Trạc Chi

Chương 64: Màu Vẽ Cũ





Editor: SQ
_____________________
Lần đó em chưa yêu anh hết mình
Chiếc vương miện là quà cho Queen do người bạn nhà thiết kế của Đồng Vệ làm ra, xinh đẹp và nhã nhặn, cuối cùng được đội lên đầu Mạnh Thính Chi trong tiếng hoan hô của mọi người.

Cô đứng trong ánh đèn rực rỡ, môi nở nụ cười, uống liên tiếp ba ly rượu, nói lời cảm ơn vì sự may mắn này.
Khi tiệc giải tán, cô đã say.
Vì sao lại nói thế?
Vì cô nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo sạch sẽ ban đầu biến thành vầng trăng non nho nhỏ khi cười, xinh xắn vô cùng, liên tục vẫy tay, giống như một đứa trẻ lễ phép, nhìn thấy người mình không quen cũng thân thiết hào phóng chào tạm biệt người ta.
“Tạm biệt tạm biệt, đi đường cẩn thận nha.”
Có người đàn ông thấy người đẹp nhiệt tình thế này thì sinh ra ác ý, được voi đòi tiên đi đến bắt chuyện.
Chưa kịp đi đến trước mặt, bị một ánh mắt lạnh thấu xương chém thẳng.
Người đó cao lớn nghiêm nghị, đứng ngay phía sau Mạnh Thính Chi, mặt không biểu cảm, lạnh lùng cảnh cáo.
“Cô ấy nói tạm biệt, nghe không hiểu hả?”
Đối phương bị áp chế, không dám đến gần thêm một bước nào, xấu hổ vò đầu bỏ đi.
Mạnh Thính Chi vẫn đội chiếc vương miện nhỏ xinh, quay đầu lại, Trình Trạc nhìn thẳng cô, bình thản và thẳng thắn, tỏ vẻ dung túng cô muốn chém muốn giết thế nào cũng được.
Cái kiểu bình chân như vại này, dù bao lâu cô cũng không bắt chước được.
Cô càng nghĩ càng thấy giận, cứng rắn nói: “Em cũng nói vậy với anh rồi!”
Họ đã nói tạm biệt nhau từ lâu rồi.
Trình Trạc đến gần một bước, không chút nguyên tắc.


“Không hiểu.”
Ngay lúc đó, cảm xúc của Mạnh Thịnh Chi rất khó tả, hốc mắt chua xót nóng hổi, cô sợ mất mặt nên trực tiếp đi xuống bậc thang, nhưng không ngờ bước gấp quá, cuối cùng lại bị trẹo chân.
Không bị ngã, vì Trình Trạc đã đỡ cô từ phía sau.
.
Sau một đêm điên cuồng, Đồng Vệ cởi khăn trùm đầu, gấp lại làm quạt tay, lớp trang điểm thuyền trưởng Jack trên mặt đã không còn giống chút gì với diễn viên trong phim nữa.
Chống nạnh đứng dưới mái hiên, cậu ta nhìn Trình Trạc bế ngang Mạnh Thính Chi đang vùng vẫy chân đi về phía khu vực đậu xe, không kìm được máu buôn chuyện: “Bạn trai cũ của Chi Chi thật hả?”  
“Hồi đó ở trường có tin đồn bạn trai của Chi Chi lái chiếc Koenigsegg đó nhớ không? Thật không thế? Là anh đẹp trai này hả?”
Chu Du khoanh tay, “Ừm, anh ta đó.”
“Vãi, vậy yêu nhau cũng rồi mà hả?”
Chu Du: “Tốt nghiệp là chia tay.”
“Thật luôn?”
Chiếc Bentley màu trắng đó quay đầu xe, nhấn ga, vòng qua bồn hoa trước studio chụp ảnh, hòa vào dòng xe cộ trong đêm rồi nhanh chóng biến mất.
Đồng Vệ vẫn dõi ánh mắt nhìn theo: “Sao chia tay vậy? Không giống nha, cảm thấy hai người đó hợp lắm, thấy ông anh đó xịn thật, không giống kiểu chỉ đẹp mã.”
Chu Du nhìn đèn xe qua lại, tầm mắt phóng xa hơn chút nữa, có thể nhìn thấy khu nhà cao tầng ở trung tâm.
Cô chỉ vào một hướng, nói với Đồng Vệ: “Vị công tử Trình đó chỉ xịn thật, cái người ta có là điều không tưởng đối với người bình thường đó hiểu không?”
“Cậu biết Tô Thành có hai con đường Kim Duyên không?”
Đồng Vệ gật đầu: “Biết chứ, muốn đến trung tâm thương mại Vạn Cạnh thì phải đi qua đường Kim Duyên mà, sao vậy?”
“Trung tâm thương mại Vạn Cạnh được đặt theo tên của mẹ anh ta.”
Đồng Vệ lập tức kinh hãi: “Vậy là họ Trình của anh ta là…..”
“Là họ Trình đó đó.” Chu Du chỉ nói thế.
“Có hoàn cảnh gia đình kiểu đó, chắc là vì không làm gì khác được? Không biết nữa, nói chung anh ta rất tốt với Chi Chi, lúc bọn tôi năm tư, anh ta còn thường xuyên tự lái xe đến đón Chi Chi, sau này không biết tại sao mà chia tay.”
“Chi Chi thích anh ta lắm.”
.
Đêm khuya, tình hình giao thông suôn sẻ, xe chạy thẳng đến đầu hẻm Ngô Đồng không gặp chút cản trở.

