Trạc Chi

Chương 21: Hoàng Hôn Ngả Bóng





Editor: SQ
_____________________
Đó là một kiểu lười biếng vì cuộc sống quá đỗi suôn sẻ
Cuối tháng tám, năm tư của đại học bắt đầu.
Sau khi Mạnh Thính Chi về Vân An, trong lúc ăn cơm, Nguyễn Mỹ Vân hỏi cô sau này dự định thế nào.
Mạnh Thính Chi gác đũa lên thành chén, bưng ly nước lên uống nước.
“Vẫn chưa, năm tư còn môn mà, học xong trước đã.”
Đúng là ít môn hơn, nhưng trong khoa có rất nhiều kỳ thi, thi nghiên cứu sinh thi công chức các kiểu, học kỳ này cũng bận hơn hẳn.

Ban đầu Mạnh Thính Chi dự định tham gia nhiều cuộc thi hơn để bổ sung thêm kinh nghiệm vào lý lịch của mình, sau này nếu không “lọt vào mắt xanh” của cô Trần, cô cũng muốn tự mở một phòng tranh nhỏ của riêng mình.

Bây giờ mọi kế hoạch bị phá vỡ.
Cô trầm tính từ nhỏ, dù là trong thi cử hay học hành, ngoài có chút tài năng, phần nhiều là vì cuộc sống thiếu thốn tình cảm, tính cách hướng nội, không biết tiêu hao thời gian vào đâu.
Nhưng bây giờ, trong cuộc sống đột nhiên có thêm sự xuất hiện của một người.
Người đó như một trang giấy màu đột nhiên được lồ ng vào tập tranh đen trắng, dù cho không phù hợp với chủ đề của tập tranh đi nữa, cô vẫn sẵn lòng đẩy tất cả nội dung ra phía sau, để anh làm chương đầu tiên.
Trước khi khai giảng, Mạnh Thính Chi và Chu Du đi dạo ở trung tâm quốc tế Thế Đằng.
Cái nóng ngày hè ở Tô Thành vẫn chưa tan hẳn, trong trung tâm mua sắm đã trưng bày vô vàn các kiểu trang phục mùa thu đẹp đẽ, hai người đi mua sắm từ quần áo đến phụ kiện hơn hai tiếng đồng hồ, hai tay xách đầy túi giấy.
Chu Du mệt lả dựa vào thang cuốn, vất vả cầm ly trà sữa hút ống hút, đến khi hai má hóp vào mới hút trân châu mềm dẻo lên, cô bạn vừa nhai trân châu vừa than thở rằng đội trưởng bảo vệ của TLu chẳng hiểu phong tình.
“Ảnh nói mình cản trở công việc của ảnh mới ghê? Đàn ông làm việc ở quán bar lẽ ra phải sành sỏi lắm chứ? Không nhìn ra được mình đang thả thính ảnh hả?”
Mạnh Thính Chi nói: “Hay do cậu ném bóng [1] quá mạnh?”
[1] Tiếng Trung là “直球”, là thuật ngữ “fastball” trong bóng chày, có nghĩa là ném bóng thẳng với tốc độ cao, bình thường được dùng với nghĩa “trực tiếp, thẳng thừng, thẳng thắn”.
“Mạnh hả? Sao trên mạng nói đàn ông thích nhất là phụ nữ chủ động?”
Chu Du chìm vào tự suy ngẫm, nhưng ngẫm không ra.
Nói xong mới nhận ra mình và Mạnh Thính Chi đã bước vào cửa hàng flagship của nhãn hàng L lúc nào không hay, hai nhân viên mặc vest choàng khăn lụa vuông đi theo sau hai cô, mắt “quét” quần áo hai cô mặc từ trên xuống dưới.
Mạnh Thính Chi chọn được một chiếc túi, đeo thử trước gương.

