Trạc Chi

Chương 30: Nửa Đêm Thức Giấc





Editor: SQ
_____________________
Đêm đông, tiếng mưa, phòng ấm, người thương
Kể từ khi mua chiếc Volvo về, Mạnh Thính Chi chưa từng lái, một là vì cô đã  lấy bằng lái từ năm hai đại học, tay lái “rởm” từ lâu, hai là vì sự cố làm hỏng xe của Trình Trạc lần trước cũng thật sự đã để lại bóng ma tâm lý trong cô, hễ nắm tay lái là thấy không ổn ngay.
Tranh thủ trong bữa tối đầu tiên với họ hàng sau khi vào đông, Nguyễn Mỹ Vân nhờ anh họ Mạnh Vũ dẫn Mạnh Thính Chi đi tập lái xe.
Chiều thứ sáu.
Sau khi kết thúc họp nhóm ở câu lạc bộ nghệ thuật, cô bắt taxi đến phố Bách Hối ở khu vực Trường Lâm, ở khu này có vài cửa hàng bán xe ô tô, khu vực ngoại thành có nhiều đoạn đường bị phong tỏa, gần đó có một đường đua quy mô lớn.

Mạnh Vũ đã lái xe của Mạnh Thính Chi đến đây từ mấy hôm trước, hẹn đến đây tập lái xe cũng tiện.
Mạnh Vũ ăn mặc giản dị, cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len xám cổ cao, ngồi ở ghế phụ lái, rất có vẻ ưu tú của một giám đốc công ty ô tô, hướng dẫn Mạnh Thính Chi bắt đầu một cách chậm rãi.

Đường rộng và không người, Mạnh Thính Chi lái rất suôn sẻ.
Cô không hiểu về xe, cũng không rành các cách lái khác nhau, Mạnh Vũ tận tình dạy cô.
“Cảm giác tăng tốc thích lắm đúng không?”
Mạnh Thính Chi gật đầu, nắm chặt tay lại, hiểu được đôi chút vì sao đàn ông thích lái siêu xe, rất k1ch thích.

“Chừng nào em lái vững, chỗ anh còn một chiếc xe đua, em cứ đến lái thử.” Mạnh Vũ thấy trời đã tối, cầm di động lên nhìn, cũng đã đến giờ ăn, “Chi Chi đói chưa? Anh mời em một bữa.”
Tìm được một nhà hàng ẩm thực Hàng Châu được đánh giá rất cao trên phần mềm, mặt bằng nhà hàng ở ngoại ô rất rộng, ba tầng lầu bài trí rất đẹp và có khí chất, hòn non bộ ao cá, nước chảy róc rách, tăng thêm cảm giác ẩm thấp se lạnh đầu đông.
Bên trong đèn đóm sáng sủa.
Mạnh Thính Chi mặc áo khoác đứng trước lỗ thông gió chờ anh họ.

Lúc nãy ở trên xe, hai anh em nói về lễ đính hôn của chị họ nhà chú hai, vì là con trai cả trong gia đình, mấy năm nay Mạnh Vũ cũng bị giục cưới liên tục.
Sau khi đậu xe xong, một tay anh cầm chìa khóa xe, tay kia khoác lên vai Mạnh Thính Chi chắn gió cho em gái, vừa đi vào vừa nói: “Anh nhức đầu gần chết, không muốn cưới.”
Mạnh Thính Chi: “Sao vậy, có gia đình tốt lắm mà?”
Mạnh Vũ cười, không kể huỵch toẹt với em gái, “Không muốn bị quản thúc, cưới rồi thì sao một mình tự tại được nữa.”
Nhưng Mạnh Thính Chi biết anh họ không phải đang độc thân, hồi chiều anh ngồi trên xe nghe điện thoại, giọng cô gái nũng nịu giục anh họ cuối tháng dẫn cô ấy đi tắm suối nước nóng.
Sau khi vào nhà hàng, Mạnh Vũ gọi trước một bình trà nóng, rồi đưa thực đơn cho Mạnh Thính Chi.
“Muốn ăn gì cứ chọn.”
Mạnh Thính Chi nhận thực đơn, liếc nhìn Mạnh Vũ ngồi đối diện.
Anh họ là người Tô Thành chính gốc, gia đình có nhà cửa có cửa hàng, bố mẹ có công việc nhà nước ổn định, anh mới hơn 30 tuổi đã là giám đốc của một công ty ô tô, người cao ráo mặt điển trai.
Đàn ông xuất sắc có quá nhiều sự lựa chọn, không muốn yên bề gia thất cũng là lẽ thường.
Đánh dấu vào hai món thanh đạm, Mạnh Thính Chi không nhịn được, hỏi: “Anh, sau này anh muốn cưới kiểu phụ nữ thế nào?”