Trình Trạc dừng xe, cởi dây an toàn, nhìn Mạnh Thính Chi ngồi bên cạnh vẫn trong tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả đường đi họ không nói gì.
Trình Trạc xuống xe, đi vòng qua ghế phụ lái, mở cửa xe.

Cô vẫn chưa ngủ, thậm chí không nhắm mắt, một đôi mắt dịu dàng như ánh trăng, lấm tấm ánh sáng nhỏ vụn, nhìn Trình Trạc bên ngoài xe với vẻ bướng bỉnh.
Trình Trạc hỏi: “Chân còn đau không?”
Cô lắc đầu, buông thõng tay xuống, vươn tay về phía chỗ tối trong xe, cử động vài cái, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch.
“Em muốn đi chân trần.”
Nói xong, một đôi chân trắng nõn, thoát khỏi xiềng xích của đôi giày gót nhọn, từ bên cửa xe thò ra trong vùng sáng dưới đèn đường.
Thon gầy yếu mềm, giống như đồ sứ dễ vỡ sắp rơi xuống đất.
Trình Trạc cúi người chồm vào ghế phụ lái, trước hết là cởi dây an toàn của cô, sau đó cánh tay choàng bên dưới đầu gối cô, bế cô ra ngoài một cách quen thuộc và vững vàng, rồi nhấc chân đạp đóng cửa xe.

Đèn xe sáng lên, vang tiếng bíp, rồi im lặng.
Xung quanh yên tĩnh như một vở kịch câm, chỉ có tiếng xào xạc của những chiếc lá cọ vào nhau.
Anh bế Mạnh Thính Chi đi vào khu Ngô Đồng.
Không biết hoa ngải tiên trong sân nhà ai nở rộ tốt tươi, nhờ gió đêm đưa hương thơm ngào ngạt khắp con hẻm xưa cũ.
Cánh tay trắng nõn nà lộ ra ngoài choàng quanh cổ anh, mùi cơ thể mát lạnh quen thuộc cùng với chút mùi thuốc lá còn sót lại từ anh gợi lại trong cô những ký ức đã bỏ qua bao lâu nay, bắt đầu bị ép phải ôn lại lần nữa.
Cô rụt vai lại, chiếc vương miện kim loại khảm kim cương vụn và làn da mềm mại ấm áp của cô áp vào cổ anh, như lưỡi dao khiến hô hấp khựng lại.

