nhà trước đây, lần sau có việc thì nói trước với tôi, chúng ta tìm một nơi kín đáo hơn.”
Hôm nay gặp nhau ở đây là ngoài ý muốn, thỉnh thoảng Lâm Mộc đến đây tìm người sẽ bắt gặp Ôn Nhạc Thuỷ, dừng lại nói chuyện vài câu là bị quấn lấy, mặc dù nơi này không có ai, những lỡ như có thì sao.
Lâm Mộc nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn không có ai đi ngang qua, khép chặt quần áo tạm biệt Ôn Nhạc Thuỷ.
Sau khi Ôn Nhạc Thuỷ nhìn Lâm Mộc rời đi, cậu ta xoay người tiếp tục đi về phía trước, cuộc gặp gỡ giữa cậu ta và Lâm Mộc thật sự chỉ là trùng hợp, hôm nay cậu ta ra ngoài còn có mục đích khác.
Trong căn phòng trang nhã toả ra mùi thơm tươi mát của những lá trà chìm nổi sau khi pha, Edward đang ngẩn người nhìn lá trà dập dềnh, khi Ôn Nhạc Thuỷ bước vào anh ta cũng không nhìn thấy.
“Edward.” Ôn Nhạc Thuỷ nói, cảm thấy không vui vì mùi trà lấp đầy cả căn phòng.
Lúc này Edward mới rời mắt khỏi lá trà, không thèm ngẩng đầu, giống như lười nhìn Ôn Nhạc Thuỷ.
Đã lâu không gặp, Edward ốm đi rất nhiều, người phương Tây vốn dĩ có đường nét sâu, hai má của anh ta thậm chí ốm đến hơi lõm vào, đôi mắt sáng rõ có thần vẫn sắc bén như thế, nhưng khi hít thở, ánh sáng nơi đáy mắt dường như sắp tắt đi.
“Tìm tôi có việc gì?” Edward hỏi, cảm thấy nói nhiều thêm một câu với Ôn Nhạc Thuỷ cũng ghét bỏ.
“Chỉ là lâu quá không gặp anh, hơi nhớ anh thôi.” Ôn Nhạc Thuỷ nhìn Edward một cách ung dung và tỉ mỉ. Ở trong mơ, rõ ràng Edward là người của bên kia, mặc dù đối xử với Ôn Trà không tệ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn người kia, suốt quá trình đều hộ tống bảo vệ người kia.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ sa sút của Edward, trong lòng của Ôn Nhạc Thuỷ tự nhiên có chút sảng khoái.
Ai bảo Edward không giúp cậu ta, ngược lại còn chạy theo Ôn Trà, không hề giống với sự vẻ vang trước đây.
“Edward, có phải anh gặp khó khăn không? Có cần tôi giúp anh không.”
Giấc mơ của Ôn Nhạc Thuỷ không hề hoàn chỉnh, chỉ nhớ mang máng là hình như Edward vì truy tìm linh cảm mà đến Trung Quốc, cuối cùng tạo ra khúc nhạc liên quan đến tang lễ.
“Cậu có thể giúp tôi cái gì?” Mí mắt của Edward vẫn không hề nâng lên.
“Anh nói Ôn Trà là nàng thơ của anh, nhưng bây giờ tôi cũng như vậy.” Ôn Trà cố gắng che giấu: “Anh có từng nghĩ qua, có lẽ không phải Ôn Trà, mà là cát chết không.”
Edward cố chấp với âm nhạc như bị ma nhập, nếu anh ta biết Ôn Trà gặp xui xẻo sẽ có thể khiến anh ta đột phá, có khi nào anh ta sẽ đối phó với Ôn Trà không?
Ôn Nhạc Thuỷ tự cho rằng đã nắm được mạch máu của Edward, thả ra miếng mồi đầy hấp dẫn này.
Edward một hơi uống cạn nước trà, cánh tay vung một cái, ly trà trên bàn rơi vỡ vụn dưới đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Nhạc Thuỷ, anh ta chậm rãi bật cười, đưa tay qua dùng sức kéo Ôn Nhạc Thuỷ, bóp cổ cậu ta: “Điều gì đã khiến cậu có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi, chuyện của tôi đến lượt cậu lo à.”
Cổ Ôn Nhạc Thuỷ bị bóp chặt, tên điên Edward này dường như chẳng cố kỵ chuyện gì, bàn tay đang bóp lấy cổ cậu ta càng lúc càng siết chặt. Ôn Nhạc Thuỷ cảm thấy hô hấp dồn dập, căn bản không cách nào rút cái tay đó ra, cậu ta dần không còn sức lực, không cách nào giãy giụa.
