Trạc Chi

Chương 61: Vạn Người Mê





Editor: SQ
_____________________
Có chiến tích huy hoàng của anh “đón đầu”
Trên bàn cơm, mọi người lần lượt dừng đề tài đang nói, đổ dồn ánh mắt về phía Mạnh Thính Chi, thấy cô đang cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt lúng túng như thể đã leo lên lưng cọp.

Nguyễn Mỹ Vân hỏi: “Đang ăn cơm yên lành mà, sao vậy?”
Mạnh Thính Chi mím môi, bỏ điện thoại xuống, cầm đũa gắp đại một miếng khoai tây, cười lắc đầu nói: “Dạ không có gì, khách của phòng tranh.”
Ai cũng biết tính tình cô mềm mỏng, gặp phải những vị khách khó tính cũng đã đủ độ khó với cô, mọi người không nghĩ nhiều, chỉ khuyên Mạnh Thính Chi đừng quá hiền lành trong mọi việc.
Nguyễn Mỹ Vân hiểu rõ con gái.
Hiền lành là một chuyện, nhưng một mặt khác là Mạnh Thính Chi chẳng quan tâm, con gái bà không buồn tranh cãi với người khác, lúc còn nhỏ thường xuyên bị bạn bè lợi dụng, chỉ ngơ ngác đứng đó, thấy nhường được thì nhường.

Với những lời khuyên nhủ thiện chí này, Mạnh Thính Chi luôn đáp dạ nghe theo.

Khi đã chuyển sang đề tài khác, cô lại lặng lẽ mở điện thoại lên, chỉ thấy hai chữ CZ viết tắt này thôi mà da đầu đã vô thức tê rần từng cơn từng cơn xấu hổ.

Huống hồ thì câu hỏi chính đáng của cô vẫn đang nằm ở phía trên.
Cô cứ nhìn cả buổi như đang tự ngược, không nghĩ ra được phải trả lời lại như thế nào.
Cuối cùng.
Nghiến răng, Mạnh Thính Chi gửi một bao lì xì 62 tệ, rồi vội vàng tắt màn hình điện thoại, ném sang một bên, mắt không thấy tim không phiền.
Cơm nước xong, nói đến chuyện nhà cửa.
3 giờ chiều, Mạnh Thính Chi mới quay về phòng tranh.
Phương Châu bình thường hay gục đầu chán chường bây giờ không còn nằm dài ra bàn vật vã r3n rỉ làm bài tập về nhà nữa, cậu nhóc đắc ý cầm chiếc máy tính bảng, không biết đang gửi tin nhắn thoại cho ai.
“Không phải 48 đâu, đáp án sai rồi! Mình chỉ nói cho một mình cậu biết thôi đó, mình thề luôn! Cả lớp chỉ có hai đứa mình biết à!”
Mạnh Thính Chi bước vào, mặt mày nghiêm túc hỏi: “Châu Châu, sáng nay chị có nói với em rồi mà, nhờ mẹ em gửi đồ cho bên giao hàng giùm chị, em quên rồi đúng không?”

