Trạc Chi

Chương 19





Kỳ thi giữa học kỳ 1 năm nhất sẽ sớm đến.

Kỳ thi giữa kỳ của Trường cao trung 14 cũng trang trọng như chung kết, chỉ có một người và một bàn, phòng thi được chia theo thứ hạng, khối năm 1 sẽ thi, khối năm 2 và khối năm 3 sẽ được nghỉ.

Điểm trung bình của Mạnh Thính Chi được xếp vào phòng thi của khối năm 3, là lớp bên cạnh của Trình Trạc.

Điện thoại di động không được phép sử dụng trong kỳ thi, hầu hết học sinh sẽ mang theo đồng hồ của mình để theo dõi thời gian thi.

Buổi chiều thi môn Toán.

Nửa tiếng trước khi thi, chiếc đồng hồ cũ của Mạnh Thính Chi lại bị vỡ, hai tay không cử động được.

Cô gần như hít một hơi, chạy lên sân thượng của trường để gọi Nguyễn Mỹ Vân.

Bắt đầu bằng một câu, "Đồng hồ lại bị hỏng!"
Nguyễn Mỹ Vân chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu dữ dội của Mạnh Thính Chi, không thể giải thích được tính tình nóng nảy nói.

"Hỏng rồi thì hỏng rồi, được rồi, cuối tuần mua cho con một cái đồng hồ 3000 nhân dân tệ còn không được sao? Còn không phải là thích."
đồng hồ vỡ nát bóp trong tay, kim loại cũ xưa cộm đau lòng bàn tay thịt mềm, điện thoại năm chữ rung động.

"Còn không phải là thích", một chữ một câu, làm tan nát chút lòng tự trọng cuối cùng của cô.

Có vẻ như Mạnh Thính Chi đã cố tình làm vỡ chiếc đồng hồ và tìm cách thay thế nó bằng một chiếc mới.

Cô mỗi lần làm bài thi đều là ấn theo thời gian không ngững đẩy nhanh tốc độ viết xong đề mục, nghĩ đến không có đồng hồ, tiết sau thi toán làm sao bây giờ, nhớ tới một xấp rồi một xấp màu hồng 20 vạn, nghĩ đến từ nhỏ đến lớn vô số vì tiền mà xấu hổ và tự ti.........!
Các dây thần kinh dường như bị tan chảy bởi một nỗi đau buồn và tức giận sâu sắc.

Đó không còn là vấn đề với chiếc đồng hồ nữa mà là nỗi bất bình đã dồn nén bấy lâu nay.

Cô khóc, gần như nói bằng cả tim lẫn phổi: "Con đã nói cái đồng hồ cũ quá không dùng được, sao mẹ không thể cho con đổi cái mới! Con đã nói là con thật thích, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, mẹ có tiền nhiều như vậy, vì cái gì không thể mua cho con! Lớn lên như vậy con đã hỏi mẹ muốn gì sao? Sao con không có được thứ mình thích! "
Cô một hơi nói xong, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Nguyễn Mỹ Vân cũng sững sờ một hồi, bên cạnh có người thúc giục chuyện gì đó, bà không nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc nên vội vàng cúp điện thoại nói khi nào về nhà sẽ nói chuyện.
Tháng mười một, gió trên sân thượng thổi bay nước mắt trên mặt, da thịt nhăn lại lạnh.

Trước đây cô chưa bao giờ khóc thảm thiết như vậy, vừa nói một câu dài như vậy, cô vừa khóc vừa thở dốc.

Đó là lần tiếp xúc gần thứ hai với Trình Trạc.

Anh đang dựa vào lan can sân thượng, dùng một chân giẫm lên xà ngang, bên cạnh là Kiều Lạc, người nổi tiếng toàn trường, thực sự rất bắt mắt và xinh đẹp.

Bốn mắt chạm nhau, Kiều Lạc nhìn cô đầy thương cảm.
Trình Trạc đút một tay vào túi, giữ khoảng cách, nhìn ngọn tháp đằng xa, không muốn lại gần cô gái đang khóc
Mạnh Thính Chi hoàn toàn bị choáng váng bởi sự hiện diện của họ, ngoại trừ tiếng nấc không thể kiểm soát, giống như một con rối yên lặng.
Kiều Lạc đi tới, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho Mạnh Thính Chi, nhưng Mạnh Thính Chi không lấy nó lên, sau hai giây, Kiều Lạc thở dài, lấy ra một tờ giấy lau nước mắt cho Mạnh Thính Chi.

"Không có gì phải khóc, không sao cả, sao lại thế này, có thể cùng chị nói xảy ra chuyện gì."
Tin đồn, Kiều Lạc không phải là đối tượng duy nhất trong vụ bê bối của Trình Trạc ở trường cao trung 14, trong số rất nhiều đàn chị xinh đẹp, Mạnh Thính Chi thích Kiều Lạc nhất, Trình Trạc thích Kiều Lạc là hợp lý nhất.
Kiều Lạc là kiểu con gái mà cả con trai và con gái đều thích, cô xinh đẹp, tài năng, vô tư và quyến rũ.

Mạnh Thính Chi nhận lấy tờ giấy từ tay Kiều Lạc, nói lời cảm ơn rồi lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào.

"Em.........!lát nữa có bài kiểm tra toán, đồng hồ, đồng hồ bị hỏng, không có đồng hồ........."
Giọng thổn thức của cô đứt quãng.

Kiều Lạc hiểu ra, quay sang nhìn Trình Trạc ở gần lan can, như thể cô đã phát hiện ra một sinh vật ngoài hành tinh, "Trình Trạc, là một tiểu học muội."
Giọng điệu đó giống như một cô gái tìm thấy một con mèo sữa gần thư viện và không thể chờ đợi được, mời bạn bè đến và chạm vào và chơi.

Có thể người bên kia đủ tốt bụng để tặng một chiếc xúc xích giăm bông cho con mèo con.

Trình Trạc đảo mắt nhìn Mạnh Thính Chi một lúc, cô cúi đầu để tránh ánh mắt mờ nhạt nhưng đặc biệt như thiêu đốt của anh.

Anh giơ tay trái lên, đặt tay phải vào giữa cổ tay trái, tháo dây đeo vừa bước tới.

Chiếc Hublot đen trắng được đặt trong lòng bàn tay nhỏ của Mạnh Thính Chi, cô co người lại như thể trời nóng, giây tiếp theo, Trình Trạc nắm lấy cổ tay cô.

"Cầm lấy, rồi trả lại."
Mạnh Thính Chi cảm thấy bàn tay đó không còn thuộc về mình nữa, cô gập ngón tay lại, đầu ngón tay mềm mại chạm vào chiếc đồng hồ cơ cứng.

Cô đang nắm chặt một cái mỏ hàn.

Sức nóng ấy đủ để cô ủi qua phần đời còn lại.