Mạnh Vũ uống trà nóng, lướt đọc tin nhắn mới trên điện thoại, cười đáp qua loa: “Cưới hả….còn sớm lắm, mấy năm nữa mới tính đi.

Sao thế, mẹ anh mua em đến hỏi anh hả?”
Mạnh Thính Chi vội lắc đầu, “Đâu phải.”
“Vậy sao tự dưng hỏi chuyện này?” Thấy cô không chọn gì, Mạnh Vũ lại gọi phục vụ đưa thêm một tờ chọn món, giục Mạnh Thính Chi: “Đừng chỉ ăn rau, em gầy nhom, phải bồi bổ vào.”
Mạnh Thính Chi khẽ gật đầu: “Em hỏi vậy thôi.”
Một bữa cơm ăn trong hơn một tiếng, món vịt nấu măng cuối cùng cũng được mang lên, vậy là nói chút ít chuyện gia đình.

Nước canh rất tươi, Mạnh Thính Chi húp hết một chén, lúc ra khỏi nhà hàng thì cả người ấm hẳn.

Không biết gần đây đang tổ chức hoạt động gì mà có bắn pháo hoa, âm thanh vang dội.
Điện thoại di động của Mạnh Thính Chi vang lên vào lúc này, cô lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình điện thoại đang rung hiện tên người gọi là Trình Trạc.
Cô đi theo Mạnh Vũ đến trước cửa bãi đậu xe, bắt máy nói “Alo”, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng pháo hoa trong điện thoại, gần như cùng lúc với vị trí của cô.
Chỉ là truyền qua đây theo dòng điện, giữa khoảng trống có thêm một tấm phim màu xám, chợt cảm thấy khoảng cách rất xa.
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu nhìn pháo hoa, nghe thấy tiếng cười nhẹ.
Cô quay đầu lại ngay tắp lự, nhìn thấy Trình Trạc đứng ở cầu thang ngoài trời, bên trong cửa kính khung gỗ mô phỏng cảnh nước non cổ kính, ánh đèn đỏ, vết mực đen, rất rõ ràng.