Hỏi đến chuyện đó, khí thế hăm hở trên mặt Phương Châu lập tức rút lui toàn bộ, cậu nhóc dần thấy xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: “Đâu…..đâu có quên.”   
Mạnh Thính Chi: “Hửm?”
Phương Châu gãi đầu: “Thì là, thì là em nhớ hơi trễ, lúc đó mẹ em đi giao hàng rồi, anh giao hàng đó đứng ngoài cửa kêu lên, em mới……”
“Em nhờ cái anh hồi sáng gửi giúp chị rồi, chị Chi Chi, bên giao hàng làm mất đồ hả chị? Hay là sao ạ?”
Thấy Phương Châu nghĩ nhiều rồi bắt đầu tự trách bản thân, Mạnh Thính Chi lập tức lắc đầu, trấn an cậu nhóc: “Không phải không phải, giao hàng không bị gì hết.”
Mà vấn đề là nằm ở người gửi hàng.
Phương Châu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình, nói: “Trộm vía trộm vía, em quên mất tiêu, hết hồn, chỉ sợ chậm chuyện của chị, em năn nỉ cái anh đó lâu lắm luôn, ảnh mới chịu gửi giúp em đó.”
“Hả?”
Mạnh Thính Chi ngạc nhiên.
“Em còn…..năn nỉ anh ấy lâu lắm?”
Phương Châu gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, kể lại đúng sự thật về những gì đã xảy ra sau khi bên giao hàng đến.
“…….Ảnh nói để ảnh gửi không được đâu, em năn nỉ ảnh giúp em, em sợ giao hàng trễ là hỏng việc, giống lần trước có ông nào muốn tỏ tình đó, mẹ em đi giao hoa, trên đường té xe, giao trễ nửa tiếng, ông đó tới tiệm khiếu nại, còn bắt nhà em đền tiền.”
“Ban đầu ảnh đâu chịu giúp em, ảnh nói ảnh không giúp được, giúp là chị giận, em đâu có tin, chị Chi Chi tốt nhất mà, cho nên em năn nỉ anh ấy mãi.”  
Đôi mắt ngây thơ trong sáng của Phương Châu chớp chớp hai cái, nhìn Mạnh Thính Chi không chút phòng bị, cậu nhóc hỏi: “Chị Chi Chi, bộ chị giận thật hả?”
Mạnh Thính Chi siết chặt tay: “……”
Vài giây sau, Mạnh Thính Chi nở một nụ cười giả trân hoàn hảo.
“Không đâu, sao chị giận được, phải cảm ơn anh đó.”
Phương Châu lập tức đồng cảm đáp lại: “Em cũng nói cảm ơn ảnh rồi! Anh tốt lắm luôn chị ơi, sáng nay ảnh tới mua hoa, lúc em mới thấy ảnh, em còn nghĩ ảnh lạnh lùng lắm, nhưng không đâu nha!”
Phương Châu nói như thật, cứ như chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cậu nhóc đã nhìn thấu mọi thứ, thấy được bản chất của Trình Trạc.

“Ảnh tốt cực! Anh chỉ em làm hết hai tờ bài Olympic Toán luôn đó.” Phương Châu nhiệt tình giơ hai ngón tay, như thể quà hào phóng quá nên mang ơn, nói bằng giọng tự đắc: “Sáng mai em không cần làm bài nữa luôn!”
“……”
Mạnh Thính Chi không muốn nghe nữa, chỉ đáp ừ ừ tốt quá giỏi quá cho có lệ, rồi ra cửa, mở dù che nắng, xách túi đi sang Vũ Thủy Tập bên cạnh.
Phương Châu lao ra cái nắng chói chang gọi cô lại.
“Quên mất, chị Chi Chi, em kể chị nghe một chuyện vui nè!”
Mạnh Thính Chi không cười nổi, không biết bây giờ còn chuyện nào có thể làm mình thấy vui, bao lì xì mà mà cô gửi cho Trình Trạc trước khi ăn đến bây giờ vẫn chưa được anh nhận.
Cô không thể không nghi ngờ rằng với đầu óc thông minh của người kia, có lẽ biết đọc suy nghĩ của người khác, biết rằng một khi dây mơ rễ má 62 tệ này mà tính toán xong, anh sẽ có nguy cơ bị hủy kết bạn.
Bây giờ, bao lì xì chờ được nhận đó như một con dao mổ có thể chém xuống bất cứ lúc nào, treo mãi không rơi, giày vò tinh thần của Mạnh Thính Chi một cách khó chịu.
Phương Châu đi đến dưới dù của cô, hớn hở kể “chuyện vui” đó.