Cô ngẩng đầu nhìn một gương mặt trước mặt có đôi lông mày tuấn tú, lạnh lùng lười biếng, nhìn hồi lâu sẽ cảm thấy khóe mắt anh hơi rũ xuống, một loại ảm đạm u tối.

Kiều Lạc đánh anh một cái cười, "Yo, hiếm thấy cậu mang mặt nạ sắt tốt bụng? Đúng vậy, có tiến bộ, trở về để Từ Cách gấp một chút bông hoa đỏ."
Nói xong, Kiều Lạc cố ý nói với Mạnh Thính Chi, "Tiểu học muội đừng trả lại, hiếm khi có người từ cậu ta chiếm được tiện nghi."
"Kiều Lạc," giọng nói trong trẻo của anh uể oải không kiên nhẫn, nhắc nhở cô dừng lại.

Mạnh Thính Chi nắm chặt đồng hồ và vội vàng nói nhỏ: "Tôi sẽ trả lại."
Có được một ít cũng tốt.

Sau khi làm bài kiểm tra toán trong hai giờ, Mạnh Thính Chi đã trượt bài kiểm tra toán lần đầu tiên trong đời.

Cô cố ý chỉ viết nữa bài thi, thời gian còn lại, cô đặt bút xuống, kiểm tra từng bộ phận có thể nhìn thấy của chiếc đồng hồ.
Sau khi tan học, Mạnh Thính Chi gặp lại Kiều Lạc ở quán trà sữa ở cổng trường.

Người bên cạnh cô ấy không phải là Trình Trạc, mà là người vào năm 2 cao trung bởi vì nghiên cứu thiên văn, được đặt tên theo tên một tiểu hành tinh Kỷ Châm Tinh
Anh khác với Trình Trạc, Trình Trạc mặc dù có điểm tốt nhưng Trình Trạc lại không giống một người thích học, trong khi Kỷ Chẩm Tinh lại hiền lành và đẹp trai.

Kiều Lạc ngăn Mạnh Thính Chi đang đi về phía trước, "Tiểu học muội, bài kiểm tra toán của em thế nào?"
Mạnh Thính Chi cắn một vết trắng nông trên môi dưới, nội tâm khiển trách chính mình sao có thể như vậy, Kiều Lạc thật tốt bụng, cô thậm chí còn có ý tưởng sở hữu đồng hồ của bạn trai cô ấy thêm một chút thời gian.

Cô hối lỗi quay đầu lại, bước tới, miễn cưỡng lấy đồng hồ trong túi ra đưa cho Kiều Lạc.


"Cảm ơn học tỷ."
Sau khi đi xa, Mạnh Thính Chi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Kiều Lạc sau lưng.

Cô nghe giọng nói chính là một cô gái lớn lên mà không phải lo lắng gì, được trời ưu ái, nữa chút phiền não cúng không có, thậm chí nói đùa và hoạt bát cũng vui vẻ.

"Tiểu học muội này cũng có đôi tai đỏ như cậu."
Cũng là một lần, Mạnh Thính Chi có tâm cơ.

Bảng điểm của kỳ thi giữa kỳ đã đến tay Nguyễn Mỹ Vân.

Nguyễn Mỹ Vân thường không ép Mạnh Thính Chi học hành chăm chỉ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thất bại trong môn toán.

Ngoài việc muốn nghiên cứu chiếc đồng hồ, Mạnh Thính Chi còn cố tình không đạt tiêu chuẩn.

Cô không giỏi bày tỏ sự trách móc bằng lời nói, nhưng điểm trượt này đủ để Nguyễn Mỹ Vân tự trách mình về hậu quả của chiếc đồng hồ.

Những người biết Mạnh Thính Chi nói rằng cô có một tính cách mềm mại, nhưng trên thực tế, cô tàn nhẫn tâm thần hăng hái, cứng đầu muốn chết.

Nguyễn Mỹ Vân sau đó nói sẽ mua một chiếc đồng hồ đắt tiền hơn.

Cô nói không cần, cô muốn sửa chữa chiếc đồng hồ cũ và tiếp tục sử dụng nó.

Cô luôn là thời điểm không cần chấp nhất lại liều mạng chấp nhất.

Sau đó, khi cô gia nhập văn phòng báo trường, đi đến cao tam phát hành báo, Trình Trạc luôn đeo chiếc Hublot đen trắng trên cổ tay, rất hợp với cổ tay màu trắng cứng của chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh.

Ánh nắng vàng ngoài cửa sổ rơi vào gân xanh trên mu bàn tay, thiếu niên buông bút xoay người, ngón tay thon dài nhanh nhẹn, ánh mắt lãnh đạm, tựa như quay cận cảnh trong phim văn học.

Nhưng anh không nhận ra rằng anh đã từng cho một cô gái mượn đồng hồ.

Mười một lần cô đi ngang qua cửa sổ chỗ ngồi của anh.

Cô âm thầm đếm số trang báo phát, tổng cộng có 27 tờ báo bị anh tùy ý nhét vào ngăn bàn.

Giống như tình yêu thầm của cô, mặt trời không bao giờ chiếu sáng.

Xe đến khu ngắm cảnh của khách sạn, kỳ nghỉ hè là mùa cao điểm vẽ ký họa ở Vân An, bãi đậu xe không ngừng xe buýt của viện Mỹ thuật của đại học Tô Châu.

Sinh viên các trường lần lượt xuống xe chờ hướng dẫn viên tập trung.

Chu Du xuống xe, còn chưa kịp đứng vững đã chạy đến thùng rác cách đó không xa nôn thốc nôn tháo.

Mạnh Thính Chi cầm nước trong tay đuổi theo, "Chu Du, cậu không sao chứ?"
Chu Du cười nhạt: "Nôn ra đã thoải mái hơn nhiều."
Sau khi lấy nước súc miệng, Chu Du dùng mu bàn tay lau miệng cho mình, tiến về phía trước, "Cậu có biết Kiều Lạc nói gì không?"
Mạnh Thính Chi phối hợp lắc đầu.

Kiều Lạc là thần tượng của Chu Du.

Vừa mới ở trên xe cùng Mạnh Thính Chi đã chia sẻ một đoạn clip phỏng vấn, nói rằng danh hiệu Kiều Lạc đến từ thế nào, vừa mới xuất đạo, tin tức giải trí viết Kiều Lạc ôm một cái đùi rộng con nhà giàu
"Kiều Lục coi thường chế nhạo nói, ai ôm đùi của ai nói cho rõ ràng, tôi giàu có tôi cần sao?" Chu Du nói: "Ngổ ngáo có phải hay không? Tới thích năng lượng kiêu ngạo của cô ấy, thật là ghen tị."
Mạnh Thính Chi trả lời: "Tớ cũng thấy ghen tị."
Giáo viên dẫn đầu nhóm đã thông báo rằng họ cần nhận thẻ ID để nhận phòng.