Anh bước ra khỏi ánh đèn, sơ mi trắng và áo khoác đen, như mặc đồ đôi với trang phục hôm nay của cô.
Cúp máy, thấy Trình Trạc sắp đi đến đây, Mạnh Thính Chi nhìn sang anh họ.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ nói cho người nhà biết về Trình Trạc, nhưng tình huống bây giờ là không thể tránh khỏi.
Mạnh Vũ cũng nhìn thấy cái bóng nơi tối tăm đó, híp mắt: “Bạn hả?”
Mạnh Thính Chi không biết nói dối, nhỏ giọng đáp đúng sự thật: “Bạn trai em.”
Trình Trạc đến gần, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Mạnh Thính Chi, đuôi mày giãn ra, ánh mắt hướng về phía Mạnh Vũ, “Người này là?”
“Anh họ em.”
Vẻ mặt của anh thay đổi chút ít.
Mạnh Thính Chi bỗng rất nghi ngờ rằng có phải vừa rồi anh hiểu lầm gì đó nên mới gọi cho mình cuộc điện thoại này không, nhưng người này dù thích hay giận cũng không thể hiện ra ngoài, lúc này hết sức tự nhiên chìa tay về phía Mạnh Vũ: “Chào anh họ Chi Chi, tôi là Trình Trạc.”
Vẻ mặt của Mạnh Vũ còn thay đổi nhiều hơn so với Trình Trạc, đôi mắt sau cặp kính mỏng nheo lại, có ngạc nhiên lẫn ngờ vực.
“Mạnh Vũ.” Anh nhìn Trình Trạc, nở nụ cười nhẹ, bắt tay với Trình Trạc: “Anh Trình, nghe danh đã lâu.”
“Anh biết tôi?”
Mạnh Vũ liếc nhìn Mạnh Thính Chi, cười tươi hơn nữa, “Anh với em gái tôi còn quen biết được nhau, tôi biết anh, khó lắm hả?”
Trình Trạc không tỏ ý kiến.
Mạnh Vũ nói: “Chiều nay dẫn Chi Chi tập lái xe gần đây, tiện đường đến đây ăn cơm.”
Trình Trạc nói bạn mình đang tổ chức một sự kiện ở trường đua gần đây, mới kết thúc, ở gần nên đến đây ăn, vừa nói xong thì thấy Thẩm Tư Nguyên trong trang phục đua xe thò đầu ra từ lầu hai, “Ê Trình Trạc, hút có điếu thuốc mà lâu vậy? Về đi chứ, thề luôn không rót bia cho cậu nữa.”
“Gặp Mạnh Thính Chi, nói vài câu với anh của cô ấy, mọi người ăn trước đi.”
Trong đám thiếu gia đó, Từ Cách đứng đầu hội thích hóng chuyện, người xếp hạng hai chính là Thẩm Tư Nguyên, hai tay làm thành hình cái loa la lên với Mạnh Thính Chi: “Mạnh Thính Chi, công tử Trình nghe lời cô lắm, hôm nay chưa đụng một giọt bia nào.”
Trình Trạc chỉ cho anh ta một chữ: “Cút!”
Sau khi Thẩm Tư Nguyên quay lại, phòng riêng trên lầu hai ồn ào hẳn lên, bóng người hỗn loạn.
Trình Trạc quay đầu đi, ánh mắt dịu dàng nhìn Mạnh Thính Chi, “Tập lái xe? Sao không nói với anh? Thế này đi, em đừng làm phiền anh họ nữa, anh rảnh lắm, anh dạy em.”
Mạnh Vũ tiếp lời, môi nở nụ cười hờ hững: “Về kỹ năng lái xe, chắc chắn anh Trình rất giỏi.”
“Làm gì có, cứ gọi tôi là Trình Trạc, trường đua gần đây là của bạn tôi, có hứng thú thì có thể ghé chơi.” Trình Trạc nhìn về phía bãi đậu xe, “Hai anh em chạy xe đến? Đi về có tiện không??”
Bây giờ Mạnh Thính Chi mới lên tiếng, ngoan ngoãn đáp “Dạ”.
Mạnh Vũ không phải là người ngu ngơ, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời Trình Trạc.
“Tôi phải đến công ty, không tiện chở Chi Chi về, vậy tôi đi trước nhé, Chi Chi, lúc nào tới nhà anh lấy xe cũng được.”
Cuộc nói chuyện nhẹ nhàng hơn cô nghĩ, Mạnh Thính Chi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Dạ, vậy anh chạy xe cẩn thận.”
Chiếc Volvo đỏ nham thạch chạy ngang qua trước mặt Trình Trạc.
Anh bật cười: “Xe của em?”
Mạnh Thính Chi biết xe của mình không ăn nhập với chính mình cỡ nào, nhưng điều mà quý bà Nguyễn Mỹ Vân muốn chính là hiệu quả này, chỉ ước gì cái màu sắc như lửa này có thể biến Mạnh Thính Chi im ỉm thành một nồi lẩu cay như kiểu Chu Du.
“Ừm, mẹ em chọn đó.”
Anh luôn hiểu được suy nghĩ của cô, “Em không thích?”
Cô lại bắt đầu nói khác đi, “Cũng được.”
Anh nói chắc chắn, “Vậy là không thích.”
Mạnh Thính Chi quay về phòng riêng với anh ngồi một lát, ăn uống xong xuôi, mọi người dự định về TLu đi tăng hai, đã nhờ  người sắp xếp từ trước, lúc đến thì TLu đã “đủ mặt anh tài”.
Thi Kiệt đến báo cáo với Từ Cách, sẵn tiện chào hỏi Mạnh Thính Chi.
Từng gặp nhau ở tiệm trái cây hai lần.
“Thân lắm hả?”
Trình Trạc dời ánh mắt khỏi Thi Kiệt, thấy Mạnh Thính Chi lắc đầu nói: “Không đến mức đó, ở cùng khu nhà, từng gặp vài lần.”
“Chu Du đang theo đuổi anh ấy.” Nhớ đến Chu Du bị từ chối mấy lần, Mạnh Thính Chi bổ sung một cách khách quan, “Khó nhằn lắm.”
Trình Trạc hiểu ra, quyết định làm người tốt đến cùng, “Vậy em rủ bạn đến đây chơi chung đi.”
Về đội trưởng bảo vệ đó, muốn thì chỉ cần Từ Cách gọi một tiếng là đến ngay.
Mạnh Thính Chi gửi tin nhắn cho Chu Du, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn Thi Kiệt bị Từ Cách gọi đến đây, trên điện thoại là một câu “Tới ngay và luôn!!!” của Chu Du.    
Có cảm giác như đang cố ship CP.
May là cảnh tượng sau đó không phát triển theo hướng này, nhưng quá đỗi bất ngờ là Chu Du đến cùng lúc với Kiều Lạc.