Cô như nhận ra được.
Cô cúi đầu, luồn các ngón tay vào tóc, tháo chiếc vương miện đang kẹp trên đỉnh đầu xuống.
Trình Trạc không cảm thấy thoải mái hơn.
Hẻm nhỏ yên tĩnh, dù cô có thì thầm đi nữa, anh cũng có thể nghe thấy.
“Vương miện này là anh cố ý nhờ đàn chị kia đưa cho em đúng không?”
Trình Trạc dừng chân.
Giọng nói của Mạnh Thính Chi dần trở nên nghẹn ngào, cô buộc mình phải bình tĩnh, trách anh: “Tại sao lúc nào anh cũng làm thế? Em không hề thích, không thích một chút nào! Tại sao lúc nào anh cũng đưa em những gì em không thích, tại sao anh không……”
Giọng nói đến đây bỗng nghẹn lại.
Cô không nặng, anh bế cô suốt cả quãng đường rất dễ dàng, nhưng vào lúc này, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm áo sơ mi anh, từng giọt từng giọt, hóa thành biển xôn xao.
Anh siết chặt tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
“Mạnh Thính Chi, em nói hết câu được không?”
Cô hơi vặn người trong vòng tay anh, “Bỏ em xuống.”
“Giày ở trên xe.”
Mạnh Thính Chi lại trách anh.
“Em đã nói rồi, em muốn đi chân trần, lúc nào anh cũng nói muốn tốt cho em, nhưng em không thích.”
Vũ Thủy Tập cách đây rất gần, đoạn đường này lót đá xanh lâu đời, hằn vết xói mòn nặng nề, gạch đã mục nát một nửa, rêu mọc lên giữa những kẽ hở trong bóng râm.
Lúc cô tiếp đất, lòng bàn chân lạnh buốt, ngón chân không khỏi cong lên.
Nhìn chằm chằm vào vết ướt trên áo anh.
Cô cảm thấy trạng thái vượt ngoài kiểm soát đã quay trở lại, chỉ khi ở cạnh người này, anh càng tỏ ra kiêu ngạo khắc chế, cô càng muốn làm như được dung túng, muốn làm điều khác thường, thăm dò điểm mấu chốt của anh.
Cô muốn làm vậy từ lâu rồi.
Lúc lên sân khấu đội vương miện, nhìn Trình Trạc dưới sân khấu, như trả thù, như nổi điên, muốn hôn anh trước mặt mọi người, muốn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt luôn bình tĩnh nhưng có thể kiểm soát suy nghĩ của cô đó.
Hoặc hôn người khác cũng được.
Làm vậy thì anh sẽ nổi điên.
Thế nhưng, cô không làm gì cả.
Tại sao lại không làm chứ, cô luôn nhát gan, luôn do dự, luôn lo lắng quá nhiều, và luôn không nhận được gì.
Mạnh Thính Chi đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nói: “Có phải anh đột nhiên nhớ ra em, muốn nhặt em về đúng không?”
Hạ thấp mình là để tổn thương người khác lẫn bản thân, phần của Trình Trạc, cô làm cực tốt.
Vẻ mặt anh đau khổ.
“Không phải, anh chưa bao giờ quên, đừng nói vậy mà Chi Chi.”
Cô lạnh lùng nhìn anh, kiên quyết và phẫn nộ, “Anh có!”
Anh không giải thích, bảo cô đừng đi, đứng chờ ở đây, nhưng không yên tâm để cô lại một mình, thế là gọi điện thoại, dỗ cô đừng cúp máy, rồi quay trở lại xe ở đầu hẻm.
Không ai lên tiếng, đầu bên kia điện thoại là tiếng gió thổi vù vù vì anh chạy.
Cơn gió đó thổi đến từ những ngày xa xưa, hoành hành suốt bao năm, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Anh giơ tay ra, trong lòng bàn tay anh là một hộp thiếc cũ đựng màu vẽ.
“Em để lại ở căn hộ Chẩm Xuân, anh sợ để đó mãi bị hỏng, nên sửa lại theo tờ giấy ghi chú hướng dẫn sửa màu của em.”
Mạnh Thính Chi cầm lấy chiếc hộp thiếc có hoa văn cổ điển đó.
Từng nằm trong những chiếc hộp bí mật đắt tiền mà anh nhờ Wendy mua, là món quà cô thích nhất.
Sửa đồ cổ phải cẩn thận gấp đôi, khi đó cô đã chuẩn bị đầy đủ, chưa kịp sửa thì đã rời khỏi nơi đó.
Món đồ này vẫn nằm trên bệ tủ trong phòng thay đồ, sau khi chia tay, cô cũng từng nhớ đến hộp màu cũ này, nhưng nghĩ rằng có lẽ đã bị người giúp việc nghĩ là rác mà bỏ đi, hoặc có lẽ không được ai ngó ngàng đến.
Cô thấy tiếc nuối.
Nhưng cô tiếc nuối quá nhiều điều, tiếc nuối chất chồng tiếc nuối, đây cũng chẳng còn được tính là tiếc nuối nữa.
Nhẹ tay mở ra, cô nhìn thấy một dãy số, thực sự là chiếc hộp có số cuối trùng với ngày sinh của cô như trong trí nhớ.