Chu Du tiến lên hai bước, quay lại nhìn khuôn mặt của Mạnh Thính Chi.

Mạnh Thính Chi thuộc tuýp người hấp dẫn, càng nhìn càng có hương vị, mặt mày thoạt nhìn không thu hút người ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng nhìn càng thấy thấy mềm nhưng không yếu đuối khí chất tahnh lãnh.

"Nếu cậu không thể địch Kiều Lạc, Mạnh Chi Chi cậu như vậy cũng tốt, không tranh không cướp, cậu đặc biệt giống loại nữ chính không tranh đoạt thiên hạ."
Mạnh Thính Chi nói: "Kỳ thật cũng tranh, tranh không được, không biết như thế nào tranh, rất xa, nhìn không thấy, sờ không được.

"
Chu Du lắc lắc cánh tay của cô," Cái gì ah, cậu đang nói cái gì? "
Mạnh Thính Chi cười cười, " không có gì."
Chu Du nôn xong tinh thần tỉnh táo, cùng Mạnh Thính Chi chia sẻ thông tin đã thu thập trước, nói có hai địa điểm ở Vân An cổ trấn cần phải ghé thăm để phác thảo.

Diễm Ngộ quán Bar và khách sạn Trường An.

"Cô trợ giảng từng học về hội họa Trung Quốc đã gặp người chồng hiện tại của cô ở Vân An, còn có hình ảnh động một anh chàng đẹp trai đã bắt cóc một em trai từ Diễm Ngộ quán Bar.

Người ta nói rằng cô ca sĩ này cũng định cư ở Tô Thành", Chu Du lời thề son sắt, xếp thẻ ID của mình và chứng minh thư Mạnh Thính Chi, giao lên, "Chi Chi, nơi này thực sự có tình yêu!"
Mạnh Thính Chi hỏi: "Cậu không cần Chu Du Thế giới?"
Chu Du đang xoát thẻ liền thẹn thùng, vỗ về Mạnh Thính Chi dỗi noia, "Ai nha,sự tình chưa đâu vào đâu cả, tớ tính toán nếu ở Vân Nam không có ngoại tình, tớ liền đi Tlu bắt cóc anh."
"Hợp lại vẫn là chiếc lốp dự phòng.

"
" Ai nha, Chi Chi⸺⸻."
Chính là khi cùng Chu Du nháo loạn lức ấy, Mạnh Thính Chi đột nhiên nhìn thấy Trình Trạc.

Khách sạn gần hồ, sân thượng và tiền sảnh được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, từ góc nhìn của cô, có thể thấy anh đang ngồi trên một chiếc ghế trà cổ, bên cạnh là một nữ cầm sư đang chơi đàn tranh.

Tiếng đàn vang lên, anh uống trà, liếc sang, nhìn đôi mắt giật mình của Mạnh Thính Chi hơi mở to vì vui mừng.

Anh trong mắt cũng mĩm cười, môi lưỡi trở lại vị ngon ngọt của Hồng trà.

Trong chốn thiền môn nước chảy núi cao, anh trống rỗng xuất hiện, giống như một chai rượu của chư Thần và Phật trên sông núi, khiến Mạnh Thính Chi phải vứt bỏ mọi thứ để tôn thờ.

Hai người một phòng, vô số người ra vào.

Rất đông sinh viên ở sảnh trước nhận thẻ phòng rồi lần lượt kéo vali lên lầu, Mạnh Thính Chi đẩy vali đến bên cạnh Chu Du, "Chu Du, cậu giúp tớ đem lên một chút."
Cô cõi lòng vui mừng chạy tới, "Tại sao anh lại ở đây? "
Nói xong liền phát hiện có một người đàn ông đang ngồi đối diện với Trình Trạc.

Người đàn ông nhìn Mạnh Thính Chi, dừng lại, xác nhận với Trình Trạc.

"Đây là......!Vị kia của Mỹ Viện?"
Trình Trạc gật đầu nói: "Mạnh Thính Chi."
Nói xong đối với Mạnh Thính Chi giới thiệu người đàn ông kia, "Hạ Hiếu Tranh, bạn của anh."
"Hạ tiên sinh, xin chào.

"
" Đã nghe danh từ đâu.

"
Hạ Hiếu Tranh môi cong đáp lại, rất lịch sự, là cười cũng xa cách một người.

Trình Trạc vỗ nhẹ vào ghế trống bên cạnh, hỏi làm thế nào cô đến đây, cô trả lời thành thật rằng đó là xe buýt do trường sắp xếp, anh liền nói, "Vẫn còn đứng, em không mệt?"
Mạnh Thính Chi dịch hai bước ngồi xuống, người phục vụ bên cạnh bước tới rót trà cho cô.

Mùi trà ngon thơm sảng khoái, Mạnh Thính Chi cũng thật sự rất khát, cô cầm chiếc cốc cát màu tím, lúc trà chạm vào miệng, cô không kịp phòng ngừa run lên một chút.

Trình Trạc nhắc nhở đã quá muộn.

"Cẩn thận nóng."
Anh phân phó cho người rót một cốc trà đá đến, rồi hỏi cô có nóng không.

Mạnh Thính Chi luôn cảm thấy vị Hạ tiên sinh ở đối diện nhìn cô có ý tứ sâu xa, cô lắc đầu cầm lấy một tách trà khác.

Được phục vụ trong chén sứ, miệng rộng, đáy mỏng, rất tinh xảo, thành chén mát lạnh, nước trà có màu xanh nâu thuần khiết.

Mạnh Thính Chi không biết hôm nay trà này là quà mà Trình Trạc chỉ nhận được, sau khi lão sư đến đãi đá, thật lâu mới nhỏ một chén đầy, nằm trong tay cô.

Đây là đệ nhất mùi ngon.

Sau khi cô uống trà đá xong, Hạ Hiếu Tranh ở đối diện đột nhiên hỏi: "Mạnh tiểu thư, mùi vị thế nào?"
Cô nhìn Trình Trạc, " Ngon nhưng hơi đắng."
Cả hai người đều cười.

Anh Xiaozheng rời đi sau khi ngồi một lúc, anh mới nói chuyện với Trình Trạc về việc nâng cấp khách sạn nghỉ dưỡng, đây không phải là một việc kinh doanh nhỏ, lần này anh không nhàn nhã như Trình Trạc, và anh có rất nhiều việc phải làm.

Sau khi những người khác rời đi, Mạnh Thính Chi thu hồi ánh mắt của mình để nhìn Hạ Hiếu Tranh.

Người này rất ưa nhìn, và là người thích kinh doanh nhất mà cô từng thấy khi ở quanh Trình Trạc.

Giống như Từ Cách, cho dù công việc kinh doanh chợ đêm của anh có tốt đến đâu, anh vẫn tỏ ra uể oải, và tiền là thứ đóng trên bánh.