Cuối cùng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Du, rất sảng khoái quẹt thẻ mua một chiếc túi bucket nhỏ.
Ra khỏi cửa hàng, Chu Du vẫn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt như máy quét nhìn chiếc túi trên tay Mạnh Thính Chi.
“Chi Chi, cậu trúng số hả?”
Mạnh Thính Chi lắc đầu, khóe môi cong lên, “Đâu có.”
Câu đó hỏi vậy có hơi kỳ, là một phú bà nhỏ thể hiện ra mặt duy nhất trong phòng ký túc xá, Chu Du luôn rất cẩn trọng khi nói đến những thứ vật chất này trong phòng ký túc xá.
Đơn giản là vì vào một lần hồi năm nhất, chàng trai theo đuổi Hoàng Đình tặng cho cô ấy một chiếc túi, đúng lúc Chu Du cũng có một chiếc, cho nên Chu Du vừa thấy là biết ngay chiếc của Hoàng Đình là hàng giả.
Vì không muốn bạn cùng phòng bị lừa bởi đàn ông đạo đức giả với thủ đoạn rẻ tiền, cô tốt bụng nhắc nhở Hoàng Đình rằng người này chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, không đáng tin, nào ngờ khiến cho bầu không khí trong phòng ký túc xá trở nên cực kỳ ngượng ngùng, Hoàng Đình còn cà khịa cô rằng cậu đúng là giàu thật nhỉ.

Cho nên bây giờ lại nhắc đến mấy chuyện thế này, Chu Du nói năng cực kỳ thận trọng, “Thì là, trước giờ….cậu không đeo túi của hãng này mà.”
Mạnh Thính Chi nở nụ cười dịu dàng, thẳng thắn nói: “Lúc đó thấy hơi đắt.”
Câu này là thật, Chu Du gãi đầu, cũng cười: “Hơi đắt thật, nhưng túi hãng này dùng bền lắm, Chi Chi, bộ cậu nhận được tiền thưởng từ cuộc thi hồi học kỳ trước hả?”
Mạnh Thính Chi nói: “Chưa nữa.”
Tiền thưởng của cuộc thi vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng cô cũng không thiếu tiền.

Ba năm đại học trước đây không có nhiều nhu cầu về vật chất nên cô cũng tiết kiệm được kha khá, mặc cảm là vị bị Nguyễn Mỹ Vân quản lý, cho dù sau này mẹ có cho cô nhiều tiền để dùng đi nữa, cô cũng hiếm khi mua đồ đắt.

Cứ cảm thấy mình không xứng.
Cũng không quen đi mua những món xa xỉ đắt đỏ đó.
Nhưng bây giờ, vừa nghĩ đến người rất tốt đẹp kia đó, cô cười nói: “Bây giờ muốn dùng mấy món tốt.” Nói xong, cô cắn môi nhẹ như thấy mắc cỡ.

“Thích thì nhích thôi!” Chu Du vui vẻ đẩy cô, như là cuối cùng cũng tìm được tri kỷ mua sắm.
“Haiz, mình ở ký túc xá không dám nói mấy chuyện này đâu, mình là kiểu thích thì muốn mua mà, mình đâu thiếu tiền, nhưng lần nào cũng phải nói xạo là mẹ mình ép mua, lạ lùng hết biết, mình tiêu tiền của mình mà cứ phải quan tâm đ ến cảm nhận của người khác.”
“Vậy hôm nay tụi mình không quan tâm đ ến cảm nhận của người khác nữa, đi mua!”
Tâm đầu ý hợp, Chu Du thân mật khoác vai cô, cười tươi rói như một đóa hoa đung đưa qua lại, đổi giọng đáng yêu tâng bốc Mạnh Thính Chi: “Phú bà Chi Chi nhà mình tiêu tiền như nước trông quyến rũ quá đi thôi.”
Chi Chi nhà mình….
Mạnh Thính Chi ngẩn người, vành tai hơi nóng lên, nhớ đến Trình Trạc cũng từng gọi cô như thế.
.
Nhiệt độ cao mấy ngày liên tiếp, không khí về đêm ở Tô Thành ngột ngạt khô nóng, đến cuối mùa hè vẫn không có lấy một tí dấu hiệu hạ nhiệt nào.
Trước vọng phủ Tây Kinh có nhiều xe qua lại hơn bình thường, thậm chí còn có vài phóng viên cầm thiết bị phỏng vấn.
Mạnh Thính Chi đi vòng để tránh bồn hoa tròn trước sảnh, vào trong mới biết được rằng tối nay có một đoàn phim tổ chức tiệc mừng ở tầng cao nhất, nam nữ chính là những ngôi sao đang nổi trong giới giải trí, có lẽ phóng viên chầu chực bên ngoài là để săn tin.
Hơi lạnh phả vào mặt, trong không gian trần cao của đại sảnh, hương thơm của gỗ bạch đàn vừa cổ điển lẫn thanh nhã.
Cô đến phòng tranh của cô Trần điền đơn đăng ký, nhận được tin nhắn trả lời của Trình Trạc, cô ngồi taxi qua đây.

