Trạc Chi

Chương 75: Hẻm Đồng Hoa





Editor: SQ
_____________________
Chồng tương lai của em đánh giỏi lắm, mặt nào cũng giỏi
Chiếc vòng tay này đỏ tươi và trong suốt, Mạnh Thính Chi càng nhìn càng thích, hỏi Trình Trạc mua hồi nào.

Cô không biết nhiều về ngọc, nghe người ta hay nói vàng có giá trị còn ngọc thì vô giá, cô chỉ biết ngọc mà có nước ngọc tốt thế này thấy thì dễ nhưng có được thì khó, nói chung không phải được Trình Trạc mua sau khi hai người quay lại với nhau.

Nhưng cô không nghĩ ra được còn dịp đặc biệt nào khác có thể khiến Trình Trạc mua chiếc vòng ngọc đỏ này, đặt vào chỗ trống của chiếc đồng hồ kia.

Trình Trạc nhớ lại.

Đúng là đã khá lâu, phải lùi về mùa đông năm kia.

Anh nhắc đến xưởng ngọc ở Hải Thành, Mạnh Thính Chi lập tức nhớ ra, ký ức lập tức ùa về, bà chủ xưởng ngọc dùng tiếng Miến Điện mà cô không hiểu một chữ nào khen cô giống nữ Bồ Tát trưng ở xưởng ngọc, và cả ngôi biệt thự Phù thủy xứ Oz lợp mái đỏ có cây cối sum suê bên bờ biển.

Nhưng lần đó họ không mua vòng ngọc đỏ.

Cô chỉ nhớ hai người đi dạo chợ, anh bình tĩnh trả giá rất chuyên nghiệp, mua một viên đá thô, đến xưởng mở lớp vỏ ngoài, là ngọc màu vàng từ cửa khẩu Nam Tề, không to đến mức có thể làm được một chiếc vòng tay.

Trình Trạc giải thích, vì trước đó tặng cô vòng ngọc đỏ bị hai cái loa Kiều Lạc và Từ Cách nói bóng nói gió anh không chân thành, cho nên lúc ở xưởng ngọc, sau khi mở ngọc, anh nhờ ông chủ tìm ngọc tốt giúp anh, giả cả không thành vấn đề.

Trong buổi đấu giá công khai, chỉ ngọc trắng thô mà đã có hơn hai mươi người giành mua, càng về sau giá cả càng cao đến mức nực cười.

Cho dù trước đó Trình Trạc đã nói giá cả không thành vấn đề, ông chủ xưởng ngọc vẫn phải xác nhận lại với Trình Trạc mỗi khi báo giá.

Anh nhớ rất rõ, khi ngọc được giao đến là vừa hết tháng Giêng, bản thiết kế ở Tô Thành, lúc đó anh ở trang trại ngựa của một trang trại riêng ở nước ngoài, gặp một người bạn cũ đang làm trong ngành đầu tư để bàn chuyện hợp tác.

Anh nhận lấy máy tính bảng từ Wendy, xem bản thiết kế bên xưởng gửi đến.

Anh chàng tóc vàng mắt xanh kia rất thích thú khi thấy bản thiết kế tuyệt đẹp đó, đầu tiên là khen ngợi hàng xa xỉ của Trung Quốc, sau đó tò mò về giá cả.

Trình Trạc dựa vào ghế dưới dù che nắng, không cởi chiếc kính mát màu trà trên sống mũi, hơi ngẩng đầu nhìn con ngựa đang được huấn luyện viên dắt đi trên bãi cỏ.

“Gấp 40 lần thú cưng mới này của anh.


Quả thật đã đạt đến mức độ có thể truyền lại cho con dâu.

Mạnh Thính Chi như được mở rộng tầm mắt, nhìn cổ tay của mình, tay còn lại đang cầm một nửa chiếc bánh sừng bò rơi rớt vụn bánh.

Một lúc sau.

“Vậy là….

.

bây giờ trên tay em đang đeo 40 con ngựa? 40 con ngựa thì trông ra sao?”
Mạnh Thính Chi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngựa đến thế, cô từng thấy tranh tám con ngựa [1] phi nước đại được phác họa bằng nét bút phóng khoáng, chỉ trên mặt phẳng thôi mà đã thể hiện được khí thế hào hùng của ngàn binh ra trận.