Hạ Hiếu Tranh thì không, chính sự lém lỉnh và năng lực mới là thứ khiến Rijin Doujin thoạt nhìn nhớ đến.

"Sao anh lại ở đây?"
Trình Trạc liếc nhìn chỗ mà Hạ Hiếu Tranh vừa ngồi, anh lầm lì, nhưng nhìn cũng không nghiêm túc, Từ Hy Viên cũng không phải Hạ Hiếu Tranh.

"Công tác."
Mạnh Thính Chi cẩn thận quét chiếc áo phông đen sạch sẽ và quần thể thao màu xám trên người anh.

Ai sẽ làm việc như thế này? Giống như là ở khách sạn ngủ một giấc mới tỉnh dậy để hít thở không khí.

Cô nghiên cứu như đưa kết luận: "Chính là không giống."
Trình Trạc xoa xoa trán, bị cô nói trắng ra giận dỗi cười, "Mạnh Thính Chi em sao lại thế này, không chỉ mang thù còn tranh cãi?"
"Em nào có?
Đưa tay nhéo nhéo gáy cô, anh kéo cô lại gần, nhỏ giọng ngắt lời cô, " Thế nào cũng phải nói là anh đuổi theo em sao?"
Mạnh Thính Chi sửng sốt, đôi mắt hạnh tròn xoe, "Thật sao?"
"Là giả " anh nghiêm nghị nói," Chính là đến đây để giám sát em làm bài tập.

"
Mạnh Thính Chi càng vui hơn, đột nhiên thận trọng nhìn xung quanh, trừ bỏ cô gái cầm sư ra, cách đó không xa còn có một bàn du khách nói chuyện.

Trình Trạc nhìn thấy bộ dáng rình mò của cô, suy đoán nói: "Lúc này lại muốn hỏi có thể hay không làm gì, có suy nghĩ xấu gì sao?"
Ý xấu?
Mạnh Thính Chi ngay lập tức nhớ lại lần trước ở TLu yêu cầu hôn, anh nói cô là một tiểu lưu mạnh.

Trước đây chưa từng có ai gọi cô như vậy quỷ quyệt, mặt cô đỏ bừng cả máu.

Trình Trạc tròn mắt nở nụ cười.

Cô quay đầu đi, anh liền thò qua muốn tới xem cô, "Để anh xem, sao lại không nói lời nào mặt lại đỏ, lỗ tai cũng đỏ, trong lòng đang nghĩ cái gì, hửm Mạnh Thính Chi?"
Mạnh Thính Chi né tránh, ẩn nấp, anh dùng một lực vừa phải khóa cổ tay cô, hai người im lặng phân cao thấp, cuối cùng Mạnh Thính Chi kiệt sức dựa vào vòng tay của anh.

Hương thơm lạnh lẽo và thoang thoảng của hoa phong lan mọng nước màu vàng lao về phía anh, trong lồng ngực những rung động sống động, không một chút bỏ sót bị Mạnh Thính Chi cảm nhận được.

Cô hoàn toàn choáng váng, vẫn đang ở trong trạng thái vô nghĩa, cổ tay đặt trên vai anh, ngón tay trống không dừng lại trên không trung, bất động.

Dường như anh là một bong bóng xà phòng to lớn và xinh đẹp, chỉ cần cô tham lam không đáy, chạm vào, lại gần một chút, chỉ cần một tiếng nổ sẽ biến mất.

Anh ôm lấy cô, đột nhiên hỏi: "Hài lòng?"
Cổ Mạnh Thính Chi hơi cứng ngắc vặn vẹo, cô định thần lại, liền cách anh vài phân, "Anh rõ ràng biết tất cả."
Cô muốn làm gì, có bao nhiêu thích anh, anh đều biết.

Nếu trò chơi tình cảm có xếp hạng, cô hoàn toàn bị đè bẹp.

Ngay khi cô cảm thấy ủy khuất thì không thể tốt hơn được, trầm mặc yên lặng khiến người ta phải suy nghĩ xem mình có phải chơi xấu quá mức không, Trình Trạc xoa xoa vành tai trắng hồng ấm áp của cô, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như đang dỗ dành.

"Anh cái gì đều biết, để em thực hiện được, như vậy không tốt sao?"
Mạnh Thính Chi chậm rãi nói, sau đó thuận theo lời của anh hỏi: "Vậy anh mỗi lần đều làm?"
Cô không biết bộ dáng mình nghiêng mặt nhìn mọi người, phòng bị và cáu kỉnh, kêu gọi người ta bắt nạt, lại càng kêu gọi người ta dỗ dành.

Khóe môi nhếch lên, cam tâm tình nguyện phun ra một chữ.

"Làm."
Mạnh Thính Chi lập tức hài lòng và vui vẻ, một lần nữa cô lại lao tới, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng dụi dụi khuôn mặt mềm mại vào kẽ hở của cổ anh.


Giống như loại mèo con chưa thành thạo trong việc làm nũng.

"Trình Trạc."
Anh nhẹ nhàng đáp.

Những ngón tay của Mạnh Thính Chi xoa dọc theo kết cấu của vai anh, đến tận xương bướm của anh.

Lưng của đàn ông rất nhạy cảm, cô vừa chạm vào đã khiến lưng anh nhột nhột, anh nói đùa: "Muốn làm gì, châm vào huyệt của anh?"
Cô tự tin trả lời: "Ừ, tử huyệt."
Anh cười một cách ủ rũ, âm thanh hơi thở phả ra khắp màng nhĩ của Mạnh Thính Chi, gần trong tầm tay, nhưng dường như đến từ một nơi rất xa, cô đã đợi âm thanh này rất lâu, rất lâu.

Bên kia hồ là cây cầu đá phố cổ đẹp như tranh vẽ.

Cô tựa cằm vào vai anh, ngửi thấy mùi thơm lạnh như tro của gỗ trên người anh, tựa vào như con thuyền đang đậu trong bến.

Nhìn cảnh vật mà như mê muội.

Rõ ràng là nên bằng lòng, nhưng lòng tham càng nảy sinh.

Cô nằm bò không nhúc nhích, giống như đang ngủ, Trình Trạc cũng thả cô, coi như trên người có thêm một mặt dây chuyền, không hề gây trở ngại mà xem tin tức mới trên màn hình.

Cho đến khi điện thoại của Mạnh Thính Chi bất ngờ rung lên trên bàn.

Trình Trạc có thị lực tốt, liếc mắt một cái, đọc xanh như gió, liền thấy ghi chú cái tên Chu Du gửi tới.