“Ở hành lang nhà chị có một cái ghế gấp bị hỏng đó đúng không?”
Mạnh Thính Chi đã bắt đầu có dự cảm không lành, nhíu mày nhàn nhạt đáp “Ừm”.
Phương Châu cười hì hì, nói: “Sửa được rồi! Anh sửa lại á!”
Mạnh Thính Chi không thể nặn ra một biểu cảm phù hợp nào trên khuôn mặt mình.
Anh cũng hay quá nhỉ, đầu tiên là lừa trẻ con, sau đó là sửa ghế.
Còn chuyện gì anh không biết làm không?
Phương Châu nở nụ cười tươi rói, nhìn Mạnh Thính Chi với vẻ khó hiểu.
“Chị Chi Chi không vui hả?”
Mạnh Thính Chi mím môi.
Không giải thích được, cô nhìn Phương Châu trước mặt mình, rất muốn nói, em nhìn chị cho kỹ vào đi Châu Châu, em thấy chị vui không?
Dù cách một lớp dù, vẫn cảm nhận được cái nắng cháy da nóng đến mức bực bội, Mạnh Thính Chi siết chặt tay cầm cán dù.
Trẻ con dời sự chú ý rất nhanh, Phương Châu không còn thắc mắc Mạnh Thính Chi vui hay không nữa.
Cậu nhóc tò mò hỏi.
“Chị Chi Chi, cái anh hồi sáng tên gì vậy á chị?”
Hả? Ngay cả tên cũng không nói cho em biết, vậy mà mới nói vài ba câu đã để người ta lừa, cam tâm tình nguyện, vui vẻ làm fanboy của người ta?
Rốt cuộc anh có thuộc tính gì mà khiến vạn người mê vậy?
Không phân biệt giới tính, bất kể già hay trẻ?
Mạnh Thính Chi lau lớp mồ hôi mỏng toát ra trên trán, thấp giọng nói.
“Trình Trạc, anh ấy tên là Trình Trạc.”

“Trình Trạc…….” Phương Châu đọc lại một lần, hỏi cặn kẽ: “Trạc nào vậy chị? Chữ đó em biết viết không chị?”
Mạnh Thính Chi thông cảm cho sự hiếu học của Phương Châu, cô trả lời khéo léo.
“Chị nghĩ em không biết đâu.”
“Trạc trong trạc thanh liên nhi bất yêu [1].”
[1] Trạc thanh liên nhi bất yêu (濯清涟而不妖): câu này dịch nghĩa ra là “tắm nơi sóng nước không lả lơi”, được trích trong bài phú «Ái Liên Thuyết» của Chu Tôn Di.

Trong tác phẩm này, tác giả sử dụng thủ pháp nhân hoá để minh hoạ cho các phẩm cách cao khiết của người quân tử, mượn hoa để nói về người.

Ẩn dật, phú quý, quân tử – 3 hình ảnh này để tỷ ví 3 loài hoa Cúc, Mẫu đơn và Sen (Liên).
Phương Châu thấy hứng thú đọc lại câu “trạc thanh liên nhi bất yêu” này lần nữa, càng về cuối giọng càng nhỏ dần: “Nhi bất yêu, nhi bất yêu [2]……”
Mạnh Thính Chi thầm nghĩ, yêu [3] ma lắm chứ chẳng đùa.
Chữ yêu (妖) ở [2] có nghĩa là lả lơi/lẳng lơ, ở [3] là yêu ma yêu quái.

Trong câu thơ là “bất yêu = không yêu”, Chi Chi mới nói “yêu (ma) lắm”.

Đang định đi, Phương Châu lại cắm đầu cắm cổ chạy theo, hỏi thêm câu mới.
“Chị Chi Chi ơi, vậy anh Trình Trạc học đại học gì vậy chị, em thấy anh ấy còn thông minh hơn anh Hiểu Bằng.”
Vì một câu “Con thấy anh Hiểu Bằng người ta học hành giỏi giang biết bao nhiêu chưa hả, cấp 3 thi Olympic Toán, qua nước ngoài học đại học nổi tiếng, con học theo người ta đi” từ mẹ ruột cậu.
Phương Châu lập tức nhớ đến Trương Hiểu Bằng.
Mạnh Thính Chi nhìn thấy chiếc ghế gập gãy chân đã được Trình Trạc sửa lại.