Nếu Thi Kiệt là “ý trung nhân”, vậy thì Kiều Lạc mới chính là báu vật trong lòng Chu Du.
“Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, mình được thấy trực tiếp luôn! Má ơi, ngay trước con mắt luôn, dạ chào Kiều Lạc, em là Chu Du, em là bạn của Chi Chi, lần trước chị đưa Chi Chi album có chữ ký là cho em đó.”
“Nhớ chứ, em cũng đến chơi hả?”
Chu Du căng như dây đàn: “Chi Chi rủ em.”
Kiều Lạc vô cùng phóng khoáng: “Ồ, vậy tụi mình một tụ, vào thôi, đi chung nè.”
Sự giản dị và gần gũi của thần tượng, cộng thêm khoảnh khắc Kiều Lạc đặt tay lên vai Chu Du đã khiến cô nàng mất hết lý trí, có khi Chu Du cũng chẳng nhớ tối hôm đó Thi Kiệt có vào phòng, cô nàng ngồi cạnh Kiều Lạc hăng say nói từ album đợt trước cho đến gameshow mà Kiều Lạc sắp làm khách mời.
Trình Trạc hiếm khi tốt bụng nối dây tơ hồng cho người khác, vậy mà không nối được, bản thân anh thấy khó hiểu, “Bạn em thích cậu ấy thật?”
Mạnh Thính Chi gãi lỗ tai, nhìn Chu Du đang thỏa ước nguyện được hát chung với thần tượng, “Thật mà, nhưng cậu ấy thích Kiều Lạc hơn.”
Rạng sáng, trời đổ mưa, mặt đất ẩm ướt, khi xe lái ra khỏi tầng hầm, Mạnh Thính Chi nhìn thấy thế giới mờ mịt trong màn mưa bên ngoài.
Bấm cửa kính xe xuống một chút, gió lạnh như dao cứa lập tức ùa vào, Mạnh Thính Chi rùng mình vì lạnh, vội vã đóng cửa sổ lại kín mít.
Quay về khu căn hộ Chẩm Xuân.

Lúc nãy trên xe Mạnh Thính Chi hắt hơi vài lần, cô thay giày, Trình Trạc cầm áo khoác và túi xách của Mạnh Thính Chi, giục cô đi tắm bồn nước nóng trước cho đỡ lạnh.
Trình Trạc tắm vòi sen rất nhanh, anh mặc áo choàng tắm rộng rãi đi ra, đèn điện thoại sáng lên, đọc xong tin nhắn mới, anh vừa trả lời vừa xuống lầu rót một ly sữa cho vào lò vi sóng, một phút sau lấy ra mang lên lầu.
Cửa trượt của nhà vệ sinh được đẩy ra, trước mắt là hình ảnh thế này.