"Chi Chi, tớ thu dọn hành lý cho cậu rồi, đã mang trên lầu, vạn nhất buổi tối muốn ngủ với anh ấy, không phải lo di chuyển vali qua lại sao? Nhớ đi lấy nhé, tớ nói tớ không thoải mái liền đi bệnh viện, cậu đi cùng tớ, buổi chiều họp cậu không cần qua, hắc hắc tớ thật tri kỷ? "
Ngủ cùng anh...!
Ba chữ đó giống như một cây gậy đâm thẳng vào não của Mạnh Thính Chi.

Trình Trạc rất là thưởng thức mà nhìn Mạnh Thính Chi gật đầu, "Bạn của em rất tri kỷ."
Mạnh Thính Chi xấu hổ, nhanh chóng dùng ngón tay đáp lại: "Tớ biết rồi."
Sau đó vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lung tung tìm lý do để bỏ chạy.

"Cái kia, em, em đi lấy hành lý trước."
Trình Trạc nắm lấy cổ tay cô, "Anh đi lấy, em không biết số phòng của anh."
"Em sẽ không ở chung với anh." Mạnh Thính Chi sắc mặt đỏ lên, ngón tay giật giật, giống như con cá nhỏ đã từ trong lòng bàn tay anh trốn đi.

Cô khó xử nói: "Thật sự là không được, buổi tối chúng ta sẽ tụ tập điểm danh..."
Anh nhìn cô, vẻ mặt bất động.

Ồ, nguyên lai là cô đã suy xét đến chuyện đó, nhưng điều kiện không cho phép.

Mạnh Thính Chi bướng bỉnh nói thêm, "Tối một chút, điểm danh xong, chờ bạn học tan hết em sẽ đi tìm anh được không?"
Trình Trạc nhướn mày: "Anh còn không thể nhìn thấy ánh sáng?"
Cô liền vui đùa cũng không thể phân biệt, ngơ ngẩn nói: "Vậy anh muốn thế nào? Thế nào cũng nghe anh được không?"
Trình Trạc cũng không nghĩ đến cô sẽ là phản ứng này.

Giống như vào ngày sinh nhậtlần đó ở trên xe cô nói về sau sẽ sẽ giúp anh xem bài, cô cẩn thận như vậy không biết từ đâu ra.

Làm người nhìn không thể nhẫn tâm.

Anh liền hối hận vì đã trêu chọc cô.

"Em ngồi bên kia, chúng ta tâm sự."
"Hả? Tâm sự cái gì?" Mạnh Thính Chi qua bên cạnh, người còn chưa ngồi xuống, vẻ mặt mờ mịt.

Anh lại thẳng thừng hỏi: "Anh đối với em không tốt, em sợ anh sao?"
Nếu nhát gan cũng là một loại sợ hãi, thì cô sợ anh quá rồi.

"Em sợ...!làm cái gì mà anh không thích."
Trình Trạc nói rõ ràng, "Tưởng tượng không đến."
Mạnh Thính Chi dùng ngón tay siết chặt đệm sofa, "Ý anh là gì? "
Có gió thổi từ hồ.

Trình Trạc thu hồi ánh mắt khỏi tầm nhìn xa xăm, ngược lại nhìn vế phía Mạnh Thính Chi, giải thích: "Tưởng tượng không đến em làm cái gì là có thể làm anh không thích"
Còn có một điều nữa nhưng Trình Trạc lúc ấy không nói, cũng tưởng tượng không đến cô làm cái gì khiến cho anh thích.

Vào lúc ban đêm, Mạnh Thính Chi sau khi điểm danh, chạy lên căn phòng trên tầng cao nhất.

Cô bấm chuông cửa, nhẹ giọng nói: "Trình tiên sinh, buổi tối tốt lành, phục vụ phòng."
Trình Trạc mở cửa, nhưng không thấy xe ăn, nhìn Mạnh Thính Chi đầy ẩn ý, ​​dựa vào khung cửa, hơi cúi người, "Phục vụ cái gì? "
Cô là thật tay mơ, một chút liền không chịu đựng nổi, kéo góc áo ngủ của anh treo lủng lẳng, trông giống như một chiếc túi mềm nhỏ bị bắt nạt.

Gan lớn mà chui vào phòng, như thể chắc chắn rằng anh sẽ không bắt nạt cô.

"Không......!Không sao đâu, đều nghe lời anh."
Trình Trạc tự nhận bản thân có khả năng tự chủ tốt, không trầm mê bởi nhục dục, rất tự nhiên có thể rút lui khỏi rượi bia, nhưng Mạnh Thính Chi có rất nhiều khoảnh khắc trêu người mà không hề hay biết, khiến cổ họng của anh cuộn, khô đến không được.

Anh nhìn thấu cô, giữ cô lại, đó chỉ là một chiến thắng hời hợt.

Cô không biết anh bị cô mê đến mức nào, đó mới là kẻ thắng người thua.

Ma xui quỷ khiến ở dưới tàng cây trong phật điện quay đầu lại nhìn cổ cô, hôm nay mới đạt được điều mình muốn, anh dùng miệng lưỡi bắt nạt cô.

Cô đẩy anh, "Nhẹ một chút, không cần lưu cái này..."
"Cái nào?" Anh mỉm cười đầy ẩn ý, ​​bế cô lên và đi về phía phòng ngủ.

".......!Quả dâu nhỏ (*)," cô thả mình xuống chiếc giường êm ái và chạm nhẹ vào anh một lần nữa.
(*) Dâu tây nhỏ: Vì hình dạng và màu sắc của hickey và dâu tây nhỏ cũng rất giống nhau nên nó được đặt theo tên này.

Hickey là một nụ hôn được cho là để "đánh dấu chủ quyền" vì người hôn sẽ tạo những vết đỏ trên cơ thể người yêu của mình.

Đây chính là một cách thức âu yếm nhau khá táo bạo, những vết đỏ là do các mạch máu nhỏ dưới da bị vỡ gây ra mảng tụ máu.

Hickey thường sẽ được "đánh dấu" ở cổ, ngực và một số nơi nhạy cảm khác.
Đầu gối trắng hồng cọ xát vào quần anh, âm thanh bị bóp nghẹt khiến tai anh ngứa ngáy.

Trình Trạc thực sự không để lại dâu tây, cũng không chạm vào cô, anh chỉ hôn cô rất lâu trong đêm đó.

Hôn nhau đủ rồi, hai người nằm trên giường tựa trán vào nhau, cánh tay anh đặt trên đầu cô, ngón tay vờn tóc sau đầu cô.

Tim Mạnh Thính Chi đập nhanh, sợ những gì mình làm là sai làm mấthứng thú.

Cô không biết phải dừng lại như thế nào, nhưng quả thực, lùi xa hơn một chút, cô đều sẽ không.

Trái tim cô giống như bọt biển mất đi trí nhớ, siết chặt rồi thả ra, lâu ngày không thể trở lại như cũ.

