Trạc Chi

Chương 49: Hạt Lựu





Editor: SQ
_____________________
Chị thử động đến cô ấy xem
Hôm đó bị nước nóng bắn vào tay, mới đầu Mạnh Thính Chi không để ý, đến sáng hôm sau rửa mặt mới nhìn thấy trên ngón trỏ có một vết phồng rộp nhỏ.
Cũng không để tâm, cô lau mặt, về phòng lấy kim chọc vào mụn nước, xé lớp da, lấy khăn giấy lau qua loa rồi thôi.
Hôm sau nhiễm trùng, vết thương lan rộng ra.
Rốt cuộc vẫn bị Nguyễn Mỹ Vân nhìn thấy, giục cô đến bệnh viện mua thuốc mỡ thoa lên, tay con gái mà lỡ bị sẹo thì xấu cỡ nào?
Vẫn để lại sẹo.
Lớp mài đã rơi ra, lộ ra vết sẹo màu xám nhợt nhạt.

Đi ra khỏi phòng tranh, cô cúi đầu ấn ngón tay vào đó, không đau không ngứa, nhưng xấu thật, không biết khi nào mới mờ đi.
“Cô Mạnh.”
Mạnh Thính Chi nghe tiếng thì ngẩng đầu, một chiếc xe màu đen đang đậu bên đường, cửa sau mở ra, Hạ Hiếu Tranh bước xuống.
Trước đây Mạnh Thính Chi từng gặp người này rất nhiều lần, bất kể là trong trường hợp nào, người đàn ông này cũng toát ra khí chất tinh anh quý tộc, thâm sâu khó lường.
Bây giờ không còn chiếc kính gọng vàng, đôi mắt bình tĩnh của Hạ Hiếu Tranh đã mất đi cảm giác xa cách, anh mặc một chiếc áo cổ lọ mỏng xám vừa người, vai rộng lưng gầy, trông gầy gò lạ thường.

“Anh Hạ.”
Từ khi Tiết Diệu qua đời, đã hơn nửa năm Mạnh Thính Chi không nhìn thấy Hạ Hiếu Tranh, người này đã thay đổi rất nhiều.
Hạ Hiếu Tranh bước đến trước, giọng nói ôn hòa: “Cô Mạnh, hôm nay đến tìm cô, vì tôi có một yêu cầu vô lý.”
Mặc dù bây giờ Hạ Hiếu Tranh đã rời khỏi nhà họ Trình, nhưng trông vẫn không đến mức sa sút, chỉ có hơi tiều tụy mà thôi.
Khi xe chạy vào một khu phố rất cổ xưa, Mạnh Thính Chi thầm thắc mắc, nhưng cô ngước mắt nhìn khu dân cư cũ kỹ bên ngoài cửa xe, không hỏi bất kỳ vấn đề nào.
Hạ Hiếu Tranh mới là người quan sát kỹ lưỡng.
Ánh mắt lướt qua Mạnh Thính Chi trong bộ sườn xám màu hoa anh thảo, tóc búi thấp lỏng lẻo, để lộ đường nét khuôn mặt mềm mại, trong một thoáng thực sự rất giống với khi người nào đó khi trang điểm nhẹ.
Hạ Hiếu Tranh bình tĩnh giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt mình.
“Mẹ tôi thích tấp nập, nhà yên tĩnh quá bà ở không quen.”
Hạ Hiếu Tranh nhìn ra ngoài xe, “Nghe thấy tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau, ngửi thấy mùi thức ăn nhà người khác, tối xuống lầu nhìn thấy đám trẻ con chạy tán loạn, bà ấy thích thế.”
Khu nhà rất cũ, nhưng đúng là rất sinh động, ngay đầu khu đã có quán ăn, tiếng mời gọi khắp con đường.
Mạnh Thính Chi xuống xe, nghe thấy tiếng nói từ phía sau.