“Dáng vẻ tự cho mình thông minh của cậu thật buồn cười.” Edward nói từng câu từng chữ: “Tôi rất ghét mấy thằng hề.”
“Cậu nói rất đúng, cái chết có thể mang đến linh cảm cho tôi, cậu chết một cái cho tôi xem.”
Lúc Ôn Nhạc Thuỷ cảm thấy mình sắp chết, sắp không ổn rồi, Edward lại gạt tay ra, gạt cậu ta xuống đất một cách ghét bỏ.
Ôn Nhạc Thuỷ chật vật ngã ngồi xuống đất, nước mắt nước mũi trộn lại thành một đống, gương mặt đỏ bừng, há miệng thở dốc từng ngụm, không kìm được mà run cầm cập.
Đáng sợ quá, lúc nãy Edward thật sự muốn giết chết cậu ta sao? Anh ta điên rồi sao? Rõ ràng trước đó anh ta không phải là dáng vẻ này, dù Edward có không kiên nhẫn đến mức nào cũng sẽ duy trì hình tượng của mình, sao lại như vậy?
Edward vô cùng hối hận khi đã đồng ý ra gặp mặt Ôn Nhạc Thuỷ hôm nay, vì đã phá hỏng tâm trạng của anh ta.
Anh ta không hề có chút áy náy khi vừa nãy suýt nữa đã bóp chết Ôn Nhạc Thuỷ, nếu không phải là đang ở Trung Quốc, mà là ở trên địa bàn của anh ta, bây giờ có lẽ Ôn Nhạc Thuỷ đã thật sự xong đời rồi.
Muốn khiến anh ta ra tay đối phó với Ôn Trà à?
Bây giờ việc khiến Edward hối hận nhất đó là lúc trước đã để mặc cho ý xấu của mình thăm dò giới hạn của Ôn Trà, khiến bây giờ đến tư cách đứng trước mặt Ôn Trà anh ta cũng không có.
Hơn nữa Ôn Nhạc Thuỷ không chỉ muốn anh ta đối phó Ôn Trà, mà còn muốn khiến anh ta lấy cả mạng của cậu.
Nếu là trước đây, có thể Edward sẽ thật sự động lòng, trước giờ anh ta vẫn luôn làm mấy chuyện không có được thì phá hoại. Nhưng anh ta hiểu rõ, huỷ hoại đi Ôn Trà còn khó chịu hơn bản thân anh ta tự đi tìm cái chết.
Con dã thú cắn xé khắp nơi trong đầu anh ta lại vô tình chạy ra gào thét, tai của anh ta xuất hiện tiếng ong ong mà xung quanh không hề có, trong mắt dần đầy tơ máu.
Edward tìm bình thuốc ở trong túi, bỏ vào dưới lưỡi, thở dốc từng ngụm lớn. Tài xế taxi đang chở anh ta đã nhìn thấy anh ta bị như vậy mấy lần rồi, nghi ngờ tự hỏi tên người nước ngoài này có phải đã cắn thuốc không, do dự xem có nên đưa anh ta đến đồn cảnh sát hay bệnh viện không. Đợi đến khi hô hấp của Edward dần ổn định trở lại, tài xế mới thở phào một hơi, sau khi đưa Edward đến nhà hát lớn, ông ta đạp ga mau chóng chuồn đi.
“Edward, sao anh đến trễ vậy, mau lên.” Nhân viên công tác vội hướng dẫn Edward đi ra sau sân khấu đợi lên biểu diễn.
Đây là vòng bán kết của cuộc thi âm nhạc Parcy, tuyển thủ đầu tiên đã bắt đầu biểu diễn rồi, Edward mới thong dong đến trễ, nên có vài người không tránh được hơi oán trách, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà họ cũng không nói gì. Dù sao bây giờ Edward cũng là người được mọi người nhìn chằm chằm, mặc dù trước đây có tin đồn tiêu cực về anh ta việc đối xử không tốt với một vài ký giả chờ đợi, nhưng Edward thật sự là người có năng lực, dường như tất cả mọi người đều cho rằng chuyện Edward là quán quân là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thiên tài luôn có cơ hội cậy tài khinh người.
Thứ tự của Edward áp chót, các tuyển thủ trước đó biểu hiện rất xuất sắc, nhưng sau khi Edward lên sân khấu, mọi người vẫn kinh ngạc, thậm chí có rất nhiều khán giả có mặt là vì Edward, họ nhỏ giọng hét lên, giống như hiện trường theo đuổi thần tượng vậy.