Đêm mưa mùa đông ẩm ướt, không khí nóng ẩm, bọt xà phòng như tuyết, mái tóc đen nhánh được kẹp lỏng lẻo, vài sợi tóc  mảnh uốn lượn trên bờ lưng gầy trắng như ngọc.
Như tranh, tranh thủy mặc.
Người trong tranh đang gác tay lên thành bồn tắm quay đầu lại, gương mặt mềm mại nở nụ cười dịu dàng, ngón tay đã ửng hồng vì tắm lâu chỉ vào ngọn hải đăng thấp thoáng bên ngoài lớp kính một mặt.
“Chỗ đó là gì vậy anh?”
Trình Trạc bước đến, đặt ly sữa nóng xuống bệ gỗ, nhìn sang đó, “Một câu lạc bộ mới.”
Mạnh Thính Chi rụt người vào trong nước, ôm ly sữa nóng, hai vai lõm sâu xuống, cô nhấp một ngụm, hơi nóng ngọt ngào sưởi ấm trái tim cô.
“Đẹp nhỉ, ngọn tháp đó như đèn khổng minh ấy.”
Ngón tay của Trình Trạc vuốt nhẹ khóe môi cô, “Thích? Chừng nào khai trương anh đưa em đi.”
“Không biết bên trong đó có gì ta?”
“Vậy đi xem thử cho biết.”
Sự lười biếng thời trẻ của anh sau nhiều năm đã được phát huy đến mức cao nhất, thoạt nhìn giống như một tay công tử chơi bời lêu lổng, hờ hững lười nhác, hai câu cửa miệng chính là “sao cũng được” và “chịu vậy”, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà cứ như ông cụ non.
Không bận tâm về mọi thứ, lười bỏ công sức vào bất kỳ chuyện gì.
Ngoại trừ hôn cô.
Anh rất nhẹ nhàng trong chuyện giường chiếu, mấy lần đầu cô thực sự không quen, không hề biết phối hợp, anh vẫn kiên nhẫn dẫn dắt cô vào trạng thái.