“Tôi cũng rất thích.”
Sau khi hoàn hồn, câu nói đó cứ như ảo giác, Mạnh Thính Chi nhìn vào trong xe, Hạ Hiếu Tranh đã lấy chiếc khăn màu ghi lau kính, đeo lên sống mũi cao thẳng và nghiêm nghị, rồi nở một nụ cười hiền lành.
“Cảm ơn cô Mạnh nhé.”
“Cảm ơn cô đã đồng ý đến ăn bữa cơm này với mẹ tôi.”
Quần áo và kiểu tóc trước đây chưa thử bao giờ làm hành động của Mạnh Thính Chi có phần mất tự nhiên, chưa kể chuyến đi này còn là để lừa người khác.
“Tôi….làm được thật hả? Tôi sợ bác gái biết được sự thật sẽ càng buồn hơn.”
Hạ Hiếu Tranh làm động tác mời đi, dẫn đường cho Mạnh Thính Chi.
“Mắt của mẹ tôi có vấn đề, gần như không thấy rõ được nữa, cô với cô ấy có dáng người và giọng nói rất giống nhau, tôi đã báo trước với bảo mẫu, không có vấn đề gì đâu, chỉ là, làm phiền cô rồi.”
Việc quen kiểm soát và sắp xếp mọi việc của người này như bệnh nghề nghiệp đã khắc sâu vào xương cốt, nhưng bốn chữ cuối cùng cực kỳ chân thành.
Trong khu nhà đôi sáu tầng, lên tầng hai, chuông cửa đã hỏng.
Hạ Hiếu Tranh gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ hơn 40 tuổi đến mở cửa, bà thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Mạnh Thính Chi bên cạnh Hạ Hiếu Tranh, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười nói vọng vào nhà, “Dì ơi, Hiếu Tranh dẫn A Diệu đến này.”
Qua huyền quan đơn sơ, giọng nói trầm khàn nhưng vui vẻ của bà cụ truyền đến: “A Diệu tới hả, mau vào mau vào!”
“Dì Trương, lấy mấy quả lựu mua hồi sáng ra đây, để tôi lột vỏ, A Diệu à, sáng nay dì mua được mấy quả lựu vừa lớn vừa đỏ.”
Căn nhà nho nhỏ, cũ kỹ nhưng sạch sẽ, thoáng chốc đã lấp đầy bởi tiếng người.
Bà cụ thực sự không nhìn thấy rõ nữa, chỉ có thể mò mẫm, đưa tay về phía bóng dáng mặc sườn xám, Mạnh Thính Chi vội vàng đưa tay ra đón nhận cái nắm tay của bà.
Hạ Hiếu Tranh nói mẹ Hạ bị bệnh rất nặng, trước đây đã làm phẫu thuật hai lần nhưng không thể trị tận gốc, sau này bệnh tái phát nên sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, hiện bệnh viện không còn đề nghị tiếp tục điều trị nữa.
Người lớn tuổi không ai thích ở bệnh viện, vậy là về nhà tĩnh dưỡng.
Mạnh Thính Chi nhìn mẹ Hạ ngồi trước mặt mình, nét mặt bà xanh xao nhưng luôn nở nụ cười hiền, dù ốm yếu già cả, nhưng cũng không giấu được vẻ dịu dàng ấm áp trên gương mặt bà.
Hạ Hiếu Tranh nhận lấy cái chén từ dì Trương, đặt trước mặt mẹ Hạ, anh cầm dao gọt hoa quả mở lựu, rất quen tay và tỉ mỉ.
“Sao mẹ biết lựu này đỏ? Đã dặn mẹ xuống lầu đi loanh quanh gần đây là được rồi, đi xa thế làm gì, sức khỏe có chịu được không.”
Mẹ Hạ phớt lờ sự lo lắng của con trai, kéo tay Mạnh Thính Chi cười nói, “Dì hỏi ông chủ rồi, dì nói nhà tôi có đứa con gái thích ăn lựu nhất, lựu này mà không bao ngọt là tôi trả lại đó nha.”
Hạt đỏ thẫm rơi ào ạt vào chén sứ trắng.
Hạ Hiếu Tranh ngồi phía ngược sáng, cúi đầu chăm chú làm, Mạnh Thính Chi không thấy được vẻ mặt của anh.
“A Diệu, vòng tay của con đâu?”
Đột nhiên bị hỏi thế, Mạnh Thính Chi sửng sốt, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hạ Hiếu Tranh.
Hạ Hiếu Tranh bình thản đáp: “Vỡ rồi mẹ.”