Cô có thẻ phòng của căn phòng anh thường ở, do Trình Trạc cho.

Nhưng lần nào đến cô cũng bấm chuông.
Trình Trạc mặc áo choàng tắm của khách sạn ra mở cửa, dây đai buộc lỏng lẻo quanh hông, tóc đen còn ướt nhưng không còn nhỏ giọt.
Trông như mới tắm xong chưa kịp chỉn chu, vài sợi tóc dính trên lông mày, vô hình làm tăng cảm giác lạnh lùng trên gương mặt.
Đeo túi xách trên vai, Mạnh Thính Chi nhìn qua kẽ hở thấy một người phụ nữ mặc đầm dạ tiệc ngắn ngồi trên ghế sofa trong phòng.
Hô hấp lập tức ngừng lại, cô siết chặt dây túi.

Ở khoảng cách ngắn đó, cô dời ánh mắt, đôi mắt như nặng tựa nghìn cân, ngơ ngác chuyển sang nhìn Trình Trạc, cô không nhìn thấy vẻ chột dạ và hoảng hốt tương ứng với cảnh tượng này, bản thân mình đã hoảng trước.
Cô muốn hỏi gì đó, đôi môi hơi hé, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh nào.
Trình Trạc vẫn bình tĩnh nhìn cô, cánh tay tự nhiên choàng qua vai cô, ôm cô đang sững sờ vào lòng, giọng nhẹ nhàng như dỗ dành.
“Vào trước đã.”
Mạnh Thính Chi chìm vào hoang mang, cảnh tượng này làm cô có cảm giác chùn bước quen thuộc, vào chiều tối lần trước, khi cô nhìn thấy Kiều Lạc ở khu căn hộ Chẩm Xuân, cô cũng như bây giờ, toàn thân kháng cự và cứng đờ, khó có thể tiến đến gần anh một bước.
Cô không làm được, dù có thích anh cũng không được.
Giọng nói của cô yếu ớt như hồn vía đã bay mất, “Hay em đợi một lát….”
“Vào trước đã.” Trình Trạc ngắt lời cô, cánh tay ôm vai cô mạnh hơn nữa, không nói không rằng đóng cánh cửa phía sau cô lại.
Mạnh Thính Chi nín thở, nhìn thấy Triệu Uẩn Như trong chiếc đầm đỏ trễ vai ngồi trên sofa.
Triệu Uẩn Như hơi ngẩng cằm lên, kéo dây vai trượt xuống để lộ chút da thịt về vị trí ban đầu, váy ôm sát người, phần ngực lập tức lộ ra một rãnh sâu.

Mạnh Thính Chi từng xem Weibo của Triệu Uẩn Như, nhớ đến những lời khen của người hâm mộ dành cho cô ấy, nói cô ấy là người hiếm hoi trong giới giải trí có thân hình gầy nhưng không trơ xương.
Cô ấy đóng phim từ nhỏ, vừa thành niên là đã có thể bứt phá đóng phim tình cảm, thành công thay đổi hình tượng, còn thu hút được thêm người hâm mộ, vóc dáng thon thả nuột nà đã góp vào không ít công lao.