[1] Tên Hán Việt là Bát Tuấn Đồ
40 con?
“Như năm bức chồng lên nhau hả ta?”
Trình Trạc nhìn cô nhỏ giọng thì thầm, còn bỗng giơ ngón tay lên tính toán, anh không giấu được nụ cười, nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi: “Em đang nói gì thế? Tranh tám con ngựa gì?”
“Không cho anh biết!”
Mạnh Thính Chi định thần lại, lườm nguýt anh.

Cô rút một xấp giấy ăn, tháo chiếc vòng tay ra, đặt lên giấy, rồi mới cho phần bánh sừng bò còn lại vào miệng.

Phồng hai má, cô vừa nhai vừa nói: “Sau này anh mà làm ăn thua lỗ thì bán cái vòng này được đó.



Cô thực sự rất giỏi nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc.

Độ cong ở môi Trình Trạc tăng lên, vốn dĩ anh đang cầm cốc cà phê, bây giờ đặt xuống, hai bả vai run lên vài lần, khi không cười nữa mới gập ngón trỏ lại, chồm qua phía đối diện, đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.

“Không đến mức đó đâu!”
Anh còn nói với cô: “Hoàn Năng có hàng chục công ty con, bất động sản Vạn Cánh cũng chỉ là một trong những ngành mà công ty đầu tư, nếu thực sự có ngày thua lỗ đến mức cần bà xã của anh bán trang sức để bù vào thì có bán bao nhiêu cái vòng tay cũng không đủ đâu, em cứ yên tâm đeo chơi đi.


Mạnh Thính Chi không nghe được phần câu nói phía sau, chỉ dừng ở bốn chữ.

Bà xã của anh.

Cụ thể quá đi thôi, niềm mong đợi không muốn ai biết như một ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng cô, miệng bỗng khô khốc, cô lấy ly thủy tinh trên bàn, uống một hớp lớn nước trái cây mát lạnh.

Bỏ ly xuống, đối diện không còn ai.

Trình Trạc đã đi đến cạnh cô, đeo lại chiếc vòng tay trong suốt lạnh lẽo đó vào tay cô.

Cô nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đang được anh nắm lấy, môi mím nhẹ, nước trái cây còn vương trên cánh môi làm đầu lưỡi nếm được vị ngọt, ngọt ngào đến nao lòng.

“Vậy bán mấy chiếc xe trong bãi giữ xe của anh nha?”
Mạnh Thính Chi nhấn mạnh hơn, “Nhưng mà mấy chiếc đó đóng bụi cả rồi, hình như anh không thèm lái nữa.


Lúc mới về nước anh còn rảnh rỗi, rất nhiều thú tiêu khiển, bây giờ công việc ngập đầu, tần suất tự lái xe ngày càng giảm dần, gần như không có dịp nào để lái mấy chiếc siêu xe đỉnh chóp đó.

“Không bán.

” Anh nắm lấy bàn tay của Mạnh Thính Chi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, “Có chiếc không sản xuất nữa rồi, giữ lại đó, bảo dưỡng thường xuyên, sau này cho sắp nhỏ chơi.


Lại nói mấy câu kiểu đó!
Mạnh Thính Chi cắn đôi môi mềm, cố gắng không để niềm vui của mình lộ ra quá nhiều, cô nhìn chiếc vòng tay trên tay, nói: “Cũng truyền lại cho con anh giống cái này luôn hả?”
Trình Trạc ngồi xổm trước người cô, hơi ngửa đầu, thành kính nhìn cô nói: “Tùy vào em có chịu sinh một bạn nhỏ không.


“Nếu em không chịu thì sao?”
“Vậy thì làm theo ý em, tụi mình cứ sống thế giới hai người.


Câu này quá mức dung túng, Mạnh Thính Chi mím môi, nói đùa với anh: “Nhưng nhà anh có ngai vàng phải thừa kế mà.


Trình Trạc khựng lại, có phần dở khóc dở cười, giải thích rõ ràng với cô: “Hình như em hiểu lầm đâu đó rồi, ông nội của anh có ba người con trai, mặc dù anh là con một, nhưng anh không thiếu anh em họ.