Mẹ Hạ không thấy được vẻ khác thường trên mặt anh, vẻ mặt hơi khựng lại nhanh chóng chuyển thành nụ cười nhàn nhạt, bà vỗ nhẹ tay Mạnh Thính Chi, hiền từ nói: “Không sao hết A Diệu, vỡ rồi cũng không sao, vỡ thì bình an mà.”
Vậy là bắt đầu nói đến chiếc vòng tay đó.
“……Từ nhỏ nó đã vậy, ăn nói không hay, hôm đó đi học về cứ im ỉm mãi thôi, dì thấy nó là lạ rồi, hỏi han kiểu gì cũng không chịu trả lời, đó giờ nó đâu có để dành tiền đâu, sau này mới biết, thì ra là trên lớp làm bể vòng tay của một bạn nữ cùng lớp.”
“Dì nói, vậy con đền cho người ta đi, nó hỏi, đền thế nào, đền bao nhiêu, dì kêu con phải hỏi bạn đó chứ, nhưng nó ngớ mặt ra, nói bạn đó không chịu nói chuyện với con nữa.”
Hạ Hiếu Tranh đã lột lựu xong, đứng dậy đi rửa tay.
Mẹ Hạ dời ánh mắt khỏi bóng lưng cao lớn của con trai, quay sang nói với Mạnh Thính Chi một cách chân thành: “A Diệu à, con đừng giận nó nhé, đừng để bụng mấy lời nó nói, giận quá nên nó nói vậy thôi, chuyện của ba nó đã qua lâu lắm rồi, chính miệng nó nói với dì là nó cố tình chọc con giận thôi à.”
Mạnh Thính Chi không hiểu lắm, nhưng trông mẹ Hạ buồn bã đến thế, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý trước.
Hạ Hiếu Tranh quay lại.
Mẹ Hạ cười nói: “Tiểu Đường vẫn khỏe hả con? Mùa thu mưa nhiều, cái chân của cậu ấy chắc lại đau nữa đúng không, hay là thử đi khám bác sĩ trung y, tịnh dưỡng xem có đỡ hơn không?”
Lúc nãy ở trên xe, Hạ Hiếu Tranh nói chồng của Tiết Diệu họ Đường, có lẽ mẹ Hạ sẽ hỏi đến.
Mạnh Thính Chi chỉ biết bấy nhiêu đó, không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn mẹ Hạ, Hạ Hiếu Tranh nói: “Mẹ nói vậy từ năm ngoái rồi mà, chẳng nhớ gì hết.”
Mẹ Hạ hỏi: “Vậy có tìm bác sĩ trung y khám chưa?”
Đôi mắt xám đục của bà nhìn chằm chằm làm Hạ Hiếu Tranh mất tự nhiên.
“Tìm rồi.”
“Con tìm cho hả?”
Anh im lặng một lúc lâu, mới gật đầu đáp “Dạ”.
Lúc này mẹ Hạ mới hài lòng.
“Số của Tiểu Đường cũng khổ, A Diệu mang ơn cậu ấy, con quan tâm nhiều đến người ta cũng là chuyện phải làm, con lớn từng này rồi, đừng có vì chuyện này mà giận dỗi với A Diệu nữa.”
Mẹ Hạ quay sang nói với Mạnh Thính Chi: “A Diệu, có gì con cứ nói cho dì biết, dì khuyên nó giùm con, đã qua biết bao nhiêu năm rồi, có cái gì không bỏ qua được đâu chứ, nửa năm nay con không đến, nó cứ nói con bận, mí mắt của dì giật liên tục thôi, lo gần chết, chỉ sợ nó lại nói mấy câu khó nghe.”
Mạnh Thính Chi chân thành lắng nghe.
“Con có nói gì đâu.”
Một giọng nam không vui đột ngột cắt ngang, như một chàng thiếu niên bướng bỉnh, như thể dù sóng to gió lớn cỡ nào cũng vẫn bình chân như vại, duy chỉ trong tình cảm là không chịu được bất cứ hiểu lầm nào.
Mẹ Hạ hừ một tiếng, “Tốt nhất là vậy”, rồi bàn tay bà mò mẫm trên bàn, đẩy chiếc chén sứ trắng về phía Mạnh Thính Chi, bờ môi tím xám cong lên.
“A Diệu, ăn lựu đi con.”
Mạnh Thính Chi lấy vài hạt cho vào miệng, lẽ ra phải rất ngọt, cô không để ý cắn mạnh vào, vị đắng chát của hạt lựu bất thình lình tràn ra.
Mẹ Hạ hỏi cô: “Ngọt không con?”
Cô mím môi, “Dạ ngọt.”
“Ngọt là được, ngọt là được.” Mẹ Hạ nói như thở dài.
Sức khỏe của bà thực sự rất kém, cơm nước xong, nói chuyện thêm nửa tiếng thì không chịu nổi nữa.


