Cơm nước xong xuôi, tiểu Mông lão sư cũng quen tay đi rửa sạch chén dĩa, đem phòng bếp của lau chùi qua một phen, sau đó pha trà, mang tời phòng làm việc.
Thầy Cao quả thật đang đợi Mông Giản tới. Cậu học trò này vì điều đó hít một hơi sâu, bước qua phía thầy, mang khay trà đặt trên bàn, lại rót một tách trà để ở nơi thầy thuận tay lấy được. Chính bản Mông Giản lại không biết mình nên đứng hay nên quỳ mới tốt.
Cao An liếc mắt nhìn qua, hỏi cậu, “Đứng đó làm gì?”
Mông Giản tức khắc quỳ thẳng xuống đất.
“…..” Cao An bất đắc dĩ, chỉ chỉ cái ghế phía dối diện, “Ngồi lên nói chuyện.”
“Lão sư… có mấy lời, con cảm thấy mình vẫn nên quỳ xuống nói ra thì tốt hơn.” Mông Giản hơi cúi đầu, nét mặt cũng dịu đi, ngữ khí mềm mỏng, “Chuyện là, con cảm thấy thầy đã vì con hy sinh quá nhiều thứ, trả giá quá nhiều điều. Hiện giờ con đã biết được nỗi khổ tâm của thầy cũng biết bản thân mình thấp cổ bé họng chỉ có thể dựa vào sự che chở của thầy mới qua khỏi được cơn hoạn nạn vừa qua. Thật sự… thật sự con cảm thấy bản thân mình đã mang tới phiền phức cho thầy, thậm chí so với tiêu chuẩn chọn đệ tử của thầy quả thật không xứng. Con không cách nào mang theo tâm lý thoải mái, yên tâm mà tiếp nhận được những gì thầy dành cho con, thật sự không cách nào làm được.”
“Không có gì. Chuyện của Khổng Dật, con không cần giữ trong lòng, thầy chỉ nhận lời dẫn dắt cậu ta thôi. Con còn trẻ, tình tình hiền lành, đột nhiên gặp phải sự tình như vậy, không xử lý tốt cũng là chuyện có thể hiểu được. Vừa hay, qua việc này cũng coi như nhìn thấy được tính xấu của con…” Cao An xoay người sang nhìn tới Mông Giản, “Con nói có đúng không?”
Da đầu Mông Giản căng thẳng, nhẹ gật đầu, “Là do con không kịp hiểu được lòng thầy. Chính là…”
Ánh mắt Cao An tối sầm lại, “Mông Giản.”
Mông Giản lập tức đưa tay lên, đánh mình hai cái, không hề nhẹ chút nào. “Con lại tranh luận với thầy. Nhưng mà… thầy, chuyện tính xấu của con, con không có cách nào bao biện. Thầy đối với con như thế nào cũng được, con tin tưởng thầy sẽ không bao giờ tổn thương con. Nhưng thầy… thầy có thể đừng đuổi con đi được không thầy? Con luôn hiểu đạo lý, luôn nỗ lực, coi như con không thể hoàn hảo được như thầy nhưng con sẽ cố gắng hết khả năng để đạt được yêu cầu của thầy. Thầy —”
Cao An nhắm hai mắt lại, tùy ý mở ra cửa sổ, gió lạnh bên ngoài ào ào thổi vào trong, chỉ thấy thầy Cao lắc đầu cười, “Thẩm Thanh Thành mang hết mọi chuyện nói cho con nghe rồi sao, con nghĩ thầy chỉ lãnh đạm với con, không tin rằng thầy thực sự đuổi con đi sao?”
“…..Con không tin.”
“Cũng không phải không được.” Cao An hừ một tiếng, đem Mông Giản túm ngược trở lên, rót cho cậu một tách trà, có chút tức đến nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Thẩm Thanh Thành…. Thầy nhất định phải tìm lão sư của thằng nhóc này cáo trạng cho bằng được. Nhóc đó nói với con cái gì rồi? Nói lại cho thầy nghe từ đầu chí cuối, một chữ cũng không được sai lệch.”