Tư duy của Mạnh Thính Chi bay xa: “Nhiều lắm hả? Vậy mấy anh có đánh nhau không?”
Trình Trạc bắt đầu suy ngẫm, chuyện trẻ con không việc gì phải gấp gáp, vì bây giờ Mạnh Thính Chi gần như không khác gì với trẻ con.

Anh nhịn cười, ho nhẹ rồi đứng dậy, sờ mái tóc mềm mại của cô: “Yên tâm, chồng tương lai của em đánh giỏi lắm, mặt nào cũng giỏi.


Lúc này Mạnh Thính Chi mới nhận ra hai người càng nói càng chệch hướng, không kéo dài chủ đề này nữa, mặt cô đã hơi đỏ vì mấy chữ “chồng tương lai” rồi, thế là chuyển sang nói về Nguyễn Mỹ Vân và Mạnh Huy.

Nói thật thì ấn tượng của Nguyễn Mỹ Vân về Trình Trạc chẳng tốt chút nào.

Lần đầu tiên chia tay, Nguyễn Mỹ Vân thậm chí còn chưa gặp được anh, cộng thêm lần Mạnh Vũ báo giá chiếc Koenigsegg làm bà sốc nặng, cho nên bà luôn cảm thấy hai người không hợp nhau.

Hơn nữa, hình mẫu con rể lý tưởng của bà từ trước đến giờ là giống với Trương Hiểu Bằng.

Biết rõ nguồn gốc, cùng cấp bậc cùng địa vị, không đến mức phải đến nhà họ Mạnh ở rể, nhưng nhà chồng rất gần, chỉ cách một con hẻm nhỏ, buổi tối bà với Mạnh Huy đi tản bộ thêm vài ba bước là có thể đến thăm con gái.

Tốt biết bao nhiêu.

Trình Trạc, có vẻ như không hợp lắm.

Mạnh Thính Chi gọi cho Nguyễn Mỹ Vân báo rằng mình muốn dẫn bạn trai về nhà.

Giọng điệu của Nguyễn Mỹ Vân trong điện thoại cũng không thân thiện chút nào.

“Ờ, cũng người lần trước đó hả? Tên gì? Trình Trạc phải không? Tự nó muốn tới? Hay là con kêu nó tới?”
Mạnh Thính Chi trả lời: “Ảnh nói muốn đến ra mắt bố mẹ.


Nguyễn Mỹ Vân “Ha” một tiếng.

Thậm chí Mạnh Thính Chi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ mình đang xoa móng tay, thổi ra luồng gió lạnh.

“Quý hóa quá nhỉ, gặp sớm làm gì? Chiến tranh ở Syria đánh xong luôn rồi kìa, nó mới nhớ ra được chuyện ra mắt bố mẹ?”
Mạnh Thính Chi bị khịa mà không nói được gì nữa, đầu vang ong ong.

Nếu như hai người thực sự gặp nhau, không biết liệu Trình Trạc có trụ vững được với thái độ và giọng điệu hiện tại của Nguyễn Mỹ Vân không, cảnh tượng đó sẽ sượng trân đến cỡ nào.

Chắc chắn Nguyễn Mỹ Vân sẽ nói, chiến tranh ở Syria ngừng rồi, cậu đây cũng nhớ ra nhà chúng tôi rồi à?
Trình Trạc phải trả lời thế nào mới có thể khiến những ấn tượng xấu chồng chất trước đây của Nguyễn Mỹ Vân biến mất đây? Trừ khi anh đáp là thưa cô con mới từ chiến trường về thì có khi mới được Nguyễn Mỹ Vân thông cảm cho.

Sự mất tập trung lúc này của Mạnh Thính Chi đột nhiên khiến Nguyễn Mỹ Vân thấy ngờ ngợ, bà cũng đang tự hỏi, tại sao muốn đến ra mắt đột ngột thế này?
Tại sao phải gấp thế? Tại sao phải gấp gáp thế chứ?
“Mạnh Thính Chi!”
Giọng nói trong điện thoại đột nhiên lên cao, Mạnh Thính Chi hết hồn vì bị gọi, lỗ tai giật mình tê rần.