Lúc Edward kéo ra nốt đầu tiên, thì đã phát hiện ra sự bất thường.
Ca khúc của vòng bán kết là do ban tổ chức chỉ định, đó là bài thánh ca về tình yêu được nhà vĩ cầm nổi tiếng Parcy sáng tác vào thế kỷ trước.
Sáng rực, trong trẻo, tuyệt đẹp.
Nhưng đối với Edward, tình yêu là sự huỷ diệt, là uống rượu độc giải khát. Anh ta căn bản không cách nào biểu đạt ra được tình cảm của bài nhạc.
Tay anh ta bởi vì sơ suất mà hơi run, lại đánh sai vài nốt.
Đầu mày của các ban giám khảo phía dưới đã cau lại.
Ai cũng không ngờ sự thất bại lớn nhất trong vòng đấu này lại xảy ra trên người Edward, lúc anh ta gảy dây cung, cả người lạnh lẽo, chùm ánh sáng rọi lên người khiến anh ta chói mắt đến không thể mở mắt ra, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy không còn mặt mũi nào trên sân khấu.
Cả hội trường rơi vào sự im lặng kỳ dị, sau đó từ từ nổi lên tiếng xì xầm. Rất nhiều khác giả đến vì Edward thậm chí còn không đợi kết quả mà đã muốn rời đi trong sự bất bình, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng cuối cùng, họ chỉ lấy điện thoại ra mắng chửi một cách phẫn nộ.
[Lừa đảo à, chưa từng nghe qua bài nào khó nghe như vậy!]
[Trình độ quá tệ, thật là khiến tôi thất vọng quá đi.]
[Cạn lời, trước vẫn luôn nổ anh ta là thiên tài, đến người thường còn không bằng nữa là, tính cách lại không lễ phép, khuyên mọi người đừng nghe.]
Ôn Trà đang mở những nhóm thảo luận, đột nhiên nhận được một đường link từ Duẫn Vũ, cậu ta mở micro tám chuyện với Ôn Trà: “Edward không biểu hiện tốt, trên mạng đang mắng kìa.”
Ôn Trà còn chẳng thèm mở đường link ra coi, chỉ quét mắt qua nhìn tỏ ý đã hiểu: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
Duẫn Vũ cười ha ha tỏ ý biết rồi, thu lại tâm tình đùa giỡn, nghiêm túc thảo luận với Ôn Trà về chuyện hợp tác xong, lại hỏi: “Cậu cũng nhận được thư mời của cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế Venus rồi đúng không.”
“Ừm.” Ôn Trà gật đầu.
Cuộc thi điện ảnh và truyền hình quốc tế Venus chính là cuộc thi quốc tế quy mô lớn như cuộc thi nhiếp ảnh cúp Phong Hoa mà trước đây Ôn Trà và Duẫn Vũ từng tham gia, tương đương với giải thưởng Pulitzer trong giới báo chí, đối với người làm trong lĩnh vực truyền hình và điện ảnh mà nói thì là sự vinh hạnh không thể nào nói bằng lời. Kết quả là năm nay Trung Quốc lại rất gây kinh ngạc, đưa ra mấy cái tên nổi bật, đại học C lại càng cười như được mùa, nếu như cứ phát huy với trình độ bình thường, Ôn Trà và Duẫn Vũ thế nào cũng có thể lấy được vài giải thưởng.
“Chúng ta lại là đối thủ cạnh tranh rồi.” Duẫn Vũ đùa.
“Được, tôi sẽ nỗ lực hết mình.” Ôn Trà cũng tuyên thệ một cách trịnh trọng.
Duẫn Vũ vô cùng vui mừng khi nhận được sự tôn trọng từ Ôn Trà, sau khi cổ vũ động viên nhau thì cúp máy.
Bây giờ Ôn Trà thật sự chẳng muốn diễn trò, năm mới hình ảnh mới, cậu quyết định phải hoàn thành cuộc thi này với thành tích tốt mới được.
Cậu, Ôn Trà, phải bắt đầu cố gắng thôi! Đây là lúc nên thay đổi rồi!
Bước đầu tiên thay đổi, Ôn Trà gửi tin nhắn cho Tề Tu Trúc để thông báo về cuộc sống một mình sắp tới của anh: [Bắt đầu từ hôm nay, giảm bớt tần số, nào, đọc theo em: Tự mình động tay, đủ ăn đủ mặc.]
Đàn ông đang gầy dựng sự nghiệp là ngầu nhất, chuyện tình cảm này nọ để qua một bên trước.