Bảo mẫu mang nước ấm đến, một tay toàn là thuốc, mẹ Hạ cố gắng nuốt xuống, một lúc lâu mới uống hết thuốc.   
Bà phải về giường nằm nghỉ, Hạ Hiếu Tranh lấy lý do bận việc, dặn dò bảo mẫu vài câu, rồi đưa Mạnh Thính Chi ra ngoài.
Xuống lầu.
Hạ Hiếu Tranh nhìn trời, thở ra một hơi, rồi nói một cách trịnh trọng: “Cô Mạnh, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều.”
Không phải quá thân thiết với nhau, nói những câu khách sáo cũng không thích hợp, Mạnh Thính Chi chỉ lắc đầu đáp rằng không có chi.

Xe của Hạ Hiếu Tranh đưa Mạnh Thính Chi về đến cổng chung cư nhà Chu Du.
Mạnh Thính Chi xuống xe, xoay người lại ngược hướng gió, ánh mắt hiền lành nhìn vào trong xe, chỉ thấy người đàn ông ngồi trong bóng tối, yên tĩnh như sắp gần đất xa trời.
“Anh Hạ, anh có tiện cho tôi xin địa chỉ không?”
“Tôi có đồ muốn gửi cho anh.”
.
Khi nhận được bức ảnh gửi từ Trung Quốc, Trình Trạc mới ra khỏi phòng họp.
Kể từ khi tiếp quản vị trí của Hạ Hiếu Tranh, gia đình bác cả không ngừng phàn nàn, anh thì chẳng nói một câu nào với Trịnh Thư Dư.

Anh mở tin nhắn mà Trình Thư Dư gửi đến, một loạt hình ảnh ập vào mắt.
Có thể nhìn thấy Hạ Hiếu Tranh từ mấy bức ảnh nhỏ, ấn vào xem, mới nhận ra người phụ nữ có thân hình giống với Tiết Diệu, đang đưa bút và sổ cho người trong xe chính là Mạnh Thính Chi.
Cô chưa từng mặc sườn xám trước mặt anh, kiểu trang phục cực kỳ quyến rũ này có hiệu quả thay đổi khí chất triệt để, anh đặt ngón tay lên màn hình lạnh băng, phóng to dáng người mảnh mai đó.

Quan sát kỹ hơn, không giống ai cả, vẫn là khí chất trầm tĩnh, như vầng trăng khuyết dịu hiền sáng tỏ, không bị mất đi góc cạnh.
Anh chưa kịp nhìn thêm thì điện thoại có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị tên Trình Thư Dư.