“Hai đứa quay lại hồi tháng 8, bây giờ chưa đến tháng 11 mà đã đòi gặp phụ huynh? Lần trước có thấy con gấp gáp vậy đâu hả! Khai thật cho mẹ, nói cho rõ ràng, con có rồi đúng không?
Mạnh Thính Chi sửng sốt vì bị mắng: “Có gì mẹ?”
“Con còn ở đó hỏi mẹ? Còn có gì được nữa? Bác sĩ bảo cưới!”
Nguyễn Mỹ Vân nói tiếp như đã chắc chắn mọi chuyện: “Mẹ nhất quyết không chấp nhận! Làm không đàng hoàng rồi để nhà bên đó nghĩ nhà mình ép cưới, sau này con gả cho bên đó phải nhìn sắc mặt của người ta, mẹ cho con hay, tương lai con không có được một ngày nào tốt đẹp đâu!”
Mạnh Thính Chi bất lực giải thích: “Không phải mẹ ơi.


Sao bỗng nhiên cả thế giới ai cũng nhắc đến con cái thế? Dù là miệng quạ của Trình Trạc hay của mẹ cô, cô cũng trở thành mẹ ngay lập tức.

Nguyễn Mỹ Vân vẫn nửa tin nửa ngờ.

Đến khi Mạnh Thính Chi thực sự dẫn Trình Trạc về, bà miệng cười nhưng lòng không cười, giống như đang diễn vai mẹ kế cay nghiệt, lôi Mạnh Thính Chi đi, liếc mắt nói với Mạnh Huy: “Ông ngâm lá trà đi, cậu là Trình Trạc phải không, ngồi xuống đi đã, tôi với Chi Chi vào bếp gọt ít trái cây.


Trái cây đang nằm lù lù ngay trên bàn phòng khách, Mạnh Thính Chi tay không bị kéo vào bếp.

Ngay khi cánh cửa trượt đóng lại, Nguyễn Mỹ Vân nghi ngờ đưa tay sờ bụng con gái, sau khi xác nhận vẫn bằng phẳng, bà vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn.

“Cấm con nói dối mẹ lần nữa! Biết không, đừng có để kiểu đàn ông trông vô tích sự dỗ dành một câu là dính, cậu ta có gì đâu chứ, được mỗi cái đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, nhà giàu thôi chứ còn gì nữa?”
Mạnh Thính Chi như bị thẩm vấn, cô dựa vào cửa nhà bếp, yếu ớt hỏi lại: “Chưa đủ hả mẹ?”
Nguyễn Mỹ Vân nghẹn họng, ngượng ngùng nuốt nước bọt, một lúc sau mới bình tĩnh hắng giọng, dạy một bài học lớn hơn: “Mạnh Thính Chi! Con nghe cho kỹ, mẹ không cho phép con gấp gáp như thế, biết chưa? Nhà mình cũng không thua kém! Không được phép nhún nhường!”
Mạnh Thính Chi gật đầu mạnh.

“Con biết, con biết thật mà mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng lo nhiều nhé? Con với Trình Trạc thực sự yêu nhau bình thường, chắc chắn không để bác sĩ bảo cưới đâu, con thề!”
Liếc nhìn con gái dựng thẳng ba ngón tay, Nguyễn Mỹ Vân cũng đỡ giận hơn, quan sát bên ngoài qua khe cửa nhà bếp.

Ở ngoài, người pha trà là Trình Trạc, anh không chỉ đang nói chuyện vui vẻ với Mạnh Huy về mạt chược của Tô Thành, mà còn nhắc đến cuộc thi mạt chược “Anh tài hội tụ” vào hè năm nay.


Đó là tiết mục yêu thích của Mạnh Huy, miệng ông bắt đầu “hát” không ngừng nghỉ.

Có tìm hiểu kỹ càng, chắc chắn là đã tìm hiểu kỹ rồi mới đến!
Năm nay Mạnh Huy nằm trong top 10, Trình Trạc ngỏ lời khen, khí chất lạnh lùng cao quý toát ra từ anh khiến người khác vô thức nghĩ rằng người thế này sẽ không bao giờ nói dối.

Câu nào cũng thật lòng.

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Huy khiêm tốn xua tay, khóe miệng toe toét suýt phải chạm ra sau đầu.

Nguyễn Mỹ Vân khép cửa lại, nhìn Mạnh Thính Chi thì càng thấy khó chịu hơn, khịt mũi chê bai, “Con với bố con cái nết y chang nhau! Bố con ruột cấm có lệch được, không nên thân, không tiến bộ là nhà họ Mạnh mấy người!”
Mạnh Thính Chi thầm nghĩ, muốn mắng thì cứ mắng, mắng nhà họ Mạnh thì mắng vậy, không mắng Trình Trạc là được.