Chợt thấy hơi khó chịu, ngón tay cọ vào lớp sơn, hạt màu thô ráp ma sát lóng tay mềm mại, lớp bụi cũ được lau đi.
Một giọt nước mắt rơi xuống hộp màu, cô cuộn tròn ngón tay, lau thật nhanh và thật mạnh, khi ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn ngân ngấn nước, phản chiếu ánh sáng như lấm tấm sao.
Cổ họng thắt chặt đến mức khó chịu.
Giống như cảm giác ngập ngừng muốn cất lời khi đi ngang qua anh vô số lần trong thời thiếu nữ, giống như bị bắt làm người câm.
“Trình Trạc.”
Cô nhẹ nhàng gọi anh, giống như trước đây, khi đó cô chìm trong biển người tấp nập, giờ phút này cô ở trước mắt anh.

Anh đáp lại, “Ừm?”
Cô siết hộp màu cũ chặt đến mức đốt ngón tay hơi đau, nhìn vào mắt anh đầy mong đợi, hỏi: “Anh sẽ tặng em tất cả những gì em thích hả?”
Anh gật đầu, “Ừm.”
“Toàn bộ?”
“Toàn bộ.”
“Tất cả?”
“Tất cả.”
Đối với tất cả các câu hỏi của cô, anh không chút do dự đưa ra câu trả lời khẳng định, cho đến khi cô hỏi:
“Có cả anh?”
Anh sững sờ, trước khi ánh mắt cô kịp lộ ra vẻ thất vọng, anh áp tay nâng cằm cô lên, trực tiếp cúi xuống hôn cô.
“Từ lâu rồi mà.”
Nụ hôn và cả câu trả lời này làm Mạnh Thính Chi có chút bối rối, giống như bây giờ mới bắt đầu say, nhưng cô biết là mình chưa say hoàn toàn, thậm chí cô có thể nhận ra được rất rõ ràng rằng khi lúc nãy bị hôn, cánh môi đã tê dại, sự mềm mại trong lòng từng mất đi giờ đã tìm lại được.
Giống như cảm giác an toàn khi nắm chặt chiếc hộp thiếc này trong tay.
Cánh tay khác của cô nắm lấy áo của Trình Trạc, hai mắt đẫm nước, giọng nghẹn ngào.
“Trình Trạc, lần đó em chưa yêu anh hết mình.”
Cô khóc sướt mướt, Trình Trạc lau nước mắt cho cô, cổ họng thắt chặt đến mức đau đớn.
Anh kiềm chế giọng mình, hỏi cô.
“Mạnh Thính Chi, em có đang tỉnh táo không?”
Cô lắc đầu, khó khăn mở lời, “Không, trước mặt anh, em chưa bao giờ tỉnh táo.”
Giống như cắm một chiếc chìa khóa vào ổ khóa đã rỉ sét, các tầng răng cưa đã khớp, nhưng lớp gỉ bị mòn, phải vặn bằng một lực mạnh mới có thể mở ra được.
Nhưng lúc này, Trình Trạc không dám làm gì cô.
Anh cúi đầu nhìn bàn chân cô, những đường gân trên mu bàn chân cô hiện lên, ngón chân nhỏ xinh chụm vào nhau.

“Anh bế em về nhé?”
“Lần nữa!”
Trình Trạc giật mình, vừa định ngẩng đầu lên, phần gáy bị một sức lực mềm mại choàng lấy, buộc anh phải cúi đầu, đón nhận một nụ hôn nồng nhiệt mang mùi hương quen thuộc.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.