Trình Trạc ra khỏi thang máy, đứng trước tòa nhà cao tầng.

Wendy đã đi mua cà phê cho anh.
Người tài xế mặc vest đen đeo găng tay trắng, vẻ ngoài là người châu Á, không hiểu một câu tiếng Trung nào, hai tay bắt chéo để phía trước, im lặng đứng chờ bên cửa xe.
Bước sang tháng 10, New York vẫn mưa liên miên, sắc trời xám xịt, gió lớn thổi vạt áo vest của Trình Trạc bay phần phật, gần đó có hai người nước ngoài mắt xanh mũi cao mắng thời tiết quỷ quái, vội vàng đi vào cửa xoay.
Trình Trạc nhìn trời, ngón tay đặt trên màn hình vuốt sang ngang, đặt di động bên tai.
Một giọng nói tức tối đã chờ đợi nãy giờ vang lên.
“Đúng là chị đã đánh giá quá thấp cô bạn gái cũ của cậu, có phải lúc chia tay cậu cho phí chưa đủ hào phóng không, cô ta có cần phải vừa mới chia tay với cậu thì đã sang chỗ Hạ Hiếu Tranh làm cóc đi guốc khỉ đeo hoa [1] không thế? Vậy mà cô ta cũng nuốt trôi được.”
[1] câu tiếng Trung là “东施效颦” – Đông Thi hiệu tần, dùng để chê những người hợm hĩnh, chỉ biết bắt chước bừa nét đẹp của người khác, mà hiệu quả thì hoàn toàn ngược lại.

Câu thành ngữ này dựa theo tích sau: Nàng Tây Thi vốn dĩ xinh đẹp, dù khi nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò cũng vẫn xinh đẹp.

Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế thì cũng bắt chước nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng ta cũng vội vã xa lánh.
Có vẻ như tính cách thích tỏ ra mình luôn đúng và nặng tình sai thời điểm đã được di truyền ở nhà họ Trình, từ ông nội của Trình Trạc, đến Trình Tĩnh Viễn, rồi đến Trình Thư Dư, chưa sót một ai.
“Kiểu phụ nữ ăn chơi đó, chắc cậu cũng không để ý đâu nhỉ? Vậy thì chị….”
Trình Trạc lạnh lùng ngắt lời: “Chị muốn làm gì?”
“Cho dù Hạ Hiếu Tranh không phải của chị, cũng không đến lượt người khác.”
Trình Trạc biết cực kỳ rõ Trình Thư Dư có thể ghen tị đến mức độ nào.

Chị ta nói đông nói tây trong điện thoại, nào là phụ nữ ăn cỏ gần hang thì phần lớn là do chưa quên được tình cũ, mấy cô gái trẻ này tự cho rằng bản thân có khả năng gạ được đàn ông, nhưng thực ra thủ đoạn lại cực kỳ rẻ rúng.
“Chị ở bên Hạ Hiếu Tranh mấy năm qua, anh ta chưa từng chạm vào chị, anh ta chẳng có hứng thú với ai ngoài cái người đã chết kia, nếu như bạn gái cũ của cậu giống ả kia, vậy có khi nào đã….”
Bức tranh mà chị ta cố ý tạo nên bằng lời nói cuối cùng vẫn băng qua nửa vòng trái đất k1ch thích được Trình Trạc, anh siết chặt hàm.
Lạnh lùng thốt từng con chữ cảnh cáo.
“Tôi không quan tâm chị tọc mạch chuyện người khác cỡ nào, nhưng chị dám động vào cô ấy thử xem.”
Khi Wendy quay về, cô nhận ra bầu không khí xung quanh Trình Trạc rất kỳ lạ, nhưng không thể nói được cụ thể là lạ chỗ nào.
Lần này anh đến Mỹ khác hoàn toàn với lần trước, lần trước vẫn là quý công tử thời loạn, sai cô đi mua quà, biết rõ Trình Tĩnh Viễn sẽ biết hết mọi động thái mọi hành tung ở Mỹ của mình, nhưng anh vẫn cứ hành động một cách phô trương.
Vị công tử Trình này cực thông minh, luôn biết vào thời điểm nào đó bản thân nên làm gì, có đủ khôn ngoan và bản lĩnh.
Nhưng cũng có lúc khiến người khác ngạc nhiên.