Hai mẹ con nhìn nhau, một lúc lâu sau, Nguyễn Mỹ Vân bình tĩnh nhận xét: “Nói thật ấy, cũng chấp nhận được, thằng đó đẹp trai thật.


Trong lúc tức giận mà Nguyễn Mỹ Vân vẫn có thể nói như thế, thì từ “đẹp trai thật” này ít nhất cũng phải được nhân lên mười.

Mạnh Thính Chi rất thích nghe người khác khen Trình Trạc, khóe môi lấp ló ý cười, càng lúc càng giương cao.

“Hồi đó Tiểu Lị cạnh nhà dẫn bạn trai về, mẹ còn đứng chung chiến tuyến với mẹ của Tiểu Lị đấy thôi, nói đàn ông đẹp trai có ích gì, hoa hòe hoa sói, được mỗi cái đẹp mã.


Chuyện tình cảm của Tiểu Lị và anh chàng thợ làm tóc vẫn thuận buồm xuôi gió, sau khi cho gia đình biết thì bị mẹ của Tiểu Lị phản đối dữ dội, mùa xuân năm nay bác sĩ bảo cưới, hai người đã đăng ký kết hôn nhưng chưa làm đám cưới.

Mẹ của Tiểu Lị vẫn chưa hài lòng với con rể.

Cho nên Nguyễn Mỹ Vân mới sợ bác sĩ bảo cưới đến thế.

Nghe Mạnh Thính Chi nói một câu phản bác lại mình như thế, Nguyễn Mỹ Vân bỗng nhướng cao chân mày, “Đẹp mã thôi chứ còn gì nữa! Con mà dám tìm một người giống vậy thì biết tay mẹ, mẹ đánh gãy chân con luôn!”
Mạnh Thính Chi nói nhỏ: “Người ta cũng giỏi giang chứ bộ, bây giờ là giám đốc nghệ thuật rồi đó.


Nguyễn Mỹ Vân lạnh lùng nói: “Con đừng có nhắc đến câu đó trước mặt mẹ Tiểu Lị, giám đốc nghệ thuật gì chứ? Trong tiệm làm tóc có ai không phải giám đốc nghệ thuật!”
Mạnh Thính Chi lè lưỡi, không nói về người khác nữa, ánh mắt ngoan hiền, “Mẹ, con ra ngoài lấy trái cây nha?”
“Đi đi.


Nguyễn Mỹ Vân hất cằm, “Mẹ ra nói chuyện với nó, lát nữa con đừng có chen cái mồm vào, dám nói đỡ thì biết tay!”
Mạnh Thính Chi bĩu môi, “Con cứ đỡ đấy!”
Nguyễn Mỹ Vân giơ tay vờ muốn đánh cô, tay chưa kịp giơ lên hết, cô đã kéo cửa ra chạy đi.

Bố cô và Trình Trạc đang trò chuyện vui vẻ.

Để tránh bị nghi ngờ, cô ngồi cạnh Mạnh Huy, cầm dao gọt trái cây, đưa cho Mạnh Huy trước, rồi mới đưa cho Trình Trạc.

Không lâu sau, Nguyễn Mỹ Vân bưng một ít các loại hạt và đồ ăn vặt ra, sau khi ngồi xuống, bà ôn tồn nói: “Bình thường Tiểu Trình thích ăn gì, lát nữa bảo bố Chi Chi đi mua thêm vài món, cậu cũng thật là, đến thì đến thôi, mang nhiều đồ thế này làm gì, tôi với bố Chi Chi không dùng được, lãng phí lắm.


Mạnh Huy có đồ chơi mới, đang vô cùng hào hứng chỉ cho Mạnh Thính Chi cách cắt xì gà, nghe vậy thì dừng tay, im lặng đặt lưỡi cắt xì gà xuống, im lặng đóng lại hộp xì gà mà Trình Trạc tặng cho.

Rồi ra vẻ nghiêm túc lắng nghe quý bà Nguyễn Mỹ Vân nói lời hay ý đẹp.

Trình Trạc không cúi mình, không kiêu ngạo.