“Sao em không hỏi anh ấy luôn?”
Phương Châu đi theo vào phòng tranh, “Em hỏi rồi, anh không nói.”
Mạnh Thính Chi thậm chí không còn muốn thở dài, cô nín thở nhẹ, thắc mắc nhìn Phương Châu, hỏi: “Anh ấy không nói gì cho em biết hết, vậy em với anh ấy nói những chuyện gì rồi?”
Mà đã làm fanboy của người ta.
Phương Châu giơ ngón tay lau chiếc mũi lấm tấm mồ hôi, nhớ lại: “Thì là anh dạy em làm bài, xong anh hỏi em bình thường mấy giờ chị đến đây, mấy giờ về, em nói chị thỉnh thoảng mới về nhà, bình thường sống ở bên đó, có khách thì dậy sớm, không có khách thì dậy trễ, xong ảnh hỏi em khu này an toàn không? Buổi tối nhiều người không? Bình thường có những ai đến tìm chị.”
“Ừm….nói chung là tụi em nói đủ thứ chuyện.”
Mạnh Thính Chi: “Nhìn ra được.”
Cảnh tượng đó, Mạnh Thính Chi có thể tưởng tượng ra được, Trình Trạc hờ hững hỏi, Phương Châu thì nói thỏa thích, không ngừng nghỉ.

Lại quay về câu hỏi lúc nãy.
“Vậy anh Trình Trạc học đại học gì vậy chị? Em thấy anh ấy thông minh hơn anh Hiểu Bằng.”
Không còn gì cần phải lảng tránh nữa, Mạnh Thính Chi mở tủ lạnh nhỏ lấy hai cây kem, đưa cho Phương Châu một cây.
Cô cúi đầu, cuốn vỏ ngoài của cây kem lại từng chút một, nói: “Lần sau em tự hỏi anh ấy đi.”
Có lẽ một câu này vẫn chưa đủ để đuổi Phương Châu về, Mạnh Thính Chi nhớ lại, mong muốn tâm sự chợt dâng trào.
“Nhưng mà, đúng là anh ấy thông minh hơn anh Hiểu Bằng, cuộc thi Olympic Toán mà anh Hiểu Bằng tham gia cũng có anh ấy tham gia, hai người đó cùng khóa, cho đến khi trường số 14 bỏ chế độ các lớp thi đua thì anh ấy luôn là người có điểm cao nhất.”
Có thể nói, có chiến tích huy hoàng của anh “đón đầu”, trường số 14 không ai dám tự xưng là nhân tài mới nổi.
Phương Châu li3m kem, ánh mắt sáng rực, trầm trồ “Wow” lên.
“Thực sự có thể vừa đẹp trai vừa thông minh hả chị?”
Mạnh Thính Chi bật cười, quay sang, giơ ngón trỏ chọc nhẹ vào trán của Phương Châu: “À, lòng vòng nãy giờ, ra là em muốn hỏi câu này nhất chứ gì.”
Phương Châu xấu hổ ậm ừ.
“Chị Chi Chi, lần sau khi nào anh Trình Trạc đến nữa?”
Nắng chiều len vào theo cửa sổ, cái nắng chói chang không thể cưỡng lại, nhìn một lúc có hơi lóa mắt.
Nuốt xuống vị ngọt ở cổ họng, cô lắc đầu, nói nhỏ: “Không biết.”
Ăn hết kem, lấy điện thoại ra.
Mạnh Thính Chi suy nghĩ một lúc, rồi gửi thêm một tin nhắn mới bên dưới bao lì xì chờ được nhận.
“Cảm ơn anh đã sửa ghế giúp em, ở trên là tiền giao hàng.”
.
62 tệ tiền giao hàng đó cuối cùng vẫn không được Trình Trạc nhận, sau đó được tự động hoàn về.

Mạnh Thính Chi không nhắc lại.
Về câu cảm ơn đó, anh đã suy nghĩ mài rằng nên trả lời là “Không có gì” hay “Đừng khách sáo”, nhưng chẳng thấy hài lòng.
Cuối cùng chỉ trả lời lại một câu làm Mạnh Thính Chi thấy khó hiểu.
“Ừm.”
Bình thường Trình Trạc không lướt xem Khoảnh Khắc, nhưng sau khi kết bạn WeChat với Mạnh Thính Chi, anh chú ý đến nhiều hơn hẳn.
Kiểm tra mười lần thì có chín lần không thấy Mạnh Thính Chi.
Kiểm tra mười lần thì có mười một lần thấy được cậu hai Từ cập nhật Khoảnh Khắc 24/24.
Kiều Lạc có nuôi một chú chó, dạo này cô phải ra nước ngoài quay quảng cáo nên đưa chó cho Từ Cách nuôi, mỗi chuyện chó ăn cơm mà Từ Cách cũng có thể đăng tận ba bài.