“Còn gì nữa không? Nói đến đâu rồi?”
Giọng nói lạnh lùng của Trình Trạc vang lên từ đỉnh đầu Mạnh Thính Chi.
Say rượu gây chuyện, sau màn dạo đầu, cảm giác chật vật và hoang đường mới lần lượt ập thẳng đến, chẳng cần soi gương, chỉ cần nhìn cô gái được Trình Trạc ôm trong vòng tay, Triệu Uẩn Như cũng có thể nhận ra được bản thân vào lúc này giống như yêu tinh.
Lòng tham hiện rõ, không được thành toàn.
Triệu Uẩn Như liếc nhìn Mạnh Thính Chi, rồi nhìn sang Trình Trạc với ánh mắt buồn bã, sự kiêu ngạo thanh cao của cô bị vẻ làm ngơ của người đàn ông đó đánh bại tan tác không còn một mảnh giáp.
Bầu không khí này thực sự rất khó diễn tả.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Mạnh Thính Chi thấy như dài đằng đẵng, sự nhẫn nhịn vì không biết gì làm Mạnh Thính Chi vô thức run lên, Trình Trạc tưởng cô lạnh, bàn tay xoa đầu vai trong chiếc đầm không tay của cô.
Anh định nói gì đó với Mạnh Thính Chi, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ.
Có chuông cửa nhưng không ấn, không biết người đến gấp gáp đến mức nào.

Mạnh Thính Chi tự nhiên đẩy Trình Trạc ra, vội chạy đi, “Em đi mở cửa.”
Cứ tưởng rằng sẽ giảm bớt ngượng ngùng, nhưng khi cô mở cửa ra, một sự ngượng ngùng khác lại ập đến.
Kiều Lạc đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn cô, lẩm bẩm một câu “Cô là ai đây” rồi không màng đến cô nữa, sải bước lớn đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy Triệu Uẩn Như như trong dự đoán, vẻ khinh thường trong mắt Kiều Lạc hoàn toàn được giải phóng.
Trình Trạc đau đầu, “Cậu lại tới làm gì?”
Trong phòng khách trần thấp, Kiều Lạc khoanh tay ngẩng cằm, đứng ở nơi cao hơn, ánh mắt như giằng co với Triệu Uẩn Như.
Lời nói thốt ra là để trả lời Trình Trạc.
“Tôi bấm ngón tay tính ra tối nay cậu gặp yêu quái, tới đây trừ yêu diệt ma giùm cậu nè.”
Nói xong, Kiều Lạc tiến đến gần Triệu Uẩn Như, tặc lưỡi quan sát đối phương.
“Đúng là diễn vai Mary Sue nhiều quá, đưa nghệ thuật vào hiện thực, say quá mà nói không phải tại rượu đâu? Cô diễn hay thật nha, sao đây, nhà họ Triệu mấy người đặt ra quy tắc gì vậy, bộ không quyến rũ được đàn ông nhà họ Trình thì bị coi là bôi nhọ gia đình hả?”
“Cô nghĩ Trình Trạc là ai? Người ta ở nước ngoài có cái gì chưa từng thấy, nếu giả say c ởi đồ có tác dụng, cô nghĩ có đến lượt cô không? So với bà cô của cô, cô còn kém xa lắm.”
Trông Triệu Uẩn Như khó chịu đến cực độ.
“Kiều Lạc!” Trình Trạc không muốn xem cảnh phụ nữ cãi nhau, đúng lúc nhắc nhở một câu.
Kiều Lạc nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Gì, tôi nói thật thôi mà.”
Kiều Lạc sống đúng với hình tượng “nghĩ gì nói đó” được người hâm mộ chết mê chết mệt, sau khi thản nhiên đáp lại Trình Trạc, cô đột nhiên chú ý đến người thứ tư có mặt, lúc nãy mới thấy ở cửa, bây giờ cánh tay của Trình Trạc đang đặt trên vai của cô gái đó.
Kiều Lạc và Mạnh Thính Chi nhìn nhau, máu hóng chuyện nổi lên, cô chưa kịp hỏi cô em này là ai, Triệu Uẩn Như mới bị cô mỉa mai đã cười nhạt tung đòn phản công.