Trước đây lúc nói chuyện điện thoại với bạn gái, dù lịch trình cực kỳ bận rộn, không được gặp không được chạm vào, nhưng đôi mắt mệt mỏi vẫn vắt ra được chút dịu dàng để trò chuyện với cô gái ở châu lục khác.
Hình ảnh đó, khiến người khác không khỏi nhận ra rằng, người dứt khoát quả quyết nói sao làm vậy trong những buổi họp, mang ấn tượng rập khuôn “Ồ, đây là con trai độc nhất của Trình Tĩnh Viễn”, rời khỏi gia đình quyền quý lạnh lẽo kia, thật ra cũng chỉ là một người bình thường, cũng chỉ ngoài tuổi đôi mươi, cũng có bạn gái phải dỗ dành.
Nhưng lần này đến đây, anh không thể làm một Trình Trạc tuổi đôi mươi được nữa, hình như cũng….không có bạn gái nữa.
Đưa cà phê cho anh, Wendy âm thầm thu lại ánh mắt ngổn ngang cảm xúc của mình, sắp xếp lịch trình kế trên máy tính bảng.
Trong xe chỉ có tiếng lật giấy tờ.

Nửa tiếng sau, Trình Trạc bỏ cà phê xuống, xoa đuôi chân mày mệt mỏi.

Ngoài cửa sổ là dòng xe ùn tắc trong giờ cao điểm, ô tô bị kẹt cứng giữa đường.
Trong lúc thẫn thờ, Wendy nhắc anh, điện thoại đang vang.
Lại là số điện thoại trong nước, từ nhà ông nội gọi đến.
“……Mấy hôm trước chỉ thấy hơi lười, cũng không để ý lắm, hôm nay thay nước mới phát hiện con nhỏ chết rồi.”
Trong điện thoại im lặng hồi lâu, giọng nói hiền từ của bà vú đột nhiên trở nên thận trọng.
Trước khi đi, Trình Trạc mang hai con rùa về nhà ông nội nhờ người chăm nom giúp.

Ai ở đây cũng thắc mắc, vị thiếu gia này của nhà họ chưa từng thích nuôi thú cưng, hai mèo một chim mà ông cụ nuôi chưa bao giờ được anh để ý đến một lần.
Sao lại bất thình lình nuôi hai con rùa thế này?
Cũng chỉ là chủng rùa xanh bình thường, không có gì đặc biệt.
Sự yên tĩnh trong điện thoại vào lúc này, trống rỗng, khiến người khác không khỏi thấp thỏm.
Bà vú có chút hoảng hốt, nhẹ giọng nói: “Con lớn thì vẫn khỏe mạnh, đã kêu người trông coi kỹ càng rồi, chắc sẽ không sao đâu.

Tiểu Trạc, con thấy có cần mua thêm hai con nhỏ nuôi chung không? Đâu ai ngờ tự dưng đột ngột…..”
Lúc này anh mới lên tiếng, hai chữ ngắn gọn làm tất cả mọi thứ sau đó đột nhiên ngưng bặt.
“Không sao.”
Ông cụ đứng ngay bên cạnh, thấy điện thoại đã cúp, nhưng vẻ mặt của bà vú có gì đó không ổn.
Con rùa đơn độc trong bể thủy tinh bò quanh bậc thang, giống như đang tìm kiếm gì đó, bò cả ngày nay chưa chịu dừng lại, cho ăn cũng không chịu ăn.