Chỉ khi hôn nhau, lần nào cũng cực kỳ mãnh liệt, thấy mặt cô đỏ đến tận mang tai và thở không ra hơi, anh vui vẻ như chơi xấu thành công, ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn đi hôn lại chân mày và chóp mũi của cô.
Ly sữa vơi đi một nửa, trên thành cốc nổi lên một lớp cặn trắng.
Mạnh Thính Chi vòng tay qua cổ Trình Trạc, nước rơi tí tách từng giọt, cô được bế ra khỏi bồn tắm, anh vẫn tập trung bế cô bằng một tay, tay còn lại rút chiếc khăn tắm lớn khoác lên lưng cô, bế cô đến chiếc giường êm ái.
Đêm mưa ẩm ướt, cô cũng ẩm ướt.
Ngủ đến nửa đêm, Trình Trạc nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, mở mắt ra, chỉ thấy chiếc áo sơ mi đen anh để ở mép giường bị kéo lên cao, che đi bờ vai mảnh mai.
Giọng của anh chưa tỉnh hẳn, anh vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cô một cách chính xác trong căn phòng thiếu ánh sáng, hỏi: “Đi đâu? Sao không bật đèn?”
Không bật đèn tất nhiên là vì sợ ảnh hưởng đến anh.
Mạnh Thính Chi cúi người chồm đến cạnh anh, muốn bảo anh ngủ tiếp, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên mặt anh: “Tự dưng em nhớ ra bể rùa đặt cạnh cửa sổ, mưa lớn quá, em sợ mưa tạt vào, em xuống lầu xem thử.”
Nghe kỹ, có tiếng lộp bộp của mưa dội vào cửa kính, thi thoảng có tiếng sấm nhỏ.
Cổ tay lại bị anh kéo về.
“Anh đi cho.” Giọng anh khàn khàn, định giở chăn ngồi dậy, chợt nhớ đến lúc ở Vân An, Mạnh Thính Chi sợ sấm nên trốn trong chăn của anh.
“Nếu em sợ thì đi chung?”
Mạnh Thính Chi đan ngón tay vào bàn tay khô ráo ấm áp của anh, nắm chặt, tinh nghịch nói: “Em không sợ, em đi theo anh, bảo vệ anh.”
Anh bật cười thấp, lần đầu tiên nghe thấy có phụ nữ nói muốn bảo vệ anh, anh dắt cô đi, miệng nói thôi khỏi.
Trình Trạc thực sự chưa tỉnh, nheo mắt đi xuống lầu, nửa bàn chân bị hụt, hơi lung lay trên cầu thang, Mạnh Thính Chi chống vào tay anh để ngăn lực rơi xuống, sau đó cười ra tiếng.
“Vậy mà nói không cần em bảo vệ?”
Trình Trạc mỉm cười, gật đầu hợp tác, “Cần, không xa em được.”
Mạnh Thính Chi nghe vậy thì mím môi, buông tay anh ra, chạy đi trước xem hai con rùa nhỏ, đúng là đã bị nước mưa tạt vào, hai con rùa hoạt động vào đêm khuya, co rúm người lại, còn chui qua các khe đá.
Mạnh Thính Chi đổi vị trí của bể rùa, Trình Trạc đi đóng cửa sổ.
Mạnh Thính Chi rút một xấp khăn giấy, lau đi nước mưa trên bể kỹ càng, Trình Trạc đóng cửa sổ nên vai và cánh tay cũng dính nước mưa, mặc dù chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng anh để trần thân trên mà cũng không sợ lạnh.
Mạnh Thính Chi lau cho hai con rùa xong, chuyển sang lau cho anh.
“Anh coi chừng bị cảm.”
Anh cười cô quá đảm đang: “Sức khỏe tốt.”
Mạnh Thính Chi bĩu môi, “Xạo sự.” Vứt khăn giấy vào thùng rác, ngón tay cô chọc vào người anh vài cái, “Anh cứ ỷ còn trẻ không chịu lo, sau này dạ dày nè phổi nè yếu hết.”
Trình Trạc phì cười, Mạnh Thính Chi hết cách với anh, siết chặt nắm tay, giận dỗi đánh anh vài cái, giọng mềm mại.
“Anh còn cười!”
Trình Trạc cố ý ngả người ra sau, giống như cô đánh không nhẹ chút nào, vẫn không ngừng cười, thấy cô phồng má tức giận thì cười càng tươi hơn nữa.
Anh kéo tay cô, đặt lên chỗ bị cô chỉ vào, nói: “Em yêu à, chỗ này không phải là dạ dày, mà là thận, khỏe lắm đó.”
Mặt Mạnh Thính Chi lập tức đỏ bừng.
Tay vẫn bị anh áp vào vị trí của thận, da của đàn ông khác với của phụ nữ, không mềm mại, nhưng trơn mịn nóng ấm, ẩn chứa sức mạnh và ngọn lửa.
Cô đã được trải nghiệm.
Ngón tay không nghe lời cào nhẹ phần da nơi đó, Mạnh Thính Chi ngước mắt lên, đột nhiên rất muốn hôn anh, đây là lần đầu tiên cô mạnh mẽ ấn anh vào ghế sô pha để hôn.
Anh để cô chiếm thế thượng phong, để cô muốn nghịch thế nào thì nghịch, một tay ôm eo cô vì sợ cô không giữ được thăng bằng sẽ ngã, tay kia cũng không nằm yên, Mạnh Thính Chi kịp thời giữ anh lại, nói với anh như thương lượng: “Để em, anh đừng cử động được không?”
Trình Trạc cong môi: “Kiểm tra anh bằng cách này?”

Mạnh Thính Chi dở khóc dở cười, cô chỉ đơn giản là muốn một nụ hôn thôi mà?
Trình Trạc nói: “Kkhông được.”
Lúc Chu Du theo đuổi Thi Kiệt, nói em làm bạn gái anh được không, Thi Kiệt nói không được, Chu Du lập tức đáp lại câu đàn ông không thể nói không được, bây giờ Mạnh Thính Chi cũng cố ý nói thế.
“Đàn ông không thể nói không được.”
Quả nhiên không thu được kết quả tốt nào, còn bị Trình Trạc đánh chát một cái vào mông, “Học từ ai đây?”
Cô không hôn nữa, nép mình vào vòng tay ấm áp của anh, ôm cổ anh tựa vào vai anh.
Đêm đông, tiếng mưa, phòng ấm, người thương.
Một đêm như thế này quá hiếm hoi, con người khi ở trong thế giới tươi đẹp sẽ không thể ngăn mình tưởng tượng về tương lai, cho dù đã nhắc nhở bản thân từ trước đi nữa, cũng khó tránh được những lúc buông thả để rồi lạc hướng.
Một lát sau, cô dịu dàng hỏi: “Trình Trạc ơi, sau này anh còn rảnh rỗi thế này nữa không?”
“Sợ anh không có thời gian dạy em lái xe?”
“Không phải, hỏi thôi à.”
Bụng dưới nóng lên, cảm nhận được sự vuốt ve gần gũi, cô nghiêng thân người dịch ra một khoảng trống nhỏ xíu, để anh tiến thẳng vào, hơi nóng đó di chuyển đến lưng cô, sống lưng gầy guộc như những phím đàn, những ngón tay anh khéo léo đàn bản dạ khúc.
“E là khó, nhà anh muốn trị anh từ lâu rồi.”
Giọng điệu của anh như nói đùa, nhưng những gì anh nói là thật.
Ông cụ đã thúc giục rất nhiều lần, lần nào anh cũng đáp lại qua loa.