Chất liệu áo trên người anh rất mềm mại, thấm đẫm hơi thở sảng khoái thuộc về anh, cô móc ngón tay ra kéo mạnh hai lần, giọng nói vang lên trong lồng ngực anh.

"Sao vậy?"
Trình Trạc đem mặt cô ngẩng mặt lên, bối rối nhìn, "Mạnh Thính Chi, anhcó phải hay không thiếu nợ em cái gì, sao thế nào luôn đáng thương vô cùng mà nhìn anh?"
Mạnh Thính Chi tránh ánh mắt anh, không biết giải thích cái gì, cuối cùng không ngại chính mình mang tội danh mang thù.

"Anh chính là thiếu em, anh hại em phải trả thêm 20 bức phác thảo, anh phải trả tiền và làm người mẫu cho em."
Cô rất gầy.

Nhưng cánh tay, eo, chân, chỗ nào cũng mềm nhũn.

Trình Trạc không dám ôm cô quá chặt, giống như một con búp bê đất sét sẽ vỡ tan nếu anh không chú ý.

"Được rồi, nhưng loại cởi quần áo này thì sẽ phải thu phí."
Mạnh Thính Chi nghe vậy cười, làm bộ làm tịch đi kéo cánh áo trên ngực anh, rất khéo nói: "Thu phí thì thu phí, em có tiền!"
Anh cười rộ lên, xoay người đem cô đè dưới thân, móc lấy vạt áo của cô rồi kéo lên, "Thật sao? Phong phú như thế nào? Anh nếm thử vị ngọt phí trước được không?"
Trên bụng có gió lạnh, cô thở hồng hộc, cảm thấy một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, lưng đột nhiên cứng đờ.

Trình Trạc dỗ dành cô, "Thoải mái đi, nếu không thích anh sẽ dừng lại."
Biết ngày mai cô vẫn còn lịch học, 7 giờ 30 phút sáng cô sẽ bắt xe buýt đến thắng cảnh, vì vậy Trình Trạc không giữ cô nhiều.

Sau khi náo loạn trong phòng một lúc, anh đưa cô xuống lầu ăn để ăn khuya.

Mạnh Thính Chi từ cửa phòng của Trình Trạc ra, bắt đầu nhìn xung quanh.

Sau khi vào thang máy, Trình Trạc liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, "Mạnh Thính Chi."
"Hả?"
Anh một tay cầm điện thoại di động, đôi mắt híp lại bắt đầu diễn mười phần sự thất vọng, "Anh như vậy mất mặt em sao?"
Mạnh Thính Chi tự nhiên là sợ.

Hàng chục bạn học và giáo viên của cô đều ở trong khách sạn này.

Dù không có chỗ đứng trong số hai người đẹp của Học viện Mỹ thuật nhưng cô cô vẫn độc thân từ năm thứ nhất đến hết cuối năm 3.

Đêm khuya, cô ăn tối thân mật với một người đàn ông, mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Quan trọng hơn, một số giấc mơ, một mình cô làm là được rồi, cô biết mình và anh không thích hợp để công khai.

Cô bắt tay Trình Trạc, sau đó đưa màn hình điện thoại di động lên trước mặt anh, là một trang: Làm sao để dỗ được trai đẹp?
Các câu trả lời dưới đây là một, hai, ba.

Mạnh Thính Chi đến gần và hỏi, "Anh thích phương pháp dỗ dành nào?"
Hai ngày đầu, nhiệm vụ sưu tầm phong tục của trường học rất chặt chẽ, cô đi thắng cảnh nửa ngày, xe buýt chuyển tuyến ngắn phải đổi xe, buổi trưa chỉ cho ăn cơm nghỉ ngơi một tiếng, liền ở nơi đó, về cơ bản không có thời gian cho các hoạt động tự do.

Chu Du chọn khó có thể nuốt xuống đồ ăn, hùng hùng hổ hổ.

"Cho dù đó là lùa gia súc hay sưu tầm phong tực, luôn luôn thúc giục."
Trong ký túc xá của Mạnh Thính Chi có bốn cô gái, nhưng cô và Chu Du là người Tô Thành.

Năm ba chọn một người cố vấn, Hoàng Đình lần này cùng với một cô gái ở kí túc xá bên có cùng người cố vấn nên rất thân thiết nóng bỏng.

Một cô gái khác tên làTôn Thục Thục, học cùng lớp, vừa nảy từ chỗ bạn trai cô ấy đến đây, mang cho các cô hai ly nước trái cây.

Kính trong nhà ăn không có bất kỳ phương tiện nào cản sáng, ăn uống như bị phơi nắng vậy.

Tôn Thục Thục hỏi Mạnh Thính Chi mượn kem chống nắng, khoác tay sang một bên và nói: "Tớ nghe nói vội vàng vì hai ngày nữa trời mưa to, có thể sợ bị chậm tiến độ."
Chu Du gia cảnh rất tốt, khai giảng là bảo mẫu cùng với giường đệm, khó khăn này cũng có thể làm cho cô ấy đau khổ.

"Thật khó chịu, tại sao chúng ta không tự mình đi ra ngoài chơi đi, keo kiệt, bủn xỉn, tại sao Học viện mỹ thuật lại nghèo như vậy, tiền đâu? Lần trước không phải nói có đại gia tặng tiền cho Học viện sao?" Đây là loại vốn nào? "
Tôn Thục Thục trả lời:" Ý cậu là vốn của tư bản? Cùng chúng ta không liên quan.

Dường như được tặng cho công xã nghệ thuật của Học viện Mỹ thuật.

phải cho nữ họa gia nào tổ chức một Triển lãm ký ức."
Chu Du dựa vào vai Mạnh Thính Chi lẩm bẩm, phàn nàn và bực bội: " Vậy không thể cũng quyên tặng cho chúng ta những bông hoa của tổ quốc?"
Mạnh Thính Chi cười rộ, Tôn Thục Thục chỉ vào hàng sau nói: "Hoa đều đã héo."
Vào ban đêm, Mạnh Thính Chi và Chu Du thu dọn giá vẽ trở về.

Khách sạn đã cung cấp một phòng triển lãm nhỏ với máy chiếu để dạy bài tập cho các giáo viên của Học viện Mỹ thuật, hiện nó đã được trình duyệt, không ít người bị Trần lão sư mắng cho máu chó đầy đầu.

Sau khi bài tập được giải quyết xong, có thể tự do di chuyển trong đêm nay.

Chu Du thở phào nhẹ nhõm, bài tập của chính mình có lẽ còn chưa đủ, cũng may hôm nay là bài tập nhóm, bị ánh sáng của Mạnh Thính Chi làm cho cảm động, cô ấy ôm Mạnh Thính Chi hôn lên mặt cô, nói Chi Chi muôn năm.

Sau khi tắm xong, bắt đầu ca hát.

Khu du lịch Vân An cổ trấn rất rộng lớn.