Ông cụ nhìn theo, tay cầm chuỗi hạt tử đàn, không làm gì, chỉ hỏi: “Nó nói sao?”
Bà vú nói thật: “Tiểu Trạc chỉ nói không sao.”
Dù sao cũng chăm lo từ nhỏ, cũng hiểu được ít nhiều, bà vú đặt tay lên ngực, khó chịu nói: “Một chữ cũng không nói thêm, chỉ nói không sao, làm lòng tôi cứ thấy trống rỗng sao đó.”
Nhưng ông cụ hiểu.
Còn nói được gì ngoài không sao đây.

Chuyện đã thành ra thế này, đứa cháu trai này của ông không phải kiểu kiêu căng nghịch ngợm, thiếu hụt cảm xúc đến mức cho dù phát hiện chuyện không như ý muốn và cũng không thể thay đổi được, anh cũng sẽ không tỏ ra bất kỳ độ nào.
“Từ nhỏ đã không thích nói chuyện rồi.” Ông cụ xoay hạt, bỗng buồn bã nói.
Ông đưa tay ngang với góc bàn, ước chừng độ cao.
“Lúc mới cao chừng này, nó thích chạy giỡn với thằng nhóc nhà họ Từ, chiều tối về người ngợm toàn mồ hôi, bà nội nó lấy ống nước ngay ngoài sân xối cho, nó đứng hứng nước, tay cầm trái táo vừa ăn vừa cười, kể hai đứa bắt được con ve làm ồn không cho bà nội ngủ trưa rồi, con to đùng.

Lúc đó chơi sưu tầm thẻ, thiếu đúng một tấm, ngày nào cũng bóc thẻ mà không được, chờ hoài nên không vui, tuổi thì nhỏ mà tinh ranh lắm, nó gọi điện cho nhà sản xuất khiếu nại người ta là tỷ lệ trúng thưởng sai rồi, bố nó mắng một câu mê chơi mất hết lý trí rồi vứt hết thẻ, sau đó nó nghe lời, không thích cái gì nữa.”
Bà vú nói: “Lớn rồi nên tính tình tự nhiên kiềm chế lại, thằng bé đằm tính, giống bố nó.”
Sự tồn tại của Thư Vãn Kính ở nhà họ Trình đặc biệt đến như thế, bất kỳ ai cũng phải nói một câu Trình Trạc không hề giống Thư Vãn Kính, một câu khác, là Trình Trạc không thân thiết với Thư Vãn Kính, nên không thể nào giống bà ấy được.
“Nó giống mẹ nó.”
“Nó sợ bị người ta biết nó giống, diễn y như thật, bà tưởng nó không biết giận thật hả? Giả bộ thôi, rốt cuộc vẫn y như cái tính của mẹ nó, không biết ứng biến, cố chấp, thù dai.”
Ông cụ gõ nhẹ bể rùa như ẩn ý gì đó, tiếng thở dài sâu lắng, “Bà thấy không, không về nữa, Trung thu rồi Quốc Khánh, về được cũng không về, bình thường không có lấy một cuộc điện thoại, ăn miếng trả miếng với bố nó, chọc tức người khác thì nó giỏi nhất còn gì.”
Lúc nào bà vú cũng nói đỡ cho Trình Trạc: “Cũng chỉ có cụ mới suy xét cho Tiểu Trạc, trong nhà này còn ai lo lắng cho thằng bé nữa đâu, có một người mẹ như thế, bà nội thằng bé lại mất sớm.”
Nhắc đến bà nội của Trình Trạc, nỗi buồn chợt dâng lên nơi đáy mắt ông cụ, bao kỷ niệm ùa về, ông vừa đếm hạt vừa bùi ngùi nói: “Bà nội nó thương nó nhất, lỡ bả biết thằng nhỏ trưởng thành không vui vẻ gì, haiz…..”
 
______________________
Tác giả phát biểu:
Đôi Hạ Hiếu Tranh và Tiết Diệu đóng máy.
Chậm Rì Rì đi rồi, Ngọc Thụ Lâm Phong thành một con rùa góa.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.