“Thưa cô, chỉ là một ít tấm lòng đơn giản, con không biết rõ cô chú thích gì nên mang đến mỗi món một ít, lẽ ra con phải đến gặp cô chú từ lâu, nhưng dạo trước con nhiều việc, không ở Tô Thành, phải thất lễ với cô và chú, xin lỗi cô chú nhiều.


Nói một tràng không để lộ bất kỳ điều gì.

Mạnh Huy lập tức bày ra điệu bộ của bậc cha chú mà trấn an: “Ôi trời, khách sáo quá, người trẻ tuổi chắc chắn là phải xem trọng sự nghiệp rồi, thông cảm được thông cảm được mà.


Nói xong thì nhận được một cái lườm trách ông nhanh mồm nhanh miệng từ Nguyễn Mỹ Vân.

Mạnh Huy rụt cổ, yếu thế ngay lập tức, nhìn Nguyễn Mỹ Vân, ngượng ngùng biện hộ: “Tiểu Trình là một đứa trẻ tốt mà, thật.


Nguyễn Mỹ Vân dùng ánh mắt nói với Mạnh Huy: Mới có bao lâu mà đã nhìn thấu được người ta? Hơn hai chục năm chơi mạt chược có thấy ông đánh giỏi bao giờ đâu, bây giờ thì ông biết nhìn người rồi à?
Mỉa mai một cách bình tĩnh.

Mạnh Huy trọng thương nên im lặng.

Thu lại ánh mắt, Nguyễn Mỹ Vân nở nụ cười khách sáo, rồi nói tiếp với Trình Trạc: “Đúng là tốt thật, Tiểu Trình này, tôi nghe Chi Chi nói nhà cậu rất có điều kiện, chúng tôi cũng không phải kiểu thích trèo cao, nhà chúng tôi cũng không thiếu ăn thiếu uống, chỉ có một mong muốn dành cho Chi Chi thôi, sau này con bé sống hạnh phúc mỹ mãn là được.


“Cô nói quá rồi ạ, nào có trèo cao, lúc trước chia tay với Chi Chi là vì nhà con có vài chuyện chưa xử lý ổn thỏa, con cũng lo không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, vì con cũng mong Chi Chi có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn như cô.

Về phía gia đình con bây giờ, cô có thể yên tâm, nếu như còn vấn đề thì con sẽ không đến gặp cô và chú vào lúc này, ông nội của con rất thích Chi Chi.


Lúc này Nguyễn Mỹ Vân mới lộ ra chút ít hài lòng.

Trưa hôm đó Trình Trạc ở lại ăn cơm.

Có lẽ trên người anh thực sự tỏa ra sức hút ngàn người mê, cộng thêm nói chuyện chân thành, chuyện nào cũng hướng về Mạnh Thính Chi, sau bữa ăn, thái độ của Nguyễn Mỹ Vân đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc rửa chén, bà đã chuyển từ “cái cậu Trình Trạc” sang giọng điệu bậc bề trên gọi là “Tiểu Trình”, còn cố ý dặn dò Mạnh Thính Chi rằng không cần phải nói cụ thể hoàn cảnh gia đình của Trình Trạc cho hàng xóm láng giềng biết.

Vẫn là câu trước đây đã nói, của nhiều khó giữ, khoe khoang là gặp họa.

Mạnh Thính Chi lau chén, ngoan ngoãn gật đầu nói biết rồi ạ.

Nguyễn Mỹ Vân bỗng thở dài: “Nhìn là thấy được gia đình dạy dỗ rất tốt, mặc dù mặt mày hơi lạnh lùng, nhưng tính tình điềm đạm.

Thôi vậy, trước đây mẹ còn phát rầu vì cái tính mềm mỏng của con, lỡ như bị người ta bắt chẹt tiêu đời!”
“Sao thế được.

” Mạnh Thính Chi phản bác, đưa ra ví dụ thực tế: “Bố bị mẹ bắt chẹt mấy năm nay, bố có nói bố tiêu đời bao giờ đâu.


Trong lòng Mạnh Thính Chi còn một câu, hơn hai mươi năm, không đánh không mắng không cãi lại mẹ.

Khóe mắt và đuôi mày nhếch lên lộ ra vẻ đắc ý không giấu được, Nguyễn Mỹ Vân lầm bầm: “Đấy gọi là đạo dạy chồng, con lo mà học hỏi đi! Bố con cưới được mẹ, là nhờ nhà họ Mạnh thắp nhang tám đời.