Mông Giản cả kinh, suýt nữa làm đổ tách trà trong tay, “Thầy ——–”
Cao An không chút dao động, sắc mặt càng âm trầm hơn.
“……. Con sẽ nói thật.” Mông Giản quả nhiên chỉ có thể đầu hàng trước thầy, ở nơi kề cận cái chết, run run rẩy rẩy vẫn cố gắng tìm một chút hy vọng, “Thầy nghe xong rồi… có thể đừng nói lại với Ổ lão sư được không thầy?”
Cao An hừ cười, “Con còn dám vọng tưởng?”
“Không phải… Con không thể bán đứng cậu ấy như vậy được.”
Thanh âm Mông Giản càng ngày càng nhỏ lại, đến cuối cùng một chữ kia của cậu cơ bản không nghe được thành lời, chỉ có thể dựa vào khẩu hình mà đoán ra.
Cao An cười một cái, “Có mang cái thắt lưng kia tới cho thầy đúng không?”
Tâm trạng Mông Giản chỉ kịp rối nùi quá một giây, đã vội gật gầu, “Dạ.”
Sắc mặt Cao An không chút thay đổi, không biết từ lúc nào đã bước vào phòng lấy ra thắt lưng da và cây thước dài hơn một mét kia đến, ném trên bàn. Da trâu và gỗ đập vào nhau, đầu dây kim loại đập vào cạnh thước vang lên mấy âm thanh chói tai liên tiếp, khiến cho Mông Giản sợ tới mức run rẩy cả người.
“Thầy nói cho con biết, nếu con muốn ở lại thì phải giác ngộ cho thầy.”
Nếu con nói lại đúng y từng chữ thì không cần dùng tới thắt lưng. Nếu con chỉ nói cho thầy biết Thẩm Thanh Thành từ chỗ nào biết được những chuyện này, thầy cũng chỉ dùng thắt lưng. Nhưng nếu con dám cùng thầy chơi cái trò nghĩa khí Lương Sơn kia, nửa chữ cũng không nói….” Cao An cầm thước lên, đập nhẹ xuống bàn một cái, không khác nào thẩm phán đang tuyên án, “Thầy mặc kệ con mỗi ngày đều bị thắt lưng đánh thành cái tính khí gì, thầy cũng phải dùng thước đánh thêm cho con một trận ra hồn.”
Mông Giản cả người đều ướt mồ hôi, cúi đầu dùng tay áo lau lau mồ hôi lạnh bên thái dương, sắc mặt ngày càng trắng bệch, tức khắc lựa chọn thành thật, “Hôm đó Ổ lão sư dẫn cậu ấy tới, con từ văn phòng của thầy đi ra vừa lúc gặp được Thanh Thành ở lối rẽ của cầu thang, cậu ấy ở ngoài phòng nghe được thầy và Ổ lão sư đang nói chuyện, cậu ấy thấy không thích hợp nên quay trở ra, không vào trong.”
Cao An nhíu mày, “Tề Thời Sâm ở đâu?”
“Thời Sâm?” Mông Giản ngây người, “Con đâu có gặp Thời Sâm ……”
Không cần hỏi lại bất cứ cái gì. Cao An cứ thế cầm lên điện thoại, tức khắc muốn gọi qua cho Ổ Nghị Lăng.
“Lão sư……”
Cao An không để ý tới lời Mông Giản cầu xin, thầy Cao đã lướt qua màn hình tìm tới số Ổ Nghị Lăng. Tiếng chuông còn chưa kịp vang, một bàn tay khác đã đưa tới trước, nắm chặt lấy điện thoại của anh.
Cao An nhìn tay trái của mình trống trơn, ngay cả việc phải tức giận ra sao cũng không nhớ nỗi nữa.
“Mông Giản, thầy lại nói cho con một chuyện.” Cao An không nhìn tới người vừa cướp lấy điện thoại của mình vẫn đang quỳ trên mặt đất kia. Thầy Cao nâng tay phải lên, “—– lúc muốn hành động theo cảm xúc nhất thời của bản thân thì cũng nên hiểu rõ sẽ gánh vác hậu quả như thế nào.”