Tối nay, người bố hành tung bí ẩn của anh còn hiếm hoi gửi tin nhắn cho anh, tháng sau tập đoàn có cuộc họp thường niên, yêu cầu anh phải tham gia.

Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chỉ  nán lại trong suy nghĩ chứ không nói ra, cuối cùng cô chỉ dụi vào người anh, nói: “Hôm em tốt nghiệp, anh đến được không?”
“Tốt nghiệp? Cuối tháng 6?”
“Ừm.”
“Còn lâu lắm mà.”
Mạnh Thính Chi thì thầm, “Đúng là lâu quá đi.”
Trình Trạc không nghe rõ, nghiêng đầu, “Em nói gì vậy?”
“Anh có đến được không?”
Anh luôn là người lười nghĩ về tương lai, ngay cả cuộc sống hiện tại cũng đã có phần mông lung, nhưng dưới ánh đèn trong đêm tối, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao chói lọi, nhìn anh, anh cũng sẵn sàng gạt đi lớp sương mù, đồng ý với mong đợi của cô.
“Được.”
“Thật hả?”
Trình Trạc mới là người bó tay với cô, “Lại không tin anh, phải ngoéo tay mới chịu?”
Mạnh Thính Chi không nhận cái tội được chiều nên hư này, “Nói ngoéo tay mới chịu hồi nào?”
Anh càng lúc càng nói quá.
“Viết giấy cam đoan?”
Mạnh Thính Chi nể anh luôn, nghiêng đầu cười, vài giây sau, với vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng, cô giơ ngón út về phía anh: “Vậy thì ngoéo tay, đồng ý rồi là không được thất hứa đâu nha.”
Trình Trạc móc vào ngón út của cô, để cô hết sức nghiêm túc hoàn thành nghi thức đóng dấu trẻ con này.
“Không thất hứa, cam đoan không thất hứa với Mạnh Thính Chi.”
Hai con rùa kia không chịu ngủ, cả hai ăn ý áp hai chân trước lên tấm kính, đảo đôi mắt nhỏ đen láy của mình, nhìn hai người, cứ như đang chứng kiến một thời khắc quan trọng.

Mạnh Thính Chi bật cười vì bị hai đứa nhìn chằm chằm, ngố quá đi thôi, cánh tay trên vai Trình Trạc lay nhẹ, cô chợt nảy ra ý tưởng, “Đặt tên cho hai đứa nhé?”
Trình Trạc nhìn vào bể rùa thủy tinh, một con lớn một con bé.
“Có rồi mà?”
Mạnh Thính Chi ngạc nhiên chớp mắt, “Hồi nào?”
“Ông chủ đặt đó.” Anh chỉ vào con lớn, nói ra cái tên đã được chứng thực chính thức: “Ngọc thụ lâm phong.”
Mạnh Thính Chi bật cười, “Vậy con kia thì sao?”
“Anh đặt rồi.”
“Tên gì?”
Sao cô không nhớ được anh đặt tên cho rùa hồi nào nhỉ.
Trình Trạc áp môi bên tai cô, thong thả nói ra ba chữ.
Hơi nóng phải vào tai, ánh mắt của Mạnh Thính Chi lập tức xao động.
Anh chỉ vào chóp mũi cô, tự dát vàng lên mặt mình, “Tên hay đúng không?”
Tiếng mưa nhỏ dần.
Tắt đèn phụ trong phòng khách, cô kéo Trình Trạc lên lầu ngủ, chúc hai con rùa ngủ ngon.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.