Những tòa nhà cũ được tân trang và mở rộng, những con phố mảnh mai, những ngọn đèn đỏ kéo dài trong bóng tối, và những ngọn đèn vàng cũ kỹ trong các cửa hàng bán đồ handmade.

Rõ ràng là những phụ kiện nhỏ nhập khẩu đều mang hơi hướng cổ xưa, tại đây huyền ảo dưới ánh sáng của ánh đèn này.

Mạnh Thính Chi đeo một chiếc vòng bằng đá opal đỏ, khi lắc, những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng, màu đỏ sẫm khiến cổ tay trắng như tuyết.


Chu Du cầm lấy cái vòng màu lam quang.

"Hai người cùng nhau, bao nhiêu tiền?"
Bà chủ trẻ tuổi mặc Hán phục phe phẩy quạt tròn, "Tính cho các cô rẻ một chút, một trăm tám mươi."
Chu Du nhăn mũi, chế nhạo, "Này còn rẻ."
Mạnh Thính Chi càng nhìn dây xích càng thích, sau khi quét mã QR để thanh toán, cô cong mắt nói: "Hiếm khi thích, tớ tặng cho cậu nhé."
"Nữ Bồ Tát," của Chu Du khoát vai Mạnh Thính Chi, quay đầu lại nhếch miệng thì thào nói: "Dù sao cũng có thể mặc cả giá á, cậu xem đêm nay bà chủ vui vẻ cười nhiều, đêm nay trở về, bà sẽ viết nhật ký, câu mở đầu, hắc hắc, gặp hai cô gái coi tiền như rác, nữ sinh viên tiền thật dễ kiếm.

"
Mạnh Thính Chi nghe Chu Du tụng kinh, hai người tránh khách du lịch đến và đi, tiến về phía trước.

Chu Du đột nhiên nhìn thấy gì đó, cao giọng, hưng phấn chỉ tay, "A, phía trước có bánh cải mai khô, cậu có muốn ăn bánh không, Chi Chi?"
Cái bánh to hơn mặt Mạnh Thính Chi, chính là hơi khó cắn.

Chưa kịp đi xa quầy bánh, họ đã bị người đi đường chặn lại.

Một nam sinh khoa nhiếp ảnh của một trường khác với một chiếc máy ảnh treo trên ngực phấn khích đuổi theo, nói Mạnh Thính Chi vừa bước ra từ bóng đèn với chiếc bánh trên tay thật kinh diễm, anh ta muốn mời cô làm người mẫu.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy bằng vải lanh màu hoa mai mang phong cách dân tộc, chiếc váy rộng và thêu một vòng hoa rối màu đỏ sẫm và xanh đậm không đều.

Những sợi tóc đuôi ngựa chải qua một ngày đã lỏng lẻo và chùng xuống với các đường gờ, càng tự nhiên và thuần khiết.

Cô không giống như một khách du lịch.

Giống như một cô gái hào quang sinh ra và lớn lên ở một thị trấn cổ kính như vậy, đôi đồng tử của cô mềm mại, như thể cô lạc lối trong sự đan xen của những người xa lạ.

Sau khi hối lộ xong Chu Du, chàng trai đã chụp một bộ ảnh về Mạnh Thính Chi như ý.

Mạnh Thính Chi không giỏi tạo dáng.

Nhưng người đàn ông có cái miệng ngọt ngào, nheo mắt sau máy quay và liên tục nói: "Đẹp, đẹp! Nụ cười vừa rồi, ai, ai, cứ như vậy, đẹp!"
Mạnh Thính Chi bị những từ lặp đi lặp lại của anh chọc cười.

Sau khi chụp ảnh, cả hai đã thêm WeChat.

Chàng trai nói rằng anh sẽ gửi nó cho cô sau.

Chu Du làm mặt quỷ, líu lưỡi cảm thán: "Bây giờ bắt chuyện phải có kỹ năng, không thể chỉ nói rằng tôi đã nhìn thấy em gái này."
Mạnh Thính Chi cười.

Vô ý ngẩng đầu, người sững sốt.

Trình Trạc đang ngồi trên tầng hai của quán trọ Trường An.

Dưới mái hiên là một chuỗi đèn tròn màu đỏ, tòa nhà ba tầng được bao bọc bởi châu chấu tươi tốt che trời và che nắng.

Chạng vạng, bóng cây, sương trà, anh ở trong đó, nhàn nhạt cầm một cái chén nhỏ bằng sứ trắng xanh, lười biếng như ngọc, làm cho người ta kết nối sáu giác quan, cách nữa con phố bừng tỉnh chợt ngửi thấy mùi trà dược, sạch sẽ và oi bức.

Trên bàn Bát Tiên còn có những người khác, ngày đó Hạ Hiếu Tranh cũng ở đó.

Những người khác nói chuyện phiếm, Trình Trạc bóc quả thông.

Chính mình không tự ăn, chuyên cần cho chim ăn.

Nhìn Mạnh Thính Chi ở dưới lầu, anh cười nhẹ, tựa như vầng trăng sáng.

Mạnh Thính Chi nâng cánh tay đang cầm chiếc bánh lên, tay còn lại duỗi thẳng hai ngón tay lên cánh tay như thể cô đang đi dạo.

Trình Trạc gật đầu.

Sau khi Hạ Hiếu Tranh nói về sự phát triển mới với những người khác, anh cũng nhìn đường phố nhộn nhịp ánh đèn bao quanh, nhìn thấy cô gái nhỏ đến từ Học viện Mỹ thuật ngáy đó với mái tóc đuôi ngựa phấp phới, gọi điện bên tai, rồi tay trong tay đến một nơi sôi động hơn với người bạn của mình.

Hạ Hiếu Tranh nói: "Rất có ý tứ."
Trên tầng hai người đã tan hết, Trình Trạc đưa người phục vụ quán trọ để lấy một chiếc hộp niêm phong, hỏi, "Thế nào?"
Hôm nay thấy chính một vài người quan tâm đến đầu tư, nói về các vấn đề đấu thầu cho sự phát triển xung quanh Phố cổ Vân An vào năm tới, Trình Trạc nễ mặt mà nhận lời tham gia.
Thành thật mà nói, đến Vân An lần này của anh đủ để khiến những người này phải kinh ngạc.

Sau khi trở về Trung Quốc, anh không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, vẩn luôn nhàn rỗi, nhưng Hạ Hiếu Tranh và chị họ của Trình Trạc sắp kết hôn, tham gia vào việc kinh doanh của Trình gia càng ngày càng nhiều.

Hạ Hiếu Tranh cười: "Nhìn tiền thì muốn kiếm, nhìn thấy việc thì muốn tránh."
Trình Trạc nhẹ mở một quả hồ trăn, bỏ vào trong hộp nhựa "bùm" một cái, hiểu ý cười, "Là có lỗi."
Rượu tự nấu của nhà trọ độ không thấp, hương vị trái cây nồng, vị rượu rất nhạt, nếu không để ý sẽ tham lam.