“Đoàn phim đóng máy, đúng lúc tổ chức tiệc ở đây, nghe nói hôm nay Trình Trạc ở đây, tôi chỉ tiện đường đến thăm anh thôi.”
Triệu Uẩn Như nói một cách bâng quơ.
Lúc Kiều Lạc bước vào, Triệu Uẩn Như đã kéo dây áo lên vai, nếu chưa thì bây giờ lại lớn chuyện.
Kiều Lạc dùng mũi hừ ra tiếng, lên cao giọng buồn cười nói: “Anh? Cậu ấy là anh gì của cô? Bản thân có rõ bà cô của cô là thân phận không được công khai không thế?”
Triệu Uẩn Như bị nói khích đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng không nóng nảy như Kiều Lạc, chỉ vài giây ngắn ngủi đã có thể giấu đi cảm xúc, còn mỉm cười hỏi: “Vậy cô là em gái gì của anh ấy? Vừa thả thính Kỷ Chẩm Tinh vừa chiếm Trình Trạc, sao tôi sành sỏi bằng cô được?”
“Ủa rồi sao? Tôi thích thả thính ai thì tôi thả, trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi đâu có giống nhà họ Triệu mấy người, chỉ lượn lờ với đàn ông đã có vợ.”
Cuộc đối đầu nghiễm nhiên đã nóng dần lên.
Mức độ chịu đựng của Trình Trạc đã sắp xuống con số 0, không thể nhìn thêm được nữa, anh lau tóc qua loa, rồi ném chiếc khăn tắm ướt ra phía sau lưng ghế sofa, tỏ thái độ rất muốn đuổi khách.

“Đủ rồi, muốn cãi ra ngoài cãi.”
Lúc anh lạnh lùng rất đáng sợ, Triệu Uẩn Như và Kiều Lạc ai cũng sợ anh.
Trước khi đi, Kiều Lạc vẫn không quên nhiều chuyện, cuối cùng nhìn Mạnh Thính Chi hỏi: “Cô em này là ai á?”
Trình Trạc tỏ vẻ nhìn tôi giống để ý đến cậu không.
Kiều Lạc chịu thua nói: “Hứ, tôi hỏi Từ Cách!”
Sau tiếng đóng cửa, không gian rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Mạnh Thính Chi vẫn đứng tại chỗ, ngón tay bấu vào dây túi tạo ra hai vết hằn nhẹ.
Cô nhìn cửa, rồi nhìn anh, vẻ mặt của người ngoài cuộc, chỉ cảm thấy trong đầu rối như mớ bòng bong, “Hay….em cũng đi nhé?”
Trình Trạc vò mái tóc ướt, ngước mắt lên, hỗn độn hoang dã, “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà có chuyện?”

Lần này cô không dám nói dối nữa, lắc đầu, thỏ thẻ: “Không có.”
“Vậy em qua đây.” Anh đưa tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên, thấy cô cứng đầu không chịu nhúc nhích, anh hạ giọng, tỏ ra yếu ớt gọi cô.
“Mạnh Thính Chi, anh đau đầu.”
Vốn dĩ trong lòng cô vừa khó chịu vừa khó hiểu, rối rắm như lạc vào sương mù, nhưng khi ngón áp út của bàn tay có vết sẹo nhỏ kia vươn về phía cô, trong khoảnh khắc đó, đầu cô trống rỗng.
Sương mù tan dần, mọi suy nghĩ tan biến sạch sẽ.
Chỉ muốn nắm tay anh.
Năm ngón tay nắm lại, anh chẳng dùng sức kéo Mạnh Thính Chi sang đây, chiếc túi trượt xuống khỏi vai, rơi xuống thảm.
Cô ngồi tách hai chân trên đùi anh, sờ mái tóc ướt của anh, lòng bàn tay ẩm ướt, mùi khoang mũi ngập tràn mùi hương mát lạnh, trái tim mềm nhũn.
“Đau ở đâu á?”
Anh rất có lệ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, trả lời đại chỗ này chỗ kia.
Mạnh Thính Chi thở dài, chẳng làm gì được anh, lo lắng tóc anh ướt cộng thêm ngồi trong máy lạnh sẽ l@m tình hình tệ hơn, cô vươn tay với lấy chiếc khăn tắm,  đặt l3n đỉnh đầu anh xoa nhè nhẹ.
Hai người vẫn đối diện nhau, ở trong tư thế tì người vào nhau, anh ôm eo cô rất chặt, tựa vầng trán nóng hổi lên vai cô, mặt mày mệt mỏi nhắm mắt nói: “Đợi anh đỡ đau hơn rồi giải thích với em.”
Cô chưa hiểu kịp, hơi ngơ ra, “Giải thích gì?”
Đôi ngươi của cô trong trẻo mềm mại, vẻ ngơ ngác đó có chút trẻ con.
Đột nhiên, khóe môi của Trình Trạc cong lên một đường vòng cung đẹp mắt, một luồng khí nóng phả lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô, cả người tê dại.