Đề tài chợt thay đổi.

“Sắp tới sinh nhật con đúng không?”
Đầu tháng 11 là đến lập đông.

Mạnh Thính Chi cất hết chén, lau tay nói: “Dạ, sắp rồi, ngày 8.


Nguyễn Mỹ Vân đưa ra ý kiến trước, “Năm nay tổ chức ở nhà đi, hôm đó con dẫn Tiểu Trình về, mời bác cả bác hai của con qua luôn, nhiều người cho đông vui.


Mạnh Thính Chi không biết lịch trình sau này của anh, không dám dễ dàng đồng ý.

“Vậy để lát nữa con hỏi anh ấy.



Nguyễn Mỹ Vân liếc nhìn cô, lòng nghi ngờ hỏi: “Sao đấy, đẹp trai cỡ đó mà còn sợ bị người khác nhìn thấy?”
Được thôi, từ “đẹp trai thật” đã biến thành “đẹp trai cỡ đó” rồi.

Mạnh Thính Chi nói: “Anh ấy phải đi làm, đâu phải lúc nào cũng rảnh.


“Sinh nhật con mà nó cũng không rảnh?” Nguyễn Mỹ Vân bĩu môi, thầm nói, “Giàu cỡ đó mà còn phải bận đông bận tây, còn chẳng thoải mái được như nhà mình.


Điểm này Mạnh Thính Chi đồng ý, cô gật đầu nói: “Anh ấy cũng nói không muốn vất vả nữa, thu tiền thuê nhà quá sướng.


Nguyễn Mỹ Vân khịt mũi, vui vẻ nói: “Lại chả! Điều kiện của nó tốt thì tốt, nhưng con gái như con cũng không phải muốn tìm là có liền đâu nhé.


Chưa đến sinh nhật của Mạnh Thính Chi thì Trình Trạc lại đến hẻm Đồng Hoa.

Lần này anh đến một mình, Mạnh Thính Chi đang dự buổi họp mặt dân trong ngành với Tằng Nhị ở Thân Thành.

Anh đến đây đưa ít đồ, nhân tiện hỏi hôm sinh nhật của Mạnh Thính Chi gặp bác cả và bác hai của cô cần phải chuẩn bị những gì, tất cả phải phải tuân theo phong tục quy tắc của gia đình cô.

Hẻm nhỏ nên xe không chạy vào được, cũng không có bãi đậu xe, anh dừng xe ở gần đó, xuống xe.

Trời trưa nắng ấm, đầu hẻm có mấy ông cụ ngồi chơi cờ, các bác các dì tụ tập cắn hạt dưa tán dóc.

Một chàng trai có mái tóc màu vàng cực kỳ bắt mắt hỏi qua đáp lại với mấy bác gái đó, thi thoảng mấy bác gái còn gật nhẹ tóc mình.

Chàng trai tóc vàng đang nói chuyện, thậm chí còn khoa tay.

“Với kiểu mặt này của cô, tỉa thưa chỗ này, cắt đến đây, rồi nhuộm màu đỏ rượu, bao đỉnh luôn, đến Tết đi gặp họ hàng ai cũng khen con hứa danh dự……”
Có một bác gái mặt mày bực bội đi đến, lớn giọng gọi tóc vàng đi, Trình Trạc có chút ấn tượng, hình như là mẹ của Tiểu Lị, hàng xóm nhà Mạnh Thính Chi.

Trình Trạc đang định đi vào hẻm, chợt thấy có bác gái nào đó chỉ vào anh, bắt đầu đổi sang nói về anh.

“Phải cái cậu ở nhà Mỹ Vân không?”
“Hình như phải đó, cậu này đẹp trai quá nhỉ, người ngợm cao ráo, mặt mũi cứ như người nổi tiếng ấy.


“Haiz, sao mà cái lứa con gái này của hẻm Đồng Hoa đứa nào đứa nấy cũng tìm đàn ông mặt đẹp nhưng vô dụng vậy, đẹp là tụi nó ưng, tuổi trẻ đúng là ngu muội, sau này già rồi chịu khổ, chả bằng Đình Đình bên hẻm Trường Lâm, hồi đó lấy chồng Hồng Kông, nhà chồng làm bất động sản, tài sản cả trăm triệu.