Vốn dĩ những bộ xương già nua này thật khó nhai, Hạ Hiếu Tranh đau đầu nói: "Phỏng chừng vẩn là phải quay về Tô thành lăn lộn."
Hộp hạt dẻ xanh trắng rốt cục đã đến tay Mạnh Thính Chi, Trình Trạc chỉ nói rằng nó được đóng gói từ nhà trọ.

Anh không nói gì về việc tự tay bóc nó.

Mạnh Thính Chi liền vui vẻ tiêu thụ một bộ phim văn học của Anh với một đĩa hạt dẻ.

Ngoài cửa sổ là cơn mưa rơi từ trưa vẫn chưa dứt, mặt hồ phía xa lộn xộn.

Những ngày này, quá trình thu thập đã bị trì hoãn, việc nghiên cứu rất dễ dàng.

Cô sẽ đến tìm Trình Trạc vào buổi tối, không ở lại qua đêm, một lát nữa sẽ rời đi, hoặc cùng anh đi ăn hai bữa ăn nhẹ vào buổi tối.

Người đàn ông trẻ trong ấn tượng của Mạnh Thính Chi, giống như một cậu học sinh, ở trong căng tin ăn cơm, sức ăn rất lớn, giống như gió cuốn mây tan.

Nhưng Trình Trạc thì không, dù đầu bếp giỏi đến đâu, anh cũng sẽ chọn đi chọn lại và ăn vài miếng, Mạnh Thính Chi tự hỏi vóc dáng coa lớn của anh dựa vào điều gì để chống đỡ tiêu hao hằng ngày.

Mùa hạ và mùa thu giao nhau, đêm đó gió to, rừng cây bên ngoài khách sạn vang lên ầm ĩ, ngay sau đó có sấm chớp ầm ầm, trời mưa to.

Những hạt mưa đập vào cửa sổ bằng gỗ, như thể tấm kính sẽ vỡ bất cứ lúc nào.

Thỉnh thoảng, một tiếng sấm sét kinh thiên động địa ập vào phòng, làm xước trần nhà, sáng rực một cách đáng sợ.

Mạnh Thính Chi thậm chí không thể nằm xuống, vì vậy cô đã lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn WeChat để hỏi Chu Du khi nào sẽ quay lại.

Có lẽ quán bar Diễm Ngộ rất sôi động, đợi mười phút đồng hồ vẫn không có ai hồi âm.

Lôi vẩn còn đánh, cái này đến cái khác.

Trường đã dành một phòng đôi tiêu chuẩn, ở tầng trệt, đã quá giờ điểm danh, hành lang im ắng, Mạnh Thính Chi không thay đồ ngủ, cô chạy vào thang máy trong đôi dép vải mềm và đi đến tầng mười hai.

Bấm chuông không có ai mở, Trình Trạc cũng không có ở đó.

Cô khoanh lại cánh ta, dựa vào cửa, gửi tin nhắn cho Trình Trạc.

Anh nhanh chóng trả lời: "Chờ anh một lát, em trước nhờ quầy lễ tân đưa thẻ chìa khóa mở cửa."
Không mất bao lâu, Trình Trạc đã quay lại.

Đèn khẩn cấp trong sảnh khách sạn đều bật sáng, ánh sáng yếu ớt.

Nhiều khách thuê mặc đồ ngủ xúm nhau làm ầm ĩ, do mất điện đột ngột nên đồng loạt kéo đến yêu cầu khách sạn giải thích?
Quản lý sảnh lễ tân đi tới trước mặt Trình Trạc, rọi đèn pin về phía sau, vừa chân thành vừa sợ hãi báo.

"Trình tiên sinh, thang máy đã dừng hoạt động, vẫn đang được sửa chữa, ngài chính mình lên tầng mười hai."
Trình Trạc sóng mắt lãnh đạm thoáng nhìn qua anh ta, cảm thấy vẻ mặt của anh ta có chút quen thuộc.

"Sợ tôi như vậy? Tôi ăn thịt người?"
Người nọ ngượng ngùng cười, "Không phải, sợ ngài bị liên lụy."
Nghe được nịnh hót quá nhiều cũng không có cảm giác được, Trình Trạc tiến vào hành lang tối, "Người đã an bài tốt?
"Đã sắp xếp rồi, bạn cùng phòng của Mạnh tiểu thư đã đến quán bar trong thị trấn, người vẫn chưa về, bên ngoài sét đánh, Mạnh tiểu thư phỏng chừng sợ ở một mình trong phòng, nên đã lên tầng mười hai.

"
Đi ngang qua cửa sổ, Trình Trạc liếc nhìn ra ngoài, đêm mưa rất to, ánh đèn trong cổ trấn trông bấp bênh.

"Có chuyện gì mà cúp điện vậy?"
"Có giông bão trước đó, đang sửa chữa, sắp xong rồi."
Căn phòng tối om, sau cơn mưa là một sự ẩm ướt lạnh lẽo.

Anh ở cửa ra vào cởi giày, điện mới ngừng hoạt động không lâu, điều hòa nhiệt độ vẫn còn đủ dùng, Trình Trạc vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi cúc áo sơ mi.

Chiếc chăn bông trắng như tuyết phồng lên, trùm kín đầu và mặt cô.

Anh không hướng mép giường đi, ngồi ở trên sô pha chậm rãi uống nước, chỉ xem động tác trong chăn bông, đột nhiên bật cười: "Mạnh Thính Chi."
Một khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi từ mép chăn nổi lên, nhìn về phía nguồn của âm thanh.

Làn da trắng nõn, không thể phân biệt được nét mặt, chỉ cảm thấy mảnh mai bỗng nhiên sáng lên.

Mềm mại và rạng rỡ như sương giá ánh trăng.

Trình Trạc dựa vào ghế sô pha, cởi quần áo một cách lỏng lẻo, để chiếc áo sơ mi của anh chỉ còn sót lại vài chiếc cúc.

Mạnh Thính Chi rời khỏi giường, đi chân trần, vô tình gõ vào góc bàn cà phê.

"A⸺⸻"
Cô đau đớn hét lên một tiếng rồi lảo đảo trước mặt Trình Trạc, anh đưa tay ra đỡ cô, sau đó không buông ra mà còn kéo người vào lòng.

Mạnh Thính Chi ngồi xuống trên đùi anh.

Lại gần, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng và mùi nước hoa phụ nữ, một mùi hương hoa hồng rất quyến rũ.

Trên bắp chân lạnh vèo vèo, có một lòng bàn tay nóng hổi đang di chuyển.

Trình Trạc thanh âm dán vào tai cô, giọng nói mơ hồ trong bóng tối trống rỗng, dường như ái muội,"Em vừa rồi đập vào đâu?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.