“Mạnh Thính Chi, em thật sự không biết giận đúng không?”
Mạnh Thính Chi nhìn anh.
Nhìn lại quãng thời gian yêu thầm dài đằng đẵng, ngoài vẻ ngoài thời niên thiếu đẹp đến ngỡ ngàng, điều khiến cô không tày quên được chính là thái độ sống của người này.

Lớp chuyên của trường số 14 nổi tiếng là bi3n thái, đã có nhiều học sinh xuất sắc bị trầm cảm ở các mức độ khác nhau khi rời khỏi lớp đó.
Lớp chuyên học ở trung tâm dạy thêm ở cầu Đàm Phức.
Mạnh Thính Chi từng nhìn thấy Trình Trạc bước ra sau bài thi tháng của lớp luyện thi chuyên.
Đó là một buổi sáng mưa rả rích, ánh ban mai ảm đạm, mưa trên mái hiên nhỏ giọt không ngớt, anh cầm chiếc ô đen, mặt mũi uể oải buồn ngủ.
Con mèo đang trú mưa dưới mái hiên nhảy lên, kêu tiếng meo cao vút, anh chỉ liếc nhìn rồi dời đi ánh mắt thờ ơ, không có chút hứng thú, trông như tối qua đã thâu đêm với bạn bè ở tiệm net.
Rất lâu sau này, Mạnh Thính Chi mới có thể miêu tả anh lúc đó một cách chính xác: đó là một kiểu lười biếng vì cuộc sống quá đỗi suôn sẻ.
Anh chưa bao giờ là một học sinh giỏi theo nghĩa truyền thống, sự ương ngạnh và nổi loạn trong tác phong của anh, khiến anh khác biệt đến nỗi nhiều năm sau nhớ lại khóa Nhất Tam, ai cũng phải gắn nhãn.
Khó mà miêu tả được anh, chỉ có thể dùng một chữ đỉnh.
Trường số 14 có ba câu lạc bộ lớn, ngoài câu lạc bộ báo trường, còn có câu lạc bộ thiên văn và câu lạc bộ đấu kiếm.
Để vào được câu lạc bộ báo trường, Mạnh Thính Chi đã phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Thời gian phỏng vấn là vào thứ sáu sau giờ học, trời chiều bóng ngả về tây, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nằm trong khu Văn hóa Thể thao, mấy chị lớp 12 đang lần lượt đặt câu hỏi.

Văn chương của Mạnh Thính Chi khi đó chỉ dừng lại ở trình độ viết văn 800 chữ, để thêm điểm cho mình, cô đã trích dẫn rất nhiều thơ cổ và ngạn ngữ trong đơn đăng ký tham gia.
Chị lớp 12 ngồi ở giữa đọc bài làm với vẻ mặt cau có, ánh mắt mới liếc nhìn ra ngoài, đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, ngồi thẳng lưng, cao giọng hỏi.
“Mạnh Thính Chi lớp 10/12 đúng không, giải thích bạn hiểu thế nào về câu khi trẻ không cố gắng, về già ắt đau thương?”
Câu hỏi đến một cách bất ngờ lẫn khó hiểu, cô đứng trên bục giảng, nét mặt hơi cứng đờ, cũng không nhớ được mình trong lúc căng thẳng đã trả lời thế nào.

Chỉ nhớ Trình Trạc đi ra từ câu lạc bộ đấu kiếm phòng kế bên, dừng trước cửa phòng câu lạc bộ báo trường, quay đầu nhìn vào trong.
“Tại sao chỉ có đau thương, lúc không cố gắng cũng sống vui vẻ còn gì?”
Phía sau anh, là ráng chiều cam cháy trải khắp hành lang, dày đặc và đậm màu, chiếu sáng cả một tuổi thanh xuân mờ nhạt của một cô gái.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.