“Chị họ của Chi Chi cũng gả vào nhà được lắm, cơ trưởng của Đông Hàng.


“Cái cậu nhà Mỹ Vân tên gì ấy?”
“Hình như là Tiểu Tranh [2].


[2] Tranh (橙 = quả cam, màu cam) và Trình (程) cùng đọc là /chéng/
“Chậc chậc chậc, nghe là biết ngay không phải tên gì hay, đứa Tiểu Hoàng đưa Tiểu Tranh, tên nào cũng có màu, vừa nghe là thấy hoa hòe hoa sói, không đáng tin.


Bác gái phủi vỏ hạt dưa trên đùi, ôn tồn khuyên nhủ kết thúc đề tài này, “Thôi được rồi, nói nhỏ tí đi, đừng để người ta nghe thấy, kỳ cục lắm.


Trình Trạc đang giả vờ bình tĩnh hơi khựng lại.

Không lẽ mấy bác gái nghĩ nãy giờ anh không nghe thấy?
Ông nội anh nói, anh phải đến nhà Mạnh Thính Chi thường xuyên để tập cảm nhận, con người sống ở chỗ cao đã lâu thì dễ sống lệch lạc, phố phường muôn hình vạn trạng mới là nơi bình dị chân chính an ủi lòng người.

An ủi lòng người là nói tên của anh có màu này màu nọ hả?
Anh đang ngổn ngang cảm xúc, Mạnh Huy đi ra từ câu lạc bộ bài chợt thấy anh, nhiệt tình gọi: “Tiểu Trình! Sao ghé đây mà không báo trước tiếng nào hết vậy? Ăn gì chưa?”
Đã sắp bốn giờ, người bình thường có ai giờ này chưa ăn gì?
Trình Trạc gọi chú rồi trả lời: “Con ăn rồi.


“Lần trước chú thích hộp xì gà kia phải không? Con mới lấy hộp mới, lúc nãy đi ngang qua khu phố cổ, mang đến đây cho chú.


Không phải quà được người nào đó tặng gần đây, là một nhãn hàng rất thời thượng, anh thấy ở chỗ Từ Cách, vậy là mang đến đây.

Mạnh Huy cười tươi rói, “Thằng bé này khách sáo quá, quà cáp gì chứ, hôm đó chú cũng chỉ nói vu vơ thế thôi, con đi siêu thị với chú luôn đi, mẹ Chi Chi đang làm cá lăn bột, nói không đủ bột, chú đi mua một túi đem về.


Lại đi ngang qua nhóm bác gái lúc nãy.

Mạnh Huy quen biết, cười ha hả chào hỏi người ta.

Mua bột về đến nhà, Nguyễn Mỹ Vân và mẹ Tiểu Lị đang bận tối mắt, mùi khói lẫn với mùi dầu có hơi gay mũi.

Lúc này trong bếp của nhà họ Mạnh có ba người đàn ông, ngoài Mạnh Huy, còn có Tiểu Hoàng và Tiểu Tranh mới gặp lần đầu nhưng đã bị mấy bác gái đầu hẻm xếp chung vào một nhóm.

Trong khói dầu mịt mù, chàng trai tóc vàng đưa danh thiếp ra trước, “Chào anh chào anh, tôi là chồng của Tiểu Lị, anh cứ gọi tôi Tiểu Hoàng là được, đây là danh thiếp của tôi.


Đây là lần đầu tiên Trình Trạc cảm nhận được mức độ bình dị chân chất này, nắm tay thôi mà cũng đã sặc vài lần, anh nhận lấy tấm danh thiếp từ giám đốc nghệ thuật của một tiệm tóc nào đó.

“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo danh thiếp.


Đối phương thản nhiên xua tay, “Không sao không sao, sau này đưa cũng được, à phải, tôi gọi anh thế nào đây? Tôi gọi anh là Tiểu Tranh luôn ha?”
“………”
Công tử Trình: “Được.


Mạnh Huy nghe thấy tiếng Trình Trạc ho, ông xua đi làn khói mù mịt từ dầu chiên trước mặt, kéo Trình Trạc ra ngoài, “Cay mắt muốn chết, hai đứa đứng ở đây làm gì, ra ngoài nói ra ngoài nói.


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.