[9 phút trước] Từ Cách: Dắt Tinh Tinh nhà chúng tôi đi dạo sau khi ăn ~/hạnh phúc/hạnh phúc/
[38 phút trước] Từ Cách: Tinh Tinh chén sạch cơm /ngón tay cái/
[1 tiếng trước] Từ Cách: Tinh Tinh kén ăn quá, chỉ ăn thức ăn cho chó của hãng này thôi, cuối cùng cũng nhận được hàng!
Thẩm Tư Nguyên trực tiếp nhắn lại phần bình luận.
“Cậu đăng bài đầu tiên, tôi tưởng cậu bị con chó cùng tên với tình địch chọc cho phát điên.

Sau khi xem Khoảnh Khắc như quay livestream mấy ngày qua, tôi mới hiểu ra, Từ Cách cậu thực sự là người cha dượng tốt đối xử với nó như con ruột.”
Trình Trạc chẳng buồn để ý đến Từ Cách, hứng thú nhạt dần, đang chuẩn bị thoát khỏi Khoảnh khắc, ngón tay vuốt đại.
Bỗng nhìn thấy một bức ảnh trông quen mắt.
Anh nhấp vào xem, so sánh kỹ càng, xác nhận gương mặt nghiêng của cô gái trong bức ảnh chính là Mạnh Thính Chi.
Trong ảnh, khung cảnh có vẻ là quảng trường cũ ở cầu Đàm Phức, Mạnh Thính Chi và  một bé gái khoảng 4 5 tuổi đang cùng ở gian hàng đồ thủ công tô màu cho tượng đất sét.
Anh thoát khỏi ảnh.
[1 tiếng trước] Trương Hiểu Bằng: Buổi chiều đẹp trời.
Trình Trạc nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang nhạt dần, màu xanh đen nơi đường chân trời đang tan ra trong tầng mây cam, không còn là buổi chiều đẹp trời gì nữa.
Ngay sau đó có tiếng gõ cửa.
Hai tiếng cốc cốc, Đặng Duệ vào phòng nói cho Trình Trạc biết lịch trình tối nay.

“Anh Trình, tối nay anh có cuộc hẹn, phải xuất phát vào lúc này, vòng xoay cầu vượt sẽ kẹt xe vào giờ cao điểm tối nay.
“Biết rồi.”
Đến khi xe thực sự đã lên cầu vượt, chìm trong biển xe kẹt cứng vì đèn đỏ, Trình Trạc liếc nhìn đèn đóm rực rỡ mới lên ngoài cửa sổ.
Điều hòa ô tô ở chế độ thấp, nhiệt độ trong xe mát mẻ khoan khoái, nhưng không dập tắt được cảm giác nóng nảy trong lòng.
Mặc dù bề ngoài anh trông cực kỳ điềm tĩnh.
Thậm chí, ngón tay mảnh khảnh vẫn đóng rồi mở mở rồi đóng chiếc hộp sắt cũ, trao đổi công việc vào tuần sau với Đặng Duệ mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Đóng tài liệu lại, Đặng Duệ đánh dấu vào những mục Trình Trạc mới dặn dò, thông qua ảnh phản chiếu từ máy tính bảng, anh nhìn thấy Trình Trạc đang thẫn thờ.
Khi giao thông thông thoáng, Trình Trạc bấm gọi một cuộc điện thoại.
Đặng Duệ nín thở.
Chỉ nghe thấy một giọng nam như gió rét lạnh, pha lẫn ý nghi ngờ mạnh mẽ, vang lên từ hàng ghế sau.
“Trương Hiểu Bằng là ai?”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.